Động lòng xuân

Nguyên Sách thở ra một hơi, nhắm mắt lại. Lúc mở mắt lần nữa thì thấy con ma men này hoàn toàn không nghe lời y nói, chỉ lo dựa vào người y, đôi mắt say ướt át mơ màng lướt qua hàng mi của y, mắt của y, mũi của y, môi của y.
 
Chỉ nhìn thôi chưa đủ, xem một hồi, dường như còn chưa tin mà hé môi, ngơ ngác giơ ngón trỏ lên chạm nhẹ vào giữa mi tâm của y rồi từ từ lướt xuống dọc theo sống mũi.
 
“Làm gì đấy.” Nguyên Sách nhíu mày bắt lấy ngón trỏ kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ta đang nhìn ngươi đó…” Cái tay tự do của Khương Trĩ Y đặt vò rượu xuống, gác má lên vai y,  nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy hoài nghi và kinh ngạc: “Giống thật sự ấy, ngươi là huynh đệ song sinh của A Sách ca ca ư?”
 
“…”
 
“Chẳng trách lại giống nhau như vậy… Có phải ngươi là người mà Bảo Gia tỷ tỷ cố ý tìm tới để chữa lành vết thương trong lòng ta không?”
 
“…”
 
“Vừa rồi những người kia… Còn không đủ chữa lành à?” Nguyên Sách lạnh lùng nói, liếc xéo nàng một cái.

 
“Bọn họ không giống với ngươi…” Khương Trĩ Y nghiêng đầu quan sát người này, nhìn một hồi rồi thở dài: “Đáng tiếc, dù ngươi giống với huynh ấy nhưng cuối cùng cũng không phải huynh ấy…”
 
Lông mi của Nguyên Sách khẽ rung, tay nắm ngón trỏ của nàng hơi nới lỏng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thôi, ngươi không cần tốn phí công sức lừa ta.” Khương Trĩ Y tiếc nuối lắc đầu: “Thứ ta thích không phải là bề ngoài của A Sách ca ca mà là linh hồn của huynh ấy, trái tim của huynh ấy… Trên đời này chỉ có một A Sách ca ca thôi, cho dù hai người giống nhau như đúc thì ta cũng sẽ không thích thế thân…”
 
Nguyên Sách xụ mặt xuống: “Vậy sao muội còn không đứng dậy khỏi người của thế thân này?”
 
“Hung dữ thế làm gì, làm như thèm ngươi lắm vậy á…” Khương Trĩ Y hừ lạnh rồi nâng cằm, quay đầu nhìn thoáng qua, khó chịu nhúc nhích: “Ngươi ôm chặt như vậy thì sao ta đứng dậy được…”
 
Nguyên Sách nheo mắt, đột nhiên thả lỏng bàn tay đỡ sau lưng nàng.
 
Khương Trĩ Y hầm hừ rồi chống vai y, dứt khoát đạp lên người y bò dậy.

 
“Hự…” Nguyên Sách nhắm mắt, đặt nhẹ nắm tay trên trán để giảm bớt đau đớn. Đợi tới khi làn váy bay bổng kia lướt qua mặt, y mới từ từ mở mắt ra.
 
Khương Trĩ Y khom người, ngón áp út ngoắc lấy vò rượu, bỏ đi không chút lưu luyến. Nàng loạng choạng bước lên bậc thềm trở lại đài cao, dựa người vào bàn, nghiêng vò rượu rồi ngẩng đầu lên.
 
Rượu mát lạnh chảy xuống cuống họng, trong buồng sưởi ấm vang lên một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
 
Khương Trĩ Y đang uống thỏa thích thì Nguyên Sách đứng dậy đi tới đoạt lấy vò rượu của nàng.
 
“Ngươi làm gì đấy!” Khương Trĩ Y kinh ngạc, giơ tay muốn cướp lại.
 
Nguyên Sách vòng tay ra sau lưng, giấu vò rượu ra phía sau.
 
Đưa tay ra giành vài lần vẫn không đoạt lại được, Khương Trĩ Y cúi gằm mặt, duỗi chân ra đạp tới đạp lui khóc lóc om sòm: “Không cho ta nghe nhạc, không cho  ta xem biểu diễn, cũng không cho ta uống rượu… Ôi sao cái số ta khổ thể này!”
 
Nguyên Sách đứng im không nhúc nhích, nhìn xuống nàng từ trên cao.
 
Thấy y không hề có ý buông lỏng, Khương Trĩ Y uất ức ôm đầu gối, vùi đầu xuống, không nói nữa.
 
“Mau đi ngủ đi…” Nguyên Sách rũ mắt nhìn đỉnh đầu người dưới đất, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc sụt sùi quen thuộc.
 
…Vậy mà cũng khóc được?
 
Tay của Nguyên Sách cứng đờ, thấy nàng thật sự nức nở hết lần này đến lần khác. Sau một lúc im lặng, y nhíu mày, đưa vò rượu ra: “Một hớp cuối cùng.”
 
“Không cần!” Khương Trĩ Y đẩy vò rượu y đưa tới ra xa, gục đầu vào đầu gối, nước mắt rớt lộp bộp như trân châu: “Dù sao A Sách ca ca cũng không cần ta nữa…”
 
“…”
 
Đúng là được nước lấn tới mà.
 
Nguyên Sách: “… Việc này thì có liên quan gì tới chuyện y cần muội hay không?”

 
“Không sao, không có việc gì đâu.” Khương Trĩ Y cọ đầu gối của mình rồi tự an ủi bản thân: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị người khác bỏ rơi…”
 
“…”
 
Nguyên Sách khoanh chân ngồi xuống trước mặt nàng, đặt vò rượu xuống: “Tức là… Còn có ca ca khác trước A Sách ca ca?”
 
“Ca ca? Ta không có ca ca, cha nương chỉ sinh mỗi mình ta…”
 
“Trả lời hay đấy.” Nguyên Sách cười gằn: “Vậy thì còn có ai bỏ rơi muội nữa?”
 
Khương Trĩ Y cụp mắt bĩu môi, cất giọng buồn não nề: “Là phụ thân, mẫu thân của ta…”
 
Nguyên Sách thu lại ý cười.
 
“… Sao, ngươi mà lại không biết phụ thân ta là ai à?” Khương Trĩ Y ngước mắt nhìn về phía khuôn mặt kinh ngạc của y, nghiêng đầu nói: “Phụ thân ta chính là Ninh Quốc công tiếng tăm lẫy lừng!”
 
Nguyên Sách gật đầu: “Ta biết.”
 
“Không, ngươi không biết…” Khương Trĩ Y chống đầu gối lắc đầu, nàng như đang nhớ lại chuyện gì đó: “Khi ta còn nhỏ, phụ thân ta rất thương ta, tên của ta là do ông ấy đặt đấy… Phụ thân ta nói ngày ta sinh ra, lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy ta là khi ta được quấn trong một chiếc tã lót mềm. Trên chiếc tã lót còn được buộc dây, thắt nơ hình con bướm giống như một bộ xiêm y nho nhỏ, vì vậy ta được gọi là Trĩ Y……”
 
“Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó…” Đầu của Khương Trĩ Y vừa nặng nề vừa choáng váng, nàng lắc đầu tiếp tục nhớ lại: “Sau đó khi ta lên sáu tuổi, phụ thân ta muốn đi theo Hoàng bá bá đến Hà Đông. Ta không nỡ rời xa ông ấy nên hỏi ông ấy muốn đi bao lâu. Ông ấy nói cuối năm sẽ về, sẽ mang cho ta rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị bên ngoài, dặn ta ngoan ngoãn ở nhà chờ ông ấy…”
 
“Ta đợi ở nhà bẻ ngón tay đếm từng ngày, còn chưa đếm tới cuối năm thì một hôm mẫu thân ta bất ngờ nói rằng phụ thân ta đã trở về… Ta mừng rỡ chạy ra ngoài, thế nhưng chỉ thấy được quan tài của ông ấy…”
 
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Nguyên Sách nắm chặt lại, y nhìn thẳng vào đôi mắt bỗng nhiên trở nên buồn bã của nàng.
 
“Mẫu thân của ta nói rằng phụ thân là đại anh hùng, thế nhưng vì bận làm đại anh hùng nên ông ấy không thể làm phụ thân của ta được…” Khương Trĩ Y ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn y: “Ngươi nói xem có phải phụ thân ta quá đáng lắm không, chuyện ai ngồi vào ngôi vị hoàng đế kia quan trọng lắm à, tại sao ông ấy lại muốn trở thành anh hùng của người đời chứ không phải phụ thân của ta?”
 

Nguyên Sách còn chưa kịp trả lời thì Khương Trĩ Y lại ôm gối, nàng cúi gằm mặt xuống, giọng cũng nhỏ hẳn đi: “Ta thật sự rất ghét, cực kỳ căm ghét mấy người thích tranh giành ngai vàng, nếu họ không đấu đá nhau thì đâu cần có anh hùng để làm gì…”
 
Nguyên Sách cụp mắt, nhìn chằm chằm lớp kén mỏng trên đầu ngón tay.
 
“Ngày phụ thân hạ táng, nước mắt ta rơi như mưa nhưng mẫu thân ta lại chẳng hề rớt dù chỉ một giọt. Ta có hỏi bà rằng bà không thấy đau lòng ư, bà trả lời chính bà cũng không biết… Thế nhưng sau ngày hôm đó, đêm nào ta cũng nghe thấy mẫu thân thổi sáo, nói rằng tiếng sáo sẽ gọi vong hồn của người đã khuất trở về, bà sẽ được gặp lại phụ thân vào mỗi đêm. Thế là ta cũng học thổi với bà, thế nhưng có thổi cỡ nào cũng không thể nhìn thấy…”
 
“Ta còn tưởng là do mình thổi không hay nên ngày nào cũng cố gắng học, học tới tận cuối năm tết đến luôn. Đêm ba mươi bên ngoài ồn ào náo nhiệt nhưng trong lòng ta lại chỉ nghĩ tới phụ thân chẳng giữ lời gì cả, dù đối mặt với cả một bàn tiệc tất niên lớn cũng chẳng thể nuốt trôi… Mẫu thân thì lại ăn hết một chén đầy, ăn xong, bà nói thấy mệt trong người, muốn đi nghỉ sớm, dặn ta nhớ ngoan ngoãn tự ăn cơm…”
 
“Một mình ta ngồi trước bàn tiệc lớn, nhìn tỳ nữ hâm nóng lại đồ ăn trên bàn không biết bao nhiêu lần. Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng ta cũng cảm thấy hơi đói bụng, bèn gắp một cái sủi cảo lên ăn. Sau đó, ma ma trong nhà bỗng hốt hoảng chạy tới báo, mẫu thân ta uống thuốc độc tự vẫn...”
 
Nguyên Sách bỗng ngước mắt nhìn nàng.
 
Người đối diện vẫn thản nhiên như đang kể về chuyện của một người xa lạ, trên mặt chẳng có chút biểu hiện gì gọi là đau lòng cả.
 
“Thấy mẫu thân nằm lặng ở đó, ta bỗng hiểu ra tại sao ngày phụ thân hạ táng, mẫu thân lại không đau lòng, hình như ta cũng không còn thấy đau lòng nữa rồi. Ngày mẫu thân hạ táng, bọn họ đều nói ta thật đáng thương nhưng ta lại không rơi bất cứ một giọt nước mắt nào…”
 
Nói tới đây, Khương Trĩ Y mở to mắt, thấy Nguyên Sách cau mày thì khó chịu híp mắt nhìn y: “Sao ngươi cũng nhìn ta bằng ánh mắt giống hệt bọn họ vậy. Ta không đáng thương chút nào cả, dù không còn phụ thân lẫn mẫu thân nhưng ta chính là quận chúa đó! Họ càng nhìn ta bằng ánh mắt đó, vậy ta sẽ càng sống thật tốt, sẽ mặc trang phục đẹp nhất, ăn những món ngon nhất, dùng những thứ tốt nhất, phải khiến họ tôn kính ta, nịnh nọt ta… Ngươi xem, giờ đâu còn ai thấy ta đáng thương nữa!”
 
“Chẳng qua… Nếu phụ thân và mẫu thân quay về, ta sẽ không thèm làm quận chúa nữa đâu…” Khương Trĩ Y say sưa đưa ra giả thuyết rồi gật gù tỏ ý đồng tình, sau đó nàng lại thở dài: “Nhưng tại sao phụ thân lại chọn Hoàng bá bá mà không chọn ta, mẫu thân cũng không chọn ta mà chọn phụ thân chứ? Tại sao đến cuối cùng ta luôn là kẻ bị bỏ rơi…”
 
Nguyên Sách giơ tay lên, định…
 
“Ta còn tưởng A Sách ca ca sẽ chọn ta…”
 
Khương Trĩ Y khẽ nấc một tiếng: “Nhưng hình như bây giờ A Sách ca ca cũng không cần ta nữa rồi...”
 
Bàn tay chuẩn bị vươn ra sờ đầu nàng của Nguyên Sách dừng lại giữa không trung, từng ngón tay chầm chậm cong lại, nắm chặt thành quyền rồi rụt trở về.
 
Khương Trĩ Y nói một hồi lâu, sau đó có vẻ như nàng mệt rồi nên vừa thở dài vừa gối đầu lên tay mình, từ từ nhắm mắt lại.
 
Trong căn phòng ấm áp yên tĩnh, chốc chốc lại vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng.
 
Nguyên Sách khoanh chân ngồi đó, lẳng lặng ngắm nhìn cái người đang ngủ say giấc nồng trước mặt y. Lúc sau, y dời mắt, giơ bầu rượu lên, ngửa đầu uống cạn số rượu còn dư lại bên trong.
 
Chất lỏng cay nồng chảy qua cổ họng khiến Nguyên Sách cau mày, y lại nhìn chằm chằm người đang cuộn mình lại thành một cục bé xíu trước mặt.
 
“Hắn ta không có không cần ngươi.”

 
“Người không cần ngươi chỉ là một…” Tên khốn nạn chẳng có chút dây mơ rễ má nào với ngươi mà thôi.
 
Bảo Gia tắm táp rửa mặt xong xuôi, lúc định tới noãn các kiểm tra thì vừa hay nhìn thấy Nguyên Sách ôm người đang ngủ say trên đài cao lên.
 
Y lặng lẽ nhấc chân bước xuống bậc thang, quẳng cho Bảo Gia một ánh mắt nghi vấn.
 
Thúy Mi vội vàng vươn tay làm ra tư thế mời, ý bảo gian tẩm ở phía đó, mời y đi theo nàng ấy.
 
Nguyên Sách ôm chặt người vào lòng, cất bước đuổi theo Thúy Mi.
 
Vừa ra khỏi noãn các, một làn gió lạnh bỗng thổi tới, đập thẳng vào mặt.
 
Thúy Mi hoảng hồn, như nghĩ tới chuyện gì, vội quay đầu lại, lại phát hiện Nguyên Sách đã nghiêng người, giấu kín người trong lòng đằng sau chiếc áo lông của mình.
 
Bảo Gia đứng đằng sau khẽ mỉm cười, cũng nhấc chân đi theo.
 
Họ đi xuyên qua hành lang thật dài, tiến vào gian tẩm. Nguyên Sách khom lưng, nhẹ nhàng đặt người nào đó lên giường, rồi xoay lưng nhìn về phía Bảo Gia, nói nhỏ: “Chuyện rửa mặt chải đầu thần không tiện làm, cảm phiền công chúa giúp thần gọi tỳ nữ đến đây đi.”
 
Bảo Gia nháy mắt ra hiệu cho Thúy Mi để nàng ấy tiến lên thay áo giùm Khương Trĩ Y.
 
Nguyên Sách xoay lưng, nghiêng đầu đi nơi khác.
 
Trên chiếc giường nho nhỏ, vừa có người chạm vào là Khương Trĩ Y tỉnh ngay tắp lự. Nàng mơ màng mở mắt ra, nghiêng đầu sang bên cạnh giường, trừng mắt nhìn Bảo Gia: “A tỷ? “
 
Bảo Gia mỉm cười, ngồi xuống mép giường, cụp mắt nhìn nàng: “Sao lúc A Sách ca ca của muội ôm thì ngủ say như chết, Thúy Mi vừa lại gần hầu hạ thì tỉnh ngay vậy?”
 
“... A Sách ca ca có tới hả?” Khương Trĩ Y hoang mang quét mắt nhìn khắp bốn phía.
 
Bóng dáng của Nguyên Sách đã bị một chủ một tớ trước mặt che mất nhưng y cũng không có ý định xoay người lại.
 
“A tỷ gạt ta, hắn đâu có đến…” Khương Trĩ Y hít hít cái mũi: “Mấy hôm nay hắn chẳng thèm để ý tới ta gì cả, có lẽ là muốn vứt bỏ ta rồi…”
 
“Nói ngốc nghếch gì đó?” Bảo Gia bật cười, quay đầu nhìn bóng dáng đờ ra như đá, chỉ biết im lặng không nói của ai đó: “Đêm nay a tỷ đã kiểm tra giúp muội rồi, hắn ấy hả… Không bỏ muội nổi đâu.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui