Đông Chí Chưa Tới
“Không phải chứ? Trịnh Lam? Chuyện cậu bỏ rượu liên quan gì đến cô ấy?”
Cố Ngôn Dực vẫn còn đang hăng say uống rượu, vì câu nói của anh suýt nữa thì phun rượu ra ngoài.
“Cậu và cô ấy đã ly hôn rồi.
Tiểu thư họ Trịnh đó cũng đâu còn cai quản cậu được nữa đâu, cậu cần gì sợ cô ấy để ý?”
Hải Thành cũng đồng ý với Cố Ngân Dực.
Chu Lẫm ngồi một bên nhìn ba người nói chuyện, không mở miệng nói câu nào, chỉ nhàn nhã ăn sushi, bộ dạng vô cùng thưởng thức, tựa như đang vừa nhấm nháp thức ăn vừa xem chương trình truyền hình trên ti vi vậy.
“Ly hôn rồi thì sao? Cũng không phải không thể kết hôn lại.
Cùng lắm cả hai lại dắt tay nhau đến cục dân chính, lại đăng ký kết hôn là được chứ gì?”
Trác Diệu hoàn toàn không coi ly hôn là vấn đề gì to tát.
Anh trước nay ở phương diện nào cũng xuất sắc, chỉ cần là thứ mà anh muốn, bằng bắt kỳ giá nào cũng sẽ có được.
Dù cho sẽ tốn chút thời gian, nhưng anh có tự tin bản thân mình sẽ không để vụt mất khỏi tầm tay những gì anh muốn có.
“…”
Hải Thành cùng Cố Ngôn Dực nhìn nhau không nói gì.
Con người này trước nay nói chuyện không dùng đến lý lẽ, bọn họ chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng đã sớm hiểu rõ tính tình của đối phương.
“Thật ra hôm nay ngoài đến đây tụ họp, tôi có chuyện muốn thông báo với các cậu.”
Chu Lẫm chờ náo nhiệt qua đi mới bắt đầu nói chuyện.
Anh ta nhẹ nhàng gác đũa lên miếng gác bằng sứ, hắng giọng ho một tiếng rồi mới lên tiếng:
“Tôi sắp kết hôn rồi.
Các cậu chuẩn bị làm phù rể đi nhé.”
“Kết hôn? Hảo Hảo đồng ý cưới cậu rồi sao?”
Hải Thành nheo mắt bĩu môi, biểu cảm của anh ta tựa như Chu Lẫm vừa nói ra chuyện khó tin nhất trên đời vậy.
“Sao có thể chứ?”
Trác Diệu cũng cảm thấy hoài nghi.
Cố Ngôn Dực còn độc mồm độc miệng hơn, trực tiếp đá xéo Chu Lẫm:
“Mới uống có vài chén đã say rồi à? Nói mê nói sảng cái gì đấy? Hảo Hảo đồng ý gả cho cậu, trừ phi trời sặp hoặc cậu chơi trò tiểu nhân bẫy cô ấy.”
Trịnh Hảo Hảo cùng ba người bọn họ lớn lên, là hàng xóm cách vách với Chu Lẫm.
Hai người họ hẹn hò đã được ba năm, nhưng Hảo Hảo luôn là “nóc nhà”.
Tính tình cô ấy lại yêu thích tự do độc lập, chuyện hôn nhân e là sớm cũng phải mươi lăm năm nữa mới tính đến.
Chu Lẫm đưa ra yêu cầu kết hôn, bị Trịnh Hảo Hảo từ chối đã hai lần.
Chuyện này đâu có ai trong bọn họ không nắm rõ đâu chứ?
“Tiểu nhân thì sao? Có được vợ còn có được con, còn hơn lũ cẩu độc thân các cậu.”
Chu Lẫm hoàn toàn không bị mấy câu nói kia chọc giận.
Ngược lại anh ta còn cong môi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ ba người bạn đang ngồi chung bàn với mình.
“Mẹ nó! Cậu đúng là vô liêm sỉ mà.
Bẫy cô ấy mang thai? Hảo Hảo sẽ không nhai đầu cậu đấy chứ?”
Hải Thành vừa nói vừa đưa tay đập mạnh lên vai Chu Lẫm một cái, trên gương mặt đều là biểu cảm cậu hãy tự mình cầu phúc đi.
“Thai đôi đấy, có biết không? Hảo Hảo muốn chạy cũng chạy không thoát.
Cùng lắm cô ấy khóc lóc làm loạn, tôi xuống nước dỗ cô ấy vui là được rồi.”
Chu Lẫm vừa nói vừa nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
“Tên cẩu này sao lại số tốt vậy chứ?”
Hải Thành ấm ức rót liền một lúc hai ly rượu.
Cố Ngôn Dực lẫn Trác Diệu cũng rơi vào trầm mặc.
Bọn họ cảm thấy… Lép vế trước Chu Lẫm.
Bữa tối tiếp tục, Chu Lẫm là người chỉ đạo mọi thứ, nói cặn kẽ kế hoạch và thời gian tổ chức hôn lễ.
Ba người còn lại dù rất không tình nguyện cũng phải dỏng tai lên mà nghe, chuẩn bị mặc vest làm phù rể cho cậu ta.
Bữa tối kéo dài một tiếng rưỡi.
Người đầu tiên ra về là Chu Lẫm.
Người khiến cho anh ta vừa nghe điện thoại đã vội đứng dậy xỏ giày về e trên đời này cũng chỉ có mình Trịnh Hảo Hảo.
“Không có tiền đồ.
Đội vợ lên đầu như thế, tôi mở to mắt xem sau này cậu một xu cũng không được cầm đâu.”
Hải Thành tự nhận mình là người từng trải.
Tiền bạc trong nhà cậu ta đều do mẹ giữ.
Đàn ông trong nhà Hải Thành hoàn toàn bị lép vế khi sống trong gia đình với chế độ nữ quyền, bố anh ta bên ngoài tai to mặt lớn, quyền cao chức trọng, về nhà làm gì cũng phải nhìn sắc mặt mẹ, đi đâu cũng phải báo cáo với bà.
Hải Thành tự dặn lòng, sau này anh ta sẽ không bao giờ cưới những cô gái dữ như sư tử Hà Đông.
Bạn gái anh ta nhất định phải là những cô gái hiền lành, ngoan ngoãn chút.
“Ăn tối xong rồi, đi đâu đây? Quán bar thì thế nào? Tôi còn muốn uống rượu.”
Cố Ngôn Dực càng uống càng hăng, lại đề xướng ba người cùng nhau đến quán bar chơi nhởi.
Hải Thành vô cùng sảng khoái đáp ứng, còn thẳng tay lôi kéo Trác Diệu – người từ đầu buổi đến cuối buổi tụ tập nhất quyết không đụng vào một giọt rượu nào đi theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...