Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 87: Tiên đỉnh

"Thời viễn cổ hồng hoang, thần ma đại chiến khiến cho tiên giới đổ nát, tiên giới bể nát thành vô số mảnh nhỏ, tạo thành đại thế giới hôm nay, đại lục Hồng Trạch này, là một mảnh trong số đó."

"Nhưng cho dù thế, tiên ma vẫn tranh đấu như cũ không dừng, từng mảnh tiên giới bị đôi bên dành lấy, ma khí làm ô nhiễm mảnh nhỏ tạo thành ma vực, tu sĩ chiếm được mảnh nhỏ thì trở thành tu tiên giới."

"Trải qua vô số năm tháng, thần tiên tu tiên giới liều mạng, ngay tại ranh giới ma vực bố trí một bình chướng không thể vượt qua được, và nhốt ma tộc ở trong ma vực đó."

"Trong ma tộc, mạnh nhất chính là thủ lĩnh thập nhị, bị nhốt trong nhà lao vô cực được tạo thành từ 10 đại thần khí, vĩnh viễn không thể trốn ra."

"Khiến đại giới tổn hại nặng như vậy, toàn bộ thần và tiên đều tan hết hồn phách, ma tộc cũng không thể xâm nhập vào tu tiên giới được, cho nên thiên hạ mới thái bình được, đôi bên nước giếng không phạm nước sống."

"Nhưng mà, đáng tiếc là, thủ lĩnh ma tộc thập nhị trước khi bị giam, đã tự tách một phần thân thể của mình, tạo ra thủ lĩnh thập tam, trong lúc nguy hiểm tên thủ lĩnh này đã chạy ra ngoài được, về tới ma vực, liền nghĩ cách đưa thủ lĩnh thập nhị ra ngoài."

Lão nhân nói đến đây, đột nhiên thở dốc vài tiếng nói: "thời gian của ta không còn nhiều."

Kinh Ngạo Tuyết còn đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên cắt ngang thì thấy thân thể lão nhân đang trong suốt vài phần, nàng liền hỏi: "ngươi làm sao vậy?"

Lão nhân khoát tay nói: "ta hiện tại chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi, không cần lo lắng,"

Kinh Ngạo Tuyết ngẩn ra, trên dưới quan sát hắn hỏi: "thủ lĩnh thập tam chạy trốn ra ngoài sau đó thế nào?"

Lão nhân nói: "điều này, ngươi không phải biết rõ nhất sao?"

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nghĩ lại tình huống tu tiên giới hiện tại, giữ ma tộc và tu tiên giới đúng là có tồn tại bình chướng, nhưng mà không phải là không thể phá vỡ được, ma tộc cứ cách một đoạn thời gian sẽ ngóc đầu lên lại, khiến tu tiên giới nguy hiểm lớn.

Nhưng cuối cùng đối phương cũng rời đi, cho nên tu tiên giới coi đối phương như là thú triều yêu thú vậy, cách một khoảng thời gian thì bùng phát một lần, sau đó lại đón thái bình.

Tính ra thì, thủ lĩnh thập tam cũng thực sự lợi hại, có thể phá giải được bình chướng thời kỳ viễn cổ do thần tiên chế tạo.

Lão nhân nhìn nàng như có điều suy nghĩ, thở dài nói: "không sai, hắn đã dẫn dắt ma tộc phá vỡ bình chướng nổi dậy, đã nhiều năm quan luôn đi tìm, muốn phá giải nhà lao vô cực đang giam giữ thủ lĩnh ma tộc thập nhị."

"Trăm vạn năm trước, hắn xém chút là thành công rồi, lại bị Dung Diệp tiên quân thấy được âm mưu này, dùng bảy đại tiên khí chế tạo nhà lao giam hắn lại, thời gian trôi qua, linh khí trong tiên khí ngày càng ít, giam giữ cũng không còn ổn định."

"Vì trăm ngàn năm trước, nhà lao bị thay đổi nhân tố trong ngoài cùng lúc, nên đã bị hư hoàn toàn, 7 đại tiên khí cũng qua thời gian dài cũng xuống cấp, trở thành linh bảo, rơi rụng khắp nới trong đại thế giới. Trên đại lục Hồng Trạch có hai linh bảo, trong đó có cái dính tàn hồn của thủ lĩnh thập tam ma tộc, chỗ ngươi và ta đứng hiện tại, là một trong 7 đại tiên khí đó, Thanh Mộc Đỉnh."

Kinh Ngạo Tuyết bối rối, ánh mắt dạo qua ruộng linh thảo mênh mông một vòng, nói: "ý của ngươi là, hiện tại chúng ta đang ở trong Thanh Mộc Đỉnh, cái này còn dính một chút tàn hồn của thủ lĩnh ma tộc thập tam, nói vậy thì, ma khí trước đó tản ra ở quần sơn này cũng do cái đỉnh này xả ra?"

Lão nhân gật đầu nói: "tàn hồn vẫn bị ta trấn áp nhiều năm, cho đến mấy ngàn năm trước, gặp người hữu duyên mới mở ra truyền thừa, tàn hồn cũng theo đó hồi phục lại, nó nhân lúc ta suy yếu dẫn Thanh Mộc Chân Quân rơi vào ma đạo."

"Tâm trí nàng coi như kiên định, ít nhất cũng còn quay đầu tỉnh táo lại, liền dời linh khí đi khỏi tu tiên giới, đến nhân gian, nhưng mà khi đó đã quá muộn, thân thể của nàng bị tàn hồn chiếm giữ, thần chí bình thường nhưng không tỉnh táo, nên đã bố trí rất nhiều trận pháp phòng ngự, chủ yếu là để giam chính mình ở đây."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, cũng bội phục Thanh Mộc Chân Quân này.

Nhưng đối phương vì sao lại mang trứng phượng hoàng đi chứ? không lẽ là tiên đoán được chuyện gì xảy ra sao?

Nàng đơn giản phân tích từng cái, biểu tình ngốc trệ nhìn lão nhân một chút nói: "đúng là tiên đoán thiên mệnh có tồn tại, nhưng mà cái này cũng không hoàn toàn chính xác, chí ít quỹ tích thiên đạo, đã sớm bị thay đổi từ ngàn năm trước rồi, về sau bói toán gì đó, đều là người xấu lợi dụng kết quả mà thôi."

"Trứng phượng hoàng, thật ra là ta phân phó nàng đi làm, bởi vì phượng hoàng là một trong tứ đại thần thú viễn cổ, hiện tại là yêu vương của yêu giới, là một con duy nhất còn sống trên đời này, thân nó cũng không phải bất tử, chỉ là dục hỏa trùng sinh không ngừng mà thôi, sở sĩ dục hỏa trùng sinh là vì thần hồn của nó rất mạnh, nhưng nếu tổn thương đến thần hồn của nó, thì có thể ngăn được phượng hoàng trùng sinh, nói cách khác là chết hoàn toàn."

"Đây là âm mưu của thủ lĩnh thập tam ma tộc, hắn đã nghĩ cách giết chết phượng hoàng, lần trước hắn kêu Thanh Mộc Chân Quân đi làm, cho dù giết chết thời kỳ thành niên của nàng, để khôi phục lại thời điểm ấu nhi yếu ớt nhất thì cũng sẽ không thể ký kết khế ước nhân duyên cổ xưa được, một khi giết chết người cùng ký khế ước, thì phương hoàng cũng yếu ớt mà chết theo, không thể chuyển thế sống lại được."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, liền nghĩ đến khế ước trên người phượng hoàng và Liễu Nhi, nói: "nếu nói như vậy, thì nguy rồi, không biết thủ lĩnh thập tam mà ngươi nói, hiện tại đang ở đâu?"

Lão nhân nói: "hắn thức tỉnh trước ta, cho nên ngươi cảm ứng được ma khí trước tiên, sau đó mới là linh khí, hiện tại chắc hắn đang ở trong tiên đỉnh, chỉ tiếc ta quá yếu, sắp biến mất rồi, việc này cũng chỉ có thể nhờ ngươi."

Việc này liên quan đến Liễu Nhi, nàng đương nhiên không thể bỏ mặc được.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "ah... tôi sẽ cố gắng, nhưng mà ngươi đã tồn tại thế nào vậy?"

Lão nhân cười nói: "ta chính là linh khí của tiên khí này, từng là tu sĩ luyện thành tiên, rèn ra tiên khí chân chính, chủ động trở thành khí linh trong lo luyện này."

Thân hình hắn đột nhiên lóe lên vài cái, sắc mặt nghiêm túc nói: "ta không có thời gian, hiện tại hãy ghi nhớ lời của ta, ngươi phải tìm đủ 7 cái tiên khí, lần nữa chế tạo thành nhà lao, nhốt thủ lĩnh thập tam ma tộc lại, nếu không cả tu tiên giới sẽ gặp nguy hiểm."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "vậy sao không giết chết ma tộc luôn, vậy thì cả đời nhàn nhã."

Lão nhân lắc đầu nói: "vận sự vạn vật đều có tính song song, thủ lĩnh thập tam ma tộc không giết chết được, chỉ có thể nhốt lại, mà cũng không phải là không có ý nghĩa gì. Vì hiện tại, chỉ còn lại thủ lĩnh thập tam ma tộc, chỉ cần giam lại, là có thể giữ được hòa bình cho tu tiên giới."

Hắn dứt lời, hít sâu một hơi nói: "vốn ta không cần phải vội như vậy, nhưng mà trong cơ thể ngươi có hỏa mộc song linh căn, tư chất thích hợp làm luyện đan sư nhất, cũng vì vậy, ta không chọn hài tử của ngươi có thiên tư cao hơn, hiện tại ta chỉ có thể đem việc này giao phó cho ngươi, bây giờ không nói nhiều nữa, ta chọn ngươi, nhưng ngươi cũng phải vượt qua nhiều lần khảo nghiệm, mới có thể khiến Thanh Mộc Đỉnh nhận ngươi làm chủ nhân được."

Dứt lời, hắn giơ tay áo về phía Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết chỉ thấy một trận cuồng phong thổi qua, nàng bị thổi không thể mở mắt được, chờ cuồng phong tản đi, thì thấy một cái phòng luyện đan.

Đây cũng là nơi khảo nghiệm của Thanh Mộc Đỉnh.

Kinh NgạoTuyết nhấp môi, mặc dù hiện tại không có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, nhưng Thanh Mộc Đỉnh cũng là tiên khí tồn trại trong truyền thuyết, là một người lĩnh hội nàng cũng không ngoại lệ.

Vì vậy, nàng hít sâu một hơi, bước vào trong phòng luyện đan.

Kinh Ngạo Tuyết hiểu được tu tiên giới chủ yếu đều dựa vào ký ức của nguyên chủ, trước kia nguyên chủ có song hỏa mộc linh căn, nhưng nàng lại thiên về hỏa hệ nhiều hơn, đối với mộc hệ lại không hiểu nhiều.


Hiện tại trong phòng luyện đan có nhiều linh thảo, ít nhất cũng hơn một ngàn loại, nàng chỉ biết được vài loại thường thấy nhất, những thứ khác thì không biết.

Rơi vào đường cùng, đành phải học từ linh thảo cơ bản nhất lên.

...

Cùng lúc đó, Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi mở mắt ra, thì đã xuất hiện trong một khu rừng.

Thẩm Lục Mạn nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng nàng có chút lo lắng, Liễu Nhi cũng bất an gọi tên Kinh Ngạo Tuyết, nhưng không thấy đối phương trả lời.

Liễu Nhi không biết đây là chỗ nào, nàng gọi Tiểu Hôi ra nói: "Tiểu Hôi, ngươi có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"

Thần tình Tiểu Hôi phức tạp nhìn xung quanh nói: "Kinh Ngạo Tuyết bị tiên đỉnh mang đi rồi, còn hai người các ngươi thì bị truyền tống đến khu rừng trong sơn cốc."

Thẩm Lục Mạn mờ mịt không biết làm sao nói: "vậy bây giờ chúng ta rời đi thôi, đến đại điện tìm Kinh Ngạo Tuyết."

Tiểu Hôi nói: "ngươi không tìm được nàng đâu, nếu ta đoán không nhầm, nàng hẳn là được tiên đỉnh chọn làm người thừa kế rồi, hơn nữa các ngươi hiện tại cũng tự thân khó mà lo được."

"Lời này có ý gì?" Liễu Nhi cảnh giác xung quanh, thấp giọng nói.

Tiểu Hôi cười nhạt nói: "cảm ứng được số lượng yêu thú xung quanh, chỗ này là nơi cực kỳ nguy hiểm, các ngươi trước trốn đi khỏi chỗ này rồi nói."

Dứt lời, liền nhảy lên đầu Liễu Nhi, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Hiện tại trong đầu nó rất rối, ký ức từng mảnh không ngừng tràn vào đầu, có thể không lâu sẽ tìm được cơ hội, đột phá nguyên anh kỳ, quay về yêu giới.

Nghĩ vậy nó nói: "Liễu Nhi, hiện tại ta không giúp được ngươi, nguy hiểm sau tiếp theo cần ngươi tự giải quyết."

Liễu Nhi thấy được trạng thái nó không ổn, liền lên tiếng, cùng Thẩm Lục Mạn chạy tới đại điện.

Trên đường cũng xuất hiện nhiều yêu thú lớn nhỏ khác nhau, Thẩm Lục Mạn mơ hồ cảm giác kỳ quái, những yêu thú này đẳng cấp không thấp, chí ít cũng trúc cơ kỳ, Liễu Nhi đối phó cũng rất gian nan.

Nhưng chỗ này cũng không phải tu tiên giới, là do động phủ Thanh Mộc Chân Quân có linh khí, nên khiến dã thú bình thường trong núi biến thành yêu thú, cũng chỉ mấy ngàn năm mà thôi, sẽ không thể có nhiều yêu thú trung giai như vậy.

Cái này.... có thể là ảo giác.

Thẩm Lục Mạn nghĩ như vậy, liền mím chặt môi, nàng thả dây leo phân thân đi, rồi nhìn yêu thú hung hãn trước mắt.

Liễu Nhi chưa từng thực chiến bao giờ, đối mặt với yêu thú hung hãn như vậy cũng có chút sợ.

Nhưng nàng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, đứng sau lưng Thẩm Lục Mạn, phối hợp cùng nương thân giết yêu thú.

...

Thanh Mộc Chân Quân là nữ nhân cực kỳ thông minh, nàng bày liên hoàn trận trong động phủ khiến cho người ta phải choáng váng, thật giả như nhau, khiến người ta không thể phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả.

Lam Di Nương đi vào hộ sơn trận, không lâu sau tìm được huyệt động, cũng gặp phải khảo nghiệm lặp lại như Kinh Ngạo Tuyết các nàng, một nửa là ảo cảnh, một nửa là trận pháp.

Lam Di Nương kiến thức rộng, mơ hồ biết được cái này là liên hoàn trận, liền dùng kinh nghiệm của mình đi vào động phủ thực sự ở trong.

Nhưng mà Thanh Mộc Chân Quân khi đó bày trận đầu óc không tỉnh táo, nói cách khác là người tâm thần phân liệt, trận pháp này là nàng và ma tộc thay nhau bố trí, dùng tư duy bình thường tuyệt đối không giải được.

Nếu không có Tiểu Hôi và Vu Di Linh dẫn đường, thì sẽ không tìm được lối ra chính xác.

Lam Di Nương ban đầu còn mừng rỡ, sau đó thì tức giận như hiện tại.

Nàng nheo mắt lại, cái thân thể này vốn cũng không chịu được lâu nữa, nhưng nàng vẫn còn đi loanh quanh bên ngoài động phủ, tiếp tục như vậy, không biết khi nào mới được Thanh Mộc Chân Quân truyền thừa.

Nếu có gười nhanh chân đến trước, thời gian 20 năm tâm huyết của nàng, sẽ thành nước chảy về biển Đông mất.

Nàng không cam lòng, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào, nếu còn tiếp tục nàng chỉ có thể thành thây khô trong mật đạo.

Nàng đi trong mật đạo quanh co, nhưng vẫn không tìm ra được phương hướng chính xác, định dựa theo đường cũ quay về, dùng chút linh thảo bảo vệ thân thể rồi nói.

Nhưng khi nàng đến dưới động phủ, thì thấy truyền tống trận gió thổi vi vi, nàng sửng số một hồi, xác định cái mật đạo vừa rồi mình tra xét không có gì cả.

Hiện tại xảy ra chuyện gì?

Lẽ nào nàng đến cái huyệt động khác rồi?

Lam Di Nương không nghĩ ra, nàng cười lạnh một tiếng nói: "nghĩ nhiều vậy làm gì? trận pháp này quỷ dị như vậy, ta cũng không cam lòng rời đi như vậy, không bằng tiếp tục, tới đâu hay tới đó."

Nghĩ vậy, nàng lấy linh thạch trong vòng tay trữ vật ra, sau một khắc cuồng phong gào thết, nàng biết mất trong trận pháp, đi đến một chỗ trong sơn cốc.

Nàng nhìn thấy đại điện bên kia sơn cốc liền vui vẻ nói: "rốt cuộc tìm được rồi!"

Ngoại trừ cái đó ra, thì sau khi chí bảo hiện thế, thì tu sĩ chung quanh đều bị khí tức này hấp dẫn đến.

Bọn họ theo nhau đến đại trận hộ sơn, sau đó thì thấy một cái hang đen thui.


Còn chưa vào bên trong, thì đã có ba bốn cái tu sĩ chạy đến, bọn hộ không hợp tác với nhau thì liền giết người cướp của.

Tu tiên giới tàn khốc, bày ra rất rõ ràng ở chỗ này.

...

Quốc sư ngự kiếm phi hành, khi sắp đến Đa Bảo thôn, thì thấy chí bảo hiện thế mang đến linh khí nồng nặc, hai mắt nàng tỏa sáng, liền tăng tốc độ bau đến bên này.

Cho đến khi hỏi được mấy tu sĩ thấp giai, mới phát hiện bọn họ là thủ hạ của Lam Di Nương.

Trong lòng nàng có hận, nó đã hơn 20 năm, nàng hao tâm tốn của tốn người, muốn truy sát Lam Di Nương, nhưng lần nào cũng chậm một bước.

Nàng nên sớm nghĩ tới, chỗ nàng không thể tiếp cận, thì Lam Di Nương sẽ càng muốn đến.

Cũng vì một nhà Kinh Ngạo Tuyết kia, Lam Di Nương mới có thể trốn trong trấn 5 năm!

Đúng là..... ghê tởm!

Nàng liền hỏi: "nữ ma đầu đó ở đâu?"

Tu sĩ run rẩy chỉ vào trong núi, quốc sư nheo mắt lại, Lam Di Nương không dễ bị thứ đơn giản hấp dẫn, khiến cho nàng kéo cái thân tàn tạ bay đến, chỉ có thể là động phủ của Thanh Mộc Chân Quân.

Trong quần sơn, nàng tìm hơn 20 năm, thậm chí còn định bỏ lại kho báu này!

Quốc sư tâm tình phức tạp, thầm nghĩ: đúng là đi nát giày không được gì, có được tất cả lại không phí thời gian.

Cũng vì nàng muốn giết cả nhà Kinh Ngạo Tuyết, mà lúc này mới tìm được kho báu mình đã tìm nhiều năm, Lam Di Nương đi vào trước nàng mấy ngày rồi, nhưng mà không sao, nàng có thể ngồi ngoài động phủ chờ, chờ nữ nhân kia cầm kho báu đi ra, rồi giết nàng ta, cướp lấy kho báu trong tay nàng ta.

Nghĩ đến, trong động phủ của Thanh Mộc Chân Quân, thứ đáng giá nhất không phải là đan dược linh thảo, mà chính là tiên khí của đối phương.

Tiên khí a, đó là chí bảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nếu có được tiên khí, thì có thể đánh đâu thắng đí, không gì cản nổi.

Năm đó Thanh Mộc Chân Quân cũng chỉ là tu sĩ kim đan bình thường, nhưng sau khi có được tiên khí, thì thăng lên làm nguyên anh tu sĩ, còn trở thành lục phẩm luyện đan sư đầu tiên vạn năm mới có.

Cái này là vì nàng được nhận truyền thừa.

Nếu nàng canh giữ ngoài động phủ, nữ nhân Lam Di Nương kia nhận được truyền thừa cũng không phải dễ!

Quốc sư nghĩ một hồi, chau mày, nghĩ thầm: xem ra, nàng không thể không vào động phủ được!

Nghĩ vậy, nàng đi vào đại trận hộ sơn, nhảy vào trong huyệt động.

....

Chỗ này thế lực khắp nơi kéo đến, hiện tại đang rối tung một đoàn, người phàm ở Đa Bảo thôn đương nhiên là không cảm ứng được.

Tần Diệc Thư đứng trong sân, cảm ứng được khí tứ xung quanh chạy đến rất mạnh, xoay người quay về phòng nói với Cố Bạch Vi: "chỗ này không ở lâu được, chúng ta mau mang hài tử rời khỏi đây thôi."

Cố Bạch Vi hoảng sợ, nàng vốn là người bình thường, đối với tu sĩ không có cảm ứng mãnh liệt, chỉ cảm giác khó thở mà thôi, còn tưởng là mới sinh xong, cơ thể khó chịu.

Nhưng mà thấy Tần Diệc Thư bộ dạng như lâm đại địch, nàng nhất thời cũng biết được đã xảy ra chuyện.

Nàng nhíu mày đứng dậy, được hạ nhân giúp đổi y phục rồi nói: "Diệc Thư, sao vậy?"

Tần Diệc Thư đi tới nói: "ta cũng không rõ lắm, bất quá việc này ta và ngươi không thể nhúng tay được, ta cảm thấy không ổn, mau rời khỏi chỗ này đi a."

Đúng lúc, nàng cũng nên quay về kinh thành thu dọn tàn cục rồi.

Nghĩ vậy, nàng phân phó hạ nhân thu dọn hành lý, rồi phái người đến nhà Ngô Chí Dũng, kêu bọn họ thu dọn đi cùng nàng.

Ngô Chí Dũng là cấp dưới của nàng, biết Tần Diệc Thư sẽ không tự nhiên mà ra lệnh như vậy, hắn và cha hắn liếc nhìn nhau, thì thấy phụ thân gật đầu nói: "được, vậy ra ngoài tránh một chút đi, gần đây ta cũng thấy bầu trời có mây đen, đây là điềm bất thường a."

Ngô thẩm nghe vậy thì nói: "nói không chừng có yêu ma hiện thế, muốn hút máu người thường chúng ta."

Ngô Chí Dũng: "..."

Mẹ hắn hay nghe truyện thần tiên ma quái, nói đến mấy chuyện kỳ quái thì lại nhịn không được nghĩ đến chuyện đó.

Ngô Chí Dũng đỡ trắn, hắn coi như không nghe thấy liền cùng Ngô Chí An thương lượng một chút, sau đó thu dọn, cả nhà lên xe ngựa ngồi đến trước viện nhà Tần Diệc Thư.

Tần Diệc Thư cũng nhanh chóng thu dọn xong, đoàn người hợp lại cùng nhau, đi lên trấn trên, ra khỏi nơi này.

Động tĩnh bọn họ không lớn, nhưng mà mấy bà thím nhiều chuyện trong thôn lại bắt đầu đồn thổi ầm lên.


Chủ yếu là cười nhạo, châm chọc nói xấu, nói xong rồi nhìn bầu trời trên núi, lại thấy có chút sợ rồi chạy về nhà.

...

Cũng may ma khí chỉ tụ ở trên ngọn núi, không có bay ra xa, nếu không..... thân thể người phàm cũng khó mà ngăn được thứ năng lượng nguy hiểm này.

Nhưng dù vậy, người trong thôn vẫn cảm thấy cả người khó chịu, đầu óc mù mờ.

Bọn họ không nghĩ nhiều, vẫn làm việc như cũ.

Bên bờ biển cách xa nhân gian, Trương Xảo Nhi từ trên chiếc thuyền bay tinh xảo nhảy xuống, nói: "sư huynh, chúng ta đến rồi, nhờ có cái thuyền này, đi nhanh hơn trước một tháng a."

Sư huynh trong miệng nàng, là một nam tử khuôn mặt còn trẻ, tên là Đoan Mộc Hàn, hắn nghe vậy mỉm cười nói: "không có gì, ngược lại ta cũng muốn thay cô mẫu đi một chuyến."

Cô mẫu hắn nói, chính là Đoan Mộc Y Nhân 5 năm trước xuất hiện ở Lưu phủ.

Nụ cười trên mặt Trương Xảo Nhi nhạt đi, mấy năm nay nàng tu luyện ở tu tiên giới cũng không tốt gì, năm đó tinh thần phấn khởi, hy vọng đến tu tiên giới có thể thành danh, vinh quy bái tổ.

Nhưng thực tế thì sao? Đoan Mộc gia tộc cường đại, ngược lại thành chướng ngại vật của nàng.

Nàng là đơn linh căn thủy hệ, thân thể thuần âm, nếu ở các đại tông môn tu tiên giới, đều sẽ được các nguyên anh chân quân trực tiếp thu nhận làm đệ tử chân truyền.

Nhưng theo Đoan Mộc Y Nhân đến Đoan Mộc gia rồi, nàng mới dần hiểu ra, Đoan Mộc Y Nhân trong gia tộc mặc dù có kim đan kỳ, nhưng lại không nắm quyền của Đoan Mộc gia.

Nàng cùng lắm là một trưởng lão trong gia tộc mà thôi, còn không được coi trọng.

Đoan Mộc Y Nhân còn như vậy, thì càng đừng nói đến một phàm nhân bị mang về Đoan Mộc gia.

Trước khi trắc linh căn, Đoan Mộc gia đều coi nàng như hạ nhân cấp thấp.

Trưởng tộc Đoan Mộc gia hỏi Đoan Mộc Y Nhân, nàng thân phận thế nào, nếu Đoan Mộc Y Nhân nhận mình là đồ đệ, thì nàng ở Đoan Mộc gia sống cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng Đoan Mộc Y Nhân là tên đầu gỗ, chỉ nói mình là khách quý nàng mang tới.

Ah! nàng chỉ là đứa bé 8 tuổi, tiểu hài tử đến tử nhân gian, vậy mà cũng gọi là khách quý.

Lúc đó tộc trưởng Đoan Mộc gia liền bực bội trong lòng, hắn không dám làm gì Đoan Mộc Y Nhân, nhưng cũng khiến cho cuộc sống của nàng không yên ổn.

Đoan Mộc Y Nhân về nhà, liền đem nàng giao cho quản sự trong tộc, để họ chiếu cố nàng, rồi đi bế quan.

Chỗ dựa lớn nhất của nàng không còn, tộc trưởng Đoan Mộc gia cũng không ưa nàng, các gia tộc tu tiên giới không ưa người ngoài, mặc dù được Đoan Mộc Y Nhân căn dặn, nhưng nàng đi bế quan thì sao mà thấy được, nàng trở thành hạ nhân thấp hèn trong tay quản sự, việc nào bẩn thỉu mệt nhọc đều để cho nàng làm, thỉnh thoảng còn bị cậu ấm cô chiêu Đoan Mộc gia châm chọc cười nhạo.

Cuộc sống dày vò này kéo dài hơn nửa năm, nàng như bị nhốt trong Đoan Mộc gia.

Tình huống này kéo đến nửa năm sau, trong một lần trắc linh căn của gia tộc, nàng mới được trắc ra thủy linh căn, thái độ mọi người mới thay đổi.

Nàng cũng có chút đắc ý, Đoan Mộc Y Nhân cũng xuất quan, chắc là ghét nàng, liền nói ra chuyện nàng có thân thể thuần âm với tộc trưởng Đoan Mộc gia.

Thái độ tộc trưởng Đoan Mộc gia liền thay đổi hẳn, trở nên tốt chưa từng có, nàng không hiểu nguyên nhân, ban đầu còn thụ sủng nhược kinh.

Về sau, nàng ở tu tiên giới học hỏi mới biết, thân thể thuần âm có ý nghĩa gì, cũng hiểu được vì sao tộc trưởng Đoan Mộc gia đối tốt với nàng, vì hắn chỉ muốn coi nàng như cái lô đỉnh đem cho thiếu tộc trưởng là con trai hắn dùng mà thôi.

Trong lòng Trương Xảo Nhi hận đến nghiến răng, sống ở tu tiên giới cũng lâu, đầu óc nàng cũng linh hoạt, tự nhiên biết giá trị của mình, nếu để ở các đại tông môn, thì tư chất này ai cũng muốn cướp đi.

Nhưng Đoan Mộc Y Nhân mang nàng về Đoan Mộc gia, cũng không phải thật lòng chiếu cố nàng, mà hiện tại còn khiến nàng lâm hoàn cảnh cực khổ hơn.

Hiện tại nàng rất hận Đoan Mộc Y Nhân, nhưng đối phương để nàng trong ổ sói Đoan Mộc gia, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất, nàng chỉ có thể cố gắng lừa nàng.

Thậm chí ước hẹn 5 năm trước cũng sắp đến, Đoan Mộc Y Nhân đột nhiên nói muốn bế quan, rồi còn làm khó dễ muốn đón Liễu Nhi đến tu tiên giới.

Nàng biết đây là cơ hội tốt, liền chủ động nhận nhiệm vụ này.

Nhưng người Đoan Mộc gia lại lo lắng, nên phái hai quản sự đi cùng, một thiếu gia và hai tiểu thư, tự mình theo nàng đi chuyến này.

Trương Xảo Nhi hiểu ý bọn họ, một là muốn mang Liễu Nhi có tư chất tốt hơn nàng về, đúng như lời Đoan Mộc Y Nhân đã nói với tộc trưởng Đoan Mộc gia trước đó.

Hai là muốn canh giữ nàng, không muốn cho cái lô đỉnh này chạy mất.

Trương Xảo Nhi siết chặt nắm tay, nét mặt mang theo nụ cười ôn nhu.

Thuyền dần thu nhỏ lại, rơi vào tay quản sự Đoan Mộc gia, hai tiểu thư Đoan Mộc còn lại, một người tên là Đoan Mộc Nhụy, một người tên là Đoan Mộc Hân, đều là nữ thứ trong gia tộc, lúc này đang tò mò đánh giá chê bai nhân gian.

Đoan Mộc Nhụy nói: "nhân gian này đúng là không dành cho người ở mà, linh khí yếu như vậy, cô mẫu còn mang thêm cái đồ thừa kia về, thật đúng là...."

Đoan Mộc Hân nhìn thoáng qua Trương Xảo Nhi, thấy nụ cười trên mặt nàng không đổi, liền kéo Đoan Mộc Nhụy nói: "tỷ tỷ, đừng nói nữa, nhân gian này không có gì thoải mái, chúng ta mau làm xong chính sự rồi về sớm thôi."

Đoan Mộc Hàn gật đầu nói: "các muội muội, đừng cằn nhằn nữa, Xảo Nhi muội muội, quê của ngươi ở đâu? chúng ta ngự kiếm phi hành đưa ngươi đến."

Trương Xảo Nhi hiện tại đã lã luyện khí kỳ đại viên mãn, vốn Đoan Mộc Y Nhân không muốn cho nàng đi chuyến này, vì nàng sắp thăng lên trúc cơ kỳ rồi.

Nhưng Trương Xảo Nhi lại lấy lý do nhớ người nhà, thuận tiện nói khéo có thể Liễu Nhi sẽ không muốn đi cùng người lạ, nên dùng hai lý do này mượn cớ, thuyết phục Đoan Mộc Y Nhân, đối phương rốt cuộc đồng ý cho nàng đi.

Mà thực tế thì, nàng nghe được tin, biết tộc trưởng Đoan Mộc gia, đang chờ nàng lên trúc cơ kỳ, sau đó liền biến nàng thành thị thiếp của thiếu tộc trưởng.

Ah! thị thiếp! thật ra chỉ là cái lô đỉnh.

Nữ tử sau khi thải bổ xong, dù là có tư chất khá hơn, thì đời này cũng khó mà tiến lên được, chỉ có thể trở thành đá kê chân cho thiếu tộc trưởng.

Trương Xảo Nhi không cam lòng chấp nhận vận mệnh, cho nên nàng sẽ nhân cơ hội này, nghĩ cách thoát khỏi đám người này, tìm con đường tu tiên thực sự cho mình.

Nghĩ vậy, nụ cười nàng càng ôn hòa hơn, dẫn đường cho Đoan Mộc Hàn bay tới trấn trên.


Vừa đến trấn trên, Đoan Mộc Nhụy liền tò mò hỏi: "vì sao linh khí quanh đây lại dày như vậy? trong đó còn có chút khí tức khiến ta thấy khó chịu."

Trương Xảo Nhi dĩ nhiên cũng nhận ra, nàng chuyển động mắt nói: "ta cũng 5 năm không về nhân gian rồi, không biết rõ nguyên nhân, bất quá nếu muốn tìm Liễu Nhi..... trước kia ta và Liễu Nhi chia tay ở Lưu phủ, 5 năm qua chắc nàng vẫn còn ở trong Lưu phủ."

Đây là lời nói dối trắng trợn, nhưng Đoan Mộc Y Nhân không ở đây, cũng đâu ai biết mà vạch trần mình.

Trong lòng nàng cười nhạt, đây là cách nàng nghĩ đến khi trên đường tới.

Với thực lực hiện tại, cho dù thế nào cũng không thể đấu lại 5 tu sĩ trức cơ kỳ.

Không sai, lần này Đoan Mộc gia phái đến nhóm người này, có hai quản sự là tán tu tự mình tu ra, tu vi là trúc cơ hậu kỳ, Đoan Mộc Hàn là trúc cơ trung kỳ, Đoan Mộc Nhụy và Đoan Mộc Hân là trúc cơ sơ kỳ.

Trong số bọn họ, chỉ có mình nàng là tu vi thấp nhất.

Nếu chống đối thì sẽ bị đòn phạt, nhưng nếu dùng lực đấu lực thì sao?

Nhân gian còn có quốc sư, đối phương mặc dù không phải tu sĩ kim đan kỳ, nhưng những tu sĩ khác cũng không thể so lại được, đó chính là quyền lợi cao nhất nàng đang nắm giữ ở nhân gian.

Nàng ra lệnh một tiếng, có thể sai được thiên quân vạn mã của triều đình.

Nếu người của Đoan Mộc dám khiêu khích, giết chết người Lưu phủ, vậy thì Lưu Văn Diệu tất nhiên sẽ tức giận, quốc sư cũng sẽ tức giận ra tay, đến khi đó nàng có thể nhân lúc rối loạn bỏ chạy.

Nàng nghĩ vậy, liền sớm biện ra lời nói dối, Đoan Mộc Hàn dẫn đầu lần này liền nói: "được, vậy chúng ta liền đến Lưu phủ mà ngươi nói."

Dứt lời, đoàn người bay về hướng Lưu phủ.

Bọn họ cố kỵ không để lộ thân phận, cho nên không dám bay cao, đến khi tìm được viện của Lưu phu nhân, thì hạ xuống trong viện.

Trương Xảo Nhi nhìn tiểu viện quen thuộc, trong lòng dâng lên nỗi hận, nếu không có Lưu phủ, có thể mọi thứ đã yên lành, Liễu Nhi cũng sẽ không.....

Mà thôi, không cần, hiện tại quan trọng vẫn là an nguy của chính mình.

Nàng mang người Đoan Mộc theo, như vào chỗ không người, đến trước cửa phòng Lưu phu nhân.

Vẫn là bà mẫu trông cửa quen thuộc, thấy Trương Xảo Nhi, liền nheo mắt già yếu nhìn hồi lâu mới nói: "là Xảo Nhi a? ngươi vẫn còn sống?"

Trương Xảo Nhi cười nói: "bà bà tốt, lần này ta đến tìm người, phiền ngươi đi bẩm với phu nhân một tiếng."

Bà ta ngẩn người, định kể khổ, nhưng Đoan Mộc Nhụy lại cười lạnh, uy áp bén nhọn đánh tới, lão bà vốn già rồi, hai chân liền mềm ra quỳ xuống đất.

Đoan Mộc Nhụy lên trước, đẩy Trương Xảo Nhi ra nói: "không nghe thấy hả? gọi phu nhân các ngươi ra cho ta!"

Lão bà thực sự sợ hãi, liền lăn một vòng rồi chạy đi.

Trương Xảo Nhi cười thầm trong lòng, mặt nhẹ nhàng khuyên: "bà ấy tuổi lớn rồi, cần gì tính toán với bà ấy."

Đoan Mộc Nhụy liếc nàng một cái nói: "muốn làm người tốt hả! phi! bất quá chỉ là một phàm nhân thấp hèn mà thôi."

Trương Xảo Nhi siết chặt nắm tay, trước kia khi nàng chưa trắc linh căn, cũng đã bị Đoan Mộc Nhụy coi thường, sau khi trắc xong tư chất bản thân, vẫn bị Đoan Mộc Nhụy coi thường!

Đoan Mộc Nhụy! nàng nhất định sẽ không tha cho nữ nhân này!

Nghĩ vậy, trên mặt nàng bất động thanh sắc, nhìn cảnh tượng trong viện.

Lưu phu nhân làm quan thái thái đã lâu rồi, đương nhiên sẽ không vì một bà lão trông cửa bẩm mà chịu đi ra, bà chỉ tức giận sai hạ nhân đến, người này dáng đi lắc lư, khi thấy Đoan Mộc Hàn thì hai mắt sáng lên, lắc lư toàn thân đi tới.

Trương Xảo Nhi nheo mắt lại nhìn chằm chằm gò má nàng, đã 5 năm không gặp, Hàm Đào vẫn kiều diễm trước sau như một.

Nàng hạ tầm mắt, thấy đối phương bụng đã to, xem ra cũng mang thai được bảy tám tháng rồi.

Ở trong Lưu phủ mang thai, còn thân cận với Lưu phu nhân, đối phương chỉ có thể là bò lên giường thiếu gia, trở thành thiếp của thiếu gia, quả nhiên là có chí khí a.

Hàm Đào bị dung mạo tuấn mỹ của Đoan Mộc Hàn làm chấn động, thấy ánh mắt đối phương nhàn nhạt liếc qua, liền đỏ mặt, thầm nghĩ: tuyệt thật, lang quân này dung mao so với tam thiếu gia còn tuấn mỹ hơn.

Nàng cứ nghĩ tam thiếu gia là nam tử đẹp nhất trấn trên rồi, cũng chính vì vậy mà mới chủ động trở thành thiếp của tam thiếu gia khi hắn còn chưa thành niên.

Nhưng hôm nay vừa thấy, tam thiếu gia đứng cạnh thanh niên tuấn mỹ này, thậm chí cả cọng tóc cũng không sánh nổi.

Trong lòng nàng hối hận không thôi, hối hận ánh mắt mình thật hạn hẹp.

Đoan Mộc Nhụy thấy nữ nhân này nhìn chằm chằm ca ca mình, liền tức giận cho nàng một tát nói: "nhìn cái gì vậy? còn nhìn nữa ta móc hai mắt ngươi ra giờ."

Nàng là tu sĩ trúc cơ kỳ, một cái tát so với tráng hán bình thường còn mạnh hơn, Hàm Đào bị nàng tát bay ra ngoài, ngã trên tường viện, bị thương rên rỉ.

Cũng chính một màn này, kinh động đến Lưu phu nhân đang ngủ gật trong phòng.

Lưu phu nhân nghe hạ nhân thất kinh bẩm báo, vội kêu nha hoàn đỡ đi ra sân viện, sau đó thì thấy mấy người nam nữ tướng mạo trẻ tuổi tuấn mỹ.

Có một người trong đó nhìn rất quen mắt, bà nheo mắt nhìn nghĩ một hồi chần chờ nói: "ngươi là Trương Xảo Nhi? ngươi thật sự chưa chết?"

Trương Xảo Nhi âm thầm cười nhạt, vẻ mặt cười nói: "phu nhân, đã lâu không gặp, lần này ta đến đây, là có chuyện quan trọng muốn làm."

Lưu phu nhân nhìn Hàm Đào ngã bất tỉnh trên đất, liền hoảng loạn lên.

Bà muốn gọi hạ nhân, nhưng hạ nhân có cường tráng mấy cũng chỉ như hài tử tay trói gà không chặt trước mặt tu sĩ mà thôi.

Hạ nhân Lưu phủ dễ dàng bị giải quyết, Lưu phu nhân sắc mặt trắng bệch nói: "người nhà ngươi không phải ta giết, ngươi muốn báo thù cũng đừng tìm ta, muốn tìm thì tìm Hàm Đào đi."

Trương Xảo Nhi bối rối, phản ứng trì độn rồi mới hiểu bà ta nói gì, toàn thân run rẩy cắn răng nghiến lợi hỏi: "ngươi nói cái gì?"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận