Đông Chí Chưa Tới


Đế Đô là quán bar nổi tiếng nhất ở Tân Thành.

Mỗi khi đêm tới, nơi này luôn mở cửa đón một lượng lớn khách tới chơi, điều đáng nói là những người tới đây đều thuộc kiểu một là có tiền, hai là có rất nhiều tiền, chính xác mà nói thì đều là cậu ấm cô chiêu.
Cố Ngôn Dực vừa tới đã gọi một chai Chivas, còn rất sảng khoái rót một cốc rượu đầy.
Hải Thành ngồi một bên không nhịn được mà lên tiếng:
“Cậu uống rượu thay nước đấy à? Hay là muốn noi gương Trác Diệu để là người bị bệnh loét dạ dày tiếp theo?”
Hải Thành cũng giống như Trác Diệu, tới quán bar một giọt rượu cũng không đụng vào, chỉ ngồi quan sát không khí xung quanh.
Ánh đèn đủ màu mờ ảo, mùi hương nước hoa của vô số người trộn lẫn trong không khí.

Đây chính là không gian đem đến cho người ta hai cảm xúc trái ngược song song cùng tồn tại khi đặt chân đến nơi này: Kích thích lẫn buồn nôn.
Trác Diệu vừa vào đã mở điện thoại ra xem.

Trần Nhu Nhu nhắn lại với anh nói Trịnh Lam đã quay về Thiên Ân, còn mua sắm thêm một số đồ đạc, có vẻ vẫn sẽ ở lại đây dài hạn.

Anh đơn giản đáp lại hai chữ “cảm ơn”.
“Ồ.”
Cố Ngôn Dực đột nhiên “ồ” lên một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của hai người bạn đang ngồi chung bàn.
Theo hướng mắt anh ta, Trác Diệu và Hải Thành cùng nhìn về phía đối diện.

Khung cảnh trước mắt vô cùng hỗn độn, một cô gái đang bị bao vây bởi bốn năm thanh niên cao to lực lưỡng, bọn họ đang động tay động chân, nắm chặt lấy tay cô gái kia mặc cho cô ta dãy dụa.
“Sinh viên hả? Sao nhìn non nớt thế?”
Hải Thành khẽ nheo mắt đánh giá.

Cô gái trước mặt bọn họ đang cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục của nhân viên quán bar, không trang điểm kỹ lưỡng, đôi môi có màu hồng nhàn nhạt.

Lúc này trông cô ta yếu ớt như một bông sen, thật khiến người ta không nỡ lòng trơ mắt ra đứng nhìn.
“Nào nào, cô em chạy đi đâu thế? Ngoan ngoãn làm các anh vui, các anh sẽ cho em lãnh đủ tiền lương một tháng chỉ trong vòng một buổi tối ngày hôm nay, em thấy như thế nào?”
Người đàn ông vừa lên tiếng mặc một chiếc áo sơ mi đen bó sát người.

Trên tai hắn ta đeo một chiếc khuyên tai bạc hình tròn, dưới ánh đèn quán bar mờ ảo, chiếc khuyên tai của hắn phát ra ánh sáng chói lóa vô cùng hút mắt.
“Thả tôi ra.”
Cô gái kia quật cường cúi đầu cắn mạnh vào tay gã kia một cái, lại dùng chân đạp mạnh vào gã đàn ông đang không chế tay phải của mình, sau đó liền chạy trối chết về phía trước.
Hướng cô ta đang lao đầu chạy tới là nơi Trác Diệu, Hải Thành cùng Cố Ngôn Dực đang ngồi.
“Đến rồi kìa.”
Cố Ngôn Dực khẽ giọng vừa cười vừa nói.
“Định làm anh hùng cứu mỹ nhân?”
Hải Thành quá hiểu tính cách trăng hoa của Cố Ngôn Dực.


Anh ta không có bạn gái, nhưng tình một đêm thì lại thay nhanh hơn thay áo, trên giường thân thuộc, xuống giường một cái người trở mặt không nhận người quen ngay.
Cố Ngôn Dực cũng không phụ lòng kỳ vọng của Hải Thành, trực tiếp đứng dậy đi về phía cô gái kia, muốn để bạn mình được xem vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân mà không cần mất phí.
Nhưng anh còn chưa kịp đụng tay vào, cô gái kia đã sợ hãi cúi đầu chạy đi, mất đà lao thẳng đến chỗ Trác Diệu, vấp chân vào ghế mà ngã nhào vào lòng anh.
Mấy gã đàn ông kia đuổi theo sau, nhìn thấy Cố Ngôn Dực, một trong mấy tên đó gọi một tiếng “Cố Thiếu Gia” sau đó liền quay người kéo đồng bọn rời đi chỗ khác.
Tiếng tăm của họ Cố trong giới tài phiệt không hề nhỏ.

Mấy gã kia có lẽ nhận ra anh, không muốn xảy ra cuộc đụng độ không đáng có, tránh rước họa vào mình.
“Cô không sao chứ?”
Cố Ngôn Dực sải bước chân đi đến chỗ cô gái kia.

Nhưng cô gái kia lại như không để anh ta vào trong mắt, cụp mắt mím môi, đôi má ửng hồng lên như một bông anh đào đang nở rộ, qua đi một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Trác Diệu mà nhỏ giọng mà cất tiếng:
“Xin lỗi đã đụng phải anh, anh không sao chứ?”
“Không việc gì.”
Trác Diệu nói rồi nhích người qua một bên, biểu thị không muốn cùng cô ta đụng chạm.

Cô gái kia cắn cắn môi, sau đó khẽ cúi đầu một cái:

“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.”
Trác Diệu nhướn mày nhìn cô ta, ánh mắt mang theo tia dò xét nói:
“Cảm ơn tôi? Cậu ấy mới là người đã cứu cô một mạng.”
Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía Cố Ngôn Dực đang đứng ôm ngực ở phía đối diện mình.

Cô gái kia theo hướng tay anh chỉ, chậm chạp xoay người, chỉ nói với Cố Ngôn Dực một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
“Trác Diệu, mẹ nó! Cậu cướp công lao của tớ sao? Tớ mới là người cứu con thỏ nhỏ kia mà?”
Cố Ngôn Dực gần như nhảy dựng lên, vung tay đập mạnh vào vai Trác Diệu một cái.
“Tự đi hỏi cô ta.”
Trác Diệu nâng môi cười nhạt.

Ánh mắt nhìn Cố Ngôn Dực tỏ rõ ý ai thèm tranh người với cậu chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận