Khương Trĩ Y: “Yến tiệc của Bảo Gia A Tỷ tổ chức cả một ngày, đến tận đêm mới tàn, công tử nhà ngươi bận rộn nhiều việc đến cỡ nào mà suốt cả một ngày cũng chẳng dành ra được chút thời gian rảnh nào thế? Hay là bây giờ hắn đã có quân công trong người nên trong mắt chẳng thèm để ai vào mắt nữa, đến cả mặt mũi của Bảo Gia A Tỷ mà cũng không nể sao?”
Thanh Tùng mấp máy môi, trước khi cất lời thì cẩn thận nghiền ngẫm thật kỹ những lời này.
Công tử đã liên tục ra ngoài suốt bốn đêm liền rồi, nếu không phải thân thể của y cường tráng, chỉ sợ đã ngủ đứng luôn rồi. Y vất vả như thế, đáng lẽ quận chúa phải làm hòa với công tử như trước chứ đâu cần cố tình gây khó dễ làm chi…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiểu rồi, là đang chỉ điểm cho hắn ta đây mà!
Thanh Tùng vội đáp: “Quận chúa hiểu lầm rồi ạ, sáng nay công tử có chút chuyện cần làm nên tới quân doanh hơi muộn, tận đêm hôm sau mới lên đường trở về, chắc tầm canh Tuất sẽ đến phủ, nhưng giờ đó cũng đã bỏ lỡ yến tiệc của công chúa rồi.”
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng ồ một tiếng, thầm nghiền ngẫm câu có việc nên đến muộn. Nàng khẽ nâng tách trà lên, che đi khóe miệng nhếch cao của mình, lòng âm thầm ghi nhớ thời gian.
*
Dao Quang các, quá nửa canh Tuất.
Khương Trĩ Y trở về từ tửu lâu, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì ngồi xuống trước gương để tỳ nữ lau khô mái tóc dài cho mình.
Hồi chiều, vừa về đến phủ, việc đầu tiên nàng làm là hỏi thăm tin tức của Phương Tông Minh. Nghe nói cả ngày hôm nay hắn ta chưa từng về phủ lần nào, xem ra hồi sáng bị nàng bắt tại trận nên sợ không dám về thật rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu hắn ta về phủ, nàng ít ra còn có thể dẫn người chạy tới viện tử của hắn ta rồi dạy cho một trận, nhưng nếu người vẫn còn lang thang bên ngoài thì cũng không tiện gióng trống khua chiêng lôi cổ trở về, lỡ đâu khiến tin đồn lan rộng thì chỉ tổ làm hỏng thanh danh của nàng mà thôi.
Khương Trĩ Y buồn bực ngồi xuống ghế, đợi đến khi tỳ nữ lau khô tóc cho nàng xong cũng vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay cả.
Nàng ngoái đầu nhìn cái giường đặt phía sau, vì đã có ác cảm nên nàng chẳng muốn nằm lên đó chút nào.
Đêm qua nàng mơ thấy Nguyên Sách dù đã hứa không đi nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời, kết quả là Phương Tông Minh có cơ hội ngóc đầu trở lại, leo lên giường nàng…
Hôm nay Tiểu Mãn không cùng nàng ra cửa mà phải ở lại để thay mới toàn bộ từ giường, nệm, chăn gối cho đến màn che… tất cả đều phải đổi đồ mới hết. Bởi vì dù là chỉ bị dơ trong mơ thì cũng là dơ rồi.
Cốc Vũ và Tiểu Mãn sợ bệnh cảm của nàng lại tái phát nên tận tình khuyên nhủ nàng nên đi ngủ sớm. Thật ra sau khi sửa sang lại viện tử theo bố cục của Thẩm thiếu tướng quân thì hàng phòng ngự nơi đây đã trở nên kiên cố hơn rất nhiều. Nhưng vì đêm qua quận chúa mới bị dọa sợ, hiện vẫn chưa vượt qua được chướng ngại tâm lý nên mới cảm thấy không an toàn.
Hai người chỉ đành liên tục đảm bảo nhất định sẽ ở yên chỗ này, chờ đến khi Thẩm thiếu tướng quân tới mới thôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ để nàng ở lại một mình đâu.
Nghe vậy, Khương Trĩ Y nhìn đồng hồ, nhất thời lại thấy do dự.
Rốt cuộc Thanh Tùng có nghe ra ám hiệu của nàng không? Câu nói “Giờ Tuất đến Phủ” là đang ám chỉ canh giờ A Sách ca ca ghé qua đúng chứ?
Nhưng giờ đã tới giờ hợi rồi.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Khương Trĩ Y quyết định sai hộ vệ tới Thẩm phủ truyền lời, rồi ngồi trên giường chờ tin tức dù mặt mày chẳng vui vẻ tí nào.
Thời gian chầm chậm trôi, lại qua thêm nửa canh giờ, lúc này hộ vệ mới quay về báo rằng hôm nay Thẩm thiếu tướng quân vốn không hề trở lại Phủ.
Khương Trĩ Y càng nghĩ càng thấy bực. Nàng cụp mắt, ngả người ra sau: “Trễ vậy rồi mà còn chưa về, hắn ta chạy đi đâu cơ chứ?”
Cốc Vũ nói: “Có phải trong quân doanh xảy ra chuyện gấp gì nên phải ở lại đó giải quyết không?”
“Nếu vậy cũng nói lên rằng ta không đủ quan trọng với hắn rồi…”
“Không tới thì thôi, còn chẳng thèm sai người đến báo một tiếng…”
Cốc Vũ tiến lên dịch góc chăn cho nàng: “Thế quận chúa cũng đừng đợi nữa, nếu người không ngủ được thì nằm xuống nhắm mắt, thả lỏng tâm trạng chút cũng tốt mà.”
“Còn chưa biết cái tên xấu xa kia sẽ trở về phủ lúc nào thì sao ta có thể nhắm mắt thả lỏng chứ!”
Nghe vậy, Cốc Vũ không mở miệng khuyên nữa, để mặc cho nàng thích ngồi sao thì ngồi. Nàng ta thầm nghĩ cùng lắm đợi tới khi quận chúa ngồi mệt rồi sẽ không để ý nhiều tới mấy chuyện này nữa.
Không biết qua bao lâu, ngay cả Cốc Vũ đang ngồi trên bàn cũng sắp ngủ gật luôn rồi thì Tiểu Mãn lại xông vào, vừa thở vừa nói: “Tới rồi, tới rồi!”
Khương Trĩ Y lập tức ngước mắt nhìn về phía cửa.
“Không phải, không phải Thẩm thiếu tướng quân tới đâu ạ, là đại công tử đã về rồi!”
Hay quá trời, không đợi được người tình nhưng đợi được người sói cũng tốt lắm!
Nếu Phương Tông Minh đã dám quay lại, vậy nàng không dạy cho hắn ta một bài học thì tiếc quá. Để sau này xem hắn ta còn dám treo tên nàng ngoài miệng nữa không, tốt nhất là vừa nghĩ đến nàng thôi, cả người đã run như cầy sấy luôn!
Khương Trĩ Y lập tức tỉnh như sáo, nhảy xuống đất, sau đó phất tay: “Dẫn theo người đi…”
“Quận chúa, không cần đâu ạ…” Tiểu Mãn vừa thở gấp vừa nói tiếp: “Đại công tử gãy chân rồi!”
“?”
“Gãy cả hai đùi luôn, lúc bị người nâng về còn gào la thảm thiết lắm!”
Khương Trĩ Y sửng sốt: “Sao lại thế này?”
“Nô tỳ cũng không rõ lắm, vừa hay tin là vội vàng chạy tới báo người ngay.”
Sao nàng còn chưa ra tay thì ông trời đã hành đạo rồi vậy? Khương Trĩ Y chớp mắt hất cằm, nói: “Đi, qua đó xem thử coi thế nào.”
*
Khương Trĩ Y cột tóc lên, thay một bộ đồ giữ ấm, sau đó ngồi lên kiệu đi về phía đông. Vừa đến trước cổng viện tử của Phương Tông Minh, bên trong đã truyền ra tiếng la hét thảm thiết như giết heo.
Khương Trĩ Y cau mày, xoa xoa hai lỗ tai, sau đó cùng Cốc Vũ và Tiểu Mãn bước vào viện tử.
Từ phía xa đã nhìn thấy trong gian nhà ngói tỏa ánh đèn rực rỡ đang có một đống người vây quanh, trong đó có hai vị thái y khom lưng bận rộn tới lui, mấy tên người hầu và nha hoàn bưng chậu nước với khăn đứng kế bên, ngoài ra còn có cả thiếp thất Hứa thị của đại công tử.
Thái y vừa vươn tay, cái người đang nằm trên giường, miệng bị nhét vải lại gào khóc la lối om sòm, hai tay vung vẩy loạn xạ, có làm kiểu gì cũng không giữ yên được, đúng là không biết phải làm sao nữa.
“Phương công tử, ngài chịu đựng chút đi, nếu chân của ngài mà không được cố định bằng hai thanh nẹp này thì sợ là xương sẽ không liền lại được như cũ đâu ạ!”
Khương Trĩ Y đứng kế bên cửa, duỗi đầu vào trong nhìn một vòng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người vừa nghe thấy giọng nàng là vội vàng bật dậy cúi đầu hành lễ, sau đó lui ra nhường đường.
Phương Tông Minh tiếng kêu rên bị kìm hãm, mắt thấy nàng đi vào trong đến, thấy quỷ dường như trừng lớn mắt, vùng vẫy giãy chết vậy run rẩy hướng góc giường chuyển đi.
“ y da, Phương công tử, người đừng cử động mà!”
Khương Trĩ Y khó hiểu nhìn Hứa Thị.
Hứa Thị nói: “Đã nửa đêm còn quấy rầy đến quận chúa, chỉ là không biết đại công tử nảy sinh xung đột với ai bên ngoài mà lại bị người ta...”
“Bị người ta đánh thành như vậy?” Trên mặt Khương Trĩ Y lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Bên phía đại phu mới nói là xương không liền lại được như cũ gì đó, nếu không liền được thì sẽ thế nào?”
Thái y đáp: “Nếu không liền lại ngay ngắn thì nhẹ chỉ bị thọt thôi, còn nặng là không thể nào xuống giường đi lại được nữa!”
“Chao ôi, nghiêm trọng tới vậy hả? Thế chẳng phải cả đời chỉ còn nước nằm liệt trên giường thôi sao? “
“Đúng vậy...” Thái y còn chưa kịp mở miệng nói lời thương tiếc thì đã thấy quận chúa đứng phía sau đang cầm khăn che mũi, nhìn chằm chằm hắn ta bằng ánh mắt thương hại, lẫn bên trong còn có chút khinh miệt người trên giường. Bấy giờ, nàng bỗng không biết có nên tiếp tục trút cơn tức của mình xuống không.
“Nếu vậy thì đại biểu ca vẫn nên cắn răng chịu đựng một chút đi, dù sao cũng phải trị khỏi cho cái chân này, nửa đời sau mới có thứ để nhờ cậy chứ.” Nói đoạn, Khương Trĩ Y quay sang dặn dò thái y: “Có trải qua khổ đau thì mới đứng trên mọi người được, thái y không cần để ý đại biểu ca hét to từng nào, ngài cứ ra tay... thật nặng đi ạ. Hãy nhớ sự nhẫn tâm của ngài lúc này đều là vì tương lai của Vĩnh n Hầu Phủ.”
Trên mặt Phương Tông Minh chảy đầy nước mắt nước mũi, đầu lắc như trống bỏi, miệng bị nhét vải cứ ú ớ liên hồi như muốn nói gì đó.
Thái y trả lời: “Xin quận chúa cứ yên tâm, lão phu nhất định sẽ dốc hết sức chữa trị, trả lại cho Phương công tử đôi chân lành lạnh, mạnh mẽ như trước.”
Trong phòng lại một lần nữa vang lên tiếng kêu gào thảm thiết như giết heo. Hai gã người hầu đứng hai bên Phương Tông Minh, giữ chặt hai tay của hắn ta, có như vậy mới giữ nổi người này.
Chợt thất Phương Tông Minh chuyển từ gào khóc sang nổi cả gân cổ, dần dần chẳng còn sức đâu mà kêu nữa, thở không ra hơi còn mắt thì trợn trắng.
Khương Trĩ Y lắc đầu thở dài: “Có bài học lần này, đại biểu ca chắc cũng khôn ra rồi, đừng chọc vào người không nên chọc làm chi. Nếu có lần sau, chỉ sợ không biết sẽ gãy cái gì đâu.”
Trong mắt Phương Tông Minh hiện rõ vẻ hoảng sợ, hít thở không thông, đầu nghẹo sang một bên.
*
Bước ra khỏi viện tử phía đông, Khương Trĩ Y ngồi kiệu ghế trở về Dao Quang các, vừa vào phòng ngủ một cái là tò mò hỏi tỳ nữ ngay: “Có nghe ngóng được gì không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cốc Vũ đáp: “Nô tỳ mới vừa hỏi thăm gã hầu cận bên cạnh đại công tử vài câu, nghe nói tối nay đại công tử lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu của mình tới Yến Xuân Lâu chơi, chỉ là vừa ra khỏi cửa đã bị một tên mặc áo choàng kéo vào trong hẻm nhỏ, chẳng nói chẳng rằng gì đã ra tay đánh hắn ta hai gậy, hai cái đùi cũng vì thế mà bị gãy ngay tại chỗ luôn!”
“Trời ạ!” Khương Trĩ Y khẽ che miệng.
“Nhưng không riêng gì đại công tử đâu ạ, cả mấy công tử hay đi chung với đại công tử cũng gặp phải chuyện tương tự đó, nhưng lạ ở chỗ bọn họ chỉ bị đánh gãy một chân thôi.”
Tiểu Mãn ngạc nhiên: “Là ai đã thay trời hành đạo, hơn nữa còn thưởng… phạt công minh như vậy?”
“Nghe bảo do trời quá tối, ánh trăng lại mờ ảo nên không nhìn rõ mặt, chỉ biết là kẻ đó rất cao to, khoác áo choàng đen, bất ngờ nhảy từ trên trời xuống, trông chẳng khác nào Diêm La Vương đến đòi mạng cả, đáng sợ lắm, còn bí ẩn nữa!”
Vừa dứt lời, ánh nến trong phòng ngủ bỗng chớp lên một cái.
Ba người đồng loạt ngừng miệng, rồi như cảm nhận được gì đó, họ từ từ quay đầu nhìn, chân cũng vô thức lùi về sau một bước.
Đập vào mắt là một bóng người cao lớn đầy bí ẩn. Trên người y khoác một lớp áo choàng đen như mực, nhảy từ trên trời xuống. Sau khi đáp đất, y vén tấm lụa trên đấu bồng lên, xoay cổ sang trái sang phải mấy cái rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng.
Khương Trĩ Y: “…”
Nhìn hai chủ một tớ đờ ra như phỗng trước mặt mình, Nguyên Sách vừa kéo dây cởi áo choàng vừa híp mắt bảo: “Cho ta ly nước.”
Sau khi Cốc Vũ và Tiểu Mãn hoàn hồn thì hoảng loạn “dạ” hai tiếng rồi vội vã rót trà tiếp, chỉ là ánh mắt vẫn chiếu thẳng vào người y.
Khương Trĩ Y sững sờ, đôi mắt đang dán chặt lên người đối diện chầm chậm sáng lên.
Quả nhiên A Sách ca ca là xung quan nhất nộ vi hồng nhan mà!
(Tạm dịch: Tướng Quân giận dữ thay người đẹp)
Khương Trĩ Y lướt nhanh như bay về phía trước, vươn tay tóm lấy cổ tay của y: “Đánh nhiều người như vậy có thấy đau tay không?”
Nguyên Sách: “…”
Bàn tay rảnh rỗi còn lại của nàng nhận lấy tách trà Tiểu Mãn dâng lên, sau đó giơ cao, đưa tới bên miệng y. Thấy y đứng yên bất động, nàng cố ý nghiêng nhẹ tách trà, hỏi: “Không khát hả? Uống nhanh đi.”
Nguyên Sách nhìn tách trà trước mặt, lại nhìn hai tỳ nữ đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chặp về phía này, người thoáng lui về sau một bước, sau đó dùng cái tay còn tự do nhận lấy tách trà, xoay người ngửa đầu uống cạn.
Khương Trĩ Y chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn y: “Huynh nào có biết hôm nay ta bị người khác bắt nạt đâu?”
Bảo Gia công chúa là người khôn khéo, nếu đã xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải thông báo cho người trong cuộc biết mới được, thế là nàng ấy lập tức sai Thanh Tùng chạy về nói lại cho y.
Chuyện liên quan đến thanh danh của huynh trưởng, tất nhiên không thể ngoảnh mặt làm lơ rồi.
Nguyên Sách: “Thật vậy sao? Ta chỉ là nhìn họ không vừa mắt mà thôi, sao thế, bọn họ còn chọc giận cả muội nữa ư?”
Tâm trạng Khương Trĩ Y lúc này rất tốt nên không thèm để tới cái miệng ương ngạnh của y, chỉ khẽ ngân một tiếng thật dài: “Mấy người đó tuy hỗn láo thật, nhưng thân phận không hề thấp, huynh cứ làm càn mãi như vậy, không sợ sẽ bị đám quan viên trong triều buộc tội sao?”
“Buộc tội ta rồi để mấy kẻ bất lực như họ lên chiến trường hả?”
Khương Trĩ Y mỉm cười: “Huynh ngồi trên giường của ta nghỉ ngơi một lát đi, nãy ta vừa ghé qua viện tử của đại biểu ca một chuyến, bẩn chết đi được, giờ phải tắm lại cái đã.”
Nguyên Sách liếc nhìn cái giường mới toanh của nàng, nhướng mày hỏi: “Chẳng lẽ trong nhà của ta không có giường?”
“Nhưng trong nhà huynh đâu có ta!” Khương Trĩ Y dậm chân trừng y: “Ta đi một lát rồi về, huynh không được phép đi đâu hết đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...