Động lòng xuân

Khương Trĩ Y nhanh chóng tắm rửa để loại bỏ mùi hôi thối trên người, trong lòng nhớ đến cuộc hẹn với giai lang*, vì vậy nàng đã lược bớt một số công đoạn sau khi tắm, chỉ đơn giản bôi kem dưỡng da rồi rời khỏi phòng tắm, xua Cốc Vũ và Tiểu Mãn đi.
 
* 佳郎(Giai Lang- chữ Giai có nghĩa là tốt đẹp, chữ Lang trong Lang quân/ông chồng, toàn bộ nghĩa có thể tạm hiểu là Đấng Lang quân tốt.
 
Một mình trở lại phòng ngủ, Khương Trĩ Y nhẹ nhàng mở cửa, nhìn lên giường nhỏ không thấy người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đưa mắt nhìn xuống, nàng mới thấy một thiếu niên vóc dáng cao lớn đang co chân lại, nằm trên sàn dưới giường của nàng, cánh tay trái gác sau đầu, tay phải tùy tiện buông thõng trước người, hai mắt nhắm nghiền, bất động như thể y đã ngủ say.
 
Đã nói là nằm trên giường của nàng nghỉ ngơi, sao lại để bản thân mình chịu ấm ức như vậy?
 
Khương Trĩ Y nhíu mày, nhẹ nhàng cất bước đi về phía trước, nhặt chiếc chăn mỏng trên giường nhỏ lên, ôm vào lòng ngồi xổm xuống.
 
Vừa đến gần, người đang ngủ chợt mở mắt, giơ tay ra chặn lại, đồng thời đầu gối đang co thuận thế nghiêng lại, cả người ngồi bật dậy.
 
“Này...” Khương Trĩ Y mới phát ra tiếng kêu kinh ngạc, một trận trời đất xoay chuyển, cả người bị đè chặt vào dưới sàn.
 
Nhìn xuống cánh tay đang bóp cổ mình, Khương Trĩ Y bị buộc phải ngẩng đầu lên, hai tay ôm chăn bông run lên, lông mi cũng run lên bần bật.
 
Đôi mắt sắc bén trên đỉnh đầu giống như đụng phải một vũng nước ấm, lập tức biến mất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn làn da tuyết trắng đến chói mắt, cứ như có thể vắt ra nước, sự thù địch trong mắt Nguyên Sách chợt biến mất, như vừa nhớ ra mình đang ở đâu, ánh mắt nhanh chóng rời đi, y buông tay xoay người lại.
 
Khương Trĩ Y nghi ngờ thuận theo ánh mắt của y cúi đầu nhìn xuống, lập tức đưa tay kéo vạt áo đang thả lỏng, rồi ôm chăn lồm cồm đứng dậy, thở nhẹ một hơi, đưa tay sờ lên gò má đang nóng bừng.
 
Thấy y đứng quay lưng lại với giường nhỏ, không nói một lời cũng không quay đầu lại, Khương Trĩ Y ổn định hơi thở, nhìn sau đầu y nói: “Ta, ta thấy huynh ngủ rồi, nên đắp chăn cho huynh...”
 
Nếu không phải y đã thức suốt năm đêm liền, làm sao có thể ngủ say ở nơi nguy hiểm như vậy.
 
“Sau này lúc ta ngủ đừng lại gần.” Nguyên Sách chậm rãi đè nén ngọn lửa trong lòng, đi tới bên bàn trà nhỏ rót một chén nước.
 
Đương nhiên, ở thành Trường An tuy rằng tự do không bị ràng buộc, hạn chế, y cũng không cần lo lắng tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, cũng sẽ không có dã thú bị huấn luyện giống như y, khi ngủ còn cảnh giác hơn khi tỉnh táo, đối với tất cả những sinh vật sống gần mình đều sẽ xem như là kẻ thù sinh tử.
 
“Được rồi, chắc có gì to tát cả, nghiêm túc như vậy làm gì chứ...”
 
Khương Trĩ Y lầm bầm đứng dậy, bỏ chăn xuống, cúi đầu chỉnh lại bộ đồ ngủ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy y cứ đứng bên trà nhỏ mãi, chủ động bước lên phía trước.

 
Cảm nhận được tiếng bước chân đang đến gần, Nguyên Sách quay người lại, ấm trà đang cầm trong tay giống như một chướng ngại vật cản trở lối đi, nằm ở giữa hai người bọn họ.
 
“Làm sao vậy, bây giờ không phải huynh không ngủ sao? Ngủ hay không đều không thể tới gần, vậy thì huynh cứ nói thẳng, bảo ta cách xa huynh mấy trượng đi?”
 
Nguyên Sách chậm rãi xoay ấm trà, hướng miệng bình về phía giường nhỏ, hất cằm: “Chỉ đến đây thôi.”
 
Khương Trĩ Y nghẹn ngào, khó chịu xoay người trở lại giường nhỏ, trèo lên, nhấc chăn đắp kín đầu và chân, nghĩ lại vẫn cảm thấy không đủ, lại lật người nằm nghiêng, để tấm lưng lạnh lùng đối mặt với y.
 
Nguyên Sách uống nước xong quay người lại, nhìn một cục tròn đang run rẩy không biết là vì tức giận hay là vì bị thương, ghé tai cẩn thận lắng nghe, còn có tiếng lầm bầm nói——
 
“Nói cái gì mà không thích? Rõ ràng là trước đây thích ta đến gần lắm mà...”
 
“Chẳng lẽ bây giờ ta không còn đáng yêu nữa sao...”
 
“Đã tắm thơm như vậy mà vẫn còn bị người ta chán ghét. Ta nghĩ hồng trần rộng lớn này e rằng cũng không có chỗ cho ta dung thân. Hay là ta đến am ni cô làm ni cô cho rồi!”
 
Chăn bông trên đỉnh đầu bị người nào đó mở ra, cái miệng đang lẩm bẩm của Khương Trĩ Y ngậm lại, đỏ mặt quay đầu đi.
 
Nguyên Sách giở góc chăn của nàng, mặt không chút biểu cảm nghiêng đầu: “Muốn đến gần như thế nào.”
 
Hàng lông mày đang nhíu chặt của Khương Trĩ Y lập tức giãn ra, nàng bò dậy, vỗ vỗ giường nhỏ bên cạnh: “Đêm nay huynh cũng đã mệt rồi, ngồi đây đi, ta tự làm là được?”
 
“?”
 
“Muội thật sự cho rằng ta đang tức giận sao?” Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, y không tiếc vì nàng mà đắc tội với nhà giàu quyền thế, sao nàng có thể vì một chút mâu thuẫn nhỏ này mà lãng phí thời khắc đẹp đẽ này: “Đó giờ chỉ có ta chán ghét người khác, không có ai chán ghét ta, chút nhận thức này vẫn biết rất rõ, ta chẳng qua chỉ là chọc huynh cho vui vậy thôi!”
 
“...”
 
Đây là lần đầu tiên y thấy có người tự mình hiểu mình như thế này.
 
Nguyên Sách sa sầm nét mặt, quay đầu đi.
 
Khương Trĩ Y: “Sao hả, ta không tức giận, huynh còn tức giận?”
 
“Trêu đùa huynh cho vui mà thôi.” Nguyên Sách hờ hững cụp mi, dưới ánh mắt háo hức của nàng vén góc áo mình lên, ngồi xuống mép giường nhỏ, sắc mặt không thay đổi giang hai tay ra, ra hiệu cho nàng tùy ý.

 
Khương Trĩ Y bắt đầu tự mình di chuyển. Đối mặt với y tìm một góc thích hợp, một lúc bẻ vai, một lúc thì cong khuỷu tay của y lại.
 
Nguyên Sách buông bỏ tất cả sức mạnh bản thân và để mặc cho nàng chơi đùa.
 
Chẳng qua chỉ là một công cụ để ổn định lại đại cục, cứ coi như mình là một người đã chết.
 
Sau khi Khương Trĩ Y điều chỉnh xong, thoải mái vòng tay qua cánh tay của y, dựa vào lòng y và gục đầu vào vai y.
 
Hô hấp của Nguyên Sách có chút gấp gáp, sức lực vừa trút được lại lần nữa quay về, phần eo và bụng căng cứng thành một tấm sắt.
 
Khương Trĩ Y hoàn toàn không hay biết gì, trong lòng mãn nguyện thở dài.
 
Chẳng trách Bảo Gia a tỷ luôn luôn nói với nàng vì sự đẹp đẽ của nam sủng, còn nói cái gì mà đêm đến có người thị tẩm là sung sướng như tiên, đúng là sự thật không hề lừa gạt.
 
Trong lòng thầm nghĩ, thấy đêm nay tĩnh lặng yên bình như thế, Khương Trĩ Y đột nhiên hỏi: “A Sách ca ca, huynh cảm thấy sau chuyện tối nay đại biểu ca sẽ lại tới nữa không?”
 
Đã ôm như thế này rồi mà cũng không chặn được mồm của nàng.
 
Nguyên Sách nhắm mắt lại, tập trung yên tĩnh một lát, thản nhiên trả lời có cũng như không: “Nếu hắn ta không sợ chết.”
 
“Vậy bỏ qua chuyện làm tổn thương tính mạng của hắn ta đi, như vậy không tốt đâu—”
 
“Sao thế, thực sự muốn đến am ni cô để làm ni cô phù hộ chúng sinh à?”
 
Khương Trĩ Y ngẩng đầu trừng mắt nhìn y một cái: “Không phải ta đang thể hiện lòng từ bi, mà cữu cữu của ta chỉ có một người đích tử này, không thể bởi vì ta mà mất đi được… Nếu cửu cửu và ta sẽ từ nay về sau sẽ phải ngăn cách vì tính mạng của đại biểu ca, như vậy thì ngay cả người thân ruột thịt cuối cùng trên đời này của ta cũng đã không còn nữa!”
 
Nguyên Sách mở mắt, cúi đầu.
 
“Thật ra khi ta còn rất nhỏ, ta đã biết cữu mẫu không đối xử chân thành với ta, nhưng bởi vì địa vị của ta, vì phụ thân của ta luận về quốc qua, triều đình, và ngay cả đối với Hoàng bá bá cũng có công lao hiển hách. Chỉ cần đối xử tốt với ta, là đã có thể nhận được rất nhiều lợi ích, vì vậy mới làm ra vẻ như một người cữu mẫu tốt, những người khác trong Phương gia cũng đều như vậy…”
 
“Nếu đã như vậy, phủ Ninh Quốc Công, hoàng cung, chỗ nào mà không thể ở, việc gì nàng phải ở đây biết bao nhiêu năm như vậy?”
 
“Bởi vì cữu cữu đối xử với ta chân thành, ta cần cữu cữu. Chỉ có ở đây mới có cữu cữu.”

 
Nguyên Sách nhắm mắt lại, cau mày nói: “Vậy đợi chân hắn ta lành lại sẽ đánh một trận tiếp.”
 
Khương Trĩ Y sững người một lúc rồi mới nhận ra rằng y đang nói về đại biểu ca.
 
“...Thực ra, làm như vậy chỉ có thể giải quyết trước mắt chứ không giải quyết được tận gốc. Ta có một giải pháp dứt khoát, huynh nghe xem nó có hợp lý không?” Khương Trĩ Y hắng giọng, như thể có chút xấu hổ, siết chặt cánh tay của y: “Theo tình hình hiện tại của đại biểu ca, ít nhất phải nằm liệt giường ba tháng, chỉ cần trong vòng ba tháng ta đã đính hôn, cho dù hắn ta có không từ bỏ cũng không còn cách nào khác, huynh nói xem có phải không?”
 
Giống như một tia sáng trắng lóe lên trong bóng tối, mí mắt của Nguyên Sách đột nhiên giật giật.
 
“Những lời không sạch sẽ hôm qua cuối cùng cũng rơi vào tai người khác. Tuy rằng bọn họ đều đã bị huynh đánh cho liệt giường cả trăm ngày, nhưng trăm ngày sau, cũng không có cách nào diệt trừ triệt để lời đồn đãi, cho nên chỉ có thể biến tin đồn thành sự thật trước khi ngày đó tới, chỉ cần huynh kết hôn với ta, những lời đàm tiếu của bọn họ sẽ là lời chúc phúc cho tân hôn của chúng ta...!”
 
Trên đầu không có tiếng đáp lại, giọng nói của Khương Trĩ Y càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng thấp: “Còn hơn một tháng nữa là đến năm mới, đến lúc đó trùng hợp là cữu cữu cũng sẽ về kinh, vậy hôn sự của chúng ta… có phải là có thể định đoạt được rồi không?”
 
Sau khi Khương Trĩ Y nói xong, đầy mong đợi ngẩng đầu nhìn lên.
 
Nhưng nàng lại nhìn thấy người phía trên nhắm mắt trầm mặc, đừng nói là miệng, ngay cả lông mi cũng giống đã dính vào mắt, hoàn toàn bất động.
 
Lại ngủ rồi à?
 
“A Sách ca ca?” Khương Trĩ Y thăm dò gọi thử một tiếng, không thấy y đáp lại, khẽ lay cánh tay y: “A Sách ca ca?”
 
Sau khi không biết đã gọi A Sách ca ca bao nhiêu lần, căn phòng cuối cùng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài yếu ớt của nữ nhân.
 
*
 
Sáng sớm hôm sau, doanh trại ở ngoài kinh thành.
 
Như thường lệ, Mặc Tân Hồng dậy sớm để tuần tra doanh trại, khi hắn ta dắt con dao bên thắt lưng đi đến gần sân luyện võ, nhìn người đang giương cung lắp tên vào, đấm vào vai của lính đứng canh cửa: “Không đi thu tên cho thiếu tướng quân, đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì?”
 
“Mặc tướng quân, sáng nay trời vừa sáng thiếu tướng quân đã đến đây, vừa đến đã đi vào sân luyện võ bắn tên, hình như có chuyện gì đó phiền lòng, ta không dám đến quấy rầy.”
 
Chuyện phiền lòng? Hôm nay trời còn chưa sáng, gà còn chưa dậy, ai có thể phiền lòng thiếu tướng quân?
 
Mặc Tân Hồng vội vã vào sân luyện võ, liếc nhìn một hàng bia bắn đã dày đặc mũi tên, đi đến bên cạnh Nguyên Sách, quan sát vẻ mặt nghiêm khắc đáng sợ của y, mở miệng rồi lại ngậm lại.
 
Nguyên Sách tay trái cầm cung, tay phải rút một mũi tên mới từ ống tên ra: “Nói.”
 
“Thiếu tướng quân, ngài không sao chứ?”
 
“Ngươi xem ta giống như có chuyện gì à.”
 
Mặc Tân Hồng ho nhẹ một tiếng: “Thì là...khi ti chức cãi nhau với người trong nhà dáng vẻ cũng giống như người bây giờ...”

 
“Ta là ngươi à?” Nguyên Sách nhướng mày.
 
“Chắc chắn không phải rồi. Thiếu tướng quân là người cao quý như thế nào, cho dù cãi nhau, chỉ cần người chủ động dỗ dành người ta, một câu nhất định còn hơn cả mười câu của người ta, đoán chừng mấy ngày tới quận chúa sẽ ngoan ngoãn, nghe lời ngài, cho dù có moi tim móc ruột ra cũng muốn gả cho ngài!”
 
“...”
 
Nguyên Sách: “Sao ngươi không nói sớm?”
 
“Hả?” Mặc Tân Hồng sững sờ, y chỉ là nịnh nọt mà thôi, chuyện này quan trọng lắm sao: “Ngài đã gặp phải chuyện gì vậy. . . “
 
Nguyên Sách nhắm mắt lại: “Có chút phiền phức.”
 
“Phiền phức gì thế? Ti chức bằng lòng chia sẻ lo lắng với ngài!”
 
“Không cần.” Viên Sách giương cung đã lắp tên, kéo hết dây cung, liếc nhìn hồng tâm đã đầy mũi tên, vươn tay rồi buông ra.
 
Một tiếng “soạt” lanh lảnh vang lên, ở cuối phạm vi cách đó ba mươi thước, một chiếc lá trúc chậm rãi rơi xuống.
 
Nguyên Sách nhét trường cung vào trong tay Mục Tân Hồng, đi ra ngoài: “Tạm thời đã né tránh qua được rồi.”
 
Mặc Tân Hồng vội vàng cất cung đuổi theo, còn chưa kịp hỏi rõ ràng hơn thì một người lính đã cầm hộp thức ăn vội vàng chạy tới.
 
“Tướng quân, Vĩnh Doanh quận chúa phái một tỳ nữ tới đây, nói là ngài... nói ngài sáng sớm đã rời đi, thiết nghĩ nhất định là không kịp dùng bữa, đây là bữa sáng cho ngài.”
 
Nguyên Sách cúi đầu nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn ba ngăn bằng gỗ đàn hương màu đỏ một lúc, do dự mở tầng trên cùng ra.
 
Nhìn thoáng qua đã thấy một cặp bánh bao trắng có viết chữ Hỷ màu đỏ trên đó.
 
“...”
 
Tầng hai--
 
Táo tàu, đậu phộng.
 
Tầng thứ ba--
 
Long nhãn, hạt sen.
 
“...”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận