Độc Sủng Y Phi


"Tên bệnh hoạn."
__
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, Hứa Tiểu Lan bị Phượng Mặc Lẫm ôm trong lòng khó chịu mà đẩy hắn ra.
Cái tên cuồng hôn này giờ lại thích ôm nàng, nhưng mà nàng lại không làm gì được hắn.

Ai bảo hắn võ công lợi hại hơn nàng chứ?
Phượng Mặc Lẫm mới nhìn nàng một cái, Hứa Tiểu Lan liền cảm thấy lạnh sống lưng rồi im bặt.

Nhưng chỉ được một lát nàng lại tiếp tục hơn thua với Phượng Mặc Lẫm, uối cùng cũng thành công khiến Phượng Mặc Lẫm bỏ tay ra khỏi eo nàng.

Thay vào đó, hắn nắm tay nàng đi để tránh nàng bị lạc.
Càng đi vào sâu trong rừng, chướng khí càng dày đặc, đám trùng của nam nhân hồng y cũng không thể "ăn" một lượng lớn độc được.

Nam nhân hồng y nhìn tầng tầng chướng khí dày đặc mới được thanh lọc một chút, nói:
"Đám côn trùng cần thời gian để tiếp tục ăn độc tiếp.

Bây giờ phải làm thế nào?"
"Để ở lại đây.

Đám trùng này rất ồn ào, hiện tại chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.


Tốt nhất không nên đem theo chúng." Phượng Mặc Lẫm không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng đồng ý.

Hắn thực sự muốn để lại  đám côn trùng ồn ào này lâu rồi xong lại nghĩ đến chướng khí cần chúng giải quyết nên không nói.
"Đúng rồi, ngươi tên gì?" Hứa Tiểu Lan đi đằng trước đột nhiên lên tiếng nói, cả đám người lúc này mới nhớ ra họ không biết tên nam nhân hồng y này là ai.

Có mấy lầ Mạc Ảnh cũng định hỏi.

Nhưng vì hoàn cảnh quỷ dị trong khu rừng nên phải tập trung cao độ tránh việc bị tập kích mà quên mất.
"Tại hạ Sái Cổ Phong."  Sái Cổ Phong nói, trên mặt nở nụ cười tà mị.
Phượng Mặc Lẫm đúng lúc bắt gặp Sái Cổ Phong đang định 'câu dẫn' Hứa Tiểu Lan, hắn liền vận nội công xuất ra một chưởng.

Nhưng Phượng Mặc Lẫm cũng đã kìm nén ở mức đủ để làm Sái Cổ Phong hơi đau một chút.

Sái Cổ Phong sau khi ăn trọn đòn đánh của Phượng Mặc Lẫm, hắn mím môi khẽ nhăn mày.

"Ngươi bị làm sao vậy?" Hứa Tiểu Lan định đi đến chỗ Sái Cổ Phong nhưng lại bị Phượng Mặc Lẫm kéo lại.

Sái Cổ Phong vừa mới nhận một đòn cảnh cáo của Phượng Mặc Lẫm lại bắt gặp ánh mắt muốn giết người của hắn đang dán lên người mình.

Sái Cổ Phong liền điên cuồng lắc đầu, cười gượng gạo.

"Ta không sao."
Hứa Tiểu Lan nhíu mày định nói gì đó, xong vòng tay của Phượng Mặc Lẫm đặt trên eo nàng siết lại, hắn lạnh nhạt nói: "Sái Cổ Phong đã nói không sao thì nàng cũng không cần quan tâm đến hắn.

Thay vào đó nàng nên quan tâm đến ta nhiều hơn.

Bổn vương cũng muốn được vương phi tương lai quan tâm." Nói rồi Phượng Mặc Lẫm bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng tâm tư này của hắn Hứa Tiểu Lan đã biết rõ.

Nàng ngoảnh mặt đi chỗ khác, khoanh tay trước ngực."Ta là vương phi tương lai của ngươi khi nào?"
"Vật định tình." Phượng Mặc Lẫm tốt bụng nhắc nhở, lại không quên nói tiếp.

"Tiểu Lan thật dễ quên."
Hứa Tiểu Lan tức giận thở phì phì, nàng đánh không lại Phượng Mặc Lẫm, đấu võ mồm lại càng không.

Vậy nên nàng vùng khỏi Phượng Mặc Lẫm, bực bội giậm chân trên nền đất.
Đi thêm được một đoạn, không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ, ai nấy đều tập trung cao độ trên đường đi.


Càng im lặng càng khiến cho đoàn người thấy bất an.

Đột nhiên Hứa Tiểu Lan đạp phải hố sâu, mặt đất dưới chân nàng sụp xuống.

May thay Phượng Mặc Lẫm luôn nắm chặt tay Hứa Tiểu Lan kịp thời kéo nàng lên.
Nhưng Hứa Tiểu Lan cũng dẫm phải thứ gì đó mềm mềm, nhầy nhụa, nhưng thứ khiến nàng khó chịu chính là mùi hôi thối từ nơi này bốc lên.

Hứa Tiểu Lan vừa đứng vững trên mặt đất nén nhịn cơn buồn nôn, dạ dày nàng co thắt khiến ho gương mặt nàng trắng bệch.

Phượng Mặc Lẫm vẻ mặt không chút biểu tình thấy Hứa Tiểu Lan khó chịu liền đưa cho nàng chiếc khăn tay để nàng bịt mũi lại.Đám người nhìn cái hố lớn trước mặt mà đứng hình.

Trong hố hàng trăm xác người mới phân hủy không lâu nằm đè lên nhau, chỗ mặt đất lộ ra cũng có xương cốt trắng xóa.

Cũng có thể nói nơi đây đã tùng chôn mạng của rất nhiều người, con số có lẽ cũng nhiều hơn so với  số người mà đám người đang thấy.

Đám người đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, mồ hôi bắt đầu túa ra, thần kinh cũng bắt đầu căng thẳng mà nhìn xung quanh.

Từng tiếng xét gió bay tới, đám người ngay lập tức nhảy ra chỗ khác tránh khỏi công kích.
"Là kẻ nào?" Mạc Ảnh sau khi đứng vững sau công kích vừa rồi liền hô lớn.

Từ trong màn chướng khí dày đặc đi ra, là một đoàn xác người.

Trên gương mặt chúng máu thịt bầy nhầy, giòi bọ trắng trắng bò lổm ngổm, có con còn chui ra từ trong thịt thối trên gương mặt.

Hai tay đám xác người cầm hai thanh kiếm, bọn chúng vòng thành một vòng lớn vây đám người ở trong.
Hứa Tiểu Lan nhíu mày nghĩ.
[Ở nơi này còn có tang thi? Đám này mà xuất hiện ở thời đại của nàng chắc chắn sẽ bị đem đi làm thí nghiệm.]

"Cẩn thận đùng để bị chúng cắn hay làm bị thương, nếu không sẽ bị nhiễm độc và trở thành xác sống như bọn chúng."
Đám người nhịn không được mà lạnh sống lưng, xốc lại tinh thần cảnh giác nhìn  cái thứ ghê tởm trước mặt này, rút kiếm ra sẵn sàng ở thế tấn công.

Đám xác sống nhìn con mồi trước mặt nhưng lại không hề có cố chấp gì với xác thịt.

Chúng chầm chậm đi vòng quanh đám người rồi một con xông lên hướng về phía Hứa Tiểu Lan mà đánh.

Hứa Tiểu Lan nhanh chóng tránh khỏi công kíchcủa xác sống đó.

Những xác sống còn lại như bị ai đó điều khiển lần lượt xông lên tấn công đám người.

Bụp… Một con xác sống bị nổ thành thịt vụn rơi trong không trung.

Những người có mặt tò mò nhìn về hướng phát ra tiếng nổ thì thấy Phượng Mặc Lẫm tay ngưng tụ nội lực đánh vào mấy xác sống đang tấn công hắn.

Lại nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, nàng  vừa tránh đòn công kích vừa hất bột thuốc vào mấy tên xác sống.

Bột thuốc chạm vào da thịt không lâu liền biến chúng thành một vũng máu đen.
Khóe miệng đám người còn lại giật giật, đầu đầy hắc tuyến.
Hai người này, có cần bạo lực như vậy không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận