[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness

Qua kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh cũng là lúc chuẩn bị bắt đầu bài thi thứ hai. Harry ngày càng trở nên cáu kỉnh bởi vì nó chẳng có chút manh mối nào về việc giải mã thông tin chứa trong quả trứng vàng. Draco nhìn nó như vậy thì đau lòng vậy nên cậu trực tiếp lấy quả trứng vàng trong tay nó, một tay cầm trứng một tay nắm lấy tay nó kéo Harry đi tìm Knicks.

"Bang!" Knicks liếc mắt nhìn quả trứng vàng bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô, nhìn vẻ mặt nôn nóng bất an của Harry và vẻ mặt bất lực của Draco, nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện!

"Knicks! Cậu có thể giúp Harry nghiên cứu cái trứng vàng này không?" Draco kéo Harry ngồi xuống, chăm chú nhìn Knicks múa bút thành văn.

"Đã từng mở ra thử chưa?" Knicks dừng bút một chút, không ngẩng đầu, lại tiếp tục viết.

"Tớ mở ra rồi, nhưng vừa mở ra, quả trứng vàng phát ra những âm thanh rất chát chúa." Harry vừa nói mà trong lòng còn sợ hãi, ngày hôm đó nó hứng thú bừng bừng nhiệt tình mở quả trứng trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, nháy mắt một đám quỷ nhỏ bị knock-out.

Knicks nghe vậy, tò mò nhìn quả trứng vàng, sau khi ném xung quanh quả trứng mấy cái cái bùa cách âm, cô mở quả trứng ra dưới ánh mắt kinh hoàng của Harry, một âm thanh chói tai giống như tiếng hú phát ra từ quả trứng vàng. Knicks nhíu mày:

"Aguamenti (Trong veo như nước.)"

Dòng nước trong veo trào ra từ đầu đũa phép dưới sự điều khiển tinh vi của Knicks, dòng nước trong veo vây lấy quả trứng, âm thanh chói tai vừa rồi liền đột nhiên biến thành một bài hát du dương, mặc dù cách một lớp nước âm thanh có vẻ mơ hồ nhưng so với tiếng hú chát chúa vừa rồi quả thật là một trời một vực!!

Trước khi Draco và Harry kịp nói điều gì đó, Knicks móc ra một vật nhỏ, ném vào trong nước, bài hát du dương trở nên rõ ràng

——

"Hãy tìm chúng tôi,

Nơi giọng nói của chúng tôi có thể vang lên,

Chúng tôi không thể hát trên mặt đất,

Bạn chỉ có một giờ,

Để tìm lại những gì đã bị chúng tôi lấy mất,

Chúng tôi lấy đi báu vật quan trọng trong tim bạn,

Bạn chỉ có một giờ để tìm lại báu vật đã mất,

Một giờ sau, mọi hy vọng sẽ biến mất.

Nếu bạn đến quá muộn, mọi thứ sẽ không còn tồn tại."


Giọng hát cứ không ngừng lặp đi lặp lại như vậy.

Knicks dọn sạch nước, đóng quả trứng vàng lại đặt ở trên bàn:

"Đây là tiếng hát của người cá, chỉ có thể nghe rõ ở trong nước."

"Lời bài hát kia có nghĩa là gì?" Harry bối rối, chẳng lẽ sẽ có người tới trộm đồ của nó à? Báu vật trong tim nó là gì chứ? Bài thi thứ hai không lẽ muốn thi ở trong nước à? Tuy rằng nó biết bơi, nhưng nó không thể thở dưới nước! Ôi Merlin! Cái tên chết tiệt nào ném tên của nó vào Cốc Lửa vậy chứ!! AAAAAAAA

".........Harry, bình tĩnh, cậu vừa nói ra hết những gì đang nghĩ trong đầu...." Draco buồn cười vỗ vai Harry.

"A...." Xấu hổ chết được.

"Chụp lấy." Một quả cầu nhỏ ném về phía Harry. "Bốp!" Là một Tầm thủ nhanh nhẹn, Harry dễ dàng duỗi tay bắt lấy quả cầu, nhìn nó giống như quả cầu thủy tinh dùng trong tiết Bói toán, chỉ là thể tích nhỏ hơn rất nhiều.

"Cậu muốn tớ bói những cách chết khác nhau của tớ ở dưới nước à?" Harry bất lực.

"...........hahaha."

"Sau này cậu tốt nhất nên ít học Bói toán lại." Hermione ngã vào lòng Knicks mỉm cười vui vẻ, vẻ mặt của Harry thật mắc cười.

"Có cùng công dụng với "tị thủy châu" của phương Đông, đây là sản phẩm mà mấy năm trước cụ Nicolas phỏng chế mà thành, cho cậu." Knicks vừa giải thích vừa cưng chiều nhìn người yêu cười đến đau cả bụng nằm trong lòng ngực, cô dịu dàng giúp nàng xoa bụng.

"Cảm ơn!" Harry nháy mắt đầy cây máu sống lại, đem mô phỏng "tị thủy châu" cất vào túi, sau đó ôm lấy quả trứng vàng, nắm tay Draco kéo cậu đi. Không đi không lẽ ở lại chờ ăn thức ăn cho chó à?! Không thấy cả đám bọn Blaise đã biến đâu mất tiêu sao! Không nói không rằng là yêu nhau thắm thiết, thật quá đáng, thức ăn cho chó dự trữ sắp không đủ chỗ để rồi..........
...........

Ngày 24 tháng 2, một ngày nắng đẹp, cũng là ngày thi cho bài thi đấu thứ hai.

Mới sáng sớm, Harry đã chạy khắp lâu đài để tìm kiếm Draco, không biết tên kia chạy đi đâu mà biến mất tăm!

"Knicks! Knicks đợi đã!" Harry thở hổn hển chắn trước mặt Knicks, vẻ mặt hoảng loạn.

"Cậu có biết Draco đi đâu không? Tớ không gặp cậu ấy sau khi chia tay cậu ấy tối qua, máy truyền tin cũng không trả lời, cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?"

"Cậu ấy chính là báu vật trong tim cậu, vậy nên lúc thi đấu cậu phải tìm Draco thật nhanh." Knicks nghiêm túc nhìn Harry:

"Mới tháng hai, cậu nghĩ xem dưới nước lạnh thế nào, ở dưới nước lâu một phút nào thì Draco chịu khổ thêm một phút đó, là bạn đời tương lai của cậu ấy, cậu cần phải tìm thấy cậu ấy thật nhanh, mau chóng đưa cậu ấy ra khỏi mặt nước.!!"


"Tớ hiểu rồi!Tớ tuyệt đối không chậm trễ một giây phút nào! Yên tâm, tớ nhất định sẽ cướp lại cậu ấy trong tay đám người cá kia!" Harry kiên định nhìn Knicks, gật đầu chào cô rồi xoay người chạy đi.

"A, Knicks! Cậu dọa cậu ấy vậy có sao không? Draco sẽ đau lòng ~" Hermione mỉm cười nhìn vương tử của nàng ngày càng ranh mãnh.

"Không dọa cậu ta, lỡ cậu ta đột nhiên tốt bụng quá mức, vô tư cứu thêm một hai người thì sao ?" Knicks thình lình bị Hermione ôm lấy, bên tai vọng tới giọng nói mềm mại dịu dàng nũng nịu của người yêu:

"Knicks, nếu tớ ở dưới nước, cậu có cứu tớ trước không?"

"Tớ sẽ không để cậu gặp bất kỳ nguy hiểm nào." Knicks dịu dàng nhìn người yêu đang làm nũng trong lòng ngực mình.

"Sao cậu nghiêm túc vậy, tớ chỉ đùa một chút....." Hermione không có khả năng chống cự với sự dịu dàng của Knicks, nàng đỏ mặt vùi đầu vào lòng ngực cô, giống như trừng phạt, nàng kéo cổ áo người yêu xuống, cắn lên xương quai xanh xinh đẹp, nhưng chưa kịp cắn xuống nàng đã mềm lòng, đổi từ cắn thành hôn, còn nghịch ngợm vươn đầu lưỡi liếm nhẹ.

"Hmmmm.."Hành động này của nàng khiến hô hấp của Knicks trở nên dồn dập hơn.

" Cậu không muốn xem thi đấu nữa à, vị hôn thê yêu dấu của tớ?"

"......."Nghe được giọng nói đầy khiêu gợi của Knicks, Hermione ngoan ngoãn nghe lời, nàng biết nếu tiếp tục nghịch ngợm, nàng sẽ lập tức bị đóng gói mang về ký túc xá! Hermione mỉm cười lấy lòng Knicks, ngoan ngoãn giúp Knicks chỉnh lại trang phục.

"Đi thôi." Knicks cúi đầu hôn lên khóe môi của Hermione, sau đó nắm tay nàng đi tới sân thi đấu.

..............

Ông Ludovic Bagman chĩa cây đũa phép vô cổ họng ông như đã làm hồi ở trận Cúp Thế giới , nói "Sonorus!" và lập tức giọng nói của ông bùng nổ, vang qua mặt nước thăm thằm, vọng về phía khán đài.

"Bây giờ, tất cả các dũng sĩ của chúng ta đã sẵn sàng thực hiện bài thi thứ hai, bài thi sẽ bắt đầu ngay sau tiếng còi của tôi. Thứ tự của các dũng sĩ trong bài thi đợt trước sẽ là thứ tự xuống nước của các trò. Các dũng sĩ sẽ có chính xác một giờ đồng hồ để giành lại cái mà họ đã bị lấy mất. Sau đây tôi đếm đến tiếng thứ ba. Một... hai... Ba!"

Tiếng còi vang.

Harry và Krum cùng xếp ở vị trí thứ nhất nên cả hai sẽ xuống nước trước, sau khi tiếng còi vang lên the thé trong không khí tĩnh lặng và lạnh lẽo cả hai lập tức nhảy xuống nước. Từ khán đài bùng lên tiếng vỗ tay và hò reo hoan hô.

Harry đem bản mô phỏng "tị thủy châu" đeo trên cổ, mấy ngày trước Draco đã giúp nó biến viên ngọc thành mặt dây chuyền để đeo lên cổ , dễ dàng sử dụng, nó còn nhớ vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu của Draco khi giúp nó. Nghĩ tới Draco nó càng cố gắng bơi nhanh hơn, thậm chí còn nhanh hơn cả kiện tướng thể dục thể thao Krum.

Không sử dụng vật phẩm hỗ trợ nào, Krum đành dùng phép thuật biến hình, có lẽ do anh ta am hiểu các phép thuật tấn công hơn nên phép biến hình của anh ta cũng không được thành công cho lắm, nhưng cũng đủ để thở dưới nước. Krum biến đầu mình thành đầu cá mập, nhanh chóng đuổi theo Harry!


Không lâu sau, Fleur cũng xuống nước, cô dùng thần chú tạo bọt đầu, giống như đem một quả cầu trong suốt tròng lên đầu, có thể thở dưới nước hoặc ngăn cách mùi vị khi ở trên bờ.

Khi lao xuống được một nơi có cảnh trí mù mờ, tăm tối, lạ lùng, thì sự yên lặng chợt ép mạnh lên tai Harry. Nó chỉ có thể nhìn thấy khoảng ba thước xung quanh mà thôi, thành ra mỗi khi lướt tới xuyên qua khối nước, thì những cảnh quan mới dường như đột ngột hiện ra từ bóng tối trước mặt nó: những rừng cỏ rong lao xao lượn sóng, những đáy bùn với rải rác những hòn đá lung linh mờ ảo. Harry bơi mỗi lúc một sâu hơn, ra giữa hồ, mắt nó mở lớn, chăm chú nhìn xuyên qua khối nước sáng một màu xám quái dị chung quanh để cố nhìn thấu vào bóng tối xa hơn, nơi nước trở nên mờ đục. Những con cá nhỏ bơi xẹt qua nó như những tia sáng bạc. Một đôi lần nó thấy cái gì đó bự hơn đang di chuyển phía trước, nhưng khi đến gần thì nó thấy đó chỉ là một khúc cây bự đen xì, hay một đám rong dầy khít. Chẳng thấy dấu hiệu nào của những dũng sĩ khác, cũng không thấy người cá nào hết, cũng chưa nhìn thấy Draco, và – may phước – cũng không thấy con mực khổng lồ nào.

Đám rong xanh sáng trải dài trước mắt nó đến hút tầm nhìn, sâu cỡ sáu tấc, trông giống như một đồng cỏ mọc quá xum xuê. Harry nhìn tới trước không hề chớp mắt, cố gắng phân biệt các hình thù trong cõi mờ tịt ấy... và rồi, không hề được báo trước, mắt cá chân Harry bị cái gì đó túm chặt. Harry xoay thân hình lại và ngó thấy một con thủy quái, một thứ yêu quái nhỏ có sừng sống dưới nước, đang nhô ra từ một đám cỏ rong, những ngón tay dài dọc của con quái túm thiệt chặt cổ chân Harry , mấy cái răng nhọn hoắt của nó đang nhe ra... Harry vội vã thọc tay vô trong túi áo chùng và lóng ngóng rút ra cây đũa phép . Rút ra được cây đũa phép rồi thì lại xuất hiện thêm hai con thủy quái nữa vừa nhô lên từ đám cỏ rong, hai con này túm chặt lấy tấm áo chùng của Harry và ra sức trì kéo nó xuống.

"Relashio (Tóe lửa) !"

Harry la lớn, không mong lắm là sẽ phát ra được âm thanh gì. Từ miệng của nó xuất hiện một cái bong bóng bự, cây đũa phép của nó, thay vì xẹt tia lửa vô lũ thủy quái, thì lại phun loạn xạ vô chúng một thứ có vẻ như là những tia nước sôi, bởi vì những tia nước đó trúng lũ quái chỗ nào thì từng bệt phỏng đỏ tươi xuất hiện ngay trên lớp da xanh lè của chúng chỗ đó. Harry rút được cổ chân ra khỏi bàn tay níu kéo của lũ thủy quái, cố hết sức bơi thoát thiệt nhanh, thỉnh thoảng quay lại bắn đại qua vai những tia nước nóng. Đôi khi nó cảm thấy một con thủy quái lại tóm được chân nó, nhưng nó đá mạnh, gạt ra. Cuối cùng, cảm thấy đôi chân mình kết với một cái đầu có sừng, nó ngoái nhìn lại, thấy một con thủy quái sửng sốt chuồn lẹ, mắt lé đi, trong khi lũ thủy quái đồng bọn dứ dứ nắm đấm về phía Harry , rồi thụp xuống đám cỏ rong.

Harry bơi chậm lại một chút, nhét cây đũa phép trở vô túi áo, nhìn quanh, lắng nghe một lần nữa. Nó bơi một vòng tròn trong nước, sự im lặng ép vào lỗ tai nó mạnh hơn. Nó biết là bây giờ nó đã xuống tới vùng đáy sâu hơn của cái hồ, những cũng chẳng thấy cái gì chuyển động, ngoại trừ đám cỏ rong lượn sóng.

Nó bơi trong một khoảng thời gian cũng gần hai mươi phút. Bây giờ nó đang bơi ngang qua một bãi sình đen rộng mênh mông, mỗi khi khuấy nước là bùn lại vẩn lên đục ngầu. Mãi sau cùng, nó thoáng nghe một đoạn trong bài ca dưới nước văng vẳng:

"Bạn chỉ có một giờ để tìm lại báu vật đã mất,

Một giờ sau, mọi hy vọng sẽ biến mất."

Harry bơi nhanh hơn và chẳng mấy chốc thấy ngay một tảng đá nhô ra từ vũng nước sình trước mặt. Trên tảng đá có hình vẽ của người cá, bọn họ đều đang cầm lao và rượt đuổi một cái gì đó giống như con mực khổng lồ, chẳng lẽ người cá cũng ăn hải sản??? Harry bơi ngang qua tảng đá, đuổi theo tiếng hát văng vẳng:

"... đã hết một nửa thời gian của bạn rồi, cho nên đừng nấn ná ...

kẻo cái mà bạn tìm kiếm sẽ mục rữa ở nơi đây."

Một cụm các hốc đá sần sùi bám đầy rong rêu bỗng nhiên hiện ra từ khắp mọi phía. Đó đây là những cửa sổ, Harry nhìn thấy những gương mặt... những gương mặt không giống chút nào với tất cả những tranh vẽ mỹ nhân ngư treo trong phòng tắm của các huynh trưởng... Đám người cá này có làn da xám xịt và tóc xanh đen dài thượt. Mắt của chúng màu vàng, hàm răng sún của chúng cũng vàng khè và chúng đeo những chuỗi đá cuội dày cụi quanh cổ. Nhìn thoáng qua đám người cá kia, Harry cảm thấy tuổi thơ của nó bị lừa gạt, không phải nói mỹ nhân ngư luôn xinh đẹp sao?? Aaaaa.

Chúng liếc nhìn Harry một cách gian xảo khi nó bơi ngang qua, một hay hai đứa còn chuỗi ra khỏi hang động để ngắm nó kỹ hơn, cái đuôi cá bạc của chúng quẫy mạnh trong nước, tay chúng nắm chặt những cây lao. Harry lướt nhanh tới, chăm chú nhìn quanh, chẳng mấy chốc nó thấy các khi nhà đá hiện ra nhiều vô số kể, một số nhà còn có vườn rong cỏ chung quanh, Harry thậm chí còn thấy cả một con thủy quái kiểng bị cột vô một cái cọc cắm bên ngoài một cánh cửa. Lúc này cư dân người cá thò ra từ mọi phía để quan sát Harry một cách háo hức, chỉ chỏ vào người nó, rồi che miệng nói chuyện với nhau. Harry bơi lướt nhanh qua một góc phố và cảnh tượng kỳ dị đập vào mắt nó. Cả một đám đông người cá đang bồng bềnh trước những ngôi nhà xây ngăn nắp trông như bản sao dưới nước của một khu chợ làng. Một dàn đồng ca người cá đang hát ở chính giữa, kêu gọi các dũng sĩ tiến về phía họ, sau lưng họ có một bức tượng thô thiển của một người cá khổng lồ được đẽo ra từ một tảng đá cuội. Nếu nhắm mắt lắng nghe âm thanh thì thật sự đây là một bài hát hay nhưng chỉ cần mở mắt ra, ảo ảnh tiêu tan!!

Harry nhanh chóng nhìn thấy Draco bị trói chặt vào đuôi của bức tượng người cá khổng lồ đó. Thiếu niên kiêu ngạo luôn chú ý tới hình tưởng của bản thân, giờ đây bị trói chặt ở đuôi của bức tượng, trông như không còn hơi thở. Khuôn mặt luôn ngẩng cao đầy thách thức giờ đây nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc vàng kim sáng bóng cũng trở nên ảm đạm tối tăm.

Harry phóng thiệt nhanh đến bên Draco, chẳng quan tâm đám người cá sẽ hạ thấp mũi lao xuống để tấn công nó, nhưng họ lại không làm gì cả. Harry run rẩy đặt tay lên ngực trái của cậu, may mắn quá, tim vẫn còn đập. Sợi dây thừng bằng cỏ rong cột Draco vô đuôi tượng người cá rất dày, trơn nhớt và rất chắc. Nó không thể cởi bằng tay không.

Nó nhìn quanh. Nhiều người cá vây quanh nó đang cầm lao. Nó bơi thiệt nhanh về phía một người cá cao hai thước mốt có bộ râu dài màu xanh rêu và hàm răng cá mập lởm chởm. Nó cố gắng làm điệu bộ để tỏ ý muốn mượn cây lao. Người cá cười ngất lắc đầu. Hắn nói giọng ồm ồm khàn khàn:

"Tụi tao không giúp đâu."

Harry tức giận nói: "Giúp đi mà!"

Nhưng chỉ có mấy cái bong bóng thoát ra khỏi miệng Harry . Nó thử giựt một cây lao của một người cá, người cá này giật mạnh cây lao lại, vẫn lắc đầu mà cười ha hả. Harry quay quanh chăm chú nhìn khắp nơi. Kiếm cái gì đó sắc bén... bất cứ cái gì cũng được...

Dưới đáy hồ chỉ có những hòn đá nằm rải rác mà thôi. Nó lặn xuống và cạy một cục đá đặc biệt nhọn rồi quay trở lại bức tượng. Nó bắt đầu chặt sợi dây thừng cột Draco bằng cục đá, sau nhiều phút vất vả, sợi dây đứt đôi. Nó luống cuống cởi dây thừng trói trên người Draco ra.


Draco lềnh bềnh trong nước, chỉ cách đáy hồ vài phân, hoàn toàn bất tỉnh và nổi lên một chút nhờ sức đẩy của dòng nước. Nó ôm lấy người yêu, liều mạng bơi lên khỏi mặt nước, nhanh một chút, nhanh một chút nữa, nhanh lên!!


Lúc này Krum với cái đầu cá mập cũng đến nơi, anh ta nhanh chóng cắn dứt dây thừng cứu người, tâm trạng của Krum khá nặng nề, người anh vác là anh em tốt của anh, nhưng chỉ cần nghĩ tới bạn đời thích ghen tuông của mình nghe được sự kiện báu vật trong tim lần này, anh đột nhiên cảm thấy hoa cúc căng cứng, cố gắng bơi thật nhanh lê bờ, chuyện lần này chỉ là hiểu lầm thôi!!

"Ào!" Harry ôm lấy Draco nhô ra khỏi mặt nước.

"Harry?" Khi đầu vừa ra khỏi mặt nước Draco liền tỉnh lại, mới vừa tỉnh dậy nên cậu vẫn còn mơ hồ đôi chút. Nhưng nhìn khung cảnh ồn ào xung quanh lại nghĩ tới việc tối qua viện trưởng đột nhiên gọi cậu tới gặp ông, cậu liền hiểu rõ mọi chuyện. Thì ra cậu chính là báu vật trong tim của Harry.....

"Tớ đây, Draco, cậu có khỏe không? Có khó chịu chỗ nào không? Mau uống thuốc trị cảm vào đi!" Harry làm lơ những tiếng hoan hô xung quanh, một tay bưng nước thuốc một tay cầm khăn tắm lớn, khẩn trương lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Draco.

"Tớ không sao!" Nhìn vẻ mặt vui mừng và đôi mắt đỏ bừng của Harry, trái tim của Draco mềm nhũn, cậu nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, duỗi tay xoa mái tóc đen hỗn độn còn ướt đẫm của người yêu.

"Khụ!"

Draco vừa ngẩng đầu thì thấy Lucius nhíu mày đứng cách đó không xa, cậu nhanh chóng thu tay, ngẩng đầu ưỡn ngực thu bụng:

"Cha!"

"!" Harry cứng đờ xoay người, luống cuống tay chân nhìn Lucius, lắp bắp chào hỏi:

"Xin.. xin chào ngài Ma, Malfoy!"

"Họ của ta là Malfoy chứ không phải là Ma, Malfoy!" Lucius lạnh lùng nói, sau khi ngó thấy ánh mắt lo lắng đầy quan tâm của con trai mình dành chúa cứu thế, đáy lòng thầm khinh thường:

"Xin chào, Harry, cậu có thể kêu tôi là chú Lucius."

"Chú Lucius!"

"Hài lòng chưa nhóc con, có bạn trai nhỏ thì không cần ông bố già này nữa rồi?" Lucius tới gần Draco tức giận nói.

"Cám ơn cha!" Draco mỉm cười tủm tỉm, cậu biết Lucius đã đồng ý mối quan hệ của cả hai.

"Đừng làm mất mặt nhà Malfoy!" Lucius nói xong liền rời đi.

"......." Draco chợt nhớ tới đống sách mà Lucius tìm riêng cho cậu, sắc mặt tái nhợt bỗng chốc đỏ ửng..

......

Sau khi tổ trọng tài thảo luận xong việc cho điểm, Harry tạm thời xếp hạng nhất, tiếp theo là Draco, Fleur không thể cứu người kịp trong thời gian quy định nên một lần nữa xếp hạng chót, cô không còn hy vọng xa vời có được chức vô địch trong cuộc thi lần này, chỉ cần em gái của cô có thể bình an, dù cho phải rời khỏi cuộc thi cũng không sao cả.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui