Đặng Tường mặc nguyên bộ quan phục của quận vương, chỉ mới trên dưới năm mươi tuổi, long hành hổ bộ, hai mắt sáng quắc, khiến người không dám nhìn thẳng.
Hiên Viên Hối tiến lên một bước, cung cung kính kính thi lễ, miệng nói: “Cữu cữu.”
Đặng Tường nhanh chóng nghiêng người tránh né: “Túc vương điện hạ chính là hoàng tử, bản thân cao quý, mạt tướng làm sao chịu nổi một tiếng gọi ‘Cữu cữu’ này?”
Hiên Viên Hối cực kì kiên trì: “Mẫu hậu chính là mẹ cả của tiểu vương, ngài là huynh ruột của mẹ cả, thì chính là cữu cữu của tiểu vương. Hay là Tuyên vương điện hạ ghét bỏ tiểu vương bỉ lậu, không muốn nhận thức người cháu ngoại như tiểu vương?”
Đặng Tường vuốt râu cười: “Nếu điện hạ không khách khí, mạt tướng cũng không chối từ nữa, đến, thỉnh nhị vị điện hạ lên ghế trên.”
Triệu Hủ vẫn luôn cúi đầu mỉm cười, đợi đến khi Hiên Viên Hối ngồi xuống rồi, mới cùng ngồi xuống.
“Lúc trước từ trong kinh truyền đến tin tức, nói là Túc vương bỏ mặc tất cả vì lam nhan, ta vẫn luôn không để ý lắm, hôm nay thấy, mới biết nghe đồn không uổng. Cũng chỉ có Vương phi có tướng mạo như vậy, mới miễn cưỡng xứng với phong thái của điện hạ.”
Hiên Viên Hối quay đầu liếc nhìn Triệu Hủ, có mấy phần nhăn nhó: “Cữu cữu đừng vội chế nhạo, ta vốn chỉ là một vương gia nhàn rỗi không ôm chí lớn, lần này phụ hoàng có thể phá lệ của hoàng tộc xưa nay, đồng ý cho ta với Thập Cửu Lang kết hôn, Thập Cửu Lang cũng nguyện theo ta đi đất bắc lạnh lẽo, đời này của ta từ lâu không còn sở cầu gì hơn.”
Lời y nói thực sự buồn nôn, rồi lại cố tình nhìn hắn tình chân ý thiết, Triệu Hủ cố nén dục vọng muốn nôn, ôn nhu nói: “Tạ vương gia để ta lọt mắt xanh.”
Đặng Tường nâng chén trà lên: “Cùng là người một nhà, nói chút chuyện phiếm đi. Đều nói giai ngẫu thiên thành, Vương gia là quen biết Vương phi như thế nào?”
“Trường thái học.” Triệu Hủ thấp giọng nói.
Dưới ống tay áo rộng lớn che lấp, Hiên Viên Hối nắm lấy tay hắn: “Không dối gạt cữu cữu, ta từ nhỏ không thích Sùng Văn quán toàn thầy đồ giảng kinh sử tử tập, trái lại yêu thích thể loại thi từ ca phú, chí quái cố sự, truyền kỳ thoại bản. Bất đắc dĩ ở trong cung cũng không dám xem nhiều, sợ bị phụ hoàng quở trách cho là mê muội mất cả ý chí, vì vậy cũng chỉ có thể cải trang rời khỏi cung cấm, tranh thủ đi tới tàng thư các của trường thái học nhìn một lần cho thỏa, ta chính là gặp Thập Cửu Lang ở tàng thư các.”
Đặng Tường cười không nói gì, Triệu Hủ đúng lúc nói: “Đừng nói nữa, miễn làm chuyện cười cho cữu cữu.”
“Ta đối với Vương phi một phen tình ý, có gì buồn cười?” Hiên Viên Hối mặt mày hớn hở, nghiêng người về phía trước: “Cữu cữu, ta nói với ngài, Thập Cửu Lang thế mà là tài tử bậc nhất, nghe nói trường thái học có ba toà tàng thư các, hai mươi ngàn gian sách, hắn đã đọc hơn chín mươi phần trăm, vậy là ta bình sinh đã được nhìn thấy người bác học nhận thức rộng rãi nhất. Hơn nữa nha, cầm kỳ thi họa cũng rất tinh thông, một khúc bình sa sót nhạn tinh diệu tuyệt luân, ngay cả bầy nhạn trên bầu trời đều vì bị khuynh đảo mà ngừng bay, dồn dập rơi xuống đất, người giang hồ xưng ‘Sót nhạn công tử’…”
Y lải nhải khoe khoang Triệu Hủ một hồi lâu, không chỉ có Triệu Hủ đầu không nhấc lên nổi, Đặng Tường nghe xong cũng dùng chén trà che miệng, mặt đầy lúng túng.
“Vương gia.” Triệu Hủ nguýt y một cái, ra hiệu y không cần diễn trò quá mức, bấm mạnh vào lòng bàn tay y một chút.
Không biết rằng thần thái này của hắn rơi vào trong mắt Đặng Tường chính là xấu hổ, đối với lão quan hệ giữa hai người càng là tin thêm ba phần.
“Khách quý đến thăm, chúng ta thất lễ.”
Chẳng biết từ lúc nào, có hai vị quý gia công tử nhìn vừa mới hơn hai mươi đã đứng ngoài cửa, nhìn qua thấy giống nhau đến mấy phần, nghĩ có lẽ là đôi anh em cùng mẹ “Phiên Vân Phúc Vũ”.
Hiên Viên Hối lập tức đứng dậy, chắp tay nói: “Chắc là hai vị biểu huynh, tiểu vương có lễ ra mắt!”
Đặng Phiên Vân, Đặng Phúc Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều không nghĩ tới Hiên Viên Hối lại khách khí như thế, song song cười nói: “Chào biểu đệ.”
Triệu Hủ do do dự dự mà kéo kéo ống tay áo Hiên Viên Hối, người sau lập tức hiểu ý, chấp tay hắn đối huynh đệ Đặng thị nói: “Đây là Triệu Hủ.”
Vừa nói vừa mím môi nở nụ cười: “Triều đình sắc phong Túc vương phi.”
Ánh mắt Đặng Phúc Vũ băn khoăn làm càn nhìn tới lui trên người Triệu Hủ một lần, đặc biệt có thâm ý mà dừng lại tại phần eo và phần đùi của hắn một chút: “Sớm biết thánh thượng lần đầu tiên phong một nam Vương phi, hôm nay có dịp thấy, quả thật là một mỹ nam tử xuất trần không hề tầm thường, thật tiếc ta không có được diễm phúc như Túc vương.”
Hiên Viên Hối nhíu mày, nghiêng người vì Triệu Hủ chặn lại một nửa tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Không sai, bản vương cũng rất là tiếc phúc.”
“Tam đệ, Túc vương coi Vương phi như châu như ngọc, há có thể cho ngươi tùy ý trêu đùa? Chớ có làm càn!” Đặng Phiên Vân tính tình hiển nhiên trầm ổn hơn nhiều lắm.
“Biểu huynh sai rồi.” Hiên Viên Hối trầm mặt xuống, mặt non nớt mang theo sự kiên trì bướng bỉnh khó tả, nghiễm nhiên tạo ra một bộ dáng thư sinh ngốc nghếch tình sâu ý đậm: “Ta coi Vương phi như mạng!”
Triệu Hủ cố nén từng trận phát tởm, điều đình: “Biểu huynh cũng chỉ nói đùa một câu, Vương gia tích cực như vậy, cũng có chút thất lễ.”
Hiên Viên Hối cắn môi không nói lời nào, chịu thiên oan đại ức quay đầu nhìn Triệu Hủ.
“Phúc Vũ! Chớ có nói bậy.” Đặng Tường trách mắng, cười nói với Hiên Viên Hối: “Tiểu nhi vô dạng, điện hạ chớ trách.”
Đặng Phiên Vân: “Bên tiền đường đã bày xong tiệc…”
“Nghĩ cữu cữu nhật lý vạn ky, bất tiện quấy rầy, chúng ta dùng xong cơm trưa rồi mới đến đây bái kiến.” Triệu Hủ khách sáo nói: “Sau đó thừa dịp trời còn chưa tối, lại lập tức khởi hành, ý tốt của cữu cữu, chúng ta tâm lĩnh.”
“Sao lại khách khí như vậy?” Đặng Phiên Vân còn muốn giữ lại.
Đặng Tường nói: “Chủ tùy khách tiện, nếu nhị vị điện hạ vội vàng gấp rút lên đường, mạt tướng cũng không giữ lại nhiều.”
Hiên Viên Hối liếc mắt ra hiệu, Thủ Ninh bèn chào hỏi mọi người rồi mang lễ vật vào.
Hiên Viên Hối từ trong tay áo lấy ra tấm danh mục quà tặng, hai tay phụng cấp Đặng Tường, “Cữu cữu vi đại*, một chút lễ mọn, thận trọng tận hiếu tâm.”
Đặng Tường cũng không chối từ: “Lần này đi đường xa, ta với biểu huynh ngươi cũng chuẩn bị cho ngươi chút đồ vật.”
Dứt lời, có người mang đồ vật tới, bốn nữ tử mỹ mạo, bốn thiếu niên mỹ mạo bị dẫn vào nội đường.
Hiên Viên Hối lập tức quay đầu nhìn Triệu Hủ, thấy Triệu Hủ cúi đầu không nói gì, bèn cười khan: “Đa tạ ý tốt của cữu cữu, vật này ta nhận, nhưng người hầu hạ bên cạnh đã đầy đủ, vẫn là để những người này lưu lại hầu hạ cữu cữu thôi.”
“Chẳng lẽ Vương gia sợ vợ?” Đặng Phúc Vũ xì cười một tiếng.
Hiên Viên Hối cười mỉa: “Có một chút.” Lập tức bái bái Đặng Tường, nghiêm mặt nói: “Cữu cữu, ngày trước cầu thân ta đã lập lời thề với trời đời này quyết không phụ hắn. Những người này làm thị nữ cũng tốt, làm thị đồng cũng tốt, nhưng lớn lên đẹp đẽ như vậy, tình ngay lý gian…”
Yêu đồng viện nữ đứng đó đã không kiềm chế nổi, đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn Hiên Viên Hối.
Nếu như là nam tử khác, từ lâu đã thương hương tiếc ngọc rồi, nhưng Hiên Viên Hối lại nhẫn tâm nói: “Trừ phi phá huỷ dung mạo bọn họ, nếu không ta tuyệt đối không dám nhận, dễ làm Thập Cửu Lang thương tâm.”
“Ha ha ha, được lắm si tình nam tử, cũng được, nếu Vương gia nhìn không lọt các ngươi, các ngươi liền lui ra đi.” Đặng Tường không để ý lắm. “Chỉ là nghe nói ngươi có một đội hộ vệ bị tập kích ở Lũng Châu?”
Hiên Viên Hối gật đầu: “Không sai, lúc trước ta đã viết thư cầu triều đình điều tra.”
“Đoạn đường này dân phong dũng mãnh, mã phỉ hoành hành, như vậy đi, ta đưa năm mươi người cho ngươi, đều là tư binh, sau coi như đều cho ngươi hết thảy…”
Đặng Tường lời còn chưa dứt, Hiên Viên Hối đã vô cùng vui mừng chắp tay: “Đa tạ cữu cữu, đại ân của cữu cữu, đợi tiểu vương đến Túc Châu, xác định khuynh lực báo đáp!”
Mắt Đặng Tường lóe lên tinh quang, than thở nói: “Làm trưởng bối chỉ cầu các ngươi bình an thuận lợi, nào muốn báo đáp gì đâu?”
Hiên Viên Hối nước mắt lóng lánh: “Cữu cữu!”
Lại là một hồi lâu lưu luyến từ biệt, cả nhóm mới một lần nữa ra đi.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
*Cữu cữu vi đại trong Nam Kinh thuyết pháp chỉ chính là cữu cữu cần thiết đặc biệt kính trọng, không biết những nơi khác trong cả nước cùng thời cổ đại có phải là cũng giống như nơi này không nên ta dùng theo trải nghiệm sinh hoạt, sót nhạn công tử là Vương gia bịa chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...