Động lòng xuân

Khương Trĩ Y nghe thấy giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến thì ngẩn người, lời ngon tiếng ngọt đã đến bên miệng bỗng im bặt: “Huynh nói... cái gì?”
 
Khương Trĩ Y thấy y im lặng, rồi lại nhớ đến vẻ mặt u ám của y trước đó, liền chớp mắt với y, bừng tỉnh chỉ tay ra sau: “... Có phải huynh cho rằng hôm nay ta không đến cổ vũ cho huynh đúng không? Đó là vì ta đến lớp trễ, nhưng ta đã kịp xem trận mở màn rồi, lúc nãy ta luôn ngồi ở đó, huynh không nhìn thấy à?”
 
Nguyên Sách nhìn về phía đài cao theo hướng tay của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đúng vậy, y đã nhìn thấy quận chủ vô cùng cao quý, trước giờ luôn hất cằm nhìn người khác, vậy mà hôm nay lại ngồi trên đài cao đó nhìn nhau với người khác với ánh mắt như say vạn năm, đôi mắt sáng lấp lánh đó say mê nhìn người khác đến ngây ngẩn kia...
 
Dù đúng như Thanh Tùng từng nói, nàng sống dưới một mái hiên với nhiều công tử trẻ tuổi như vậy, sẽ khó mà bảo đảm sẽ không lâu ngày sinh tình với ai...
 
Nhưng ngày này không khỏi đến quá nhanh rồi đó.
 
Nếu hôm nay ở trên sân y không phải là người cưỡi ngựa phát bóng mà là huynh trưởng, liệu nàng có xem huynh trưởng như không khí, chỉ lo liếc mắt đưa tình với người khác không?
 
Khương Trĩ Y: “Rất nhiều người ngồi trên khán đài đều nhìn thấy ta, nếu huynh không tin thì để ta gọi từng người đến đây...”
 
“Không cần đâu, ta biết rồi.” Nguyên Sách quay đầu tiếp tục bước về phía trước.
 
Khương Trĩ Y lại vội vã đuổi theo, xuyên qua hành lang, mấy lần định lên tiếng nhưng đều bị y sải bước bỏ xa. Nàng vất vả đuổi theo nửa ngày trời, mệt đến mức chân sắp gãy làm đôi, nên dứt khoát không hầu hạ nữa, hung hăng giậm chân đứng lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Sách ngừng bước, quay đầu lại thì thấy nàng đang mặt mày ủ rũ.
 
“Huynh chỉ biết trách lầm ta, còn nghiêm mặt với ta nữa, huynh...” Khương Trĩ Y không vui nói được một nửa thì chợt nhìn thấy lỗ tai của Nguyên Sách khẽ nhúc nhích, rồi lòng bàn tay ấm áp bịt miệng nàng lại.
 
Theo lực tay này, cả người Khương Trĩ Y lảo đảo lùi về sau, rồi bị kéo vào một khúc cua, gót chân và sống lưng bỗng áp sát vào vách tường.
 
Nguyên Sách cúi đầu nhìn, một tay bịt miệng nàng, còn tay kia ra hiệu im lặng.
 
Khương Trĩ Y căng thẳng rùng mình, mím chặt môi, lặng lẽ vểnh tai lắng nghe.
 
Một lúc sau, nàng nghe thấy mấy tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần.
 
Sau đó, một giọng nam đầy giận dữ vang lên ở sau khúc cua: “Người đâu rồi?”
 
Một giọng nam trẻ tuổi khác đáp: “Ta thấy người đi về hướng này... Bá Dũng hãy nguôi giận, chúng ta chia ra tìm thử xem.”
 
“Nguôi giận sao? Y lấy thành tích thắng ta mười một ván, bảo ta ‘nâng kỹ thuật lên một bậc’ sẽ ‘cam tâm tình nguyện chịu thua’... Chẳng khác nào đang sỉ nhục ta.” Chung Bá Dũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hôm nay ta nuốt trôi cục tức này thì ta sẽ không mang họ Chung nữa!”
 

Khi thấy ‘nhân vật mục tiêu’ ở trước mặt đang cách gần mình trong gang tấc, cộng thêm tiếng bước chân lúc nào cũng có thể tìm đến kia, tim của Khương Trĩ Y liền đập loạn nhịp, hơi thở dần trở nên nặng nề.
 
Lòng bàn tay ấm áp cộng thêm sự ma sát từ đầu ngón tay khiến trái tim nàng tê dại. Nguyên Sách khẽ cuộn ngón tay, thu hồi tầm mắt ở nơi xa rồi cúi đầu nhìn thì thấy người trước mắt đang đỏ mặt giơ hai ngón tay lên, bóp chặt mũi của mình.
 
Nguyên Sách: “?”
 
Khương Trĩ Y nói bằng ánh mắt “không kịp giải thích” mà chỉ lo bóp chặt mũi, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác tựa vào vách tường phía sau.
 
Mãi cho đến khi mấy tiếng bước chân kia dần đi xa, không còn động tĩnh gì nữa.
 
Khương Trĩ Y vội vàng bỏ tay ra khỏi mũi, thở hổn hển. Nguyên Sách cũng buông nàng ra.
 
“Ta, ta sắp tắt thở rồi...” Khương Trĩ Y hít thở một lúc lâu mới nói nên lời: “Huynh nhìn huynh xem, sao lại quên ta vẫn còn lỗ mũi thế?”
 
“?”
 
“Chẳng phải trong tiểu thuyết kia đã nói, người luyện võ cực kỳ thính, có thể nghe thấy tiếng hít thở ở gần sao?”
 
“...”
 
Nguyên Sách: “Người luyện võ trong tiểu thuyết mà muội nói là người giống như ta, còn đám phế vật kia thì không thể nghe thấy.”
 
Khương Trĩ Y sửng sốt: “Vậy lúc nãy huynh luôn bịt miệng ta làm gì? Ta đâu có ngốc đến mức phát ra tiếng vào lúc này...”
 
Nguyên Sách nắm tay thành nắm đấm, rồi quay đầu sang một bên: “... Quên mất.”
 
Khương Trĩ Y thò đầu ra sau quan sát, rồi nhớ lại lời mắng nhiếc hùng hổ của Chung Bá Dũng khi nãy. Nếu không phải vì tên này dùng ám chiêu, có lẽ hôm nay nàng và A Sách ca ca sẽ không ầm ĩ không vui.
 
Khương Trĩ Y cười khẩy: “Chung Bá Dũng này còn mặt mũi nào để tìm huynh so tài vậy? Mặc dù lần trước thi cưỡi ngựa bắn cung hắn ta đã khiêu khích huynh, nhưng vẫn được xem là quang minh lỗi lạc, vậy mà hôm nay lại dùng thủ đoạn hèn hạ... Ta phải đi dạy cho hắn ta một bài học.”
 
Nguyên Sách: “Muội lấy cái gì để dạy? Dùng tay chân mỏng manh của muội sao?”
 
Khương Trĩ Y quay đầu lại đáp: “Đương nhiên là dùng miệng của ta rồi, ta có thể đến chỗ Hoàng bá bá để cáo trạng.”
 
“Mấy năm nay Khang Lạc Bá hiếm khi lên tiền tuyến, nhưng trước đây cũng là người có chiến công hiển hách, liệu Hoàng bá bá của muội có vì một câu nói của muội mà xử tội nhi tử của công thần không?”
 
“Vậy ít nhất cũng phải trừng phạt hắn ta đóng cửa hối lỗi mười ngày nửa tháng chứ, như vậy huynh có thể yên tĩnh ở trong thư viện rồi.”
 
“Không cần đâu.” Nguyên Sách ngước mắt lên, nhìn hành lang mà Chung Bá Dũng vừa đi qua, rồi nhếch miệng: “Điều ta cần chính là hắn ta đến trêu chọc ta.”

 
“... Con không được lấy mấy thứ trẻ con kia để trêu chọc Thẩm Nguyên Sách nữa.”
 
Nửa đêm canh hai trong phủ Khang Lạc Bá, Khang Lạc Bá đập mạnh cây gậy, chỉ vào nhi tử trước mặt: “Con có nghe không hả?”
 
Chung Bá Dũng đang đứng trước bàn không phục ngẩng đầu: “Y đã đánh gãy chân của a đệ, mà a đệ luôn ấp úng không chịu nói lý do tại sao, con thay a đệ đi đòi lại công bằng đâu có gì sai?”
 
“Vậy con đã đòi lại công bằng chưa?”
 
Chung Bá Dũng nghẹn họng. Trưa hôm nay hắn ta đã đi tìm Nguyên Sách, rồi chất vấn y tại sao lại không đấu nữa, nào ngờ Nguyên Sách lại hờ hững nói một câu...
 
“Nếu ta nhường ngươi ba tên nội ứng cũng thắng được hai ván, không bằng để hai tay của ta tự đấu với nhau.”
 
“Sao ta lại sinh ra một nhi tử ngu xuẩn như vậy chứ?” Khang Lạc Bá căm hận lắc đầu: “Đâu phải chỉ có một mình a đệ của con bị đánh, vừa nhìn là biết trò đùa cỏn con của một đám binh sĩ, có gì hay ho đâu mà con lên tiếng bất bình hả?”
 
“A đệ đã bị gãy một chân mà cũng gọi là trò đùa cỏn con sao? Vậy trong mắt phụ thân, thế nào mới là chuyện lớn...”
 
“Tất nhiên là tính mạng của cả nhà họ Chung rồi. Nhi tử của cô cô con còn bị đánh gãy hai chân kìa. Điều này chứng tỏ a đệ của con không phải là kẻ cầm đầu trêu chọc Nguyên Sách. Bây giờ con ầm ĩ như vậy mới thật sự bị y ghi hận đấy.”
 
Chung Bá Dũng nở nụ cười không dám tin: “Con vẫn chưa hiểu, chẳng lẽ chiến công mà phụ thân lập năm xưa không bằng thằng nhãi vừa mới chào đời như y sao? Cho dù chân của phụ thân đã khập khiễng cũng khiến Thánh thượng nhiều lần nuối tiếc... Thẩm tiết sứ đã qua đời rồi, bây giờ vị trí tiết độ sứ ở Hà Tây đang bỏ không, chứng tỏ Thánh thượng cũng không tin tưởng Thẩm Nguyên Sách. Y chỉ mới mười tám tuổi, có đáng để phụ thân sợ sệt như vậy không?”
 
Khang Lạc Bá nhắm mắt lại thở dài: “Quãng thời gian trước, cô cô của con bị Vĩnh Doanh quận chúa giam lỏng ở trong phủ, liên tục phái người truyền tin cho ta, bảo ta đi cầu xin Thánh thượng, nhưng con có biết tại sao ta luôn thờ ơ mặc kệ không?”
 
“... Tại sao?”
 
“Bởi vì thánh ân không phải là nước chảy lấy mãi không hết dùng mãi không cạn. Nếu dùng hết trước thời hạn, lỡ như một ngày nào đó trong tương lai cần phải dựa vào nó để bảo toàn tính mạng, vậy thì chúng ta sẽ chẳng còn chỗ nào để dựa dẫm nữa...” Khang Lạc Bá mở mắt ra, ánh mắt trở nên ảm đạm: “Con đừng ở bên ngoài luôn miệng nhắc đến chiến công và cái chân khập khiễng của ta nữa. Trong quãng thời gian Thẩm Nguyên Sách ở trong kinh, con hãy làm việc khiêm tốn cho ta, tốt nhất là khiêm tốn đến mức y không nhìn thấy con. Nếu để chuyện như ngày hôm nay xảy ra lần nữa thì con đừng hòng bước ra khỏi phủ một bước!”
 
*
 
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thư phòng phủ nhà họ Thẩm.
 
Mục Tân Hồng gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng “vào đi” ở bên trong, hắn ta đẩy cửa đi vào thì Nguyên Sách đang cầm cuốn binh thư đọc dưới ánh đèn.
 
Trên thế gian này có hai kiểu tướng quân dùng binh đánh trận, một là học từ lý thuyết, hai là học từ thực chiến. Đại công tử thuộc vế trước, lúc trước ở trong kinh giả vờ làm công tử bột, nhưng trên thực tế vẫn luôn âm thầm nghiên cứu mấy binh thư này ở trong thư phòng. Còn thiếu tướng quân thì hoàn toàn trái ngược với đại công tử.
 
Dường như thiếu tướng quân là lớn lên từ trong thực chiến.
 

Trước kia vì đề phòng người khác phát hiện y có gương mặt giống hệt với “con một” nhà họ Thẩm, mà hồi bé quanh năm thiếu tướng quân chỉ ở trong nhà không nhìn thấy ánh mặt trời.
 
Nếu nói căn nhà kia là nhà, không bằng nói là sân luyện võ, trang bị đầy đủ binh khí và toàn bộ phương thức luyện binh. Thẩm tiết sứ không thể thường xuyên gặp thiếu tướng quân, nên đã phái thân tín đến nơi đó để huấn luyện nhi tử.
 
Kể từ đó trở đi, thiếu tướng quân đã học đủ loại võ công, từ gập ghềnh trắc trở đến thuần thục.
 
Sau đó, chờ đến khi thiếu tướng quân trưởng thành hơn, có chút bản lĩnh, đã được Thẩm tiết sứ dẫn vào trong quân đội.
 
Trong quân đội có góc khuất thần bí nhất, chưa từng công khai lộ diện, đó chính là “trinh sát”.
 
Bọn họ xuyên qua tiền tuyến thăm dò tình hình của địch, ăn gió nằm sương, làm bạn với ngựa, khát thì uống nước mưa, mệt thì ngủ trên cành cây, nguy hiểm cận kề, còn phải có bản lĩnh chạy trốn.
 
Một trinh sát ưu tú cần phải có kinh nghiệm và bản lĩnh thực chiến, đôi lúc không thua kém gì tướng quân chỉ huy tác chiến.
 
Lúc Mục Tân Hồng quen Nguyên Sách đã ngạc nhiên trước thiếu niên tầm mười tuổi này, không ngờ lại là lính trinh sát tinh nhuệ nhất trong Huyền Sách quân.
 
Trong quãng thời gian làm trinh sát, thiếu tướng quân đã đi khắp sa mạc ốc đảo, đồi núi sông ngòi ở Hà Tây, ghi nhớ từng dòng sông khe suối ở trong lòng.
 
Thời gian dần trôi qua, Thẩm tiết sứ và đại công tử lần lượt qua đời. Cuối cùng những gì mà thiếu tướng quân đã học trong suốt mười tám năm qua đã biến thành trận thắng khiến khắp nơi đều khiếp sợ.
 
Lúc đó Mục Tân Hồng đã nghĩ, có phải Thẩm tiết sứ đã sớm dự đoán sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị từ rất lâu, thậm chí ngay cả hai nhi tử một người tên là Thẩm Nguyên Sách, còn người kia tên là Nguyên Sách, đều là để một người trong đó sớm hình thành thói quen biến thành bóng dáng của người còn lại.
 
...
 
Mục Tân Hồng ngây người một lúc, rồi lại nhìn về phía Nguyên Sách đang đọc binh thư, khó hiểu hỏi: “Sao thiếu tướng quân lại đọc mấy thứ này? Nó cũng đâu có tác dụng gì đối với ngài.”
 
Nguyên Sách chẳng thèm ngẩng đầu lên mà lạnh nhạt đáp: “Ta muốn xem thử trước kia huynh trưởng đã đọc những gì.”
 
Cũng đúng, huynh đệ mười mấy năm chưa từng gặp, nhưng vừa mới gặp chưa được bao lâu đã âm dương cách biệt. Hai người đã được định sẵn là chỉ có một người có thể sống ngoài ánh sáng. Bây giờ mọi thứ về đại công tử đang dần tan biến, chỉ có thể dựa vào mấy di vật của cố nhân này để chứng minh dấu vết cố nhân từng tồn tại.
 
Mục Tân Hồng thở dài, nhớ đến đại công tử, rồi hỏi chuyện chính: “Thiếu tướng quân, hôm nay trong trận cưỡi ngựa đánh bóng, ngài đã dò ra quan hệ thực hư giữa Chung Bá Dũng và các đồng học kia chưa ạ?”
 
Nguyên Sách ngừng đọc, ngẩng đầu ra khỏi quyển sách.
 
Mục Tân Hồng lặng lẽ nhìn y.
 
Dĩ nhiên thiếu tướng quân đến thư viện Thiên Sùng không phải là vì rảnh rỗi tìm việc, việc trốn tránh lời giục cưới của Vĩnh Doanh quận chúa chỉ là tiện thể, mà quan trọng hơn là mượn chuyện này để thâm nhập vào các công tử thế gia.
 
Trận cưỡi ngựa đánh bóng hôm nay là đoàn đội tác chiến, là thời cơ tốt nhất để phán đoán mối quan hệ giữa các công tử thế gia kia. Sở dĩ thiếu tướng quân ứng chiến “chơi cùng” cũng là vì chuyện này.
 
“Một nửa.” Một lúc sau, Nguyên Sách mới thốt ra hai từ này.
 
“Hả?”
 
Nguyên Sách xoa mi tâm: “Ta có chút việc nên chỉ đánh nửa trận.”

 
Mục Tân Hồng thấy vẻ mặt mệt mỏi của y thì vội vàng khuyên nhủ: “Ồ, có phải quận chúa lại nửa đường cáu kỉnh với ngài đúng không? Không có gì, chuyện này cũng không gấp gáp được, lần sau vẫn còn cơ...”
 
“Không phải nàng ta.”
 
“Vậy trong thư viện này vẫn còn ai ghê gớm, có thể ngáng chân ngài sao?”
 
“Không phải nàng ta cáu kỉnh.” Nguyên Sách nhíu mày, nhắm mắt lại.
 
Mục Tân Hồng như đã hiểu lại giống như chưa hiểu, nhưng không dám nói gì nữa.
 
Trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng canh lậu* nhỏ giọt. Không biết qua bao lâu, Nguyên Sách mới mở mắt ra: “Nếu con người không có thuật phân thân mà phải làm hai việc, làm việc này thì khó mà làm việc kia. Vậy phải làm thế nào?”
 
*更漏 - canh lậu: đồng hồ nước
 
“Tất nhiên là lấy hoặc bỏ, đi làm việc quan trọng hơn.”
 
Nguyên Sách từ tốn gật đầu, nhìn về phía cuộn tranh ở bên bàn mà đêm hôm trước vẫn chưa bị Thanh Tùng mở ra.
 
Y biết, cuộn tranh đó là chân dung của Bùi Tử Tống.
 
Nguyên Sách: “Ngươi nói thử xem, nếu nàng ta cũng không phải huynh trưởng ra thì không được, hoặc cũng có thể một ngày nào đó nàng ta nảy sinh hảo cảm với người khác, ta có nên lên tiếng bất bình thay huynh trưởng không?”
 
Mục Tân Hồng sửng sốt, bây giờ mới hiểu rõ, hóa ra hai câu hỏi này là đang nói về quận chúa, nên suy nghĩ kỹ lưỡng: “... Ngài cảm thấy không đáng thay đại công tử cũng là chuyện bình thường, nhưng dù gì đại công tử cũng đã qua đời. Ti chức cảm thấy nếu thật sự có ngày đó thì cứ để mặc quận chúa đi, coi như tan hợp vui vẻ thay đại công tử đi.”
 
“Tan hợp vui vẻ.” Nguyên Sách đọc lại bốn chữ này rồi tiếp tục gật đầu.
 
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Thanh Tùng bỗng vang lên ở bên ngoài thư phòng: “Công tử, đêm hôm quận chúa đã đến đây, bảo là hôm nay tâm trạng của ngài không vui, nên nàng ấy đến đây trò chuyện với ngài.”
 
Ánh mắt của Nguyên Sách khẽ lóe lên, bàn tay đang cầm quyển sách khẽ siết chặt.
 
Mục Tân Hồng vội vã đi ra ngoài: “Hôm nay trời lạnh mau mời...”
 
“Khoan đã.” Nguyên Sách cau mày, bỗng lên tiếng ngắt lời hắn ta.
 
Thời gian y ở kinh ngày càng ít đi, không ngờ hôm nay vì lên tiếng bất bình thay huynh trưởng mà quên mất chuyện chính, y không thể phạm phải sai lầm như vậy lần hai.
 
Nếu cuối cùng phải tan hợp vui vẻ thay huynh trưởng, vậy thì y đâu cần phải lên tiếng bất bình...
 
Vậy không bằng ngày này đến sớm hơn một tý.
 
Nguyên Sách im lặng một hồi sau mới giãn chân mày, trên mặt đã không còn vẻ do dự nào, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Không cần mời nàng ta vào, cứ nói với nàng ta rằng ta mệt rồi nên đã đi ngủ.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận