Độc Sủng Y Phi


"Lời hắn nói có phải là thật không?" Phượng Mặc Lẫm nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào nam nhân hồng y.
Hứa Tiểu Lan vùng ra khỏi vòng tay của Phượng Mặc Lẫm, đi lên phía trước nhặt một con côn trùng lên nhìn kĩ một hồi.
"Đúng như những gì hắn nói."
Nghe  Hứa Tiểu Lan nói, Phượng Mặc Lẫm gật đầu một cái nhưng không vì thế mà buông lỏng cảnh giác với nam nhân hồng y kia.

Ra lệnh cho đám người Mạc Ảnh đem nam nhân hồng y theo, còn mình thì ôm Hứa Tiểu Lan đi đến sườn núi phía đông.
Mười dặm quanh đây đều bị vây trong chướng khí, thực vật bên trong đều rụng hết lá, mùi gây, thối của xác động vật bốc bay vào trong không khí.

Hứa Tiểu Lan nhăn mặt đưa tay bịt mũi, ánh mắt cảnh giác nhìn vào trong đám chướng khí đen kịt trước mặt kia.

Một lúc sau, nàng quay ra lại bắt gặp Phượng Mặc Lẫm gương mặt không chút biểu tình nhìn vào bên trong không biết đang suy tính cái gì.
Đứng ở ngoài chờ thêm một khắc nữa, đám người Mạc Ảnh mới đuổi đến nơi.

Nam nhân hồng y vừa đáp xuống liền bắt đầu lải nhải đủ thứ nhưng vừa bắt gặp ánh nhìn muốn giết người của Phượng Mặc Lẫm thì im bặt.
"Đám trùng của ngươi, mau gọi tới đi." Phượng Mặc Lẫm không chút khách khí nói, dù sao hồng y nam tử cũng là nhân lực dùng miễn phí mà hắn vô tình nhặt được, cho nên Phượng Mặc Lẫm cũng không nể nang gì mà sai khiến.


Nam nhân hồng y trợn trừng mắt nhìn Phượng Mặc Lẫm, coi hắn làm tay sai sao? Hắn chỉ vô tình để trùng độc của mình tấn công Phượng Mặc Lẫm thôi mà.

Vẻ mặt nhăn nhó, nam nhân hồng y rút cây tiêu trong tay áo, đưa lên miệng thổi.

Tiếng tiêu vang vọng trong không gian, một lúc sau tiếng ù ù vang lên, từ đằng xa, đàn côn trùng bay đến đen kịt cả một khoảng trời.

Đám côn trùng nhằm hướng đám chướng khí trước mặt mà bay vào.

Cho đến khi đám côn trùng cuối cùng bay vào, đám chướng khí trước mặt cũng chuyển sang màu tím.

Xem ra thì độc tính cũng chỉ giảm bớt được một phần chứ khỏi thể thanh lọc hoàn toàn.

Lúc này Hứa Tiểu Lan lấy ra một bình thuốc, nàng lấy một viên cho mình uống còn lại đưa cho Phượng Mặc Lẫm.

"Mỗi người các ngươi uống một viên.

Nó có tác dụng trong vòng ba canh giờ.

Uống xong thì đi vào trong."
Phượng Mặc Lẫm gật đầu lấy viên thuốc ra uống rồi đưa cho Mạc Ảnh để hắn phân cho những ảnh vệ còn lại.

"Cầm lấy." Mạc Ảnh ném cái bình cho nam nhân hồng y, hắn ta lấy ra viên thuốc, cầm trên tay, ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía Hứa Tiểu Lan.

Lúc này, Hứa Tiểu Lan cảm nhận được ánh nhìn của hắn cũng quay ra, mày liễu nhăn lại.
"Nhìn cái gì, còn không mau uống?"
Nam nhân hồng y bị Hứa Tiểu Lan quát liền cười trừ rồi vội vàng nhét viên thuốc vào miệng.

Chuẩn bị xong xuôi, đám người dẫn đầu là Phượng Mặc Lẫm liền bước vào bên trong.
Rùng cây bởi bì bị chướng khí bao trùm lau ngày, màu xanh vốn có của lá giờ đây thay bằng màu đen kịt.


Phượng Mặc Lẫm đang đi đột nhiên dừng lại, đoàn người cũng theo đó mà dừng theo.

Đám ảnh vệ mà Phượng Mặc Lẫm mang theo liền xếp thành vòng tròn vây ba người Phượng Mặc Lẫm ở bên trong.

"Ngươi dừng lại làm gì?" Cảnh giác một hồi không thấy gì, Hứa Tiểu Lan liền quay sang Phượng Mặc Lẫm.

Phượng Mặc Lẫm đối mặt với câu hỏi của Hứa Tiểu Lan, khóe miệng hắn cong lên,gương mặt bày ra vẻ vô lại.
"Khôngcó chuyện gì cả." Nói đoạn cầm tay Hứa Tiểu Lan.

"Ta sợ nàng lạc."
Gương mặt Hứa Tiểu Lan thoáng chóc đen lại, nàng giơ chân đạp vào Phượng Mặc Lẫm nhưng hắn lại nhanh nhẹn né được.

Nam nhân hống y đứng cạnh Phượng Mặc Lẫm âm thầm ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

Đám ảnh vệ cũng đứng đơ nhìn Phượng Mặc Lẫm mà trong lòng tràn ngập dấu hỏi.
Vương gia lạnh lùng giờ đây đang ở đâu?
Vương gia lãnh khốc không gần nữ sắc ở đâu?
Vương gia thay đổi tính khí từ khi nào? Từ khi nào mà vương gia lại trở nên…..???
Phượng Mặc Lẫm thấy ánh nhìn săm soi của đám người, gương mặt lập tức chuyển sang trạng thái không cảm xúc, hai mắt nheo lại, toàn thân toát lên khí chất uy nghiêm của bậc vương giả.
"Nhìn cái gì?"
Đám người bị ánh nhìn chết chóc của Phượng Mặc Lẫm dọa sợ liền quay đi chỗ khác giả vờ như không thấy chuyện vừa rồi.


"Hôm nay trời đẹp thật." Nam nhân hồng y cảm thán một câu xong rồi ngản người.

Hắn cảm thấy đầu óc hắn dường như đang không bình thường.

Đám người cũn vì câu nói của hắm mà nhìn hắn như một sinh vật lạ.

Mam nhân hồng y ngượng ngùng xoa xoa cánh mũi, hắn hiện tại chỉ muốn đào một cái lỗ để nhảy xuống cho bớt xấu hổ.
Khi không hắn đi khen trời đẹp cái gì chứ? Không phải tự rước lấy cười nhạo của đám người kia sao? Hơn nữa nơi mà hắn đang đứng bị chướng khí dày đặc bao phủ, xung quanh chỉ có màn khí mờ mờ ảo ảo.

Khi nhìn lên trên, lại là mấy cành cây vì cây bị trúng độc mà héo úa.  Hơn nữa, nơi đây bởi vì bị chướng khí dày đặc bao phủ nên ánh sáng mặt trời xuyên vào đây rất ít., lúc nào cũng âm âm u u, không khí xung quanh ngập mùi chết chóc.
Đẹp ở nơi nào?
Phượng Mặc Lẫm mặc kệ đám người đang đờ đẫn kia, xoay người đi tiếp nhưng cũng không quên nhả ra câu nói vàng ngọc.

"Tên bệnh hoạn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận