Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 76: Kem


Liễu Nhi vừa ra đến cửa cũng cảm giác được có một cơn gió kéo đến, sau một khác đã bị Kinh Ngạo Tuyết ôm vào trong lòng.

Kinh Ngạo Tuyết hôn má Liễu Nhi một cái, cười đến thoải mái nói: "mấy ngày không gặp, có nhớ mẫu thân không?"

Liễu Nhi ôm cổ nàng, ngoan ngoãn nói: "nhớ mẫu thân, cũng nhớ nương thân."

Nàng dựa vào lòng Kinh Ngạo Tuyết, định nói gì đó, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết cau mày nói: "ah, sao ta lại cảm thấy Liễu Nhi có chút thay đổi, để ta cẩn thận nhìn một cái a."

Liễu Nhi ngơ ngác nhìn nàng, bị Kinh Ngạo Tuyết nhéo má một cái.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "thì ra là vậy, sao ta lại thấy khác khác a, thì ra là gầy đi, về nhà ta nói nương thân con làm chút thịt cho con ăn nhé."

Liễu Nhi đỏ mặt, không khỏi giơ tay sờ má mình nói: "có lẽ con đang lớn, thân thể bắt đầu cao lên a, cho nên nhìn gầy một chút. Mẫu thân, lần này người quay về chậm hơn lần trước mấy ngày a."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "xin lỗi a, tu vi của ta vừa đột phá, nương thân còn để ta chờ thêm vài ngày thuận tiện tiến giai, cho nên..."

Liễu Nhi thân mật ôm nàng nói: "không có việc gì, mẫu thân, con đi nói với dưỡng mẫu một tiếng, chúng ta liền về nhà a."

Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng cảm tạ Tần Diệc Thư và tạm biệt, để lại vài lọ đan dược đã luyện chế, rồi ôm Liễu Nhi xoay người về nhà.

Gần tối ở thôn, gió lạnh thổi qua khiến toàn thân người ta lạnh run rẩy.

Kinh Ngạo Tuyết là tu sĩ, có năng lực chống lạnh, hơn nữa đã được một đường, vẫn không có cảm giác gì.

Liễu Nhi cũng mới từ nhà Tần Diệc Thư đi ra, nhà nàng có bếp lò nóng, nhiệt độ so với những chỗ khác cao hơn nhiều.

Cho nên bị gió lạnh thổi đến, cả người liền rúc vào trong ngực Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết thấy xung quanh vắng lặng, từ trong túi đựng đồ, lấy ra một cái áo khoác lên người cho Liễu Nhi, còn dùng linh khí làm một lớp phòng ngự, để chống gió lạnh chiều tối.

Một đường về nhà, Thẩm Lục Mạn cũng đã đốt bếp trong phòng, cho nên nhiệt độ vô cùng ấm áp.

Liễu Nhi đến phòng bếp vẫn an nương thân, rồi đem đồ từ nhà Tần Diệc Thư để trong phòng ngủ của mình.

Lúc nàng đi tới, Kinh Ngạo Tuyết đang mở một cái rương.

Trong rương được sắp xếp gọn gàng, nhiều hộp nhỏ được chế tạo tinh xảo, Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng đi qua, liền lấy ra một cái, để lên tay nàng nói: "Liễu Nhi mở ra xem đi, coi có thích hay không?"

Liễu Nhi tò mò mở hộp ra, thì thấy bên trong chứa một khối ngọc bội lục sắc màu sáng ôn nhuận, ngọc được điêu khắc thành chữ "Phúc" nhìn qua phẩm chất vô cùng tốt.

Nàng từng theo Tần Diệc Thư học, nên cũng phân biệt được, không chỉ ngọc bội, đồ sứ, còn có cả dê ngựa bò.

Cho nên lúc này liếc mắt cũng có thể nhìn ra, chất liệu ngọc bội không bình thường, nếu cầm đi bán, ít nhất cũng được vài trăm lượng bạc.

Nàng thấy trong rương bày đầy hộp, tò mò nói: "mẫu thân, người mua nhiều ngọc bội về làm gì a?"

Kinh Ngạo Tuyết nói: "không chỉ ngọc bội, còn có trâm ngọc, bùa bình an, khóa trường mệnh... mấy thứ này được chế tác tinh mỹ, kiểu dáng so với tu tiên giới còn mới lạ nhiều dạng hơn, đến khi đó chúng ta có thể dùng mấy thứ này đổi linh thạch, vàng bạc ở tu tiên giới không thể dùng được, thứ hài nữ tu và hài tử lại thích, cho nên không lo không có ngồn tiêu thụ."

Nàng nghĩ thật sâu xa, đến cả việc này cũng đã nghĩ đến.

Liễu Nhi gật đầu nói: "mẫu thân mưu tính sâu xa, Liễu Nhi bội phục không thôi."

Kinh Ngạo Tuyết phì cười một tiếng, xoa đầu Liễu Nhi nói: "được rồi, khen nửa ta nở mũi a, con chọn mấy thứ bên trong, cầm cho tiểu đồng bọn của con đi. Mấy thứ khác con thích thì cứ lấy đi, dù sao nhà chúng ta không thiếu mấy thứ này."

Liễu Nhi líu lưỡi, nàng theo Tần Diệc Thư học tập, mới biết được trước đây nương thân khó khăn biết bao, dù vậy thì kiếm bạc cũng không được nhiều.

Nhưng ngọc bội này, số lượng không dưới trăm lượng bạc, một nhà ba đời sống ở thôn tiêu xài cũng không hết được, vậy mà mẫu thân lại cho nàng cầm đi tặng người khác.

Đúng là... phóng khoáng a, có tiền thật tốt.

Liễu Nhi cũng có hai tiểu đồng bọn, nói đến cũng đã lâu không gặp bọn họ, ngày mai sẽ đi tìm bọn họ, thuận tiện tặng chút quà a.

Nàng gật đầu, chọn vài hộp nhỏ trong rương.

Chờ ăn cơm tối xong, Liễu Nhi nghe Kinh Ngạo Tuyết nói muốn lên trấn mua đồ, lại đột nhiên nhớ đến chuyện Lam di nương.

Nàng vội hỏi: "mẫu thân, dưỡng mẫu nói với con, Lam di nương hiện tại vẫn ở trên trấn chờ, mở một thiện đường làm việc tích đức, nhận không ít cô nhi mang về, không những khiến bọn họ ăn mặc không lo, còn ra giá cao mời ma ma kinh thành về dạy bọn họ học."

"Cho nên người trên trấn về trong thôn đều nguyện ý mang hài tử đến, nhưng đối phương lại là Lam di nương...."

"Việc này dĩ nhiên có chuyện kỳ quái!" sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết âm trầm nói.

Lam di nương và quốc sư giống như nhau, lúc trước ở trong sơn trại, Kinh Ngạo Tuyết cũng đã nhận rõ con người của nàng, đối phương so với quốc sư tâm cơ còn âm trầm hơn.

Nàng lại nhớ đến thi thể khô quắt trong sơn trại, rùng mình một cái nói: "Liễu Nhi, việc này con đừng dính vào, ngày mai ta đến Ngô gia một chuyến, cảnh báo với Ngô Chí Dũng và Ngô Chí An một chút."

Liễu Nhi gật đầu, chần chờ nói: "Ngô bá bá sẽ không đưa Mộng Thu tỷ tỷ đến đó đâu."

"Cái này khó mà nói được, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ta cũng ghét mấy chuyện vòng vo này, mấy người khác chúng ta không cần xen vào, có dính vào cũng không ai tin, Tần Diệc Thư năng lực lớn như vậy còn phải án binh bất động, cũng nói lên việc này không dễ làm, mà thôi..."


"Cứ giữ tốt chính mình đi a, mấy ngày này ta cùng nương thân còn đều ở nhà, chuẩn bị mừng năm mới, Liễu Nhi phải luôn ở trước mắt ta a, ta không muốn chuyện lần trước phát sinh nữa."

Liễu Nhi vội gật đầu, nắm tay Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nói: "mẫu thân, nương thân, hiện tại con nhất định đề cao cảnh giác."

Bất quá, sắp đến năm mới rồi, không phải là nàng đến sinh nhật sáu tuổi rồi sao.

Hai mắt nàng sáng lên, nói với Thẩm Lục Mạn: "nương thân, sinh nhật sáu tuổi của con sắp đến rồi!"

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, sửng sốt nói: "sinh nhật Liễu Nhi là tháng giêng sao?"

Thẩm Lục Mạn lên tiếng nói: "Liễu Nhi sinh vào khuya mùng một tháng giêng, nói đến lễ mừng năm mới chính là ngày sinh nhật của nàng..."

Mấy năm qua nàng cũng ít làm sinh nhật cho Liễu Nhi, thứ nhất nàng là yêu tộc, không có ngày lễ hay ôm ấp tình cảm, trong nhà lại chỉ có hai người, qua một cái tết cũng chả có gì.

Thứ hai, vì lễ mừng năm mới và sinh nhật cùng một ngày, khi đó điều kiện gia đình không có dư, làm một chén mì trường thọ, cho Liễu Nhi thêm một bộ quần áo mới, cũng liền qua đi.

Kinh Ngạo Tuyết liền đứng dậy nói: "sao lại không nói sớm chứ? ai nha, thê tử a, sáng mai chúng ta lên trấn sớm mua vài thứ."

Chính nàng cũng không thích sinh nhật, nhưng Liễu Nhi lại không giống vậy, trước kia ăn nhiều cực khổ, nàng dĩ nhiên hy vọng Liễu Nhi có thể có được hạnh phúc mỹ mãn khi còn nhỏ, ít nhất là sinh nhật vui vẻ.

Nàng nhìn Liễu Nhi, vẻ mặt Liễu Nhi ngơ ngác, tựa như không biết đón sinh nhật thế nào.

Nhất thời trong lòng nàng chua xót, đi tới hôn trán Liễu Nhi một cái nói: "Liễu Nhi yên tâm, ta cùng nương thân con, nhất định chuẩn bị cho con một cái sinh nhật long trọng nhất."

Liễu Nhi định lắc đầu nói không cần, nhưng thái độ Kinh Ngạo Tuyết kiên quyết, Thẩm Lục Mạn lại đứng về phía Kinh Ngạo Tuyết, nàng có nói cũng không được, chuyện này đành quyết định như vậy.

Đến khi tắm xong nằm trên giường, Kinh Ngạo Tuyết nắm ngón tay Thẩm Lục Mạn nói: "trước kia thực sự cực khổ cho ngươi và Liễu Nhi rồi, nguyên chủ đúng là tên cặn bã."

Sắc mặt Thẩm Lục Mạn nhàn nhạt nói: "đều là chuyện đã qua, không cần nhắc lại, ta biết ngươi tốt với ta là được."

Kinh Ngạo Tuyết quay đầu, nương bóng đêm mờ tối nhìn nàng, dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân lại có một phong vị khác.

Nàng nhịn không được nhổm người dậy hôn môi đối phương, biết đối phương không thể di chuyển nên động tác hôn môi cũng cẩn thận.

Quấn quýt nhau không mang theo dục vọng, chỉ là vài phần ấm áp ôn nhu.

Kinh Ngạo Tuyết ôm thê tử trong tay, cố gắng ra vẻ chim nhỏ nép người, nói: "thê tử thật tốt."

Thẩm Lục Mạn bị nàng cọ tay nóng lên, nàng nói: "ngày mai phải dậy sớm lên trấn, bất quá không phải ngươi nói sẽ qua nhà Ngô Chí Dũng một chuyến sao?"

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "đúng vậy, Ngô Mộng Thu là cô nương tốt, Ngô Chí Dũng lại là hảo bằng hữu của chúng ta, nên chú ý đến bọn họ mới được, nếu không.... Ngô Mộng Thu mà rơi vào ma quật.... ta đoán chúng ta cách cái chết lần nữa sẽ không xa."

Trước đó Ngô Chí Dũng cũng đã xuất toàn lực giúp các nàng cứu Liễu Nhi ra, lúc này dĩ nhiên cũng nên hồi báo mới phải.

Tuy không phát hiện được ai đứng sau chuyện này, nhưng tình thế phát sinh trước mặt, thì giải quyết triệt để ngọn nguồn mới là cách ổn thỏa nhất.

Kinh Ngạo Tuyết cũng ý thức được trước kia là mình chưa đủ mạnh, nên đang cố gắng thay đổi.

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "nói đén, ta hình như chưa nói về quá khứ của ta cho ngươi nghe."

Thẩm Lục Mạn lại nghiêng đầu nhìn nàng, đối diện với đôi mắt cười híp của Kinh Ngạo Tuyết, đối phương liền đem chuyện mạt thế kể lại, nàng không nói quá nhiều, nhưng Thẩm Lục Mạn cũng có thể cảm giác được sự bình tĩnh trong giọng nói của đối phương cùng những viễn cảnh mãnh liệt kia.

Chờ nàng nói xong, Thẩm Lục Mạn đã vươn tay ôm nàng nói: "ngươi bây giờ là người đã có gia đình, sẽ không còn cô đơn một mình nữa."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết ấm áp, nàng không để bụng mọi thứ trước kia, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào, nói mọi chuyện từng xảy ra của mình cho Thẩm Lục Mạn nghe.

Cho nên, nàng kéo dài thật lậu, rốt cuộc đến hôm nay tâm huyết dâng trào liền nói ra.

Phản ứng của đối phương như nàng dự liệu, nàng cảm giác trọng sinh đến dị giới, cũng đã tìm được ý nghĩa tồn tại của chính mình.

Hai thân thể lại quấn quýt lần nữa, trong mùa đông lạnh lẽo sưởi ấm cho nhau.

Ngày thứ hai sau khi ăn điểm tâm xong, Kinh Ngạo Tuyết liền mang Liễu Nhi đến nhà Ngô Chí Dũng, Liễu Nhi đi tìm hai tiểu đồng bọn tặng quà, Kinh Ngạo Tuyết lại đem chuyện Tích Thiện Đường nói cho Ngô Chí Dũng nghe.

Ngô Chí Dũng nghe vậy thì sửng sốt nói: "không thể nào...."

Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, Tích Thiện Đường này xuất hiện vào đầu tháng chín năm nay, vốn lúc đầu cũng không nổi danh, cho đến khi mơ hồ được huyện lệnh tuyên truyền, rồi đem hài tử nhà mình đưa đến Tích Thiện Đường, rồi trên trấn cũng lan truyền đi.

Nói đến, trong thôn đều đã biết hết, còn hắn vào tháng trước mới ngẫu nhiên nghe tức phụ đệ đệ nói đến, nhà mẹ đẻ tức phụ đệ đệ không có quyền thế, thỉnh thoảng lại muốn cản trở, tự nhiên cũng không thể lo được cho tiểu tử ở nhà, liền mang đến Tích Thiện Đường.

Cũng vì người thân nhà mẹ đẻ tức phụ đệ đệ truyền miệng nói với nhau chuyện này, nên tức phụ đệ đệ mới vô tình đề nghị việc này.

Hắn thấy được, khi đó nàng cũng động tâm, muốn mang hai đứa nhỏ đến đó.

Nhưng trong nhà phải kiếm tiền, tức phụ đệ đệ cũng quên luôn chuyện này.

Ngược lại, sau khi hắn lên trấn mua bán với Bách Thảo Đường, thì nghe đầu đường cuối ngõ đều có người nói đến chuyện này, hắn chú ý và thấy chuyện này không tệ, định mang khuê nữ bảo bối nhà mình đến học tập.

Nhưng không ngờ.... lại là một ma quật.

Hắn nhớ đến chuyện gặp phải trước đó ở Lưu gia, lại rùng mình một cái, vội vỗ vai Kinh Ngạo Tuyết nói: "đa tạ ngươi đến nói với lão ca ta một tiếng, nếu không ta sẽ mắc sai lầm lớn rồi a."


Kinh Ngạo Tuyết cười cười, trong lòng vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến: may mắn nàng suy nghĩ nhiều, nếu không hiện tại lại gặp chuyện không may nữa.

Nàng cùng Ngô Chí Dũng nhìn ba tiểu hài tử trong viện chơi đùa với nhau, Liễu Nhi hiện tại đã có phong cách quý phái, tiểu tử Xuân ca nhi vẫn hàm hậu như trước, nhưng Mộng Thu cô nương này, nơi khóe mắt lại có buồn nhẹ.

Ngô Chí Dũng cười khổ một tiếng nói: "nương thân Mộng Thu mất sớm, trước kia cơm trong nhà không đủ ăn, dĩ nhiên không nghĩ đến dạy dỗ hài tử, Xuân ca nhi là nam nhi mà tuổi lại nhỏ, ngốc vài năm cũng không sao, ngược lại bây giờ lại đang lớn, tương lai cũng trở thành thiếu niên to con, nhưng Mộng Thu nàng...."

"Có lẽ là di truyền từ thân nương của nàng, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện trước giờ, mấy ngày nay còn dặn ta lên trấn mua sách mang về, tối ngày bắt đầu học tập, nếu nàng là nam nhi, tương lai nói không chừng sẽ thi cử a."

Làm cha mẹ không dễ dàng, tâm tình Ngô Chí Dũng cũng như nàng trước kia, tự nhiên cũng hiểu được cho hắn.

Nàng dừng một chút nói: "không bằng ngươi mang Mộng Thu đến chỗ Tần Diệc Thư dạy học luôn đi a, cho dù nàng không đủ sức, nhưng nàng quen biết nhiều người, giao thiệp lại không thiếu, mời một ma ma từ kinh thành về dạy cũng không quá khó, hiện tại ngươi cũng có dư rồi, có thể làm như vậy a."

Ngô Chí Dũng cũng nghĩ vậy, lại chần chờ nói: "vì chút chuyện nhỏ này quấy rầy Tần tướng quân, không tốt lắm a."

Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: "tương lai hài tử quan trọng hay là quấy rầy Tần tướng quân quan trọng hơn? hơn nữa, Tần tướng quân một mình cô đơn ở trong thôn, nếu có người quấy rầy nàng, trong lòng nàng nên vui vẻ mới đúng a, huống chi ngươi cũng là tay chân của nàng a."

Ngô Chí Dũng bị nàng thuyệt phục, xoa tay cắn răng nói: "được, chiều này ta đi tìm Tần tướng quân, đa tạ ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết khoát tay nói: "không có gì, hôm nay ta muốn lên trấn một chút, nhưng mà không vội, vậy để mai đi a, được rồi, sắp qua năm mới rồi, đồ trong nhà ngươi đã chuẩn bị đủ chưa?"

Ngô Chí Dũng lắc đầu nói: "vẫn còn sớm a, ngày mai ta.... ai nha, nếu như ậy, ngày mai chúng ta cùng lên trấn mua đồ đi a, chúng ta đi nhiều người cũng tiện hơn a."

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ cũng thấy không tệ, chuyện này liền quyết định như vậy.

Trước tết là thời gian bận rộn nhất, ở nhân gian đối với ngày lễ luôn quan trọng, năm mới lại là một ngày lễ quan trọng, cho nên mỗi người đều coi trọng.

Người trên trấn cũng nhiều hơn, muốn mua gì, đều phải chen lấn mới mua được.

Khi Kinh Ngạo Tuyết mua đủ đồ ăn rồi, thì mệt mỏi bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

Cái này cũng không phải là quá mệt, mà cái cảnh hò hét ồn ào nhiều người quá mệt mỏi a.

Mà cái này quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một lần mà thôi, nàng cùng người Ngô gia mua được đồ tốt, liền đánh xe về nhà.

Lúc này, cách ngày tết mừng năm mới chỉ còn hai ba ngày, Thẩm Lục Mạn đang ở nhà dọn dẹp, Liễu Nhi cũng dọn dẹp lại thư phòng.

Chờ Kinh Ngạo Tuyết mua giấy đỏ và vải đỏ về, Thẩm Lục Mạn liền cầm kéo cắt nhiều hình dáng khác nhau dán lên cửa cùng mành vải treo trong phòng.

Trang trí xong, Kinh Ngạo Tuyết nhìn cái viện thay đổi, không khỏi lộ nụ cười thỏa mãn.

Nàng thấy Liễu Nhi còn đang moi mấy thứ mình vừa mua được, nghĩ tới bên trong còn có pháo hoa nguy hiểm, vội ôm nàng ra nói: "cẩn thận một chút, trong này còn có pháo hoa, coi chừng lại dính vào tay."

Liễu Nhi trước giờ chưa từng chơi thứ này, chỉ thấy hài tử trong thôn từng chơi qua, nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu nói: "mẫu thân, vì sao nguy hiểm mà vẫn muốn mua?"

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "vì mừng năm mới a, phải náo nhiệt một chút mới tốt, nhà chúng ta tuy chỉ có ba người, nhưng vẫn rất tốt nha, so với ba mươi người còn náo nhiệt hơn a."

Liễu Nhi gật đầu nói: "được."

Nàng nhớ đến dưỡng mẫu, Tần Diệc Thư ở đây không có người thân, đón năm mới chắc là chỉ có một mình,

Mẫu thân nói cuộc sống mừng năm mới chính là như vậy, nên cùng người nhà đón năm mới, nếu nàng muốn gặp Tần Diệc Thư, thì chờ đến ngày đầu năm có thể đến cửa bái phỏng.

Hiện tại còn cách hai ngày rưỡi nữa mới đến năm mới, cũng không cần gấp chuyện này.

Tuy nàng không vội, nhưng lại có người vội a.

Sáng hôm đó, vài cái xe ngựa xa hoa đến trước cửa quý phủ Tần Diệc Thư.

Một lão nhân râu mép hoa râm, đứng trong nhà chính giọng nói kích động: "Diệc Thư, mấy năm nay khổ cho ngươi a, ta biết ngươi oán hận ta, nhưng mà... ta không thể bêu danh trên lưng Tần gia, lúc này đây, ta nhân lễ mừng năm mới đến gặp ngươi, ngươi lại..."

Tần Diệc Thư thần tình lãnh đạm cắt lời hắn nói: "gia gia, ngươi đừng đóng kịch nữa, cứ trực tiếp nói ra ý đồ muốn đến đi?"

Lão nhân lúng túng ngừng miệng, bên cạnh hắn còn có một lão nhân đội mũ cỏ, thấy vậy cười ha ha nói: "vẫn là Diệc Thư hợp ý ta a, nói là đúng a, nên cho lão đầu này chút sắc diện nhìn một cái a, danh tiếng Tần gia có đem ra ăn hay uống được không? chái gái duy nhất của ngươi bị cẩu hoàng đế hại thành như vậy, trong triều cũng mất đi một người mỗi ngày vào triều quỳ lạy bên dưới a."

Lời hắn nói không nghe lọt tai nổi, gia gia Tần Diệc Thư bị chọc tức đến mặt đỏ tía tai, thiếu chút nữa lại đánh người.

Lão nhân đội nón cổ vội lách ra sau người Tần Diệc Thư trốn, nhìn gia gia Tần Diệc Thư khinh thường.

Gia gia Tần Diệc Thư, tên là Tần Tranh Minh.

Năm đó cũng là một đại tướng quân chinh chiến sa trường, mặc dù không có danh khí "chiến thần" như là cháu gái, nhưng năm đó cũng là cường tướng địch nhân nghe tên cũng đã sợ chạy mất mật.

Huống chi, đối phương còn có xưng hào là Nhất Phẩm Hộ Quốc Công, trong triều, cho dù là hoàng đế cũng phải nể mặt hắn ba phần.

Nhưng lão nhân đổi nón trước mắt, lại đối nghịch với hắn.

Khi đó hắn cỏn trẻ, lại cùng hắn tranh chấp một cô nương xinh đẹp không ngừng, hiện tại cũng không chút lưu tình làm hắn mất mặt.


Lão nhân đội nón này cũng không đơn giản, hắn tên là Thẩm Thái Hoa, từng là đế sư của hoàng đế, dạy dỗ cho ba đời quân vương.

Nhưng sau khi quốc sư đến làm lũng đoạn triều đình, hắn cũng từ quan quy ẩn, ngày thường không dòm ngó một ai, cho dù là thái tử đến cửa lĩnh giáo, cũng vung chổi đuổi người đi.

Hắn cũng chính là người có thanh uy cực cao trong số các quan văn, trong các quốc gia khác cũng đều có mỹ danh, thái tử cũng không dám động đến hắn.

Hắn thích giao hảo cùng người không màng lợi danh, định rõ chí hướng làm nhân sĩ nhàn hạ, Tần Tranh Minh vốn cũng như vậy, nhưng hắn lại quá để ý đến danh tiếng Tần gia, cho nên mấy năm qua sống càng ngày càng cổ hủ, hắn cũng nhìn không nổi.

Tự nhiên cũng biến thành hình thức hiện tại, vừa thấy mặt đã cãi nhau.

Tần Tranh Minh biết hắn muốn tốt cho mình, nhưng vẫn tức giận, hắn giận dỗi ngồi xuống ghế, không đi đâu nữa.

Thẩm Thái Hoa cười cười, nói với Tần Diệc Thư: "may mắn là tính của ngươi và hắn khác nhau, nếu không... ta cũng không dám liều bộ xương già này, cách xa vạn dặm chạy đến đây nhìn ngươi."

Trong lòng Tần Diệc Thư cảm kích, người trước mắt cũng chính là ân sư của nàng năm đó, nàng cười nói: "hôm nay sư phụ đến cứ ở chỗ này đi a, thôn này yên tĩnh hòa bình, quốc sư vì một số nguyên nhân sẽ không dám đến đây, ngược lại cũng là nơi an tĩnh khó có được, ngươi nhất định sẽ thích."

Nàng thấy Thẩm Thái Hoa có chút ý động, liền tăng lợi thế nói: "trước đó vài ngày ta có nhận một dưỡng nữ, người này so với ta năm đó chỉ có hơn chứ không kém, tài hoa trời cho so với ta còn nhiều hơn, sư phụ quý nhân tài như vậy, cũng sẽ không bỏ qua một thiên chi khiêu tử như vậy chứ?"

Ánh mắt Thẩm Thái Hoa liền động, Tần Tranh Minh vẫn ung dung ngồi trên ghế nói: "ai nha, đồ đệ lớn tuổi, cũng có tâm sự của mình rồi, còn chưa thành hôn, thì đã có dưỡng nữ, năng lực còn so thể so với lão tử ngươi a, còn dưỡng nữ này của ngươi, cứ xem duyên phận đi a, hiện tại ta cũng lớn tuổi rồi, cho nên..."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Tần Tranh Minh cắt ngang, sắc mặt hắn nghiêm túc nói: "Diệc Thư, không phải ta nói ngươi a, ngươi còn chưa thương lượng với ta, đã quyết định nhận một nha đầu trong thôn làm dưỡng nữ, còn đem nàng làm người thừa kế tương lai của Tần gia, cái này thực quá phận a."

Tần Diệc Thư sầm mặt, cười lạnh nói: "gia gia, ngươi muốn nói cái gì, lẽ nào trong đám đệ tử nhàn hạ kia có người thừa kế được vị trí của ta trong tương lai, ngươi đã già rồi, gia gia, còn nhớ lệnh bài gia tộc năm đó giao cho ta chứ, cũng đã nói rồi a."

Sắc mặt Tần Tranh Minh trắng bệch, còn cái gì nữa a? năm đó hắn sủng ái nhất chính là Tần Diệc Thư, nếu không phải chuyện năm đó, Tần Diệc Thư luôn là sự kiêu ngạo nhất đời này của hắn.

Nhưng mà.... danh tiếng Tần gia.

Nói tới nói lui, vẫn là vì hư danh, nhưng đối với một số người mà nói, mấy thứ này so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn.

Thẩm Thái Hoa lười biếng thở dài một hơi nói: "nếu Tần lão đầu không vui như vậy, ta cũng không thể không đi gặp dưỡng nữ của ngươi, Diệc Thư a, ngươi gọi hài tử này đến, ta kiểm tra một phen, nếu thật như ngươi nói, ta sẽ liều mạng già này bồi dưỡng thành thiếu niên anh tài nữa a."

Tần Diệc Thư nghe vậy, cười nói: "được, bất quá mấy ngày trước đứa nhỏ được mẫu thân mang về nhà rồi, ngài cũng biết sắp qua năm mới rồi, tiểu hài tử dĩ nhiên cũng muốn đoàn tụ với gia đình mà."

Thẩm Thái Hoa nghe vậy thì sửng sốt nói: "sao có thể, dưỡng nữ của ngươi không phải cô nhi?"

Tân Diệc Thư bất đắc dĩ lắc đầu nói: "việc này, chút nữa ta sẽ kể lại cho ngươi nghe, sư phụ đi đường mệt nhọc, nói vậy chắc cũng đã đói bụng, để ta phân phó hạ nhân làm chút cơm nước, ăn cơm xong nghỉ ngơi cho khỏe, chờ qua năm rồi hãy nói."

Thẩm Thái Hoa duỗi người, nếu Tần Diệc Thư đã làm như vậy, hắn cũng không vội, cứ thẳng thắn đáp ứng thôi.

Hắn nhìn thoáng qua dường như còn đang rối trong lòng, sắc mặt Tần Tranh Minh đỏ lên, bật cười một tiếng, liền đứng dậy ra ngoài.

Tần Tranh Minh chờ hắn đi xa, mới chần chờ nói: "Diệc Thư, tuổi ngươi không còn nhỏ, hay là tìm thê tử, thành thân rồi sinh hài tử đi a."

Tần Diệc Thư cắn răng, cả giận nói: "gia gia, việc này đừng vội nhắc lại, nếu không.... ngươi đi đi, chỗ này ta không chào đón ngươi!"

Tần Tranh Minh ủy khuất, đành gật đầu đáp ứng, trong lòng lại nghĩ nếu khuyên Tần Diệc Thư không nghe, vậy thì đi hòa giải với nha đầu Cố Bạch Vi kia vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng hắn nhất thời vui vẻ nhiều hơn, ôn tồn dỗ cháu gái vài câu, Tần Diệc Thư cũng không phải ý chí sắt đá, đối với với người nhà duy nhất xem trọng cũng mềm lòng.

Ba người cùng ngồi trên bàn ăn cơm, Tần Diệc Thư cũng không có dự định cuối năm, cho nên cuối năm, trong viện vẫn vắng vẻ.

Hiện tại có Tần Tranh Minh đến, không muốn để cháu gái chịu thiệt, liển chủ động nói mình lên trấn mua đồ ăn.

Thẩm Thái Hoa thấy được tâm tư của hắn, cười lạnh một tiếng không phản ứng hắn.

Chờ Tần Tranh Minh ngồi xe ngựa lên trấn, Thẩm Thái Hoa lại uống một chung trà, thở dài nói: "gia gia ngươi có chết cũng vì suy nghĩ này a, ngươi lầm mấy chuyện đó cũng không phải là không có để lại dấu vết, trong lòng hắn còn hổ thẹn bất an, nhưng cũng vì ngươi mà thu dọn đống bừa bãi kia, Diệc Thư, ta đến giờ vẫn luôn dạy ngươi ân oán phải rõ ràng, ngươi cùng không thể oán hận gia gia ngươi."

Tần Diệc Thư gật đầu nói: "ta biết rồi, đa tạ sư phụ giáo huấn."

Thầm Thái Hoa nhàn nhã ngồi một chút, sau đó đến thư phòng lấy sách xem giải trí, ngẫu nhiên nhìn thấy một tờ giấy có chữ viết còn non nớt nói: "đây là chữ của dưỡng nư ngươi viết a, tuy dáng vẻ còn có chút thiếu, nhưng cũng nhìn ra được vài phần khí khái, người này hẳn là một người luôn cắm đầu làm, tương tự như là ngươi a."

Tần Diệc Thư nghĩ đến Liễu Nhi, không khỏi nở nụ cười, nói rất nhiều chuyện lý thú về Liễu Nhi, nhưng cũng gợi lên hiếu kỳ trong lòng Thẩm Thái Hoa.

Tần Diệ Thư nghĩ thầm: sư phụ từng là đế sư, thực học không cần nói nhiều, còn rộng rãi hơn nàng vài phần, đối với con đường tu tiên tương lai của Liễu Nhi mà nói, hắn mới là người xứng đáng dạy dỗ Liễu Nhi nhất.

Nàng coi như là thật tâm thật ý vì Liễu Nhi suy nghĩ a.

Lúc này, Liễu Nhi đang ở nhà hắt hơi một cái, Kinh Ngạo Tuyết vội hỏi: "chắc là cảm lạnh rồi, Liễu Nhi, đừng ở trong sân nữa, vào trong nhà sưởi ấm đi."

Liễu Nhi lên tiếng, đứng dậy đi vào nhà chính, Thẩm Lục Mạn đang may một bộ y phục mới, vải là vải đỏ năm mới, nhìn qua vô cùng vui vẻ.

Liễu Nhi lại dựa vào lưng Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân, trên người của người thực sự rất thơm còn ấm áp nữa."

Kinh Ngạo Tuyết vốn đang rót mộc hệ dị năng vào ngọc bội, nghe vậy cũng đến gần, cùng Liễu Nhi đem Thẩm Lục Mạn vây lại, nàng hít sâu một hơi nói: "Liễu Nhi nói không sai, nương thân con đúng là rất thơm, con nói xem đây là mùi gì a?"

Liễu Nhi nghe vậy, thì ngửi ngửi mấy cái nói: "con cảm thấy giống mùi hương cây cỏ, như là mùi vị ngửi được từ trên núi lớn."

Kinh Ngạo Tuyết buồn cười ghé vào vai Thẩm Lục Mạn, Thẩm Lục Mạn vội nói: "ai nha, đừng dựa vào người ta, không thấy ta đang may y phục sao, mang Liễu Nhi qua một bên chơi đi."

Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi nói: "không phải a, ta muốn nói mùi hương trên người ngươi, giống như mùi vị bánh kém a."

Vừa nói xong, nàng liền sửng sốt một chút, bên tai truyền đến tiếng Liễu Nhi tò mò hỏi, hỏi nàng bánh kem là cái gì.

Kinh Ngạo Tuyết liền từ trên ghế đứng dậy, nàng sao lại quên mất cái này a.

Chắc là ở mạt thế lâu quá, mình cũng không quan tâm đến sinh nhật, mới quên mất việc làm bánh kem sinh nhật a.

Nhưng ở dị giới, cũng không có bánh kem, nhưng nàng vẫn nhớ sơ sơ công thức, có thể làm thử a, dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng tìm chút việc làm.

Nàng nghĩ vậy, liền kích động, kéo người có tài nấu nướng duy nhất trong nhà là Thẩm Lục Mạn đứng dậy, Thẩm Lục Mạn cũng bất đắc dĩ buông y phục, nghĩ thầm: xem ra hôm nay không may xong rồi, mai lại làm a.

Nàng sủng nịch nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "ngươi lại nghĩ tới cái gì kỳ lạ sao?"


Mấy ngày nay, Kinh Ngạo Tuyết xoay nàng như chong chóng a, lúc thì làm song cửa sổ, lúc thì làm thịt khô, giờ lại đòi làm bánh kem nàng chưa từng nghe qua.

Nhưng nàng vẫn tốt, cái miệng vừa nói ra thì hay rồi, nhưng lại không nhớ rõ công thức làm, chỉ có thể cân nhắc từng chút a.

Hiện tại Thẩm Lục Mạn cảm thấy, năm mới ở nhân gian, đúng là cực hình dày vò người a.

Nếu ở tu tiên giới, đối với ngày tết cũng không cần quan tâm, mọi người đều cởi mở theo thói quan, có đôi khi bế quan hơn 18 năm, chúc mừng ý nghĩa nhất chính là kết đan nguyên anh mà thôi.

Nếu là tu sĩ tiến giai nguyên anh ở tu tiên giới, đều sẽ có đại điển chúc mừng, dù sao một tu sĩ nguyên anh cũng có thể thay đổi được vận mệnh gia tộc cùng tông môn tu tiên bình thường.

Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết trước mắt, không biết đến khi nào các nàng mới có thể kết thành nguyên anh.

Mà thôi, vẫn chưa tới được, nàng nói: "ngươi biết bánh kem làm như thế nào sao?"

Kinh Ngạo Tuyết ngừng một cái, cười nói: "ta biết đại khái, không phải đó có thê tử ngươi rồi sao, trù nghệ ngươi lợi hại như vậy, đầu óc lại thông minh, chỉ cần thử một lần cũng sẽ có được cách làm bánh kem a."

Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, nàng biết Kinh Ngạo Tuyết này lại muốn nàng làm lại nhiều lần a.

Nàng bất đắc dĩ đỡ trán, thấy Kinh Ngạo Tuyết miệng lưỡi lưu loát khoe khoang với Liễu Nhi, nàng cũng chỉ biết bánh kem là thừ mềm mại, ăn vào thì ngọt.

Chắc là Liễu Nhi sẽ thích thứ này a, Thẩm Lục Mạn chần chờ nghĩ.

Ngay lúc này, Liễu Nhi đối với bánh kem cũng rất hứng thú mong chờ, giống y Kinh Ngạo Tuyết, đang chờ đợi nhìn mình.

Thẩm Lục Mạn không nói gì, dừng một chút lại nói: "được, ta đến phòng bếp thử một lần."

Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi hoan hô một tiếng, làm cái đuôi theo sau nàng vào phòng bếp.

Kinh Ngạo Tuyết đi lấy trừng gà và đường, muối, bột mì, còn có vài thứ nguyên liệu khác nàng nhớ rõ cần dùng đến.

Thẩm Lục Mạn thử nhào ra một khối bột, bên trong thêm ước đường, nếm thử thì giống màn thầu ngọt.

Nàng cảm giác lần này thất bại, nhưng mà mặc kệ, trước cứ làm thử xem sao a.

Nàng đem mọi thứ cho vào nồi chưng, xoay người đập trứng gà, tách lòng đỏ và lòng trắng ra, Kinh Ngạo Tuyết lại chủ động nói: "để ta a, ta nhớ ra cái này cũng phiền a."

Nàng tiếp nhận cái tô nhỏ, nhanh chóng đánh lòng trắng trứng, cho vào ba phần đường cát.

Cho đến khi trong tô hiện lên trang thái vị kem, nàng mới dừng tay lại, bóp cánh tay đau nhức của mình nói: "đến, nếm thử mùi vị xem thế nào."

Thẩm Lục Mạn đều xem động tác của nàng hết quá trình, cảm giác vô cùng mới mẻ, nàng lần đầu thấy được thứ như vậy.

Hơn nữa, thứ này cảm giác giác không giống vị lòng trắng trứng.

Liễu Nhi cầm lấy cái muỗng nhỏ của mình, múc một muỗng kem nếm thử một miếng, hai mắt liền mở to, kích động nói: "mẫu thân, cái này ăn ngon quá."

Mềm mịn, tựa như kẹo đường, như so với kẹo đường còn mềm hơn.

Thật kỳ quái.

Nàng múc một muỗng cho Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân, người nếm thử a."

Thẩm Lục Mạn liếm một cái, mùi vị không quá ngọt dính, Kinh Ngạo Tuyết cũng tận lực chiếu cố khẩu bị người nhà, nàng cái gì cũng có thể tùy tiện ăn được, nhưng Liễu Nhi và Thẩm Lục Mạn lại thích ăn thanh đạm, nên nàng không dám cho nhiều đường vào.

Thẩm Lục Mạn nếm thử một miếng, cười nói: "thật không tệ, sau này có thể làm nhiều cho Liễu Nhi ăn, mị vị cũng đơn giản."

Kinh Ngạo Tuyết thấy khóe miệng nàng còn dính kem, nhịn không được nhân lúc Liễu Nhi cúi đầu múc kem ăn thì mò tới dùng lưỡi liếm kem bên khóe miệng Thẩm Lục Mạn.

Thẩm Lục Mạn không kịp phản ứng, cho đến khi Kinh Ngạo Tuyết thối lui, cùng Liễu Nhi ăn kem, mới trì độn sờ lên khóe môi ướt nhẹp của mình, khuôn mặt cũng dần đỏ lên.

Nàng tức giận trừng Kinh Ngạo Tuyết, rồi quay người đi xem nồi bánh chưng ra sao rồi.

Kinh Ngạo Tuyết lại đột nhiên vỗ ót nói: "ta nhớ nhầm rồi, bánh nên nướng, không phải chưng, thê tử, chúng ta thử lại lần nữa đi."

Thẩm Lục Mạn: "..."

Xem ra trước đó nàng đoán không sai, Kinh Ngạo tuyết đúng là muốn nàng làm lại nhiều lần mà.

Liên tục thử nhiều lần, mới miễn cưỡng làm được cái bánh kem đúng ý Kinh Ngạo Tuyết, Liễu Nhi cũng ăn đến no căng, tắm xong vào thư phòng xem sách, chờ dạ dày hết khó chịu mới đi ngủ.

Thẩm Lục Mạn nằm trên giường, nhìn Kinh Ngạo Tuyết cầm chén vào nói: "ngươi làm gì vậy? trễ như vậy mới vào."

Kinh Ngạo Tuyết đem chén thả ở đầu giường, cởi bỏ áo ngoài, dùng hỏa linh khí chà xát người, để toàn thân tản nhiệt, mới vào trong chăn.

Nàng câu môi, cười nói: "nha, đây là ta cố ý chuẩn bị, là phúc lợi chỉ dành cho thê tử a, chút nữa phải nếm thật tốt a."

Nói xong, nàng liền xoay người đặt Thẩm Lục Mạn lên người, nhân lúc nàng chưa phản ứng, liền cởi y phục và yếm trên người nàng.

Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, vội đưa tay che ngực mình nói: "ngươi định làm gì? không phải đã nói không thể động rồi sao?"

Kinh Ngạo Tuyết dùng tay quét một lớp kem trong chén, thiêu mi nói: "cái này phải xem ngươi a, thê tử, tiếp theo ngươi phải giữ bình tĩnh a, ngàn vạn lần không được di chuyển a."

Nói xong, nàng liền đem kem trắng, bôi lên ngực Thẩm Lục Mạn, cúi xống tự mình liếm từng chút.

Thẩm Lục Mạn: "..." muốn đánh người!

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Xin lỗi chậm chút, bởi vì ngày hôm nay mới vừa dọn vào nhà mới... Thu thập phòng ở thu thập cả ngày, còn không có mang hết, các loại thứ bảy lại tiếp tục a !.

Đã đổi mới hoàn cảnh đối với mạch suy nghĩ có ảnh hưởng rất lớn, một chương này ta viết sáu giờ... Dài dòng một ngày, nói chung, sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)

Ngày mai ta thử sớm một chút đổi mới, lười phân chương tiết rồi, ta đi ăn cơm, ngủ ngon!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận