Độc Sủng Y Phi


"Các ngươi lo đám rắn, ta đi hỗ trợ Mặc Lẫm."
_______
Cuối cùng con mãng xà cũng chấm dứt màn gào thét của mình và cũng chính lúc này nó bắt đầu mở cuộc công kích.

Nó cong cái đuôi khổng lồ của mình liều mạng nhằm về phía Hứa Tiểu Lan mà quật tới, Phượng Mặc Lẫm thấy vậy phản ứng rất nhanh, hắn ôm lấy Hứa Tiểu Lan nghiêng người chuẩn xác né được cú tập kích trí mạng.

Thấy đòn vừa rồi bị trượt, con mãng xà khổng lồ lập tức gào lên, há miệng thổi về phía Hứa Tiểu Lan.

Phượng Mặc Lẫm thấy mãng xà tiến đến mới nhanh chóng rút con dao găm giấu trong người, sau đó hắn nhẹ nhàng phi thân lên trên đầu mãng xà, một cước đập nát hai cái sừng trên đầu nó.

Con mãng xà thấy đầu mình bị tập kích thì trở nên điên cuồng hơn, dùng sức lắc đầu như muốn Phượng Mặc Lẫm dừng mọi hành động lại.

Nó lại càng không thể mở lớn miệng kêu to.
Trương Chí Bình đang đánh cùng Hứa Tiểu Lan nghe thấy tiếng kêu thảm của mãng xà liền vội vàng đánh vào Hứa Tiểu Lan xong phi thân đến tấn công Phượng Mặc Lẫm.


Nhưng Hứa Tiểu Lan nào để hắt như ý, nàng nhanh chóng né công kích của Trương Chí Bình rồi nhân lúc hắn không chú ý liền đâm vào lưng Trương Chí Bình một kiếm.

Trương Chí Bình bị thương liền điên cùng quay sang tấn công Hứa Tiểu Lan, chỉ thấy ngón tay Hứa Tiểu Lan khẽ động, theo đó ngân châm cũng bay ra đâm đầu vào cổ Trương Chí Bình.

Trương Chí Bình cảm giác như bị côn trùng cắn nhưng hắn không hề chú ý đến mà chỉ tập trung đáng Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan khóe miệng hơi cong, đôi môi mấp máy đếm.
"Ba...!hai....!một...."
Đột nhiên Trương Chí Bình ngã lăn xuống đất, hai tay đặt lên trên cổ, miệng há to, vẻ mặt đau đớn hét lên.
Phía Phượng Mặc Lẫm, hắn sớm đã đứng vững trên đầu con mãng xà, đôi mắt Phượng Mặc Lẫm càng ngày càng lạnh như băng.

Suy tính một lúc rồi phi thân xuống bám chắc lấy thân con mãng xà thì thấy toàn thân con mãng xà này được bao phủ một lớp da vô cùng sắc nhọn, cứng cáp, cổ tay Phượng Mặc Lẫm bị ma sát với chỗ da mãng xà rỉ đầy máu tươi.
Hứa Tiểu Lan thấy thế liền mặc kệ Trương Chí Bình đang gào thét như lợn bị chọc tiết, chạy đến chỗ Phượng Mặc Lẫm nói lớn: “Mau xuống dưới!”.
Phượng Mặc Lẫm không nhìn Hứa Tiểu Lan vững tâm kêu lên: “Khúc thứ bảy!”
Hứa Tiểu Lan lập tức hiểu ra, nếu như muốn giải quyết con mãng xà này thì nhất định phải tìm cho ra được khúc thân thứ bảy của nó sau đó chém một đòn chí mạng.

Như vậy con mãng xà này sẽ chết.

Phượng Mặc Lẫm lúc này đứng trên lưng mãng xà là muốn đâm trúng khúc thứ bảy của nó, nhưng con mãng xà như biết được mục đích của Phượng Mặc Lẫm, cho nên nó giãy dụa với cường độ càng ngày càng mạnh hơn.

Nếu như không dời sự chú ý của nó đi chỗ khác, Phượng Mặc Lẫm chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Hứa Tiểu Lan nhặt vài viên đá dưới đất lên, hắm ngay con mắt của mãng xà mà ném vào.

Con mãng xà bị Hứa Tiểu Lan ném trúng liền lập tức nhắm mắt lại, nghiêng thân né tránh vì thế viên đá tiếp theo Hứa Tiểu Lan ném bị trượt.

Nhưng Hứa Tiểu Lan cũng đã thành công thu hút sự chú ý của mãng xà lên trên người nàng.
Lúc này mãng xà không hề để ý đến Phượng Mặc Lẫm vẫn đang cố gắng tìm đến khúc thứ bảy trên lưng mình, chỉ việc hướng về phía Hứa Tiểu Lan rít gào.


Tiếng thét của nó như muốn xé rách cả màng nhĩ của Hứa Tiểu Lan ra Trong thời khắc nguy hiểm này, Hứa Tiểu Lan cố gắng trấn an bản thân, tay nàng vững chắc cần lấy nỏ đá, ánh mắt nàng mang theo một tia tự tin, nàng cầm nỏ đá lên, tiếp tục bắn loạn xạ lên con mãng xà, mà con mãng xà lúc này lại không có cách nào phản công được.
Trên lưng mãng xà, Phượng Mặc Lẫm đã tìm được chỗ đứng vững vàng, ổn định, hắn chậm rãi đi đến khúc thứ bảy của nó, một tay giơ con dao găm lên cao, dùng sức đâm xuống.

Nhưng mà thân con mãng xà này cứng cáp vô cùng, đâm lần thứ nhất không những vẫn chưa đâm vào trong thịt nó, lại còn vô tình chọc giận thêm nó.
So với ban đầu thì con mãng xà càng ngày càng ra sức giãy dụa mạnh hơn, Phượng Mặc Lẫm cố gắng đứng vững khống chế từng bước chuyển động của nó, trên tay máu tươi chảy ra, cả người Phượng Mặc Lẫm như được bao phủ bởi một màn sương đêm đầy sát khí của Diêm La ở dưới địa ngục bước ra.

Phượng Mặc Lẫm đưa đôi mắt sắc bén lạnh lẽo của mình nhắm thẳng đến điểm yếu của mãng xà.
Con mãng xà tức giận đến đỉnh điểm mà sức lực của Phượng Mặc Lẫm dần dần giảm đi, cả người hắn cố nắm chặt lấy lớp vảy khổng lồ của nó.

Phượng Mặc Lẫm đưa đôi mắt u ám của mình nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, rồi đột nhiên cười nhạt.

Sau đó, hắn một lần nữa dùng hết khí lực liều mạng.

Cuối cùng, chỉ nghe phập một tiếng con dao găm kia vì tác động của nội lực đâm sâu vào da thịt của con mãng xà, một dòng máu tươi theo miệng vết thương mà chảy ra.
Con mãng xà điên cuồng hét lên một tiếng, dùng lưng của mình quật Phượng Mặc Lẫm vốn đã mất hết sức lực đập mạnh vào tường đá, tường đá vốn được xây dựng rất lâu về trước nên khi chịu tác động mạnh liền nứt ra, đất đá trên trần cũng theo đó mà rơi ầm xuống đất.

Lúc này Phượng Mặc Lẫm đã không còn sức lực, chịu không được cú ngã vừa rồi, máu trong người tràn đầy ở cổ họng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.


Hứa Tiểu Lan bất chấp việc con mãng xà vẫn còn sống mà chạy đến bên Phượng Mặc Lẫm xem xét tình trạng thương thế của hắn.

Nhưng Hứa Tiểu Lan vừa đến nơi lại bị Phượng Mặc Lẫm ôm chặt lại bảo vệ trong ngực, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm con mãng xà trước mặt kia.
Hứa Tiểu Lan thấy Phượng Mặc Lẫm đã thương tích đầy mình lại cố chấp bảo vệ nàng, trong lòng có chút ấm áp nhưng lại cực kỳ giận dữ.

Hứa Tiểu Lan đẩy Phượng Mặc Lẫm ra quát lớn.
"Ngươi đã bị thương nặng như vậy rồi còn bảo hộ ta cái gì? Ngươi nghĩ ta yếu đuối như vậy sao? Ta cần ngươi bảo hộ chắc?"
Phượng Mặc Lẫm thấy Hứa Tiểu Lan lo cho hắn như vậy khóe miệng cong lên, ngón tay thon dài đưa lên lau đi vết bẩn trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Không phải ta đã từng nói rồi sao? Tiểu nha đầu, nàng chính là người của ta.

Vậy nên, chỉ có ta mới được phép giết nàng.

Nàng sống phải sống bên cạnh ta, chết cũng phải do ta giết chết.

Cho dù là người hay vật cũng đừng có mơ thương tổn nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận