Độc Sủng Y Phi


Những con rắn trườn bò quanh nhau đen thui, trông giống như là một địa bàn bất khả xâm phạm của chúng, nhìn thấy sắp đến gần đám người, chúng liền phun ra từ hai răng nanh chất nọc màu tím hồng, âm thanh tê tê vang lên.
Hứa Tiểu Lan nhìn đám rắn ghê tởm phía trước, cảm thấy da đầu có chút run lên, thậm chí là muốn nôn.

Nhưng mà nàng nhanh chóng trấn định lại, dù sao nàng cũng đang nuôi vật cưng nhỏ tên Tiểu Hắc là đồng loại của đám sinh vật đang bò đến này.
Phân phó cho đám người lui lại mấy bước, đứng ở phía sau vách, chỉ thấy đám rắn đối diện chậm rì rì lội tới.

Đến khi đám rắn bò đến chỗ hùng hoàng liền không dám đi về phía trước, chỉ thấy chúng chậm rãi vươn thân thẳng đứng, lập tức nhảy lên cao đột nhiên hướng về phía bọn họ.

Phượng Mặc Lẫm nắm tay kéo Hứa Tiểu Lan từ từ lui xuống từng bước, tay trái cầm kiếm trực tiếp nhắm đến khúc thân thứ bảy của con rắn đang lao về phía mình mà nhẹ nhàng dứt khoát chém đi, con rắn lúc này run lên sau đó không một chút cử động.

Những con rắn khác sau khi chứng kiến đồng loại của mình bị hùng hoàng giết chết như vậy, liền lập tức kích động một phen bò lên, nhưng cũng không dám đi lướt qua vùng hùng hoàng kia, chỉ có thể phi ra công kích bọn họ.
Đàn rắn đột nhiên công kích cùng một lúc trước, tuy bị đánh có điều số lượng không có giảm đi là bao, ầm ầm từng con một rơi xuống đất liên tiếp, cũng có vài con bị dính phải lưu hoàng chết tại chỗ.


Phượng Mặc Lẫm thấy thế vừa phải công kích nhanh gọn vừa nhìn bốn phía xung quanh lại vừa phải tránh những đòn hiểm của Trương Chí Bình.

Thấy được một con đang hướng về phía mình, Phượng Mặc Lẫm nhanh chóng giơ con dao găm lên chém qua nhưng lại trượt tay, hắn lập tức né qua một bên, chỗ mấy người đứng thật sự không lớn, Phượng Mặc Lẫm thi triển gần như hết sức lực, không bao lâu sau, vải băng trên tay hắn đã nhiễm một chút máu.
"Chết tiệt, đám rắn này chém mãi không hết." Sái Cổ Phong không nhịn được bực bội nói, tay vung chiết phiến chặt đứt một con rắn đang lao tới.

Cả đám người hiện tại ai nấy cũng có vết thương lớn nhỏ trên người, mà lần này đám rắn tấn công không ngừng đã khiến cho vết thương vừa được băng bí lại chảy máu.
Nhưng bọn họ cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ chuyên tâm cố hết sức chiến đấu bởi vì nếu họ nơi lỏng một chút thì sẽ có khả năng bị đám rắn này cắn.

Đám rắn vì hiểu ra địa bàn ở đây nên sau khi bị quật ngã như vậy cũng từ từ bò dậy tiếp tục tấn công.

Còn khả năng đánh trúng vào đám rắn đó của đám người Phượng Mặc Lẫm lại càng ít đi.
Phượng Mặc Lẫm lại một lần nữa đem thanh kiếm cắm xuống bùn đất, vừa muốn đứng dậy dùng chút sức lực tiêu diệt hết chúng liền thấy trên đỉnh đầu một con rắn khổng lồ từ đâu bay đến há miệng muốn công kích hắn.

Thấy tình huống trước mắt như thế, Phượng Mặc Lẫm vốn định dùng nội lực của mình đánh trả thì đã thấy nó bị cái gì đó đánh trúng sau đó đau đớn rơi xuống đất chết tươi.

Hứa Tiểu Lan chạy về bên cạnh Phượng Mặc Lẫm đỡ hắn rồi đưa cho hắn cái nỏ đá do nàng đặc biệt phân phó Phi Thừa Châu chế tạo.

Mặc dù nỏ đá nhìn không lớn nhưng uy lực của nó lại không thể khinh thường.
Nhận lấy nỏ đá trong tay Hứa Tiểu Lan, Phượng Mặc Lẫm liền nhắm bắn chuẩn xác vào đám rắn, khi viên đạn rơi xuống liền khiến cho những con rắn trong phạm vi bán kính một mét bị văng ra rồi nằm bất động.

Đám người thấy uy lực của nỏ đá liền bắt đầu lấy lại tinh thần hung hăng đánh vào những con rắn.
"Sái Cổ Phong, nhận lấy." Hứa Tiểu Lan sau khi đưa cho Phượng Mặc Lẫm liền chạy về phía Sái Cổ Phong đang chật vật vì đám rắn.


Sau khi hướng dẫn cho Sái Cổ Phong cách dùng một lượt nàng lại chạy đến chỗ Mạc Ảnh đang đứng đưa cho hắn, còn mình thì trở lại bên cạnh Phượng Mặc Lẫm dùng độc để giết chết đám rắn này.

Sói người sống sót hiện tại chỉ còn có mười người nhưng lại hết lực phối hợp với nhau, Phượng Mặc Lẫm dẫn đầu dùng nỏ đá tiêu diệt còn Hứa Tiểu Lan cấp cho bọn hắn đạn, cho đến khi trên mặt đất lúc này chỉ thấy toàn là xác với xác đám rắn nằm chất ngổn ngang thì đạn mà Hứa Tiểu Lan mang theo cũng đã gần hết.

Nhưng đám người cũng biết nơi đây không chỉ có một đán rắn này, chắc chắn vẫn còn ở những chỗ khác nữa.
Trương Chí Bình ngồi trêm đầu của mãng xà nhận thấy tình hình không ổn liền ra lệnh cho mãng xà tấn công vào đám người.

Phượng Mặc Lẫm liền ném nỏ đá cho ảnh vệ gần mình nhất rồi nhảy lên tấn công con mãng xà.

Con mãng xà ăn trọn một kiếm của Phượng Mặc Lẫm điên cuồng gào lên, theo tiếng gào của nó, từ bốn phía xung quanh nhanh chóng xuất hiện rất nhiều con rắn nhỏ, hướng về phía đám người bò tới.
"Tiểu nha đầu, còn hùng hoàng không?" Sái Cổ Phong nhìn đám rắn đang bò trên đống xác rắn kia đang đến gần liền quay về phía Hứa Tiểu Lan nói.

Hứa Tiểu Lan lấy trong ống tay ra ba bình sứ đưa cho Sái Cổ Phong.

"Còn ba lọ."

Hứa Tiểu Lan vốn không nghĩ sẽ có tình huống này nên không chuẩn bị nhiều, bây giờ cũng không có nhiều thời gian và nguyên liệu để điều chế cho nên chỉ còn có ba lọ nhỏ này.
Sái Cổ Phong nhìn đám rắn rồi quay về phía Hứa Tiểu Lan: "Ba lọ là đủ rồi, mau đưa cho ta."
Hứa Tiểu Lan đưa toàn bộ hùng hoàng cho Sái Cổ Phong.

Vhỉ thấy hắn lấy trong người ra một lọ gốm rồi đổ vào từng lọ hùng hoàng của Hứa Tiểu Lan, sau đó ném về phía đám rắn.

Chiếc bình sứ rơi mạnh xuống đất rồi vỡ ra, bột hùng hoàng được Sái Cổ Phong trộn lẫn với thứ bột gì đó cũng bay rứ tung khắp không khí.

Đám rắn bị dính phải bột giãy dụa một hồi rồi không còn phản ứng gì.

Hứa Tiểu Lan nhìn đám rắn khóe miệng cong lên, sau đó xoay người chạy đến chỗ Phượng Mặc Lẫm.
"Các ngươi lo đám rắn, ta đi hỗ trợ Mặc Lẫm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận