Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 75: Kiếm tiền.

Sắc mặt Thẩm Lục Mạn khó coi, nàng từ nhỏ lớn lên tại yêu tộc, đối với tính tình yêu vương cũng có nghe qua.

Trước kia luôn cảm thấy tình tình yêu vương điện hạ cao ngạo, nhưng thực lực lại siêu quần uy chấn tám phương, mấy ngàn năm trước vì bảo hộ yêu tộc, đã cùng nhiều tu sĩ nhân tộc đồng quy vu tận.

Cho nên, nàng cũng giống như đa số yêu tộc, trong đầu luôn kính nể yêu vương.

Nhưng yêu vương chính là thần thú phượng hoàng, chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không dễ thân cậnm tính tình đối phương lại vô cùng bá đạo, cho đến giờ vẫn khinh thường nhân tộc, Liễu Nhi ở cạnh nó nhất định cũng không vui gì.

Nàng mím chặt môi, đến bên cạnh Liễu Nhi ngồi xuống, thở dài một hơi nói: "việc này, Liễu Nhi hãy nói tường tận cho ta nghe đi."

Liễu Nhi bĩu môi, dò xét tính đem mọi chuyện về Tiểu Hôi kể lại cho nương thân nghe, nhưng nàng lại không thể nói được, vừa rồi nói tên đã là cố gắng cực hạn của nàng rồi.

Nàng buồn bã cúi đầu, phản ứng này rơi vào mắt Thẩm Lục Mạn, cũng đã chứng thực suy đoán của nàng vừa rồi.

Theo lý tính tình Liễu Nhi ngoan ngoãn, bị người khác khi dễ nhất định sẽ nói với nàng và Kinh Ngạo Tuyết một tiếng, không thể không có lý do ký khế ước với phượng hoàng là chuyện lớn như vậy lại không dám nói ra.

Nói như vậy, cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là phượng hoàng không muốn cho Liễu Nhi nói.

Thẩm Lục Mạn nghĩ vậy cười lạnh một tiếng, đem Liễu Nhi ôm vào ngực nói: "Liễu Nhi, con có thể gọi phượng hoàng ra nói chuyện với ta một chút không?"

Liễu Nhi lắc đầu nói: "nương thân, nó thực sự đối với con rất tốt, trước kia dị hỏa trong cơ thể mẫu thân, là nó hỗ trợ giải quyết, sau đó nó bị trọng thương. Trước đó vài ngày, vì cứu sống nương thân, nó cũng đã bước ra giúp đại ân, sau đó thì hôn mê mãi, cho nên.... nương thân, người đừng trách cứ nó."

Thẩm Lục Mạn ngây người, thần tình phức tạp nói: "nó đồng ý cho con mấy lời này, nhưng không đồng ý cho con nói ra sự tồn tại của nó."

Qủa nhiên không hổ là yêu vương, biết dùng ân đức nện người a.

Nếu nói như vậy, nàng định giằng co với yêu vương một chút, nhưng hiện tại biết đối phương có ân tình với mình lớn như vậy, nàng cũng không thể nói "không được".

Trong lòng Thẩm Lục Mạn khó chịu, Liễu Nhi lại thân mật cọ cọ nàng, mềm mại nói: "nương thân, người đừng lo lắng, nó sẽ không hại con."

Thẩm Lục Mạn thầm nói: cho dù nó muốn hại con, thì cũng không thể làm được a.

Cũng không biết rốt cuộc yêu vương nghĩ gì, mà dám cường ngạnh ký khế ước nhân duyên với Liễu Nhi.

Chiếu theo thực lực hiện tại giữa nó và Liễu Nhi, tương lai còn một đoạn thời gian rất dài, đa phần là nó chiếu cố Liễu Nhi, cho nên cái này có nên gọi là nhân họa đắc phức không đây.

Liễu Nhi bị trói buộc với yêu tộc cường đại, tương lai cho dù các nàng không ở cạnh Liễu Nhi, cũng không ai có thể gây tổn hại đến thân thể Liễu Nhi được.

Nàng nghĩ vậy, trong lòng cũng có chút bình tĩnh, nàng vuốt lưng Liễu Nhi nói: "nương thân biết rồi, Liễu Nhi chịu ủy khuất a."

Viền mắt Liễu Nhi có chút nóng lên, ban đầu đúng là ủy khuất, nhưng thực tế ở chung, Tiểu Hôi lại giúp nàng rất nhiều chuyện, mỗi cái ân tình nàng đều không thể trả được.

Tựa như trước kia nàng từng nói với Tiểu Hôi, chỉ cần Tiểu Hôi không làm chuyện tổn thương mình, nàng ngoan ngoan làm người hầu của Tiểu Hôi.

Ngược lại, làm người hầu cũng không có gì lớn, cùng lắm là chiếu cuộc sống của Tiểu Hôi mà thôi, cẩn thận nghĩ lại, nắm đó khi nàng nuôi Đại Bạch thì nàng cũng đã chiếu cố Đại Bạch rồi.

Cho nên nuôi Tiểu Hôi cũng không khác gì đang nuôi Đại Bạch cả, nghĩ vậy, trong lòng nàng lại vui vẻ không thôi.

Nàng nhếch miệng, nụ cười ấm áp nói: "đa tạ mẫu thân."

Thẩm Lục Mạn thấy bộ dạng nàng đơn thuần, đoán chừng nàng cũng không hiểu được ý nghĩa khế ước.

Mà thôi, khế ước đơn giản này đối với Liễu Nhi có rất nhiều cái tốt, nàng cũng không cần so đo sự bá đạo của yêu vương.

Nàng nhìn núi rừng, trầm mặc một hồi rồi nói: "Liễu Nhi đói không? nương làm thịt nướng cho con ăn?"

Liễu Nhi gật đầu, trước đó nàng đi cùng nương thân và mẫu thân, mặc dù không phải tự mình bước đi, nhưng cũng đã theo nười lớn đi hai canh giờ, hiện tại cũng đã sớm đói bụng.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy, liền đặt nàng bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, tiện thể chiếu cố Kinh Ngạo Tuyết đã hôn mê, còn bản thân thì đi tìm chút rau củ dại và động vật nhỏ xung quanh.

Nàng lấy nồi chén đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, gần đây còn có dòng suối sạch trong suốt, nàng lấy nước rồi bắc một cái bếp đơn giản, bắt đầu nấu cơm.

Kinh Ngạo Tuyết hít mùi mà tỉnh lại, nàng ôm cái đầu đau nhức ngồi dậy, liền thấy Thẩm Lục Mạn đứng cách đó không xa nấu cơm, Liễu Nhi thì ngồi bên cạnh nàng đọc sách.

Thấy nàng tỉnh, Liễu Nhi ngạc nhiên để sách xuống nói: "mẫu thân, người tỉnh rồi, có thể ăn cơm rồi."

Kinh Ngạo Tuyết che ngực, cảm giác toàn thân khó chịu, nàng vội lấy lọ sứ ra ăn vài viên đan dược, mới hóa giải được đau đớn trên người.

Nàng hít sâu một hơi cười nói: "thật thơm a."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái nói: "ngươi tỉnh thật đúng lúc, Liễu Nhi lại đây, cơm nước xong rồi, ăn thôi."

Hai mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên, đúng là đã đói bụng lúc nằm ngủ trên đệm a.

Thẩm Lục Mạn đem chuyện khế ước nhân duyên của Liễu Nhi và phượng hoàng nói ra, Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhặt một viên đá trên đất, ném về phía ngọn núi.

Viên đá bị bắn ngược lại về hướng khác, đại trận hộ sơn nằm sâu trong rừng cây, lấp lóe hào quang.

Nàng ném liên tục vài viên đá, mới buồn bực nói: "xem ra con ngựa trắng tư tế tiên đoán cũng có chút đúng, chính là Liễu Nhi và phượng hoàng thực sự có duyên phân, vốn ta định đem Liễu Nhi tránh phượng hoàng, lại không ngờ rằng...."

Nàng thở dài một hơi nói: "lại không ngờ rằng các nàng đã sớm quen biết nhau."

Tâm tình Thẩm Lục Mạn cũng không tốt, bản thân lúc đầu biết được chuyện này, tâm tình cũng không khá hơn được.

Nàng trấn an nói: "mặc kệ nguyên nhân là gì, chí ít bây giờ kết quả đều tốt, tính tình Liễu Nhi luôn yếu đuối, ký ức lớn lên toàn chịu thua thiệt, nếu có yêu vương bá đạo che chở, vậy thì có thể khi dễ người khác, còn người khác muốn khi dễ nàng...."

Thẩm Lục Mạn lại nghĩ đến lời đồn về thần thú phượng hoàng trong tộc, nhất thời rùng mình một cái.

Yêu vương thực sự là yêu tộc cường đại, là một trong tứ đại thần thú lưu truyền từ viễn cổ đến nay, là huyết mạch cổ xưa duy nhất còn sống.

Chỉ một cái hỏa phượng hoàng, cũng đủ đốt sạch thiên hạ, chứ đừng nói chi là bản lĩnh khác của yêu vương.


Có người nói, trí lực của yêu vương vô cùng xuất sắc, là người nổi bật nhất trong yêu tộc, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân tộc hại chết.

Thẩm Lục Mạn rũ mắt xuống nói: "con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần tu vi hai chúng tăng trưởng, thì không ai dám làm gì Liễu Nhi, cho nên...."

Kinh Ngạo Tuyết gật gù, ôm nàng hôn mấy cái nói: "thê tử nói rất đúng, ta phải nhanh chóng tăng tu vi, bảo hộ ngươi và Liễu Nhi mới đúng."

Nàng vừa dứt lời, liền ngồi trên đệm, bắt đầu tu luyện.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy, buồn cười xoa dấu hốn trên mặt, trong lúc toàn thân Kinh Ngạo Tuyết tản ra mộc hệ dị năng, liền hóa thành dây leo quấn quanh người Kinh Ngạo Tuyết.

Cứ vậy một tháng lặng lẽ trôi qua.

Kinh Ngạo Tuyết duỗi người, xoa đầu mở cửa phòng ra nói: "thê tử, hôm nay không định về thôn?"

Thẩm Lục Mạn đang nói về chuyện yêu giới cho Liễu Nhi nghe, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng nói: "đúng vậy, qua bảy ngày, chúng ta sẽ quay thôn, cũng đã một tháng không có tin tức của Tần Diệc Thư, Liễu Nhi rất lo lắng cho nàng."

Kinh Ngạo Tuyết đến trước mặt nàng ngồi xuống, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chung trà, nói: "Liễu Nhi đừng nóng vội, Tần Diệc Thư thông minh mưu trí, một tam hoàng tử cũng không đối phó được nàng, ta đoán nàng đang bố trí gì đó, lần đầu ta nhìn thấy nàng thì đã biết nàng không chấp nhận số mệnh này, huống chi cổ độc trên người nàng vẫn có thể giải, trong lòng nàng ung dung thì có thể làm được nhiều chuyện hơn..."

Liễu Nhi nghe vậy nói: "dưỡng mẫu cũng từng nói, nhưng mà mẫu thân làm sao biết được?"

Kinh Ngạo Tuyết xì cười một tiếng nói: "đoán, kỳ thực hành động của một người, có thể đoán được qua tính tình của nàng, ta và Tần Diệc Thư coi như cũng quen biết, nàng muốn làm gì, ta đại khái cũng có thể đoán được, hơn nữa dùng suy diễn trước đó cũng có thể đoán được đại khái."

Thẩm Lục Mạn nói: "nói đến thì trong thôn cũng đến mùa vụ thu hoạch rồi, trước đó Ngô Chí An có giúp chúng ta hái thảo dược, thân thể bị tổn thương cũng phải bồi bổ nhiều, chúng ta lần này về thôn, cũng nên giúp hắn thu gặt lương thực a."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "phải nên giúp một tay, ngược lại tu luyện là một chuyện, có gấp cũng không được, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi a, tháng này chúng ta tu luyện hết sáu ngàu, về nhà nghỉ ngơi một ngày, ta cảm giác bình chướng trong người cũng thả lỏng rồi, chắc là không lâu nữa, có thể tiến giai lần nữa rồi."

Tình trạng của nàng hiện tại coi như đã tu luyện lại lần nữa, cho nên tiến triển thần tốc, cẩn thận tính thì chỉ mới qua hai tháng, nàng cũng đã đến tu vi luyện khí bốn tầng.

Nếu là ở tu tiên giới, tốc độ như vậy cũng là một người nổi bật rồi, có thể gây tiếng vang lớn.

Thẩm Lục Mạn nheo mắt lại, trước kia khi còn là bán yêu tu luyện, vài chục năm cũng chỉ được luyện khí ba tầng tu vi, bất quá khi đó nàng là ngũ linh căn thấp kém, cho nên tiến triển chậm.

Đổi lại nếu là những đại tông môn ở tu tiên giới nói chung, từ luyện khí một tầng đến luyện khí năm tầng, cũng phải cần ba đến mười năm mới được.

Thiên tài từ luyện khí một tầng đến trúc cơ kỳ ở tu tiên giới cũng phải hết chừng 10 năm.

Đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, Thẩm Lục Mạn đoán, nếu tu vi Kinh Ngạo Tuyết muốn đạt đến trúc cơ kỳ, thì phải luyện đến bảy hoặc tám năm.

Nàng nhìn về hướng Liễu Nhi, cũng không biết Liễu Nhi tu luyện đến trúc cơ cần hết bao nhiêu thời gian.

Bất quá việc này cũng không vội, nàng hiện tại chỉ là một nhân tộc tu vi luyện khí mà thôi, sau này phải từ từ làm đâu chắc đó mới được.

Nàng đứng dậy, đi vào nhà gỗ đã dựng hơn mười ngày trước, cầm vài bình sứ ra, sau đó đó đi ra nói với hai người: "đi thôi, về thôn thôi."

Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi cùng gật đầu, một nhà ba người liền quay về thôn.

Trong một tháng này, các nàng cứ cách sáu bảy ngày, sẽ quay về thôn một chuyến, các nàng cùng với những người khác trong thôn quan hệ không tốt, cũng không cần phải thân cận với bọn họ làm gì.

Mỗi lần quay về đều phải đến nhà Tần Diệc Thư một chuyến, bởi vì Liễu Nhi đã xem xong một rương sách, nàng còn phải tiếp tục đến nhà Tần Diệc Thư học tập.

Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn đương nhiên cũng không phản đối, huống chi Tần Diệc Thư vẫn luôn dạy dỗ Liễu Nhi rất tốt.

Bất quá, từ lần trước sau Tết Khất Xảo thì Tần Diệc Thư lên trấn vẫn chưa quay về, chỉ để lại lời nhắn cho hạ nhân, để Liễu Nhi tùy ý vào thư phòng lấy sách trên giá xem, chờ nàng xong việc thì sẽ về khảo hạch.

Trong lòng Liễu Nhi thất lạc, nhưng cũng nghe lời cầm sách mang về xem, sau đó cùng mẫu thân đến nhà Ngô Chí Dũng, tìm tiểu đồng bọn Ngô Mộng Thu và Ngô Tầm Xuân chơi.

Một tháng đã trôi qua như thế, hiện tại đã về đến thôn, Kinh Ngạo Tuyết quả nhiên ở giữa sườn núi thấy được Ngô Chí Dũng đang ở trong ruộng thu hoạch lương thực.

Nàng bước nhanh xuống núi, cùng Thẩm Lục Mạn vào trong ruộng hỗ trợ, Liễu Nhi chạy đi tìm tiểu đồng bọn của nàng, tuy Liễu Nhi theo Tần Diệc Thư học tập, tâm trí cũng trưởng thành, nhưng vẫn không buông xuống việc chơi bời cùng bạn bè.

Kinh Ngạo Tuyết đứng một bên, vén tay áo lên, nói với Ngô Chí Dũng đang làm việc: "hắc, huynh đệ a, cần ta đến giúp không?"

Mấy ngày không thấy, da Ngô Chí Dũng phơi nắng lại càng đen hơn, mảnh ruộng lớn như vậy, lại chỉ có mình hắn làm, bất quá cái này cũng là do hắn kiên quyết nhận làm.

Hai vị người già trong nhà đã lớn tuổi, thu hoạch lương thực còn phải qua nhiều trình tự, bọn họ chỉ có thể ở nhà thong thả làm.

Ngô Chí An thân thể lại chưa khỏe, làm việc này đối với thọ mệnh có trở ngại, người nhà đều yêu cầu hắn ngưng làm việc nặng, cứ để vườn thảo dược của Kinh Ngạo Tuyết cho Ngô Chí Dũng chăm tốt là được.

Cho nên, làm việc trên ruộng cũng chỉ còn mỗi Ngô Chí Dũng.

Mồ hôi hắn đầm đìa, nghe vậy cũng lộ ra một hàm răng trắng, đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết vẫy tay nói: "tới đúng lúc a, qua đây giúp một tay đi a, vài ngày nữa trời sắp mưa rồi, nếu lương thực thu trễ sẽ bị thối trong đất a."

Kinh Ngạo Tuyết ứng tiếng, đi vào ruộng xem hắn chỉ một lần, liền bắt đầu khom lưng làm việc.

Thẩm Lục Mạn cũng định giúp, nhưng Kinh Ngạo Tuyết không nỡ để nàng phơi nắng, liền nói nàng về nhà làm chút việc vặt.

Làm hơn một canh giờ, Kinh Ngạo Tuyết lau mồ hôi, thở hổn hển nói: "ta nói a, ruộng nhà ngươi rộng bao nhiêu a? cảm giác làm nửa ngày rồi vẫn chưa được một nửa, hay là nhờ người đến giúp thêm đi a."

Ngô Chí Dũng buồn cười nói: "làm gì mà khoa trương như vậy, năm tay cha nương ta trồng 30 mẫu đất, sản lượng lương thực này lại không cao, nộp thuế xong, cũng chỉ còn lại đủ chi phí sinh hoạt trong nhà."

Nói đến, hắn lại nhịn không được thở dài một hơi, nhà hắn đã như vậy, chỗ khác còn khô cằn hơn, đến cảm cơm không ăn được, hài tử trong nhà phải trở thành công cụ đổi lương thực.

Kinh Ngạo Tuyết vốn cũng không hiểu nhiều lương thực ở dị giới, nhưng nàng vẫn nhớ khi còn ở hiện đại, sản lượng lương thực luôn cao, có người nói chỉ cần một mẫu đất thì thu được 1000 cần sản lượng rồi.

Nàng đem suy nghĩ của mình nói cho Ngô Chí Dũng nghe, hắn cười ha ha nói: "1000 cân? chắc là ngươi đang nằm mơ rồi a, đệ đệ ta là người giỏi trồng trọt nhất trong thôn, nhưng mỗi mẫu đất hắn trồng cũng chỉ thu được ba đến bốn trăm cân sản lượng mà thôi, ngươi nói vậy chắc là ngươi nói bậy rồi."

Kinh Ngạo Tuyết ôm tay mình, sắc mặt không vui nói: "ta không nói đùa, cái này là ta nghe được vào năm đó, không lẽ nhà ngươi trồng lương thực chỉ để ăn thôi sao?"

Ngô Chí Dũng buồn chán nói: "không phải chỉ ăn thôi sao, chẳng lẽ còn phải đem bán? nhà ta có bảy người, thỉnh thoảng còn có người thân đến cửa lấy tiền, lương thực một năm miễn cưỡng cũng chỉ đủ ăn, chính mình ăn còn không đủ no, lấy đâu ra mà mang lên trấn bán?"

Hắn nói xong, lại lắc đầu nói: "thảo nào trước kia trong thôn ngươi mang danh bất hảo, người trong thôn đều là dân chúng bình thường, luôn coi thường nhà giàu không trồng trọt, ngươi ngược lại cũng không phải quần áo lụa là, mà là hiểu biết quá ít."


Kinh Ngạo Tuyết lúng túng sờ mũi một cái, mạnh miệng nói: "nhưng nếu chỉ để ăn, thì sao không trồng khoai tây, khoai lang và bắp a? ta nhớ thứ này mùi vị khá ngon, sản lượng lại cao, mà lại dễ sinh trưởng."

"Khoai tây, khoai lang, cây bắp..... ngươi nói là cái gì vậy? ta chưa nghe nói qua bao giờ." Ngô Chí Dũng kỳ quái nói.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy ngẩn ra, vội hỏi: "ngươi chưa nghe nói qua? có phải do ngươi ra chiến trường quá lâu, cho nên đối với mấy thứ trồng trên đất không biết không?"

Ngô Chí Dũng nhìn nàng một cái, liền ngừng động tác thu hoạch nói: "lời này, ta từ nhỏ lớn lên trong thôn, vừa được vài tuổi đã theo cha mẹ đi trồng trọt, mấy năm qua kiến thức cũng rộng rãi, nhưng thứ ngươi nói ta chưa từng nghe qua, không lẽ là vị tiên nhân kia ở nơi tu tiên đó truyền lại cho ngươi?"

Kinh Ngạo Tuyết bối rối, nhíu mày trầm tư suy nghĩ.

Ngô Chí Dũng lại vội vàng thu hoạch, cố gắng hoạt động cổ và eo, không phản ứng nàng lại tiếp tục làm việc.

Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi, thầm nói: chờ nàng thu hoạch lương thực xong, quay về tìm Thẩm Lục Mạn hỏi một chút, Thẩm Lục Mạn so với nguyên chủ kiến thức rộng, khẳng định sẽ nghe qua ba loại thực vật này.

Theo lý mà nói, thực vật ở dị giới, cùng thực vật biến dị ở mạt thế có vài phần giống nhau, thỉnh thoảng có vài loại trùng tên lẫn hình dạng, đều này nói rõ, ba loại lương thực kia, tỷ lệ tồn tại ở dị giới này rất lớn.

Nàng cũng không phải muốn trồng trọt mấy thứ này, bất quá nếu có thể tìm được vài thứ thích hợp trồng trọt thu được sản lượng cao, mở rộng trong nhân gian, cũng có thể giúp được mấy người này.

Xa không nói, nhưng ít nhất có thể giúp cả nhà Ngô Chí Dũng.

Còn nếu nhiều hơn, Tần Diệc Thư đã có tư tâm làm vương, từ xưa đến nay vấn đề lương thực luôn liên quan đến chuyện quốc gia đại sự, nàng nhất định sẽ nghĩ ra cách tốt nhất để lợi dụng điểm này.

Đây coi như là nàng cảm tạ Tần Diệc Thư, là thù lao nhỏ vì nàng dốc lòng dạy dỗ cho Liễu Nhi.

Kinh Ngạo Tuyết dự tính xong, đang lúc xế chiều liền đi qua hỗ trợ xong rồi vội vàng buông nông cụ chạy về nhà.

Ngô Chí Dũng định mời nàng về nhà ăn cơm, nhưng chưa kịp mở miệng, người ta đã chạy không thấy bóng dáng.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lau mồ hôi, thu dọn nông cụ.

Chờ Kinh Ngạo Tuyết về đến nhà, Thẩm Lục Mạn đang làm cơm tối, nàng không để ý rửa mặt rửa tay, liền vọt vào phòng bếp hỏi: "thê tử, ngươi có nghe nói qua khoai tây, khoai lang và cây bắp chưa?"

Thẩm Lục Mạn bị nàng làm cho hoảng sợ, ngưng một chút liền lắc đầu nói: "chưa nghe nói qua, đây là thảo dược mới sao? ngươi cần gấp bây giờ a?"

Kinh Ngạo Tuyết dở khóc dở cười nói: "không phải, đây là cây lương thực, ở thế giới ta sống trước kia, có loại cây lương thực vừa mỹ vị lại là cao sản, thứ đó trước kia ta từng qua ăn qua, bề ngoài nó...."

Thẩm Lục Mạn sửng sốt nói: "ngươi nói là địa viên sao?"

Hai mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên nói: "địa viên hình dạng thế nào?"

Thẩm Lục Mạn miêu tả một chút, còn lấy trong góc bếp ra hai cái nói: "chính là cái này."

Kinh Ngạo Tuyết cầm trong tay nhìn một chút, ngoại hình không khác khoai tây bao nhiêu, nàng dùng dao bổ ra, bên trong là màu sữa ngà, tản ra hương vị ngọt bùi.

Nàng nhịn không được liếm một cái, phát hiện thứ này so với khoai tây còn ngọt hơn, cắn một cái, vị ngọt không khác với suy nghĩ, ngược lại càng hấp dẫn khẩu vị của nàng hơn.

Nàng nói: "sao người trong thôn trước giờ không trồng cái này chứ? mùi vị này rất tốt a, hơn nữa có người nói sản lượng lương thực cũng rất cao a."

Thẩm Lục Mạn cười nói: "đây là thứ ta tìm được trên núi, vì là bán yêu cho nên có thể cảm ứng được thực vật có thể ăn, lúc trước trong nhà nghèo, ta đào một ít trên núi mang về."

Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết ăn sống nói: "đem rửa một chút rồi ăn tiếp a, bên trên còn dính nhiều đất lắm."

Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng nói: "tên này không phải là do ngươi đặt đó chứ, địa viên.... nói thật, trình độ đặt tên phải nâng cao thêm chút nữa a."

Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, nàng không giỏi đặt tên, tên Liễu Nhi nắm đó là khi nàng vừa sinh hạ Liễu Nhi, mùa xuân hồi lâu cũng đã đến, nhìn thấy cây liễu ngoài viện đong đưa, nàng mới đặt cái tên này.

Hiện tại bị Kinh Ngạo Tuyết nói ra, nàng chỉ cảm thấy mặt nóng lên, tức giận trừng nàng một cái nói: "chắc chỉ có mình ngươi biết đặt tên a!"

Kinh Ngạo Tuyết đắc ý gật đầu nói: "cái này đương nhiên a, nếu thứ này đã chưa có ai từng ăn qua, vị lại giống như dưa hấu ngày tết niên, vậy thì gọi là khoai lang đi, hôm nào chúng ta cùng lên núi tìm thêm vài loại thực vật nữa, nói không chừng là mọc trong đất nên không có mấy người phát hiện được."

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, nghe Kinh Ngạo Tuyết cười khúc khích nói: "ta mới nói lúc Liễu Nhi đặt tên, sao lại chỉ biết gọi Đại Bạch với Tiểu Bạch thôi, thì ra là di truyền từ ngươi, ha ha, thực buồn cười a."

Thẩm Lục Mạn chợt cắt nát khoai lang, vẻ mặt tươi cười nói: "ngươi vừa nói cái gì?"

Kinh Ngạo Tuyết rùng mình một cái, vội lấy lòng nói: "kẻ hèn vừa rồi không nói gì a, ta đang khen phu nhân thiên sinh lệ chất, ôn uyển hiền lành...."

Nàng trôi chảy nói mười mấy từ, bản năng cầu sinh khiến nàng thao thao bất tuyệt.

Thẩm Lục Mạn nín cười nói: "đừng có nhiều lời, Liễu Nhi còn chưa về, ngươi đến Ngô gia đón nàng về ăn cơm chiều đi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nắm miếng khoai lang đã cắt gọn, vội vàng xoay người chạy.

Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ gật đầu, xoay người tiếp tục đi chuẩn bị cơm tối.

Chờ Liễu Nhi về nhà, sau khi ăn cơm xong, cả nhà liền đi ngủ.

Đến ngày thứ hai, vốn là lên núi tu luyện, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại nhớ đến Ngô Chí Dũng ở trong ruộng còn cần người hỗ trợ, liền ngưng lại chờ thêm vài ngày, giúp Ngô Chí Dũng thu hoạch xong lương thực rồi đi.

Nhưng người trong nhà Ngô Chí Dũng không ít, chân chính làm việc chỉ có một mình hắn.

Cho dù tốn bạc mời người đến giúp thì cũng không được, vì đến thời gian thu hoạch, mỗi nhà đều phải tự mình đi thu lấy lương thực trong ruộng mà còn chưa xong, sao có tâm tư mà đi giúp người khác.

Huống chi, trong mắt nông dân, lương thực so với bạc quan trọng hơn nhiều.

Cho nên, Kinh Ngạo Tuyết chỉ có thể mệt mỏi mà làm việc, cũng may hiện tại nàng là tu sĩ, nếu không cũng rơi nửa cái mạng.


Chờ thu hoạch đến hồi cuối, Tần Diệc Thư hơn một tháng không thấy, cuối cùng lại từ trên trấn trở về.

Sáng hôm nay, khi Kinh Ngạo Tuyết ăn cơm xong, liền cùng Thẩm Lục Mạn mang Liễu Nhi đến nhà Tần Diệc Thư.

Tần Diệc Thư lúc này đã ở trên giường, không biết vì sao còn có Cố Bạch Vi ở đó, chỉ là sắc mặt hơi khó coi, thấy Kinh Ngạo Tuyết các nàng đến, chỉ gật đầu qua loa, liền xoay người quay về phòng của nàng.

Tần Diệc Thư cười nhạt nói: "tâm tình nàng không tốt, cho nên hành vi hơi thất lễ, ta thay nàng nói lời xin lỗi với các ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết vội khoát tay nói: "không sao cả, ai mà chẳng có lúc tâm tình không vui, ta hiểu mà, bất quá trước đó sao ngươi lên trấn lâu vậy, tam hoàng tử bên kia khó đối phó sao?"

Tần Diệc Thư dừng một chút, dường như không nghĩ đến nàng lại trực tiếp hỏi như vậy.

Nói đến, người ngay thẳng như Kinh Ngạo Tuyết cũng không thấy nhiều.

Nàng nói: "tam hoàng tử đã được ta khuyên nhủ, thay đổi tuyến đường tiếp tục về phía nam vân du, qua vài ngày lại không dấu vết quay về kinh thành, cũng sẽ không khiến cho bất kỳ kẻ nào hoài nghi, hắn muối chiêu hiền đãi sĩ, muốn ta giúp hắn đoạt đế vị, việc này...."

Nàng chưa nói xong, nhưng cũng không muốn nói dối cả nhà Kinh Ngạo Tuyết.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn cũng có thể đoán biết được, đến cả Liễu Nhi cũng đoán được ý đồ thực sự của nàng, nhưng tam hoàng tử lại không thể đoán ra được.

Có thể thấy địa vị che lòng người, tam hoàng tử nghĩ Tần Diệc Thư cũng giống như Tần gia, chỉ biết dựa theo chỉ thị, đời đời trung thành phụng dưỡng đế vương.

Nhưng hơn 10 năm trôi qua, nếu quân vương thực sự anh minh cơ trí, Tần Diệc Thư còn nể tình phò tá một chút....

Nhưng biết rõ quân vương và triều đình đã mục nát, còn muốn dùng lực một người ngăn cơn sóng dữ, thực sự là quá ngu xuẩn.

Chí ít Tần Diệc Thư không làm được, nàng thà cướp lấy.

Nàng rũ mắt xuống, vẫy tay với Liễu Nhi nói: "dưỡng mẫu đưa ta rương thư đã đọc hết rồi, lại mượn thêm hai rương thư, hiện tại đang đọc thuộc rương thư thứ hai rồi."

Trí nhớ hài tử có thể tạo nên, Liễu Nhi vốn có trí nhớ siêu quần, chưa từng có tình trạng thấy qua mà quên, nhưng hôm nay qua một hai tháng rèn luyện, cơ bản đã có thể đã có thể không quên được chuyện nàng đã làm qua.

Dĩ nhiên, cái này cũng không phải bản lĩnh lợi hại gì, chí ít tu sĩ trúc cơ kỳ ở tu tiên giới trở lên, đều có thể gặp qua đã không quên được.

Tần Diệc Thư nhìn thấy Liễu Nhi tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nàng tạm thời không có dự định lập gia đình, nhưng lại xem Liễu Nhi như là gia đình của mình.

Nàng nhìn ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết, nói: "nếu không có gì, các ngươi về trước đi, Liễu Nhi ở lại chỗ ta, ta dạy thêm cho nàng vài thứ."

Kinh Ngạo Tuyết mím môi, không tình nguyện nói: "vậy làm phiền rồi."

Nàng đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến dự định mấy ngày trước, liền trôi chảy nói ra.

Tần Diệc Thư là người khôn khéo, liền nghĩ đến nhiều chuyện, vội vàng nói: "ngươi nói cây lương thực đó hàng mẫu không?"

Kinh Ngạo Tuyết liếc nhìn Thẩm Lục Mạn, đối phương lấy một củ khoai lang trong túi ra, đưa cho Tần Diệc Thư kiểm tra một chút.

Biểu tình Tần Diệc Thư ngưng lại, hít sâu một hơi nói: "nếu đúng như lời ngươi nói, thứ này có sản lượng cực cao, ta nhất định sẽ lợi dụng tốt."

Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết, ánh mắt trịnh trọng nói: "ngươi biết thứ này trồng thế nào sao?"

Cái này Kinh Ngạo Tuyết thực sự không hiểu, nàng lắc đầu nói: "nếu thứ này ngươi cần dùng, lúc ta cùng thê tử vào núi tu luyện, thuận tiện mang về mấy bụi cây cho ngươi, người trên tay ngươi không ít, tìm một người biết trồng trọt nghiên cứu một chút, có thể sẽ có được kết quả a."

Tần Diệc Thư lên tiếng nói: "như vậy đi, đạ tạ a."

Kinh Ngạo Tuyết khoát tay, bế Liễu Nhi bên dưới, hôn một cái vang dội lên mặt nàng, liền cùng Thẩm Lục Mạn về nhà.

Nhà Ngô Chí Dũng vẫn chưa thu hoạch xong, bất quá còn dư lại không nhiều, Kinh Ngạo Tuyết giúp được nửa ngày, đến trưa thì thu hoạch cũng gần xong.

Còn dư lại, thì mấy người lớn trong Ngô gia tự xử lý, cũng không cần đến nàng nữa.

Kinh Ngạo Tuyết dùng thời gian mấy buổi tối này ươm mầm thảo dược, giao cho Ngô Chí Dũng dặn hắn khi rảnh thì đem đi trồng, sau đó vẫy tay từ biệt lên núi.

Thời gian vội vàng trôi đi, đảo mắt liền tới cuối năm.

Kinh Ngạo Tuyết nhắm mắt đả tọa, linh khí từng chút cọ rửa kinh mạch vốn đã rộng rãi, loại trừ tạp chất dư thừa trong cơ thể, không biết qua bao lâu, lại nghe được âm thanh "thình thịch" di chuyển vang lên, linh khí trong đan điền lại tăng lên gấp đôi.

Nàng mở hai mắt ra, thuần thục niệm chú thanh khiết, loại trừ dơ bẩn trên người.

Thẩm Lục Mạn biến thành hình người đến trước mặt nàng nói: "chúc mừng ngươi, tiếp nhập vào luyện khí năm tầng rồi."

Kinh Ngạo Tuyết tiến triển thần tốc, trước kia vốn là song linh căn, sau khi bị Mộc Ly Phần Hỏa thiêu đốt lại sinh ra linh căn mới, trải qua Ly Mộc Phần Hỏa và lửa phượng hoàng rèn luyện, nên linh căn càng thuần khiết xuất chúng.

Mấy ngày nay, nếu không phải cố ý áp chế tu vi, làm đến đâu chắc đến đó, mà dùng hết khả năng hấp thu linh khí, thì nàng cũng đã bước vào luyện khí năm tầng từ mấy tháng trước rồi.

Dựa theo khả năng chứa linh khí của nàng, tuy hiện tại chỉ là tu vi luyện khí năm tầng, nhưng đối phó với tu vi luyện khí bảy tầng cũng không có chướng ngại nào.

Đang trong thời kỳ khởi đầu tu luyện, căn cơ càng nắm chắc, thì con đường tu luyện mới có thể bằng phẳng được.

Đây cũng là điều Thẩm Lục Mạn suy nghĩ kỹ mới kiến nghị, còn Kinh Ngạo Tuyết cũng chỉ chọn cách tiếp nhận.

Một hồi gió lạnh thổi qua, Kinh Ngạo Tuyết không khống chế được mà rùng mình một cái nói: "lạnh quá a, mùa động thật không dễ chịu gì, nhất là mùa đông phương nam, nhìn thì không quá lạnh, nhưng trong lòng lại lạnh rét, ở phương bắc chí ít còn có ấm lô để sưởi."

Thẩm Lục Mạn cười nói: "nào có như vậy, nếu ngươi thực sự cảm thấy lạnh, không bằng dùng linh khí làm một cái lớp phòng lạnh đi, tu vi của ngươi hiện tại cũng đã làm được rồi, nhưng chưa đủ để rèn luyện, tương lai gặp tu sĩ đối chiến sẽ gặp nhiều thua thiệt."

Đây cũng là điều cho đến nay Thẩm Lục Mạn vẫn con lo lắng, cho nên mấy ngày nay ngoại trừ tu luyện, còn cùng Kinh Ngạo Tuyết một đấu một.

Kiếp trước ở mạt thế Kinh Ngạo Tuyết thân kinh bách chiến, quyết đấu lại quỷ kế đa đoan, sau đó Thẩm Lục Mạn cũng dần rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết dùng linh khí không quen, luôn có thói quen cận chiến, còn sử dụng năng lượng đặc thù trên người, nếu cứ như vậy dễ bị đối phương bắt được điểu yếu trên người, nếu đánh với cường giả....

Thẩm Lục Mạn thấy kết quả không tốt, Kinh Ngạo Tuyết duỗi người, nhìn nàng ngoắc ngón tay nói: "đến đây a, thê tử, đến giúp ta sưởi ấm cái coi."

Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, tức giận trừng nàng một cái, coi như vừa rồi nói thành vô ích.

Mà Kinh Ngạo Tuyết cũng chắc thấy lạnh thực sự, chỉ là muốn dụ nàng chủ động đến mà thôi.

Nhưng nàng lại cũng không thể cự tuyệt, Thẩm Lục Mạn mím môi đi tới, chốc lát bị Kinh Ngạo Tuyết ôm lấy hôn đến thở không nổi.

Toàn thân nàng nóng lên, chỗ này lại là thâm sơn, căn bản không có người ngoài, Kinh Ngạo Tuyết lại càng kích động, mắt thấy không thể khống chế được, Thẩm Lục Mạn liền nói: "cổ trùng."

Hai chữ này liền tưới tắt tâm tư động dục ngu ngốc của Kinh Ngạo Tuyết, nàng tức giận cắn cổ Thẩm Lục Mạn một cái, nhưng lại không nỡ làm mạnh, chỉ mút vài cái, nói: "sau này ngươi phải giữ lời, đến khi đó phải bù đắp lại cho ta a."

Thẩm Lục Mạn lại nhớ đến lần trước Kinh Ngạo Tuyết dày vò cả đêm, mệt đến ngón tay cũng không nhấc lên được, nhất thời rùng mình một cái, cười gượng.

Kinh Ngạo Tuyết ý vị thâm trường nhìn nàng nói: "ta cảm thấy tâm tư có chút rối bời, tiếp tục tu luyện nữa có thể sẽ gặp trở ngại, hay là về nhà vài ngày, rồi lại tiếp tục a."

Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "cũng được, cũng sắp qua năm mới rồi, chúng ta cũng...."


"Khoan đã!" Kinh Ngạo Tuyết ngây người nói: "ngươi vừa nói cái gì, sắp qua năm mới rồi sao?"

Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ nói: "đúng vậy, trước đó đã là cuối năm rồi, dĩ nhiên sẽ phải chuẩn bị qua năm mới a."

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, dị giới không có lịch xem ngày tháng, thời gian mỗi ngày đều rối tung.

Nhất là lúc nàng tu luyện, bình thường nhắm mắt lại, mở mắt lại qua hết mấy ngày.

Cho dù qua vài tháng cũng không có chuyện gì lớn, Thẩm Lục Mạn vẫn ngồi cạnh mình, Liễu Nhi chưa đủ sáu tuổi nên vẫn chưa thể tu luyện, cho nên phần lớn thời gian đều ở nhà Tần Diệc Thư học tập.

Nói đến, cũng đã vài ngày không thấy Liễu Nhi rồi, nàng nói: "được, chúng ta về nhà thôi, nếu sắp qua năm mới rồi, vậy ở nahf thêm vài ngày đi a."

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, hai người từ trên núi về nhà, hiện tại bầu trời cũng mờ mịt, Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta qua nhà Ngô Chí Dũng một chuyến, chút nữa đón Liễu Nhi về nhà."

Thẩm Lục Mạn cũng phải thu dọn phòng, còn phải lên kế hoạch chuẩn bị mừng năm mới, liền gật đầu đáp ứng.

Chờ Kinh Ngạo Tuyết đến nhà Ngô Chí Dũng, gia đình hắn cũng đang náo nhiệt, bên trong truyền đến nhiều âm thanh hỗn loạn, mở cửa là tiểu tư Xuân ca nhi.

Hắn nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết, vội vàng nhìn phía sau nàng một chút, không thấy Liễu Nhi có chút thất vọng nói: "Kinh bá mẫu đến."

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "ta đến tìm đại bá ngươi, hiện tại hắn có rảnh không?"

Xuân ca nhi lại tùy tiện chạy vào viện gọi một tiếng, nghe Ngô Chí Dũng đáp lại, liền nói: "đại bá đang rảnh."

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cười ra tiếng, Ngô Chí Dũng đi tới vỗ ót Xuân ca nhi nói: "tiểu tử thối, đi vào trong chơi đi."

Xuân ca nhi lập tức như cá bơi lách, vội rút vào trong viện.

Ngô Chí Dũng vẻ mặt tươi cười nói: "ai nha, tu luyện về rồi? ta nói rồi a, tu luyện thế nào cũng phải nhớ qua năm đoàn viên với gia đình a."

Chuyện này, Kinh Ngạo Tuyết đúng là đã quên.

Nàng lúng túng sờ mũi một cái nói: "ân, qua đây nói với ngươi một tiếng, thuận tiện hỏi ngươi một chút dược cao và dược thảo bán sao rồi?"

Trước đó nàng kiến nghị Ngô Chí Dũng trồng thảo dược, Ngô Chí Dũng cũng là một nam nhân trung hậu, liền đem chuyện này để trong lòng.

Sau khi cả nhà thu gặt lương thực xong, thì phải chờ xuân sang năm mới có thể trồng tiếp.

Nhưng thảo dược thì khác mặc kệ mùa đông cũng có thể mọc lên được, ngược lại ruộng cũng trống không, Ngô Chí Dũng liền đem mầm thảo dược trồng trong ruộng nhà mình, trồng liên tiếp hơn mười mẫu đất.

Ngô Chí An biết thảo dược này tinh quý, chính mình biết không thể nuôi sống được thảo dược, cho nên luôn cẩn thận chăm sóc.

Nhưng không ngờ, thảo dược sinh trưởng vô cùng tốt, đến tháng 10 đã hái được một đột.

Mùa đông ở phía nam nhiệt độ không quá lạnh, cũng không có tuyết rơi, cho nên Ngô Chí Dũng lại trồng thêm một chút, mấy ngày trước mới hái xong.

Kinh Ngạo Tuyết vốn cũng muốn lấy thảo dược đi luyện chế đan dược, nhưng Thẩm Lục Mạn lại không cho nàng làm như vậy, nói là ở phàm nhân giới có tu sĩ như quốc sư và Lam di nương, rất dễ nếm được công hiệu của đan dược, bên trong lại không có tạp chất, nói thế nào cũng sẽ có chuyện.

Cho nên từ đó trở đi, chỉ có thể đem thảo dược đi bán, rồi dùng phần còn dư chế dược cao.

Sản lượng thảo dược cũng không tệ, các nàng lại quan biết Cố Bạch Vi của Bách Thảo Đường, Cố Bạch Vi xem phẩm chất thảo dược xong, liền mang đi hơn phân nửa.

Thảo dược còn dư lại, thì Kinh Ngạo Tuyết tự mình giữ lại, để làm dược cao.

Dù sao làm thêm một chút việc, cũng có thể kiếm thêm một chút tiền.

Lợi nhuận từ dược cao so với thảo dược còn lớn hơn nhiều.

Chuyện này, phần lớn thời gian nàng đều không ở trong thôn, cũng lười quản mấy việc không đâu này, chỉ giao lại cho Ngô Chí Dũng đi xử lý.

Cho nên nàng đem phương pháp làm dược cao, cùng với việc xử lý tiêu thu toàn quyền giao cho Ngô Chí Dũng, sau đó chỉ cần lấy hoa hồng là được.

Ngô Chí Dũng mặt hồng hào, cả người tinh thần phấn chấn nói: "thảo dược vài ngày trước có đưa cho Cố tiểu thư rồi, dược cao cũng đã làm xong đưa cho Tần tướng quân, hai bên đều thanh toán bạc, tổng cộng ba vạn lượng."

Hắn nói xong thì quay về phòng, một lát sau cầm một cái hộp đi ra nói: "đây là bạc đổi được, ngươi kiểm tra đi, số lượng có đúng không."

Kinh Ngạo Tuyết liếc hắn một cái nói: "nhân phẩm của ngươi dĩ nhiên ta tin rồi, đã như vậy, ta mang rương này về, sang năm chúng ta tiếp tục hợp tác a."

Ngô Chí Dũng xoa tay vội vàng nói được, hắn nhìn Kinh Ngạo Tuyết xoay người rời đi, trong lòng tấm tắc không thôi.

Xoay người quay về phòng, cha hắn là Ngô lão hán còn đang cầm tẩu thuốc hút sụt sụt nói: "Kinh Ngạo Tuyết này là người tốt a, cả nhà chúng ta đều nhờ người ta xuất thủ giúp đỡ mới bán bạc lời, các ngươi đừng làm chuyện có lỗi với người ta."

Lời này nghe có chút kỳ quái a, Ngô Chí An đau đầu nói: "con biết rồi, cha, vậy sau này nhà chúng ta chỉ trồng thảo dược thôi a, bốn tháng năm nay so với mấy chục năm trước chúng ta kiếm được nhiều nhất a."

Ngô lão hắn cầm tẩu thuốc gõ đầu hắn một cái nói: "thảo dược có thể kiếm tiền, nhưng lương thực ăn cơm không thể không trồng, sau đó liền phân một nửa trồng thảo dược, một nửa trồng lương thực, thuế triều đình bên kia, còn phải dùng lương thực nộp lên a."

Ngô Chí An cười ngu si, Ngô Chí Dũng nói: "năm nay chúng ta bán lời mấy ngàn lượng, cha, hay là sang năm chúng ta sửa lại viện tử đi a, hài tử Mộng Thu cũng đã lớn, còn là một cô nương, không thể tiếp tục ngủ trong phòng ta."

Tuy có vách ngăn lại còn dùng vải mành che, nhưng cô nương gia cũng đã lớn rồi, ở cùng cha ruột hoài, danh tiếng truyền ra ngoài không được tốt.

Ngô Mộng nghe vậy, nhìn cha mình hỏi: "cha, trong nhà có tiền lời như đã nói, vậy có thể cho con và đệ đệ đến học đường để học tập được không?"

Ngô Chí Dũng xoa đầu nàng nói: "đệ đệ con có thể đi, nhưng con là cô nương gia, không thể đến học đường được."

Ngô Mộng Thu nghe vậy, tâm tình cũng xuống thấp.

Ngô Chí Dũng không đành lòng liền ôn nhu nói: "bất quá nếu con muốn học, có thể lên Tích Thiện Đường trên trấn, chỗ đó mời nhiều ma ma từ những nhà giàu từ kinh thành đến, đều dạy về nữ công thêu thùa, thi từ ca phú, tất cả đều dạy hết, có người nói còn dạy rất tốt..."

Ngô Chí Dũng nói một tràng, Ngô Mộng Thu quả nhiên tâm động, đỏ mặt gật đầu.

Nàng không muốn bị Liễu Nhi bỏ lại đằng xa, Liễu Nhi là nữ á nhân, có thể theo Tần tướng quân học tập, nàng cũng có thể.

Trước kia không nói vì trong nhà không có dư, nhưng hiện tại trong nhà đã có tiền rồi, nàng cũng nên nghĩ cách thử một lần.

Nói chung, nàng nhất định sẽ cố gắng!

Lúc này, Tần Diệc Thư đang ở trong thư phòng dạy Liễu Nhi nói: "sự vật không thể nhìn bề ngoài một cách đơn giản, giống như là vương triều phồn vinh này, nháy mắt rồi sẽ gặp bấp bênh ở trong, cũng giống như Tích Thiện Đường trên trấn vậy, là do ma tôn Hoa Lăng Lam lòng dạ độc ác tổ chức, mục đích dĩ nhiên không đơn giản, theo ta thấy, hẳn là tìm đường lui cho mình."

Nàng nhìn Liễu Nhi nói: "nghe nói mẫu thân ngươi cũng biết Lam di nương?"

Liễu Nhi chần chờ lắc đầu nói: "việc này, ta không nghe mẫu thân nói, nhưng mà nếu đối phương là ma tôn, vậy khẳng định không có ý tốt, sau này ta sẽ nói với mẫu thân."

Đang nói, thì hạ nhân ngoài cửa vào bẩm báo, nói Kinh Ngạo Tuyết đã đến quý phủ.

Hai mắt nàng sáng lên, thấy Tần Diệc Thư gật đầu, liền xoay người thái độ ưu nhã đi ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận