Chương 88: truyền thừa
Uy áp tu sĩ trên người Trương Xảo Nhi nhất thời ép bức bà ta, Lưu phu nhân chỉ cảm thấy cả người như bị dây xích trói chặt, khó chịu không thở nổi, mấy năm qua bà chỉ ăn không ngồi rồi quản việc trong nhà, dĩ nhiên là chịu đau không được, liền hét ầm lên.
Trương Xảo Nhi bước lên trước, độc ác túm tóc bà nói: "ngươi vừa nói cái gì? lặp lại lần nữa!"
Lưu phu nhân đau đến khóc to, nói: "mấy năm trước, cả nhà ngươi bị giết hết, việc này là Hàm Đào nói với ta, ta còn than thở vài tiếng, thương xót cho người nhà ngươi a, nếu không.... ta sao nhớ rõ như vậy, nhưng mà chuyện này ta chỉ nghe nói, chứ không liên quan gì đến ta."
Hiện tại bà cũng không biết rằng Trương Xảo Nhi cũng không biết gì, nhưng vì trong lòng lo sợ, bà liền nói ra hết.
Hàm Đào vốn đang giả vờ bất tỉnh, nghe vậy cũng không dám tiếp tục giả vờ nữa, vội mở mắt nói: "Xảo Nhi đại tiên, việc này ta cũng chỉ là một cái nha hoàn nhỏ mới biết mà thôi, 5 năm trước, ngươi đột nhiên biến mất, Lưu quản sự cũng không quay về trấn trên, ta liền phái người đến Đa Bảo thôn thăm dò, hỏi ra mới biết Lưu quản sự và hơn mười người Trương gia ngươi, trong một đêm bị thế lực nào đó giết chết toàn bộ."
"Chuyện đáng sợ khi đó truyền ra, lúc đó ta muốn đi gặp quan phủ báo án, nhưng không ngờ quan phủ sợ Tần tướng quân trong thôn, thấy Tần tướng quân cũng không nói gì, lại biết được Lưu quản sự từng đắc tội Tần tướng quân, nên không dám nhúng tay vào, ta.... ta thực sự vô tội a."
Nàng đâu có ngờ, Trương Xảo Nhi còn sống, còn thành tiên nhân giống như là quốc sư.
Số mạng thật bất công, vì sao nàng chỉ có thể làm thiếp của tam thiếu gia Lưu phủ, rồi phải thành hình nhân thế mạng cho Lưu phu nhân.
Còn Trương Xảo Nhi lại thành tiên nhân, bên người lại có than niên tuấn mỹ như vậy đưa đón.
Nàng không cam lòng, nhưng hiện tại quan trọng không phải cái này.
Khi nhìn thấy Trương Xảo Nhi, trong lòng nàng đã có chút sợ hãi, vì nàng chính là người ra lệnh bọn họ đi giết cả nhà Trương Xảo Nhi, nàng sợ Trương Xảo Nhi tức giận sẽ giết chết nàng, vội vàng nghĩ cách đem tội đẩy đi.
Người là nàng giết, nhưng chỉ cần nàng không ngốc, cũng sẽ không tự mình nhận tội.
Huống chi, những người biết lúc đó, về sau khi nàng lên chức đều đuổi đi hết rồi, nha hoàn mới trong phủ đối với chuyện này không biết gì, chỉ do nàng lỡ miệng báo với Lưu phu nhân, để lộ chuyện này mới thành ra như vậy.
Nếu Lưu phu nhân không đem chuyện nói ra rồi đổ lên người nàng, thì với tình trạng mang thai hôn mê của nàng, nói không chừng bọn họ sẽ tạm tha cho nàng.
Nhưng hôm nay, mọi việc đều đã bị Lưu phu nhân làm hỏng hết rồi!
Nàng nhanh trí nghĩ cách tạo ra lời nói dối khác, sau đó run rẩy nhìn Trương Xảo Nhi.
Sắc mặt Trương Xảo Nhi âm trầm như muốn chảy nước mắt, cũng không uổng công để cho người của Đoan Mộc gia nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ đề phòng nàng.
Trương Xảo Nhi nghiến muốn nát răng, sau đó lại tỉnh táo lại nói: "ý ngươi nói, việc này không liên quan đến Lưu phủ, người giết là Tần tướng quân?"
Hàm Đào vội gật đầu, sau đó nghĩ tới Tần tướng quân như vậy sẽ không chấp nhặt với nông dân bình thường, càng không làm chuyện giết cả nhà người ta.
Nàng liền nghĩ đến hai cái thuộc hạ năm đó đi theo Tần tướng quân, hình như là họ Kinh và họ Ngô.
Nàng nhíu mày suy nghĩ chần chờ nói: "Tần tướng quân là người nào, không có liên quan gì đến Lưu quản sự và Trương gia cả, đương nhiên sẽ không làm chuyện này, nhưng ta nhớ bên người nàng có hai cái thuộc hạ, năm đó là bọn họ quỳ xuống cầu xin Tần tướng quân ở quý phủ, không biết có phải là bọn họ hay không...."
Nàng đưa tay lên cổ ra hiệu giết, có lẽ mấy năm qua nàng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nên khiến đối phương cũng tin rồi.
Trương Xảo Nhi cũng tin vài phần, dù sao so với một nha hoàn không thù oán với nàng, thì nàng càng tin là người có thâm cừu đại hận với nàng muốn giết cả nhà nàng.
Vì năm đó, nàng tận mắt nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn bị quốc sư giết chết.
Tuy là Đoan Mộc Y Nhân tặng thuốc cho Liễu Nhi, nhưng bị thương nghiêm trọng như vậy, cho dù là tu sĩ cũng không sống được.
Cũng vì vậy, nàng mới yên tâm theo Đoan Mộc Y Nhân đến tu tiên giới.
Mấy năm qua, nàng ở tu tiên giới sống cực khổ, mỗi tối nghĩ đến lúc bị ủy khuất nàng lại nhớ đến phụ mẫu trong thôn, nên lại tiếp tục kiên trì.
Nhưng không ngờ rằng.....
Trương Xảo Nhi siết chặt nắm tay, Đoan Mộc Nhụy nhàm chán ngáp một cái nói: "tính mạng phàm nhân vốn yếu đuối, dễ như vậy đã giết cả nhà, ta nói ngươi a đúng là lương bạc, trước kia nếu có thể quên đi tất cả theo cô mẫu ta đến tu tiên giới, thì nên buông mọi chuyện ở nhân gian đi, hèn gì nhiều năm qua rồi, ngươi chỉ mới đến luyện khí kỳ mười tầng."
Lời nói này nhói lòng, 5 năm mà đến luyện khí kỳ 10 tầng, cũng là tốc độ tu luyện của thiên tài tu tiên giới rồi.
Nếu là tu sĩ bình thường, thì cần phải tu hành 20 đến 30 năm mới đạt tới luyện khí kỳ, thậm có nhiều người cả đời không thể tiến vào trúc cơ sơ kỳ.
Như là Đoan Mộc Nhụy song linh căn thủy mộc, ở trong gia tộc cũng là tư chất tốt.
Nếu không.... chỉ với một thứ nữ như nàng, đã sớm thành công cụ kết thông gia của gia tộc rồi, phải lập gia đình.
Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng mất 10 năm mới thành công lên trúc cơ, mấy năm qua nàng coi khinh Trương Xảo Nhi, một mặt là hận đối phương cướp danh tiếng của nàng, một mặt là đố kỵ tư chất linh căn của nàng.
Trương Xảo Nhi nghe vậy, trong lòng thầm hận.
Hàm Đào tưởng nàng không tin lời mình, việc này liên quan đến chuyện sống chết của nàng, vội nói: "ta nói đều là thật, không tin ngươi có thể.... vào trong thôn điều tra, Kinh gia...."
Trương Xảo Nhi sửng sốt một chút, cắt lời nàng nói: "Kinh Ngạo Tuyết chưa chết?"
Hàm Đàm dừng một chút, hiểu ý nàng, liền nói: "Kinh Ngạo Tuyết sống rất tốt, mấy năm qua lễ tết đều thấy lên trấn, mua vài món quà rồi mang về."
Nàng nói xong, vẻ mặt Trương Xảo Nhi dường như không tin, vội nói: "thể tử nàng cũng còn sống, năm trước còn mang theo hài tử lên trấn đi dạo, ta vô tình chạm mặt các nàng. Nói đến cũng kỳ quái, cũng vài năm rồi, nhưng mặt mũi các nàng không hề già đi."
Đoan Mộc Hàn luôn im lặng, liền nói: "chỉ 5 năm thôi, cũng có thể gia đình này là tu sĩ."
Hắn dứt lời, nhìn về phía Trương Xảo Nhi, tâm tình Trương Xảo Nhi phức tạp, thấy ánh mắt hắn hỏi mình, liền miễn cưỡng cười một cái nói: "sư huynh, Kinh Ngạo Tuyết chính là mẫu thân của Liễu Nhi mà tiền bối muốn tìm, trước kia ta nhìn thấy rõ ràng nàng đã bị quốc sư đại nhân giết chết, nhưng không ngờ...."
Nàng và Thẩm Lục Mạn đều còn sống, đồng thời còn có huyết hải thâm cừu.
Đêm đó ở Lưu phủ, Thẩm Lục Mạn từng uy hiếp nàng, kết quả nàng nhìn thấy hai người này chết, liền yên tâm đến tu tiên giới, nhưng không ngờ các nàng bị thương nghiêm trọng như vậy, mà lại không chết.
Nói vậy, người giết chết cả nhà mình, chỉ có thể là hai người này mà thôi.
Trong lòng nàng hận đến nghiến răng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "sư huynh, nếu Liễu Nhi không ở quý phủ, vậy chúng ta đến thôn tìm nàng a."
Đoan Mộc Hàn lắc đầu, trước đó hắn vẫn luôn để ý linh khí sung túc gần đây, ở nhân gian lại đột nhiên có hiện tượng nhưu vậy, chỉ thể nói là chí bảo hiện thế rồi.
Hắn vốn không có hứng thú vói thiên tài, cho dù có giỏi thế nào thì cũng chỉ là lô đỉnh hoặc là quân cờ trong tay Đoan Mộc gia mà thôi.
Hắn nói: "ngươi tự mình vào thôn giải quyết việc này đi, các muội muội, các ngươi đi theo ta."
Đoan Mộc Nhụy sửng sốt một chút, thấy hắn ngự kiếm bay đi, liền vội vàng theo sau, hai quản sự của Đoan Mộc gia cũng vội vàng đi theo.
Trong việc chỉ còn lại một tu sĩ là Trương Xảo Nhu, Lưu phu nhân thấy người sống bay lên, liền biết được quốc sư là tiên nhân như vậy, lần đầu tiên thấy cũng có chút hoảng sợ.
Ánh mắt Trương Xảo Nhi nhìn Lưu phu nhân và Hàm Đào một cái, vốn nàng cũng không định tha cho đám người Lưu phu nhân, giết bà ta thì sẽ chọc tức Lưu Văn Diệu và quốc sư, bọn họ chưa chắc là quan tâm tính mạng của Lưu phu nhân, mà chỉ là không muốn để người khác chỉ mặt điểm tên bọn họ mà thôi.
Nàng dự định rời đi Lưu phủ, để lại linh sủng của mình, cho nó âm thầm giết chết người Lưu phủ.
Nhưng không ngờ Đoan Mộc Hàn lại bỏ đi, còn mang theo người Đoan Mộc gia rời đi, cái này cũng cho nàng cơ hội tốt.
Trương Xảo Nhi làm người rất lãnh tĩnh, mặc dù gặp thảm kịch cả nhà bị giết hết, nhưng trong thời gian ngắn cũng đã lấy lại bình tĩnh, còn làm việc của chính mình.
Trong mắt nàng lóe hung quang, lấy linh kiếm trong nhẫn trữ vật ra, một kiếm đâm chết Lưu phu nhân, sau đó chặt đầu Hàm Đào.....
Cả Lưu phủ, nàng giết sạch, đem mọi căn hận của mình dung nhập vào bảo kiếm, giết không còn ai.
Sau khi làm xong, nàng dùng máu của Lưu gia, viết xuống đất hai chữ Đoan Mộc.
Thủ đoạn này tuy sơ hở, nhưng cũng là thủ đoạn giá họa cho người khác nhanh nhất.
Mặc dù quốc sư sẽ đoán được không phải do người Đoan Mộc gia làm, nhưng việc này cũng có liên quan đến người Đoan Mộc gia, đến khi đó hai bên đánh nhau, nàng nhân cơ hội, thoát khỏi khống chế của Đoan Mộc gia rồi bỏ trốn.
Sở dĩ không thể rời đi mặc dù không có người Đoan Mộc gia ở đây là vì quản sự Đoan Mộc gia dùng thần hồn kiềm chế nàng.
Đối phương là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, thần thức rất mạnh, mặc dù người không ở đây, nhưng dù khoảng cách có xa, đối phương cũng có thể nhận ra được vị trí của nàng.
Một khi nàng bỏ trốn, quản sự Đoan Mộc gia sẽ phát hiện, sẽ không chút lưu tình đuổi theo bắt nàng lại, đồng thời khiển trách nàng.
Nhưng mà nếu đối phương gặp nguy hiểm, nàng có thể chạy được xa hơn, bỏ trốn khỏi bọn họ.
Huống chi, hiện tại nàng chưa định chạy trốn.
Chỗ nàng muốn đi, cũng chính là chỗ Đoan Mộc Hàn vừa đi, trước đó nàng cảm nhận được linh khí từ trong thôn truyền đến.
Nàng muốn báo thù, cũng muốn đi đoạt chí bảo.
Nàng cười lạnh, đem linh khí rót vào hỏa phù, ném từng cái vào trong Lưu phủ.
Nháy mắt Lưu phủ biến thành biển lửa, chỗ này đúng là địa ngục của đời nàng, tương lai nàng sẽ dùng mọi thủ đoạn để sống sót, đem những kẻ đã làm nhục nàng dẫm đạp dưới chân.
Nàng xoay người lấy bùa ra dán lên người, dùng linh khí rót vào, vội bay đến Đa Bảo thôn.
Trong thôn vẫn yên bình như cũ, dường như không phát hiện ra nguy hiểm gì.
Trương Xảo Nhi từng bước đến trước nhà mình, chỗ này năm đó bị Hàm Đào cho người đến đốt, đã nhiều năm rồi, chỉ còn là đống đổ nát.
Nàng đứng trong đống phế tích, trong lòng bi phẫn và thống khổ, khiến nàng nhịn không được rơi nước mắt.
Cho đến khi gần đó truyền đến âm thanh quen thuộc, nàng mới tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng lau sạch nước mắt trên mặt.
Nàng ra cửa, theo hướng âm thanh truyền đến, đó là một bá nương có quan hệ tốt với mẫu thân của nàng, từng nói rằng chờ nàng lớn, thì sẽ giới thiệu nam nhân tuấn kiệt cho nàng.
Nàng nhớ khi đó mẫu thân cười to, chờ bọn họ đi rồi, mới vuốt tóc nàng nói: "Xảo Nhi hà ta là xinh đẹp nhất, so với mẫu thân năm đó còn đẹp hơn, Thiên Sát Cô Tinh cái gì chứ? đều là gạt người, nữ nhân a, chỉ cần biết lợi dụng bản năng của mình, là sẽ được người khác cung phụng sống tốt a, giống như là mẫu thân ngươi a, năm đó ta chỉ dựa vào khuôn mặt này, đã cướp được hôn sự của cha người từ tay đường tỷ a."
Đường tỷ tuy hận ta, nhưng mấy năm qua ta lại sống tốt hơn nàng nhiều, năm đó nàng vội lập gia đình, còn gả cho một nông dân hơn 30 tuổi, bây giờ nhìn lại hình như đã hơn 50 rồi. Dáng vẻ này của ta từ khi cha ngươi cưới về cũng không phải làm việc nặng gì, cho nên a, nữ nhân a, nhất định phải biết cách dùng vốn liếng của chính mình, Xảo Nhi xinh đẹp như vậy, tương lai nhất định sẽ sống tốt hơn mẫu thân, hiểu không?"
Trương Xảo Nhi khi đó cái hiểu cái không, buổi tối đi ngủ, nàng thường soi gương soi sờ mặt mình.
Mơ hồ còn cảm thấy mẫu thân nói không đúng, nhưng mà thật sự nàng dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này, trở thành nữ hài tử được hoan nghênh nhất trong thôn.
Cho dù là Liễu Nhi, dù Liễu Nhi không vì dung mạo nàng đẹp, thì cũng có thể giết được sao?
Suy nghĩ khi đó sao mà nực cười, nhưng đến tu tiên giới rồi, nàng như cũ cảm thấy mẫu thân nói không sai.
Nếu không phải vóc dáng nàng đẹp, mê hoặc được tiểu quản sự trong viện, để hắn giúp mình làm việc, nàng đã sớm bị người Đoan Mộc gia ép chết rồi.
Sống lâu ở tu tiên giới, nàng dần hiểu ra, xinh đẹp không phải là quan trọng nhất.
Có thể tự dùng được vốn liếng của mình giỏi nhất, nàng trước giờ luôn rất hương thụ!
Mẫu thân, mẫu thân! ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Nàng cắn chặt răng, cước bộ dừng lại, nhưng vào lúc này, lại nghe thấy âm thanh quen thuộc của bá nương cảm khái nói: "gia đình Trương gia cũng rất tốt a, còn có Xảo Nhi a, đến giờ ta vẫn nhớ nàng là hài tử xinh đẹp nhất trong thôn, khi đó nhà ta cũng có tiểu tử, còn định nhân lúc thân thiết mới mẫu thân nàng, định tới cửa cầu hôn, ai ngờ....."
Một người khác hít một tiếng nói: "nói cũng không sai, Xảo Nhi là hài tử khéo léo, khuê nữ nhà ta trước kia thấy Xảo Nhi còn cho nàng một cái hà bao, còn một mình lén lau nước mắt a, còn có thím Trương gia, cả nhà tốt biết bao, lại bị Kinh Ngạo Tuyết tai họa kia hại chết!"
"Phải đó, rõ ràng hôm đó nàng vào Trương gia, qua ngày thứ hai liền truyền đến tin Trương gia cả nhà bị giết đốt, nếu nói Kinh Ngạo Tuyết không phải hung thủ giết người, ta để đầu cho người khác chặt xuống làm cầu đá."
Lại một giọng nữ nhẹ nhàng nói: "nhưng mà chuyện này không phải trưởng thôn đã nói là không có chứng cứ rồi sao? trước đây Kinh Ngạo Tuyết cũng nói, nếu ai hãm hại nàng thì cú trực tiếp đến phủ nha cáo trạng."
Âm thanh sắc nhọn quen thuộc cười lạnh nói: "trưởng thôn mà dám nói sao? nhưng đại nhân vật kia ở trong thôn chính là Tần đại tướng quân đó cũng có quan hệ với Kinh Ngạo Tuyết rất tốt nha, quan lại bao che nhau có gì ghê gớm, ta nói chứ, Tần tướng quân không xứng là chiến thần, còn dám bao che cho Kinh Ngạo Tuyết giết người!"
"Hơn nữa nữ nhi của nàng là Kinh Liễu Nhi cũng chả ra gì, mới có mười mấy tuổi thôi đã biết thông đồng kéo bè kéo phái rồi, trước kia ta còn thấy nàng còn ra bờ sông với nha đầu nhà Ngô gia khanh khanh ta ta, nhỏ như vậy đã tính chuyện cả đời rồi, đúng là mẫu thân nàng dạy hay quá mà, người kia bị Kinh Ngạo Tuyết cặn bã làm cho to bụng, vậy mà cũng quyết theo súc sinh kia nhiều năm như vậy, nghĩ đến khiến người buồn nôn!"
Mấy nữ nhân khác cũng nhao nhao hùa theo, Trương Xảo Nhi nhếch môi, xoay người đến Ngô gia.
Trong đầu nàng hiện tại chỉ còn cảnh Kinh Liễu Nhi và Ngô Mộng Thu ở bờ sông khanh khanh ta ta.
Ah!
Sau khi nghe Hàm Đào và bá nương nói, nàng đã xác định, chính là Kinh Ngạo Tuyết đã giết cả nhà nàng.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng giết cả nhà mình, thì mình cũng sẽ đáp lại hết.
Ngô gia là bằng hữu của Kinh Ngạo Tuyết, Ngô Mộng Thu còn là tình nhân của Kinh Liễu Nhi, nếu Ngô Mộng Thu chết, Kinh Liễu Nhi nhất định sẽ đau lòng, Kinh Ngạo Tuyết cũng sẽ rất đau lòng.
Vậy thì được, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, nợ máu phải trả bằng máu, không bao giờ có lý do thoái thác.
Lúc nàng khí thế hung hăng đi đến Ngô gia, thì cả nhà Ngô Chí Dũng đã sớm rời đi rồi.
Trong lòng nàng thầm hận, hít sâu vài hơi để tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn quần sơn bên kia bờ sông, nơi đó có đoàn mây đen đang lượn lờ không rõ.
Dựa theo hình dáng, chí bảo này đẳng cấp nhất định không thấp, còn kéo đến cả dị tượng thiên lôi.
Ở tu tiên giới, tu sĩ thăng cấp sẽ gặp lôi kiếp, lúc chí bảo hiện thế cũng như vậy.
Nàng không biết ma tộc và ma khí, chỉ cảm thấy khí tức này khiến người ta khó chịu, nhưng vì chí bảo nàng không nghĩ nhiều, liền xuất bùa ra dán lên người, bay đến quần sơn.
....
Đám người Đoan Mộc Hàn đã sớm đi vào trong trận pháp.
Hiện tại tu sĩ trong trận pháp ít nhất cũng hơn trăm người, đa phần đều là đệ tử Lam Di Nương thu nhận, tu vi chỉ đến luyện khí kỳ mà thôi, giống như Lam Di Nương, gan lớn tính tham lam.
Mặc dù ở trong trận pháp đã lâu, nhưng cũng không có được kho báu, nhịn không được trong lòng khó chịu, liền đánh nhau với các tu sĩ xung quanh.
Nhưng đi vào trận pháp thực sự, cũng chỉ có gia đình Kinh Ngạo Tuyết mà thôi.
Thẩm Lục Mạn vẫn bị yêu thú bao vây trong rừng, nàng và Liễu Nhi vừa đánh trả yêu thú cường đại vừa cúi người hái linh thảo trân quý trên đường.
Còn Kinh Ngạo Tuyết lúc này, ở trong tiên đỉnh vượt qua thời gian dài đằng đẵng.
Nàng đã xem hết các loại linh thảo trong phòng luyện đan rồi, toàn bộ đều ghi nhớ trong đầu, cái này ít nhiều do nàng là tu sĩ trúc cơ, hơn nữa còn là á nhân, cho nên thần thức rất mạnh mẽ.
Nếu là đầu óc của nàng ở hiện đại, thì hết vài năm cũng không học xong.
Chờ nàng nhớ rõ toàn bộ rồi, thì mới đến trước lò luyện đan, căn cứ theo phương thuốc, bắt đầu luyện chế đan dược.
Đây là tiên đỉnh khảo nghiệm dành cho người hữu duyên, căn cứ theo tu vi của người hữu duyên mà thiết định ra khảo nghiệm tương xứng.
Nàng đứng trước lò luyện đan, bắt đầu vận công chuyển Ly Mộc Hỏa ra để luyện chế đan dược.
Từ lúc bắt đầu tụ linh đan, ít nhiều nàng cũng đã có kinh nghiệm luyện chế dược hoàn rồi, rất nhanh thì thăng cấp, đến khi nhắm mắt lại cũng đã luyện được đan dược, sau đó lại bắt đầu luyện chế loại đan dược tiếp theo.
Mặc dù nàng là tu sĩ trúc cơ kỳ, nhưng linh khí trong cơ thể cũng không phải là vô hạn, dùng mãi không hết.
Cho nên, luyện chế xong vài lô đan dược, nàng lại phải dừng một chút, nghỉ ngơi một hồi, rồi mới tiếp tục luyện chế lô tiếp theo.
Trong núi không biết bao lâu, đường tu hành thì là như vậy.
Có lúc nàng lại nhớ Thẩm Lục Mạn, lúc đầu còn khổ sở, nhưng về sau trong đầu cũng chỉ còn đan dược.
Nàng không ngừng luyện chế, nhất phẩm đan dược, nhị phẩm đan dược, tam phẩm đan dược, và tứ phẩm đan dược là thứ mà tu sĩ trúc cơ kỳ không thể luyện chế được cũng đã thành công.
Rốt cuộc nàng xem như được tiên đỉnh tán thành, phòng luyện đan trước mặt nàng liền biến mất, lão nhân trước đó lại xuất hiện trước mặt nàng lần nữa.
Lúc này, cả người hắn chỉ còn lại một tầng sương mù nhàn nhạt, đến cả ngũ quan trên mặt cũng không thấy rõ nữa, hắn nói rất nhanh: "mấy ngàn năm trước Thanh Mộc Đỉnh đã tìm được chủ nhân đầu tiên, Thanh Mộc Chân Quân bị ma tộc mê hoặc, khiến tu tiên giới và yêu giới đánh nhau, cũng may Thanh Mộc Chân Quân tỉnh ngộ đúng lúc, mới không gây nên lỗi lầm lớn."
"Hiện tại, ta mơ hồ cảm ứng được 6 đại tiên khí khác, từng cái đang bắt đầu thức tỉnh, tìm kiếm tân chủ nhân, ở đại lục Hồng Trạch, tiên khí thứ hai chính là Luân Hồi Thạch, mà tiên khí trải qua năm tháng dài dòng, chắc đã sớm nát rồi, hiện tại đã hoàn toàn trở thành con cờ của thủ lĩnh thập tam ma tộc, nếu nó dùng cái đó mê hoặc tu sĩ, thì cả tu tiên giới sẽ rơi vào tai họa....."
"Thời gian của ta không còn nhiều, hiện tại ngươi đã được Thanh Mộc Đỉnh thừa nhận, trở thành chủ nhân tiên đỉnh, Thanh Mộc Đỉnh là một trong 7 đại tiên khí, là tiên khí đứng hạng nhất, cũng không có nghĩa là Thanh Mộc Đỉnh mạnh nhất, mà vì khí linh của Thanh Mộc Đỉnh, chính là ta đây, ta từng là tiên nhân số một trong tiên giới, cho nên khí linh cũng là cường đại nhất."
"Vì vậy, 7 đại tiên khí có ta là dẫn đầu, nhớ kỹ lời ta nói, thu thập đủ 7 đại tiên khí, luyện chế thành nhà lao nhốt thủ lĩnh thập tam ma tộc lại, mới có thể khiến tu tiên giới đón lấy hòa bình thực sự."
Kinh Ngạo Tuyết ngẩn người một chút nói: "cái này có chút khó khăn, nhưng mà ta sẽ cố gắng, nhưng mà 7 đại tiên khí này, cụ thể là cái gì? ta phải làm sao mới tìm được chúng?"
Lão nhân thân hình chớp chớp, nói: "7 đại tiên khí, theo thứ tự là Thanh Mộc Đỉnh, Tiên Linh Kính, Thiên Viên Trận, Luân Hồi Thạch, Xích Luyện Kiếm, Khai Thiên Ấn, Trân Lung Tháp. Thanh Mộc Đỉnh là tiên khí dẫn đầu, một khi ngươi dùng Thanh Mộc Đỉnh luyện hóa, nó sẽ trở thành pháp bảo bản mạng của ngươi, ngươi tự nhiên sẽ cảm ứng được các tiên khí khác trong nhất giới, mà yêu cầu tu vi của ngươi ít nhất cũng phải kim đan hậu kỳ."
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, hiện tai nàng vẫn là trúc cơ sơ kỳ, nói vậy, chuyện này muốn làm xong vẫn còn rất sớm.
Kinh Ngạo Tuyết lại nghĩ đến nhất giới lão nhân nói, nhưng mà tiên giới đã hình thành nhiều mảnh tu tiên giới rồi.
Nhưng trong trí nhớ nguyên chủ, nàng chỉ biết mỗi đại lục Hồng Trạch này tu tiên giới thôi a, lẽ nào tương lai còn phải đi tu tiên giới khác tìm tiên khí sao? đúng là khả năng căn bản không thể làm được liền a.
Nàng nghĩ vậy liền nhíu mày hỏi, lão nhân nói: "trong Hồng Trạch đại lục có truyền tống trận đi tu tiên giới khác, chờ tu vi ngươi đạt xuất khiếu kỳ trở lên, thì có thể đến tu tiên giới nguy hiểm nhất tìm kiếm, đến khi đó có thể dùng truyền tống trận đi qua tu tiên giới khác."
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy khí linh này sắp không xong, nhưng nàng còn nhiều nghi vấn chưa giải đáp.
Lão nhân cũng hiểu được bối rối của nàng, liền nói: "ta còn kiên trì được một chút, ngươi còn nghi vấn gì cứ hỏi đi."
Kinh Ngạo Tuyết cắn răng suy nghĩ một chút nói: "trên đời này có tồn tại người trọng sinh không?"
Nàng sợ lão nhân không hiểu, liền đơn giản giải thích một chút, lão nhân cười nói: "sao có thể, chỉ có thần mới nghịch chuyển được thời gian thôi, cho dù là ta cũng làm không được, huống chi là tu sĩ bình thường."
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, đem tình huống Đoan Mộc Y Nhân nói ra.
Lão nhân ngẩn người một chút nói: "là Luân Hồi Thạch, nhất định là Luân Hồi Thạch trong tay nàng, có thể tiên đoán được thiên tượng, nhưng đa phần không đúng, huống chi là trọng sinh, chỉ có người xấu mới vậy, còn dự đoán được thiên đạo chỉ có Luân Hồi Thạch."
Hắn vui mừng nói: "xem ra ngươi được thiên đạo phù hộ rồi, đơn giản như vậy đã để ngươi tìm thấy Luân Hồi Thạch rơi xuống."
Kinh Ngạo Tuyết gian nan cong miệng cười, nàng vẫn không quên Đoan Mộc Y Nhân tu vi là kim đan trung kỳ.
Hơn nữa Luân Hồi Thạch có trong tay Đoan Mộc Y Nhân hay không? còn không chắc, nói không chừng là nằm trong Đoan Mộc gia.
Đoan Mộc gia, nàng từng thấy trong trí nhớ nguyên chủ, đó là gia tộc tu tiên đứng hàng ba trong tu tiên giới, so với Kinh gia bậc trung tu tiên còn mạnh hơn gấp trăm lần, hầu như tương đương top 10 tông môn trong tu tiên giới.
Một tòa quái vật lớn như vậy, he he.....
Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán, đột nhiên cảm thấy mình giống như là Alexander, cũng không biết vì sao lão nhân lại tin tưởng nàng như vậy, bất quá nhìn trạng thái lão nhân hiện tại sắp biến mất, đoán chừng cũng chỉ là thuận tạy chụp đại mà làm thôi, chọn trúng nàng vì có song linh căn mộc hỏa mà thôi.
Có thể nói, vận của nàng..... vận cứt chó gì đó, chắc phải xem lại.
Lão nhân thở dài một tiếng, thân hình nhạt dần, nửa người dần biến mất, chỉ còn phần eo trở lên.
Kinh Ngạo Tuyết vội suy nghĩ vài vấn đề còn muốn hỏi, nàng mới học luyện đan xong, nên đầu óc cũng không nhanh nhạy lắm.
Lão nhân thấy nàng vò đầu bứt tai, liền cười nói: "thiên đạo có quy luật, trừ phi bị ma tộc lợi dụng, nếu không thì đều hướng về tu sĩ nhân tộc, ngươi yên tâm, con đường phía sau, mặc kệ bao nhiêu gian nan, sẽ luôn có hy vọng."
Kinh Ngạo Tuyết: "...."
Nàng cảm giác lão nhân tạo cái hố lớn cho nàng!
Nàng dở khóc dở cười, hỏi câu cuối: "nếu ta không thể thu thập được hết tiên khí, hoặc là những tiên khí khác đã sớm nhận chủ thì sao?"
Lão nhân thản nhiên nói: "không sao cả, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi, ai cũng không lấy đi được."
Dứt lời, hắn cảm khái vài tiếng, rồi biến mất hoàn toàn.
Sau khi hắn biến mất, tâm tình Kinh Ngạo Tuyết cũng chán nản theo, nhưng nàng còn chưa kịp điều chỉnh tâm tình, thì mặt đất như là động đất, điên cuồng lay động.
Nàng vội quỳ trên đất, cảm giác xung quanh đang thu nhỏ lại, cho đến khi động đất dừng lại, toàn bộ không gian chỉ còn lại chừng 10m².
Nàng nhếch khóe miệng một cái, cảm giác trước ngực nóng lên một hồi, liền giơ tay kéo áo, thì thấy trên ngực trái của mình, đột nhiên xuất hiện hình của một cái đỉnh màu xanh.
Chắc cái này là nhận chủ a, còn không gian đột nhiên thu nhỏ lại là vì chủ nhân nàng tu vi còn thấp.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Nàng a a hai tiếng, sửa sang lại quần áo, rồi cố gắng từ trong Thanh Mộc Đỉnh đi ra ngoài.
Hiện tại Thanh Mộc Đỉnh đã nhận nàng làm chủ, nhưng mà vẫn có nguy hiểm bị người khác cướp đi, nàng không thể để lộ chuyện này được.
Chỉ khi tu vi của nàng đạt đến kim đan hậu kỳ viên mãn thì mới có thể luyện hóa được Thanh Mộc Đỉnh, trở thành pháp bảo bản mạnh của mình được, như vậy thứ này mới thực sự chân chính thuộc về mình.
Nàng không biết làm sao để ra ngoài, liền dùng thần thức nghĩ muốn ra ngoài, thân thể đột nhiên chớp một cái, phong cảnh trước mắt liền thay đổi, nàng chăm chú nhìn kỹ, thì mới phát hiện lúc này mình đang đứng dưới tấm bảng ở đại điện.
Nhưng mà nguy hiểm cũng theo đó đến gần, vì nàng nhìn thấy Lam Di Nương già đi nhiều, còn có quốc sư, vài tu sĩ xa lạ tu vi cao hơn nàng, còn đang kiểm tra tứ phía trong đại điện.
Nàng đột nhiên xuất hiện như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng nàng có chuyện.
Nhưng mà tu vi của nàng lại thấp nhất so với họ, được tiên khí truyền thừa, nhưng cũng chỉ học được luyện đan mà thôi, còn cách thứ phòng thủ bảo vệ chính mình thì không hề học được gì.
Nàng lo lắng chờ đợi, mồ hôi ra ướt lưng, một hồi sau mới thấy bọn họ hình như không phát hiện ra mình, thậm chí còn như không thấy được đối phương.
Nàng liền hiểu ra: những người này và nàng có thể không ở cùng một thời không.
Thậm chí Lam Di Nương và quốc sư chỉ cách nhau vài bước, các nàng mở mắt mà như mù, cứ vậy lướt qua.
Nàng nhịn không được tò mò, đi tới giơ tay lên thử chạm vào Lam Di Nương, nhưng tay nàng liền xuyên qua người đối phương, tựa như trước mắt chỉ là hình ảnh phản chiếu mà thôi.
Nàng thấy hiện tại này cũng thú vị, nhưng mà thấy cừu nhân quốc sư ngay trước mặt lại không thể giết được nàng ta, nàng cảm thấy ấm ức.
Nàng nghĩ một hồi, mới ý thức được hiện tại nàng đang ở trong động phủ thực sự của Thanh Mộc Chân Quân, còn những người kia không được con ngựa ngựa tư tế và phượng hoàng chỉ dẫn, nên chỉ có thể loanh quanh trong ảo trận mà Thanh Mộc Chân Quân chế ra.
Tựa như hai cái thời không, thời gian đi vào khác nhau, mặc dù đều ở trong ảo cảnh, có thể giáp nhau, nhưng lại không gặp được nhau.
Trong lòng nàng cảm khái, Thanh Mộc Chân Quân đúng là một nữ nhân thông minh.
Nàng nhìn xung quanh, vừa rồi đã không thấy Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi, hiện giờ biết được không gặp nguy hiểm, thì cũng không thể lãng phí thời gian với mấy hình ảo này được nữa, bắt đầu đi tìm thê tử và nữ nhi thôi.
Nàng dùng mộc hệ dị năng cảm ứng một chút, nhưng lại không cảm ứng được hai cái điểm xanh huỳnh quang kia.
Nàng nghĩ nghĩ, có thể Thanh Mộc Chân Quân tin thần bất ổn thiết định nên đành tự mình đi kiếm.
Nàng dạo qua trong đại điện một vòng, không tìm thấy tung tích các nàng, tuy trong lòng còn sợ hãi, nhưng thấy trong đại điện còn nhiều kỳ trân dị bảo, lại nhịn không được nhét vào trong Thanh Mộc Đỉnh.
Túi trữ vật chứa không nổi, nàng cũng muốn có mấy thứ kỳ trân dị bảo này, có cả vài thứ Thanh Mộc Chân đã phủ thuốc lên, toàn bộ đem vào Thanh Mộc Đỉnh, dù sao trong Thanh Mộc Đỉnh cũng tới 10m² lận mà.
Nàng chọn vài thứ đồ tốt, rồi đi vào trong đại điện, mặc hình bóng quốc sư mà xuyên qua, trong lòng thầm hận, lại nhịn không được đá mấy cái.
Mặc dù đối phương không có cảm giác, nhưng tâm tình nàng sảng khoái.
Nàng vòng qua những người khác, rồi đi vào rừng trước.
Khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất trong rừng sơn cốc, thì ma khí nhất trời liền mọc lên từ trong đại điện, phá nát liên hoàn trận Thanh Mộc Chân Quân làm ra, bình chướng giam mọi người đều được phá vỡ.
Lam Di Nương đang suy nghĩ làm sao giải được ảo trận trước mắt, thì thấy quốc sư đang đứng trước mắt cũng suy nghĩ.
Lam Di Nương: "..."
Quốc sư: "..."
Đột nhiên xấu hổ!!
Lam Di Nương cười nói: "ai nha, lâu rồi không thấy, quốc sư đại nhân vẫn kiềm diễm như trước nha."
Quốc sư cắn răng cười nhạt nói: "dĩ nhiên rồi, nhưng còn ngươi, nữ ma đầu nổi danh xinh đẹp ở tu tiên giới, giờ lại biến thành bà già đầy nếp nhăn a, nếu để người tu tiên giới đang theo đuổi ngươi nhìn thấy, chắc là chạy không kịp a."
Lam Di Nương mặc kệ nhún vai nói: "túi da với ta chỉ là vật ngoài thân, không thể so với quốc sư xem trọng mặt mũi, vì bảo trì dung nhan, còn độc ác ra tay với hài tử, quốc sư tâm lớn xem ra cũng đen thui a, so ra còn ác độc hơn cả ta."
Quốc sư vung tay lên, lãnh khốc nói: "nhiều lời vô ích, đi chết đi!"
Lam Di Nương nheo mắt lại, nói một hồi, thực tế hai người cũng đã tụ linh khí rồi, đối phương công kích, Lam Di Nương liền lấy bảo kiếm ra, cùng đối phương đánh lên.
Ngoại trừ các nàng ra, những tu sĩ khác đều đang bối rối, bọn họ thấy được động phủ thực sự, mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng vẫn chạy vào trong đại điện.
Chỉ có Lam Di Nương và quốc sư, vì cừu hận cũ, mà đánh tới sống chết.
Các nàng còn cho rằng đại điện này là ảo cảnh, và trong lòng còn có thù hận.
Nhưng khi thấy các tu sĩ đi vào trong, lấy được tài bảo, các nàng liền dừng tay lại.
Lam Di Nương cười lạnh nói: "không có lý do chúng ta tìm kiếm nhiều năm rồi lại để cho tu sĩ khác đến lấy đi! hôm nay tạm thời đình chiến, tiên khí rơi vào tay ai, còn xem bản lĩnh người đó!"
Quốc sư cũng cười lạnh một tiếng nói: "được, thù lúc nào cũng có thể náo, nhưng tiên khí chỉ có một cái ở thôn này thôi."
Các nàng liếc nhau, mặc dù hận không thể lột da róc xương đối phương, nhưng vì tình thế ép buộc, vẫn phải lựa chọn đình chiến trước.
Hai người hóa thành kiếm quang, bay vào đại điện.
Đám người Đoan Mộc gia đến trễ nửa bước, Đoan Mộc Hàn nhìn hai quản sự bên người nói: "nơi này xem ra không đơn giản, hẳn là động phủ của tu sĩ đại năng, xem ra cơ duyên không ít, các ngươi tạm thời đừng gửi tin cho tộc trưởng đại nhân, mọi người cứ dựa vào bản lĩnh mà lấy cơ duyên, được không?"
Hai quản sự vốn không phải người Đoan Mộc gia, nếu không phải tán tu thực lực yếu, ở tu tiên giới khó có thể đặt chân thì họ đã sớm rời khỏi Đoan Mộc gia rồi.
Hiện tại nghe Đoan Mộc Hàn đề nghị, có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, liên tục gật đầu không ngừng, bay vào trong đại điện.
Đoan Mộc Nhụy thấy vậy, nhịn không được dậm chân, bất mãn nói: "ca ca, sao ngươi lại để cho bọn họ cùng đi vào, duyên cơ trong động phủ đại năng, cho dù lấy được thì cũng là của Đoan Mộc gia mới đúng."
Đoan Mộc Hàn nhìn muội muội mình bị nuôi đến hư, cười lạnh nói: "ngươi câm miệng cho ta! ở ngoài đắc tội không ai dám đảo bảo được cho ngươi đâu, Hân Nhi muội muội, theo ta vào đoạt cơ duyên, để cho đại tiểu thư này một mình ở ngoài đi, chờ những người khác mang cơ duyên đến trao tay nàng."
Con mắt Đoan Mộc Hân chuyển động, vội vàng ứng tiếng.
Đoan Mộc Nhụy tức giận nghiến răng, nhưng thấy Đoan Mộc Hàn xoay người rời đi, thì vội vàng đuổi theo.
Bên này loạn lạc, thì rừng rậm trong sơn cốc cũng không đỡ hơn chút nào, yêu thú xung quanh đột nhiên nổi điên, bọn chúng tu vi cũng bất phàm, Thẩm Lục Mạn chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.
Nhưng giờ bọn chúng lại từng con điên cuồng nhào về phía nàng, dù là tu sĩ kim đan kỳ cũng không chịu được, chỉ có thể bảo vệ được Liễu Nhi sau lưng, trên người lại bị thương vài chỗ.
Thấy hổ răng kiếm yêu thú sắp vồ nang, thì một tê giác yêu thú lại ở bên cạnh tấn công nàng, nàng không thể chú ý được, chỉ có thể xoay người che chở Liễu Nhi.
Mơ hồ nàng nghe thấy âm thanh của Kinh Ngạo Tuyết.
Nàng đứng vững định thần nhìn lại, mới thấy Kinh Ngạo Tuyết đang lo lắng kiểm tra vết thương cho nàng.
Chỉ mới tách ra vài ngày, mà như trôi qua hơn nửa đời, nàng nhịn không được viền mắt nóng lên, nhào lên người Kinh Ngạo Tuyết, lẩm bẩm nói: "ngươi không sao rồi, tốt quá."
Kinh Ngạo Tuyết ngẩn người một chút, sau đó cười nói: "ta đương nhiên không sao, thê tử đừng lo lắng, ta không việc gì mà còn được Thanh Mộc Đỉnh truyền thừa, nếu quốc sư mà biết chắc bị ta tức chết."
Thẩm Lục Mạn: "..."
Tiên khí truyền thừa bị nàng đem ra xả giận, tiên khí mà biết được suy nghĩ của nàng nói không chừng chắc đi tìm người khác làm chủ nhân quá.
Nhưng mà nghĩ lại, quốc sư đại nhân gian nan tìm kiếm hơn 20 năm, vẫn không được gì, cuối cùng tiện nghi cho Kinh Ngạo Tuyết vận khí tốt này, đúng là tức chết thật.
Nàng nhịn không được cười một tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, chỉ cảm thấy chỗ này sương mù mông lung, trên mặt đất còn có một đống kỳ trân dị bảo, nàng liền hiếu kỳ nói: "đây là a?"
Nàng nhớ khi nãy bị yêu thú vây công mà, thấy mình sắp bị thương nặng rồi, kết quả chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ này, chắc là Kinh Ngạo Tuyết làm a.
Kinh Ngạo Tuyết nói: "đây là không gian bên trong Thanh Mộc Đỉnh, vừa rồi ta chỉ kịp xuất hiện trước mặt các ngươi, không có cách đối phó với yêu thú điên cuồng, liền mang các ngươi vào không gian bên trong luôn, bất quá đúng là vận may, trước đó ta còn thấy lo lắng, không biết các ngươi có vào được không?"
Thẩm Lục Mạn: "..." cho nên, đúng là vận khí tốt chứ gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...