Lạc Văn Chu lấy hộp thuốc ra, cúi đầu nhìn mới phát hiện điếu thuốc cuối cùng vừa rồi đã cho Lư Quốc Thịnh, trong tay anh chỉ còn lại một cái hộp rỗng tuếch.
Anh ngồi trong phòng thẩm vấn mọi người nhìn vào, hệ thống sưởi quá nóng đốt lưng, mà anh lại giống như đang ở trong bãi tha ma vùng hoang vu, tự tay đào ra một cỗ quan tài cũ mục nát.
Nhìn mà ghê người, cơ hồ phải thở dài ra một hơi mới có thể ngồi vững.
Lạc Văn Chu bưng ly lên, uống một hơi cạn ly nước trà nguội ngắt.
“Anh nói các anh tự đốt Cung La Phù,” Lạc Văn Chu hắng giọng, nhấn rất mạnh, “Còn đẩy lên đầu một cảnh sát? Viên cảnh sát ấy tên là gì? Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Chắc phải hơn mười năm… mười bốn, gần mười lăm năm rồi.” Lư Quốc Thịnh giơ một ngón tay gãi gãi trán, hơi bĩu môi, “Anh hỏi tôi cảnh sát tên là gì? Làm sao tôi biết?”
Lạc Văn Chu chậm rãi bóp móp hộp thuốc không, vò vài lần trong lòng bàn tay, sau đó anh nghiêng đầu thoáng nhìn camera giám sát, như nhìn nhóm người bàng thính đang há hốc miệng qua thiết bị be bé ấy, rồi mặt không biểu cảm sửa lại tư thế ngồi xiêu vẹo, thong thả đẩy nắp cỗ “quan tài” mục nát kia ra.
“Mười bốn năm trước, Cục công an có một viên cảnh sát hình sự tên Cố Chiêu, là một trong những người phụ trách chủ yếu của vụ án 327, vẫn canh cánh trong lòng chuyện không thể bắt được anh. Một ngày nọ ông ấy vô tình biết được, tại hiện trường vụ tụ tập đánh nhau tìm được một dấu vân tay phù hợp với của anh trong kho số liệu, ông bắt đầu lần theo manh mối điều tra, cuối cùng tập trung đường nhìn vào ‘Cung La Phù’.”
Trong phòng giám sát ồ lên, có người buột miệng hỏi: “Tình huống gì thế này, Lão Lục, có việc này sao?”
“Khoan đã, Cố Chiêu… tôi nhớ người này năm ấy không phải là…”
“Chuyện này là thế nào?”
“Làm sao anh ta biết được?”
Lục Hữu Lương không nói một lời, cả người như một bức tượng đá vững chắc.
Lạc Văn Chu: “Nhưng điều tra đến bước này, sau đó lại phải bỏ dở. Cố Chiêu chết trong vụ cháy Cung La Phù, bị nghi ngờ cố ý giết người, tống tiền, ăn hối lộ, ‘vân tay tội phạm truy nã’ cũng chỉ là phương tiện để ông ta tống tiền, không hề có thật, chuyện này bị coi thành một vụ bê bối lớn mà che giấu, mãi đến hôm nay.”
Lư Quốc Thịnh nhớ lại chốc lát, gật đầu đồng ý: “Cũng gần như vậy, đại khái là thế.”
“Tức là các anh quả thật từng dùng ‘Cung La Phù’ làm cứ điểm, Cố Chiêu đã bị oan ức.” Lạc Văn Chu nói, “Các anh làm như thế nào?”
Lư Quốc Thịnh khá nghiền ngẫm lặp lại “oan ức” hai lần, đoạn nhún vai: “Đội trưởng Lạc, tôi chỉ là một nhân vật tép riu, anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Năm đó nếu không có tay cảnh sát này làm tấm mộc, chúng tôi đều đã xong đời, tôi còn lo lắng hãi hùng đây.”
Tiêu Hải Dương chiếm một góc nhỏ trong phòng giám sát, như bị một chậu sơn trắng nóng hầm hập hắt vào đầu, trong lòng là một khoảng trống rỗng nóng đến hỏng tri giác.
Người, âm thanh xung quanh thậm chí cả thế giới, đều hỗn loạn theo, một lúc lâu sau định thần lại, cậu mới phát hiện mình đang bị Phí Độ đẩy vào góc phòng.
Phí Độ một tay ấn vai, một tay bịt miệng cậu, trên mặt như phủ một lớp sương lạnh lẽo.
Tiêu Hải Dương nhìn đôi mắt hắn gần trong gang tấc, cảm thấy đôi mắt ấy như hai mảnh thủy tinh hờ hững, tùy ý phản xạ ánh sáng nhạt, chiếu khuôn mặt thảm hại và vặn vẹo của chính cậu.
Cậu nhất thời không nghĩ ra mình đang ở đâu, không nghĩ ra mình nên vui mừng hay tức giận, giống như thần trí đứt cầu chì chốc lát, chỉ còn lại mù mờ.
Sự mù mờ như thiêu như đốt.
Không biết bao lâu sau Phí Độ mới thả cậu ra, trong phòng giám sát ánh đèn tối om, mọi người đều giật mình vì câu nói của Lư Quốc Thịnh, chỉ hận không thể gắn thiết bị tua nhanh vào miệng hắn, thành thử chẳng ai để ý đến đau buồn và căm hận đủ để chết chìm người ta trong cái góc be bé này.
Sợi dây mười mấy năm qua căng trong đầu Tiêu Hải Dương bất thình lình đứt lìa, ký ức và đau đớn cuồn cuộn lao đến, khiến cậu khó lòng kiềm chế muốn há miệng thở hồng hộc, muốn khóc muốn làm ầm ĩ một trận.
Nhưng còn chưa được.
Thời cơ không đúng, nơi chốn không đúng, cái gì cũng không đúng.
Phí Độ trước mặt cậu như một phong ấn hình người, túm lại lý trí chực sụp đổ, nhét hồn phách muốn bay ra quay về trong thể xác.
Tiêu Hải Dương phảng phất nghe thấy tiếng xác thân mình rách ra từng tấc, cậu cảm thấy quá đau đớn.
Điều này khiến cậu lục thân bất nhận trợn mắt nhìn Phí Độ, trong một tích tắc, cậu cơ hồ oán hận đối phương.
Thế nhưng, ánh mắt Phí Độ chẳng chút rung rinh, như hai cây đinh không cách nào giãy ra, phớt lờ hết thảy cảm xúc của người đối diện, ghim chặt cậu, giam cầm cậu.
Phí Độ im lặng giơ một ngón trỏ lên, lắc đầu cực nhẹ với Tiêu Hải Dương, mấp máy môi, khẩu hình đang nói: “Hãy nhịn.”
Lạc Văn Chu bình tĩnh thở ra một hơi khí bẩn, tiếp tục hỏi: “Tôn Gia Hưng – cũng chính là kẻ lừa đảo sau khi ra tù dùng tên giả ‘Tôn Tân’, làm tài xế đón khách ở Tổ Ong – hắn khai rằng, anh thường xuyên bí mật dùng xe hắn?”
“Đúng.” Lư Quốc Thịnh gật đầu, “Tên đó nhát gan, lại dễ nói chuyện, hắn biết tôi là ai, ban đầu hơi sợ tôi, sau đó có một lần hắn đề cập, hình như là đứa con ở nhà bị bệnh mới làm công việc này. Đều là người làm cha, tôi liền trò chuyện về con trẻ vài lần với hắn, dần dần thân nhau, hắn cần tiền, tôi trước sau đã cho hắn không ít tiền, kêu hắn bí mật lái xe chở tôi đi thăm con gái, chỉ nhìn một cái rồi đi ngay, không cho con bé biết.”
Lạc Văn Chu hỏi: “Tiền của anh là ở đâu ra?”
Lư Quốc Thịnh thản nhiên búng tàn thuốc: “Tôi là ‘thợ điện’ của Tổ Ong, hàng tháng họ sẽ phát lương cho tôi. Không nhiều lắm, tôi đoán cũng xấp xỉ thu nhập của cảnh sát các anh, nhưng mà tôi không có chỗ tiêu tiền, để dành cũng chẳng làm gì.”
“Tổ Ong nuôi không các anh?”
“Không có,” Lư Quốc Thịnh nói, “Chúng tôi không giống với đám lâu la trộm chó trộm gà, chúng tôi làm việc quan trọng, là người chân chính kiếm tiền cho họ.”
“Việc quan trọng gì? Kiếm tiền của ai?”
“Khách hàng chân chính, công việc bình thường có hai loại, việc sống và việc chết. Việc chết thường là có đi không về, kẻ cùng đường mới nhận, hơi giống đánh bom tự sát trên tin tức nói – chẳng qua loại đeo bom trên người là để mọi người biết, việc của chúng tôi thì phải làm sao cho mọi người không biết, ví dụ như tạo ra một vụ tai nạn giao thông, người tông và bị tông chẳng ai biết ai, đều chết hết, chuyện này thoạt nhìn là một vụ tai nạn, đến chỗ cảnh sát giao thông là kết thúc, sẽ không bị điều tra.”
“Việc sống thì hơi phức tạp hơn, đầu tiên, bản thân người nhận việc phải có tiếng, vô danh tiểu tốt là không được – chẳng hạn như tôi, lùi lại mười năm, bản địa chẳng mấy ai là không biết vụ quốc lộ 327,” Lư Quốc Thịnh nói đến đây, còn có phần đắc ý không thể diễn tả, “Tiếp theo, khi làm việc phải cố ý để lộ bản thân, tức là phải khiến cảnh sát vừa nhìn là biết do anh làm, anh hiểu chứ?”
Lạc Văn Chu: “Tại sao?”
“Để bảo vệ khách hàng thôi,” Lư Quốc Thịnh nói, “Có người chết, không phải cảnh sát các anh sẽ lập tức đi điều tra người có quan hệ được mất à? Sau khi chúng tôi làm xong việc, hôm kế báo chí phải đăng là ‘Đào phạm X trốn tới bản địa, vì cướp của mà giết người hại mạng’, chuyển dời tầm mắt các anh đi rồi, bên phía khách hàng đương nhiên sẽ yên ổn, dù sao các anh cũng chẳng bắt được bọn tôi. Việc kiểu này phải làm gọn gàng, trước khi chúng tôi ra tay đều có người chuyên môn bày kế, nếu không một khi cảnh sát hoài nghi khách hàng, chúng tôi sẽ vô dụng, chỉ có thể ra gánh trách nhiệm, có nhiều tiền hơn cũng chẳng xài được, đây gọi là ‘sống chết có số’, rất kích thích đúng không?”
Tông chết Chu Tuấn Mậu, nên là nhận “việc chết” từ Trịnh Khải Phong, mà Lư Quốc Thịnh giết Phùng Bân, nên thuộc về “việc sống” – đặt giả thiết Ngụy Văn Xuyên thuê hắn giết người là theo “đúng trình tự”.
Lạc Văn Chu trầm giọng hỏi: “Được gọi là khách hàng có những ai?”
Lư Quốc Thịnh lắc đầu: “Không biết, đều là ông chủ lớn, sẽ không tiếp xúc trực tiếp với bọn tôi.”
Nghe nói khi Phí Thừa Vũ còn giữ chức, rõ ràng là một người khôn khéo ánh mắt sắc bén, lại như bị người ta hạ hàng đầu, đầu tư không ít việc “lỗ nhiều hơn lãi”. Ngoài ra, còn có đường quyên tiền, chuyển lợi ích với danh nghĩa hợp tác, hợp đồng ma tạo khống, rửa tiền số lượng lớn ở nước ngoài… Họ dùng phương thức này im lặng nuôi một con quái vật ngủ đông trong tối, không dính dáng đến tài chính công khai, bí ẩn hơn mua hung giết người cấp thấp vô số lần. (Thuật hàng đầu là một loại vu thuật)
“Thế tôi hỏi vài chuyện anh biết,” Lạc Văn Chu gõ bàn, ra hiệu cho viên thư ký bên cạnh ngây người nghe tập trung lại, “Lư Quốc Thịnh, hôm cậu thiếu niên Phùng Bân bị hại trong khu thắng cảnh Chung Cổ Lầu, camera ở hiện trường quay được mặt anh, cách xử lý thi thể giống như đúc Lục Dụ nạn nhân thứ ba vụ án 327 năm xưa, tại hiện trường còn lưu lại dấu vân tay của anh, anh có gì để nói?”
“Không có,” Lư Quốc Thịnh trả lời không chút do dự, “Tôi làm.”
“Anh biết Phùng Bân à?”
“Không biết.”
“Vậy tại sao anh phải giết cậu bé? Ai bảo anh làm như thế?”
“Đã bị các anh bắt được, tôi dù sao cũng thế rồi, chẳng còn gì phải giấu giếm,” Lư Quốc Thịnh nói, “Một thằng nhãi tên ‘Ngụy Văn Xuyên’, là phú nhị đại, nhà cũng có ít cổ phần ở Tổ Ong, từng đến Tổ Ong, lúc tôi đến Tổ Ong tìm xe đã bị nó chú ý… thằng nhãi ấy rất khốn nạn, nó nhận ra tôi.”
Lạc Văn Chu hơi biến sắc: “Ngụy Văn Xuyên nhận ra anh?”
“Có một ngày nó chặn tôi lại trong lối dành cho công nhân viên, bảo ‘Tôi biết ông làm gì, hôm trước tôi nhìn thấy ông lén theo dõi bạn học của tôi ở gần trường, tôi nhận ra xe của Tổ Ong."”
Lạc Văn Chu nhíu mày – việc này không khỏi quá trùng hợp.
“Lúc ấy phản ứng đầu tiên của tôi là muốn giết nó,” Lư Quốc Thịnh nhếch miệng, “Nhưng nó lấy điện thoại ra, nói nó đã gửi đoạn ghi âm và ảnh chụp tôi đến một nơi… Tôi không rành mấy thứ mới lạ này của bọn trẻ con – nó nói là ba nó bỏ tiền nuôi chúng tôi, bảo tôi không được manh động, nếu không mọi người đều sẽ lập tức biết bí mật của tôi.”
Lạc Văn Chu: “Tên nhóc ấy muốn anh làm gì?”
“Ban đầu không bảo tôi làm gì, chỉ thỉnh thoảng bám lấy đòi tôi kể chuyện về người từng giết, còn gặng hỏi cặn kẽ, hỏi cảm giác khi giết người, nói là cảm thấy rất thú vị… Mấy đứa nhãi rảnh phát chán này. Tôi luôn nghĩ cách thoát khỏi nó, nhưng có một ngày, thằng nhãi đó cầm đến một bản giám định ADN, nói ‘Thì ra Lương Hữu Kinh không phải con ruột của ông Lương, mà là nòi giống của ông’.” Lư Quốc Thịnh luôn uể oải và bình tĩnh, chỉ khi nói đến đây, ánh mắt hắn mới hơi gợn sóng.
“Việc này không thể để ai biết, cả đến Tôn Tân cũng không hay, hắn vẫn cho là tôi có thù với họ Lương, rỗi việc đi theo dõi đứa con gái là muốn trả thù họ.” Lư Quốc Thịnh nói, “Đám người đó không nuôi không anh, vợ con và những người có chút quan hệ với anh đều nằm trong tầm nhìn của họ, đừng nói chúng tôi, ngay cả loại lâu la như đám Tôn Tân cũng thế – tôi không thể để con bé bị bọn này theo dõi. Chẳng giấu gì anh, mấy năm nay không phải tôi không đi tìm đàn bà khác, muốn họ đẻ cho một đứa, nhưng bọn đàn bà tình một đêm đều khôn như quỷ, vừa uống thuốc vừa làm này làm kia, không muốn đẻ con cho anh, mà muốn nuôi một cô bồ, chưa kịp có thai đã bị họ phát hiện. Nhà họ Lư tôi không còn ai, đó là dòng giống nhà chúng tôi, không có con bé, hương khói chẳng phải đứt sao?”
Dù là Lạc Văn Chu kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi không nói gì nổi.
Tên này, giết người cướp của, lòng dạ độc ác, coi mạng người và mạng chó ngang nhau – tất cả đều như trò đùa.
Cha mẹ anh em, bạn bè người thân gì đó, hắn nhất loạt chẳng có tình cảm, nhất loạt chẳng chút động lòng, chỉ riêng quan tâm Lương Hữu Kinh đứa con gái chưa từng nhận – bởi vì trong mắt hắn, đó không còn là một con người, mà là một đoạn “hương khói”, là một món đồ gia truyền “tuy không biết có tác dụng gì, nhưng nhất định rất quý”.
Suy nghĩ này ăn sâu bén rễ, Lư Quốc Thịnh tin chắc không nghi ngờ, giống như hắn tin chắc không nghi ngờ “mắt người chết sẽ lưu lại hình ảnh cuối cùng trước khi chết” vậy.
Lạc Văn Chu: “Ngụy Văn Xuyên lợi dụng điều đó ép anh đi giết người giúp nó.”
Lư Quốc Thịnh gật đầu: “Nó nói là có người muốn hại bọn nó, còn cho tôi xem một đoạn lịch sử trò chuyện – tôi xem không hiểu lắm, đám nhãi này đi học thôi cũng có chuyện, đều là mấy chuyện vặt vãnh của trẻ con, nhưng mà thằng nhãi đó nói, làm xong vụ này nó sẽ giúp tôi bí mật nhận lại con gái.”
Lạc Văn Chu ít nhiều không hiểu: “Bao nhiêu năm qua anh cũng chưa nghĩ cách nhận con, tại sao bây giờ vì nhận con mà mạng cũng không cần, bí mật nhận việc giết người? Anh không sợ ‘công ty’ biết được sẽ cho cả hai cha con anh chết không toàn thây?”
Lư Quốc Thịnh nghe hỏi ngớ ra, nhìn Lạc Văn Chu chốc lát, trong đôi mắt lé kia có một chút mù mờ.
Lạc Văn Chu tích tắc đã nghĩ thông điều gì: “Tức là anh không phải tự nhận việc riêng-“
“Lén nhận việc riêng? Tôi điên à?” Lư Quốc Thịnh nói, “Tên nhãi đó có ‘thẻ đen’ của Tổ Ong – thẻ VIP của Tổ Ong bình thường là ba loại vàng bạc kim cương, ‘thẻ đen’ thì chỉ khách hàng thật sự mới có, bên trong không có tiền, tất cả số đều ghi vào sổ của họ với công ty, cầm thẻ đen đến Tổ Ong, tìm người giúp họ lập kế, lại để chúng tôi ra tay. Nó mang theo thẻ đen và người bày kế cùng tới tìm tôi, đây là một ‘việc sống’, làm thành tôi cũng có một khoản tiền thưởng lớn, còn có thể nhận lại con gái, tại sao tôi không làm?”
Lạc Văn Chu loáng thoáng bắt được một manh mối: “Tức là thời gian, địa điểm và đường đi lại trong vụ giết Phùng Bân, đều là người bày kế này bày cho anh? Là hắn bảo anh giết Phùng Bân và để lại Hạ Hiểu Nam?”
“Hạ Hiểu Nam?” Lư Quốc Thịnh hơi có vẻ hoài nghi, lập tức ngộ ra, “Anh nói cái con bé trên điện thoại có định vị à? Kẻ bày kế nói đó là người của chúng tôi, một con nhóc không biết từ đâu tìm tới, tôi thấy nó rất chưa trải đời, sợ muốn vãi ra quần, lo nó để lộ sơ hở, mới lấy thiết bị định vị trên người nó đi.”
Lạc Văn Chu lập tức hỏi tới: “Người bày kế là ai?”
“Số thứ tự A13.” Lư Quốc Thịnh nói, “Tôi không biết hắn tên gì.”
Lạc Văn Chu dùng tay ra hiệu về hướng camera, trong phòng giám sát, Đào Nhiên lập tức bảo đồng nghiệp bên cạnh: “Từ Tổ Ong bắt về những người nào? Đi chuẩn bị một bản tài liệu, để hắn xác nhận A13 là ai!”
Tiêu Hải Dương thật sự không nán lại trong phòng giám sát nổi nữa, chẳng nói một lời nhận lệnh quay người đi.
“Ngày 6 tháng 11, tại sao anh đến Bắc Uyển Long Vận Thành? Muốn đi gặp Lương Hữu Kinh?”
“Kẻ bày kế nói làm xong vụ này sẽ đưa tôi đi nơi khác trốn điều tra, người như chúng tôi, một khi bị đổi chỗ, nhiều khi dăm ba năm cũng chưa về, cho nên tôi giấu hắn lén thương lượng với Ngụy Văn Xuyên, xem nó có thể thực hiện hứa hẹn trước khi tôi đi không. Nó nhận lời, cho tôi đi gặp mặt trước, không được nói gì cả, chờ nó từ từ nói với con bé.”
Lạc Văn Chu thấp giọng nói: “Long Vận Thành – anh không sợ có người nhận ra anh, hoặc là bị camera quay được?”
“Mười lăm năm rồi, còn ai có thể nhận ra tôi?” Lư Quốc Thịnh cười, “Ngụy Văn Xuyên là cậu chủ của Long Vận Thành, sẽ không để lại chứng cứ nó đi cùng tôi ngay cửa nhà mình, thằng nhãi đấy khôn ranh như quỷ, nó đã sớm xóa đoạn phim ấy rồi. Có điều tôi đoán nó chỉ quan tâm bên trong Long Vận Thành, ống kính liên quan đến nó, cổng và xung quanh chưa chắc sẽ để ý, cho nên vẫn chú ý – Thế nào, vẫn sơ sót à?”
Lạc Văn Chu ngoài mặt bình tĩnh mà trong lòng lại dậy sóng – Ngụy Văn Xuyên sớm xóa đoạn phim Lư Quốc Thịnh xuất hiện ở nhà hàng xoay tròn, tại sao người của Phí Độ còn có thể lấy được bản hoàn chỉnh?
Vậy sau đó đám người kia tra camera của Long Vận Thành mà không thể lập tức phát hiện, chẳng lẽ là vì đoạn băng trước mặt họ là bản lúc trước bị Ngụy Văn Xuyên cắt bớt?
Như thế băng theo dõi trong Long Vận Thành đã bị người ta âm thầm đổi hai lần!
Lạc Văn Chu đứng bật dậy.
“Này, đội trưởng Lạc,” Lư Quốc Thịnh gọi anh lại, “Chắc tôi phải bị xử bắn nhỉ?”
Lạc Văn Chu dừng lại.
Lư Quốc Thịnh buông tay: “Tôi đời này cũng thế rồi, nhưng mà con gái tôi không phạm pháp – nó nên được biết mình do ai đẻ ra, bất kể có chấp nhận hay không, đến nông nỗi này rồi, anh bảo nó có thời gian thì đến thăm tôi đi.”
Lạc Văn Chu quay người bỏ đi, chẳng thèm để ý đến hắn.
Cuối năm dương lịch năm này, người dân Yến Thành trong tuyết bay mù mịt đã tuân theo bản năng của dân tộc nông canh, bắt đầu chẳng còn tâm trạng làm việc, học sinh chuẩn bị nghỉ đông, người lớn chuẩn bị đổi lịch – các ngành các nghề đều mệt mỏi chờ đợi thưởng tết, hai vụ việc lớn lại khiến thị chính và hệ thống công an cả đến tổng kết cuối năm cũng không có thời gian viết.
Chuyện cha con Ngụy Triển Hồng doanh nhân nổi tiếng mua hung giết người, lợi dụng các trung tâm giải trí như Tổ Ong làm ngụy trang, nuôi dưỡng chứa chấp tội phạm truy nã, như một “truyền thuyết đô thị”, càn quét trang nhất của các truyền thông lớn, quả thật tạo ra một cuộc cuồng hoan trà dư tửu hậu cho người dân đầu đường cuối ngõ.
Lạc Văn Chu ở trong phòng trực ban suốt bốn ngày bốn đêm, hoàn toàn không rõ sáng tối không hay ngày đêm.
Khi Đào Nhiên gọi anh dậy, anh vừa mới đắp áo khoác quân phục không biết cởi trên người ai xuống chợp mắt năm phút.
“Đã thẩm vấn hết lượt từ đầu đến cuối đám người của Tổ Ong,” Đào Nhiên nói, “Không có A13 mà Lư Quốc Thịnh nói.”
Lạc Văn Chu lấy một chai nước suối dưới giường xếp, uống hết hơn nửa chai, còn lại đều giội lên mặt, giật mình tỉnh táo lại.
“Ngụy Văn Xuyên khai, thẻ đen là nó trộm từ ba mình,” Đào Nhiên nói, “A13 tiếp nó, nó cảm thấy lúc ấy kỳ thực A13 kia nhận ra tấm thẻ này là ăn trộm, chẳng những không vạch trần, còn làm việc giúp nó – có lạ không? Còn một chuyện càng lạ hơn, vài năm trước nó đã quen biết một người trên một diễn đàn tìm kiếm cái lạ tiểu chúng chuyên thảo luận cách giết người, tài khoản tên ‘Gửi Lời Thăm Shatov’.”
Khóe mắt Lạc Văn Chu giật nhẹ.
“Những cái gọi là ‘chế độ’ nó bày ra trong trường, có một nửa là học từ tiểu thuyết phim ảnh, còn một nửa là bàn với người này, tư liệu chi tiết vụ án 327 là do người này cho nó, bao gồm tin tức Lư Quốc Thịnh trốn ngay trong Tổ Ong.” Đào Nhiên nói, “Chúng ta thông qua IP tra được địa chỉ người này, nhưng hắn đã trốn mất rồi.”
Lạc Văn Chu nhắm mắt: “Nhân viên trong phòng giám sát của Long Vận Thành thì sao?”
“Tôi đang muốn nói với ông về việc này,” Đào Nhiên nói, “Trong đó có một người đàn ông trung niên tên Vương Kiện, sau khi vụ án xảy ra đã mất tích một cách thần bí, ông ta làm ở Long Vận Thành năm năm, vậy mà không ai phát hiện giấy tờ là giả.”
Lạc Văn Chu nặng nề thở ra một hơi, khoát tay với Đào Nhiên, rên một tiếng: “Ông mau cút đi, không có một tin nào tốt cả.”
“Có tin tốt.” Đôi mắt Đào Nhiên giăng đầy tia máu, lại sáng đến hãi người, “Đã so sánh ADN của Lương Hữu Kinh và Lư Quốc Thịnh, hai người căn bản không có quan hệ thân thuộc, t*ng trùng của Lư Quốc Thịnh tỷ lệ sống rất thấp, rất khó có thế hệ sau, hơn nữa Ngụy Văn Xuyên thừa nhận, bản ‘giám định ADN’ là nó lừa Lư Quốc Thịnh dựa theo chứng vọng tưởng của hắn. Nhận thân nhận con gì đó, nó căn bản chưa từng nói với Lương Hữu Kinh, A13 bí mật nhận lời nó, giết Phùng Bân xong sẽ khiến Lư Quốc Thịnh ‘chết tự nhiên’, cho cảnh sát kết án, tổng cộng ba người, giữa hai hai đều bí mật có thỏa thuận, ông nói có buồn cười không – Mọi người đang định rút thăm trúng thưởng, ai may mắn sẽ đi nói tin này cho Lư Quốc Thịnh, ông có muốn thử không?”
Lạc Văn Chu hơi ngớ ra, rồi phì cười khoát tay: “Đừng làm trò, để Tiêu Hải Dương đi đi, đừng tranh với tên nhóc đó.”
“Chuyện thứ hai, là hôm nay các lãnh đạo đều lên trên họp, sau Tết sẽ chính thức điều tra lại vụ án Cố Chiêu năm xưa.” Đào Nhiên khó kiềm chế được nở nụ cười.
Lạc Văn Chu: “Thật à?”
“Ông mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi,” Đào Nhiên kéo anh ta dậy, “Chuyện tốt thứ ba là người ấy nhà ông đang ở bên ngoài chờ đón ông về, kẻ ế nhìn hai người là gai mắt, mượn danh tôi choảng nhau nhiều năm, vừa quay đầu đã thành đôi – cái khỉ gì chứ, mau dẫn đi đi!”
Lạc Văn Chu không nói lời nào, nhảy bật dậy như đầy máu sống lại, chẳng hề oán than chịu một cú đấm của Đào Nhiên.
“Này, ông hãy để lại tài sản chung, cái áo khoác bông đó là bảo bối của phòng trực ban, đừng có giả ngu mặc đi!” Đào Nhiên giơ tay cởi áo anh như đang đùa giỡn.
“Tránh ra, ông đây vừa mới ủ ấm…” Lạc Văn Chu vội vàng che cổ áo, “Lưu manh!”
Đào Nhiên mượn đùa giỡn, nhanh chóng ghé vào tai anh nói câu gì đó, Lạc Văn Chu sửng sốt, Đào Nhiên liền thừa cơ cởi chiếc áo khoác bông lâu năm không khâu lại đã mất khuy, ôm lấy chạy mất.
Lạc Văn Chu gầm lên: “Đào Nhiên, nhà ngươi muốn tạo phản à!”
Đào Nhiên co cẳng chạy thật xa: “Ông cũng năm mới vui vẻ-“
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...