Chương 37: Giết chóc
Kinh Ngạo Tuyết híp mắt nhìn đám người chen chúc mà tức giận.
Lúc đầu nàng có chút bất đắc dĩ cùng uất ức, thầm nói: nàng còn phải vội về nhà a, Thẩm Lục Mạn ở nhà chắc lo lắng lắm, Liễu Nhi cũng vậy a, nói không chừng cái mặt bánh bao đang nhăn lại vì lo lắng a.
Kết quả vừa chuẩn bị từ trong đám người, mở đường máu chạy qua, thì thấy cách đó không xa có tiểu hài đang chạy chơi, chen vào đám người xung quanh.
Ngay sau đó liền bị mấy cái phụ nhân trung niên chặn đường, túm hắn lại tức giận mắng một trận, khiến hắn mặt mũi nhăn nhó sợ hãi.
Kinh Ngạo Tuyết mắt trừng miệng ngốc, không dám sốt ruột chen lấn nữa.
Nàng theo dòng người đi tới, chán đến ngáp một cái, trong cái khổ lại nghĩ đến cái vui. Thì ra ở dị giới cũng có giờ tối chậm a, hôm nay nàng coi như hiểu biết thêm a.
Nàng theo hướng ra khỏi trấn trong đám người chen lấn, dĩ nhiên đi đường cũng chậm hơn ngày thường gấp hai lần, giờ cũng đến cửa trấn.
Rốt cuộc sau khi ra khỏi thành, nàng thở dài một hơi.
Lúc này, sắc trời đã tối rồi, chỉ còn lại chút màu đỏ lửa từ phía tây, trăng đã lên cao, Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua thấy ánh trăng vừa lớn lại tròn, không khỏi cảm khái trong lòng: thì ra hôm nay là ngày rằm a.
Nàng không thể chậm trễ hơn nữa, liền phóng người lên ngựa, cưỡi thật nhanh chạy về thôn.
Trên đường cưỡi ngựa, luôn có âm thanh đám ngựa phía sau lưng nàng cách một khoảng.
Lúc đầu, Kinh Ngạo Tuyết không để ý việc này, nàng còn đang nghĩ về nhà dùng cách gì để thuyết phục Thẩm Lục Mạn, không để nàng suy nghĩ nhiều.
Nhưng tiếng chân ngựa lộc cộc sau lưng càng lúc càng gần, cảm giác nguy hiểm chiếm lấy não bộ.
Nàng thử dò xét cho ngựa đi chậm lại, đám ngựa phía sau cũng theo đó chậm lại.
Nàng nhếch miệng cười lạnh một tiếng, vung roi lên quất mông ngựa, con ngựa bị đau liền dồn sức chạy thật nhanh như bay ra ngoài.
Đám ngựa sau lưng cũng vang lên âm thanh roi quất hỗn loạn đuổi theo sau.
Cái này khiến Kinh Ngạo Tuyết xác định những kẻ này đang theo nàng.
Nàng ổn định thân mình, quay đầu nhìn lướt qua, phát hiện đối phương mang theo không ít người, chừng hai ba chục người, hèn chi vang lên tiếng lộc cộc rõ ràng như vậy, nhất là dưới tình huống cảnh vật xung quanh yên tĩnh như vậy.
Lúc này, sắc trời đã tối hẳn.
Kinh Ngạo Tuyết tận lực cưỡi rời khỏi đường lớn, đi sâu vào trong núi.
Đám người sau lưng thầm mắng một câu, một tên trong đó cả giận nói: "đại ca, cô nương kia đã phát hiện ra chúng ta."
Đại ca trong miệng hắn đang cưỡi ngựa đi đằng trước, hắn mặt không đổi nheo mắt thầm nói: người này xem ra có chút năng lực.
Bất quá, hắn cũng không để một á nhân vóc người gầy yếu vào trong mắt.
Hắn nhàn nhạt phân phó nói: ''không có gì đâu, tiếp tục đuổi theo, nàng như vậy cũng tiết kiệm nguy hiểm tung tích chúng ta bị bại lộ."
Những người khác nhao nhao lên tiếng, một người trong đó nói: "lão thất phu Lương Thăng Vinh kia hiện tại có bạc bắt đầu muốn làm đại gia rồi a, nhớ năm đó hắn còn quỳ trước mặt chúng ta như là chó xin ăn."
"Quản hắn nhiều làm gì, thời gian qua chúng ta cũng sống tốt rồi a, có bạc xài, có đàn bà chơi, cũng là cuộc sống thần tiên rồi a. Ai nha, ta nói a, không nói đến vấn đề đó, á nhân này dung mạo so với mấy ả bán hoa trên phố còn tốt hơn a, các ngươi cũng biết ta mà a, chút nữa giết nàng thì cho ta chút thời gian thoải mái một chút a."
"Ha ha, lão tứ, ngươi thật có đức hạnh a, vừa nói đến mỹ nhân, cho dù già trẻ hay nam nữ đều bị cái thứ trong đũng quần ngươi chui lên ý kiến, thật không ra đàn ông rồi a."
Nam nhân gọi là lão tứ liếc mắt nói: "các ngươi không hiểu gì hết, chuyện như vậy rất tốt a, đại ca, được không a."
Nam nhân dẫn đầu trừng hắn một cái, tức giận: "hành động nhanh lên, ta còn chưa quên lần trước ngươi chơi tiểu cô nương 2 tuổi, làm trễ nãi thời cơ tốt, hại chúng ta đến giờ còn phải chạy trốn."
Lão tứ sờ mũi, vội cười ha ha nói xin lỗi, trong lòng lại vui vẻ, vóc dáng Kinh Ngạo Tuyết thực sự rất đẹp, khiến hắn lần đầu nhìn thấy trong lòng đã ngứa ngáy.
Đám người đuổi theo, vẫn không để Kinh Ngạo Tuyết thoát khỏi tầm mắt.
Kinh Ngạo Tuyết cưỡi cũng không nhanh, nàng cố ý làm như vậy, chính là muốn tìm một chỗ yên tĩnh không người, giải quyết chuyện giết người cho thỏa nguyện.
Đám người sau lưng nói những gì, nàng vẫn nghe thấy rõ không lọt một chữ.
Hết cách rồi a, khoảng cách đôi bên không xa, dù đối phương tận lực nén lại âm thanh, nhưng vẫn bị Kinh Ngạo Tuyết nghe thấy hết.
Nàng nheo mắt lại, trong lòng nghĩ: Lương Thăng Vinh a, ngươi đúng là chó không mọc được ngà voi a, ba lần bốn lượt tự tìm đến cửa, coi nàng là bùn nặn thành người sao, còn dám tính toán với nàng?
Lần trước bị Thẩm Lục Mạn đánh thành như vậy, chưa chết nhưng cũng không nhớ được dài lâu a.
Về chuyện khác nàng lại có chút cảm kích, dù sao cũng không phải ai cũng giàu có a, mỗi lần nàng sắp hết tiền thì có một tên thò ra trên đầu viết "mau đến hại ta đi", còn đem bạc đến cho nàng dùng.
Trên mặt nàng vui vẻ, thầm nghĩ: nếu như vậy, nàng cũng không cần khách khí, đúng lúc đang buồn không bạc mua ngọc trồng thảo dược, lúc này lại có người đem bạc với đầu đến rồi a.
Nói đến nàng phải ra mặt hảo hảo cám ơn đối phương mới được a.
Nàng nghĩ vậy, đứng trước một nơi trước không thôn sau không quán, xung quanh không bóng người, nhẹ "hu" một tiếng để ngựa dừng bước.
Đám người phía sau, cưỡi ngựa bao vây nàng, trong miệng phát ra tiếng cười đắc ý, châm chọc nói: "chạy a, sao không chạy tiếp đi?"
Kinh Ngạo Tuyết ánh mắt nhàn nhạt nhìn đối phương, thấy đám người này thân hình cao to, bắp thịt cường tráng, quần áo trên người cũ nát, vẻ mặt mang khí tức nghèo túng.
Thoạt nhìn như đám liều mạng, ánh mắt bọn chúng nhìn nàng mang vài phần hung ác cùng khinh thị.
Kinh Ngạo Tuyết rất quen thuộc ánh mắt như vậy, nàng cẩn thận nhìn một chút, phát hiện mình không quen bất cứ ai trong số họ, nàng vẫn có thể cảm ứng được chút máu tanh từ trên thân những người này, vì trên tay họ đã từng dính máu nên mới có khí tức này.
Kinh Ngạo Tuyết hơi thiêu mi nói: "Lương Thăng Vinh phái các ngươi đến."
Trước mặt nàng các nam nhân làm thuê này nghe nàng nói vậy liền dừng một chút nói: "phải, lấy tiền thì phải giết người, có trách thì ngươi tự trách mình số không tốt đi a, nếu không..."
Kinh Ngạo Tuyết cười cong môi, không để ý lời hắn hỏi: "chỗ này, là tất cả người ngựa của ngươi?"
Ánh mắt nàng đảo qua đám người, một nam nhân trách trách hô hô nói: "lời này có ý gì? ta cho ngươi biết, không cần huynh đệ ta xuất thủ, chỉ một mình ta cũng đủ hạ ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhẹ nhàng quét mắt nhìn hắn một cái, từ trên lưng ngựa lưu loát nhảy xuống.
Nàng cởi áo khoác ra, đặt lên yên ngựa, đem dây cương ngựa cột vào thân cây, phòng nó sợ hãi mà chạy trốn.
Ngựa này là nàng tốn 100 lượng mua, nếu mà mất thì nàng cũng tiếc lắm a.
Âm thanh hèn mọn quen thuộc vang lên, Kinh Ngạo Tuyết liền biết hắn chính là lão tứ, nói: "ai nha, nếu định cởi quần áo dùng mỹ nhân kế, vậy tiếp tục cởi đi a, nếu hôm nay ngươi lấy lòng ta khiến lão tử ta vui vẻ thì ta sẽ cho ngươi toàn thây a."
Kinh Ngạo Tuyết bất động thanh sắc, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, vẫn ung dung vận động cổ cùng cổ tay của mình lười biếng nói: "được a, ngươi đã muốn cùng ta thân mật giao lưu, vậy ngươi tiến lên đây trước đi a."
Lúc này, giọng nói cùng biểu hiện của nàng đều quá kiêu ngạo, khiến lão tứ cười lạnh một tiếng.
Hắn nói với tên dẫn đầu: "đại ca, nói rồi a phải cho ta thoải mái trước, các ngươi không được nhúng tay vào, xem ta giết chết con đàn bà thối tha này a."
Tên dẫn đầu khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy trạng thái này của Kinh Ngạo Tuyết kỳ lạ, tình huống như vậy nếu là á nhân khác gầy yếu, thấy địch nhân như vậy đã sớm tè ra quần.
Nhưng á nhân trước mắt không biết có phải hắn nhìn lầm không, mà thấy được đối phương đang hưng phấn đầy sát ý, cùng vẻ ngoài xinh đẹp yêu diễm của nàng không hợp chút nào.
Kinh Ngạo Tuyết đúng là lúc này đang khác lạ, nàng đang rất hưng phấn, hưng phấn muốn bùng nổ.
Ở dị giới, có cuộc sống bình yên, mặc dù nàng cũng thích, nhưng vẫn chưa thích ứng đủ.
Tâm trí nàng vẫn chưa bị cuộc sống này làm cản trở thành ma chướng, ngược lại mãnh thú khát máu trong lòng càng trở nên nôn nóng, không ngừng mài nanh vuốt nhuốm máu, điên cuồng kêu gào muốn xé nát người đầy huyết nhục quăng đi.
Nếu là ban ngày, có nhiều người nhìn nàng động thủ cũng không sảng khoái được.
Nhưng hiện tại là ban đêm còn có ánh trăng mờ ảo, đầu lưỡi màu đỏ lộ ra liếm lấy đôi môi đỏ tươi nói: "bớt xàm xí đi, muốn thì nhanh qua đây đi."
Lời này chọc tức lão tứ, hắn không chờ đại ca hạ lệnh liền cưỡi ngựa điên cuồng lao đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói nhỏ: "ngàn vạn lần đừng lưu tình, đừng khách khí với ta, ta thực sự đã lâu không giết người rồi, ta cũng nhớ muốn chết a."
Nàng thực sự tưởng niệm chuyện này a, túm đầu con người bóp nát trong vui vẻ, tưởng niệm máu ấm bắn đầy mặt, trong người vui vẻ cùng tưởng niệm đôi bàn tay nắm giữ cuộc sống khống chế một con người.
Đại ca vốn cảm thấy tình thế khác thường, lúc này nghe thấy nàng nhỏ giọng nói, lại thấy ánh mắt khát máu của nàng, liền rùng mình.
Hắn vội kêu lão tứ quay lại, nhưng đối phương đã hung hăng lao đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết.
Khóe miệng Kinh Ngạo Tuyết mang tiếu ý càng sâu, ngũ quan xinh đẹp thường ngày, lúc này trở nên có chút vặn vẹo, mang theo vài phần dữ tợn cùng khát máu.
Tiếu ý trên mặt nàng, mộc hệ dị nàng trong người nàng như dòng sông đang cuộn trào, trải rộng trên từng tấc kinh mạch trong cơ thể, khiến cho nàng trong thời gian cực ngắn, sức lực trong người cũng tăng vọt.
Nàng chỉ hơi nghiêng qua một bên đã tránh được bước chân đá cưỡi ngựa của lão tứ.
Khi lão tứ còn đang đần độn nghi hoặc, tại sao lúc mình đá ra lại hụt, thì dưới chân Kinh Ngạo Tuyết giẫm lên một cái, mượn cổ trợ lực này, thân thể bung lên cao, dễ như trở bàn tay túm được y phục đối phương, như diều hâu ngậm gà còn, túm một tên tráng hán từ trên lưng ngựa kéo xuống đất.
Lão tứ chỉ cảm thấy trước mắt phạm vị chợt thay đổi, sau một khắc liền đập xuống đất, một chân hắn bị trong lực nghiền ép.
Hắn thở hổn hển, không nhận thấy được nguy cơ ập đến, quát: "mẹ nó con đàn bà thối tha, mau buông ra."
Kinh Ngạo Tuyết một cước đạp lên đầu hắn, trong lúc đám người còn chưa tỉnh hồn vì động tác quá nhanh, nàng liền nhún chân hung hăng dùng sức nghiến ép đầu hắn.
Lão tứ oang oang kêu to, trong miệng không ngừng mắng chửi, càng nói càng khó nghe.
Đám người sau lưng đại ca đen mặt vội nói: "vị nữ hiệp này, tại hạ cùng các huynh đệ đầu óc kém, quấy rầy đường về nhà của ngươi, chúng ta chỉ là người làm giúp việc mà thôi, hiện tại chúng ta sẽ rời khỏi đây, sẽ không gây sự với ngươi, còn có ngân phiếu trên người đều cho ngươi, được không..."
Kinh Ngạo Tuyết không phản ứng, nàng chỉ dùng chân hung hăng giẫm vài cái đạp đầu lão tứ đến bung máu.
Đang lúc mọi người phẫn nộ hô hào, trên mặt nàng lại lóe lên khoái ý phách lối.
Thầm nghĩ: quả nhiên muốn làm gì thì làm, muốn giết người cảm giác cũng thật thoải mái a.
Nàng không để ý đám người khuyên can chửi bới kia, cúi người tháo y phục đối phương mặc lên người mình, đến cả hà bao của đối phương cũng đã cất xong.
Đại ca thấy vậy hơi cắn răng, trong lòng thở dài một hơi.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết vừa mặc áo xong, khẽ thở dài một tiếng nắm cổ lão tứ, dùng cánh tay gầy yếu nâng người hắn lên.
Hiện tại mặt mũi lão tứ bầm dập, vẫn còn ý thức, cảm giác áp bách thở không thông, sắc mặt của hắn nhanh tím tái.
Lão đại thầm nghĩ không ổn, hắn thấy rõ đáy mắt Kinh Ngạo Tuyết khát máu vội nói: "khoan đã."
Sau một khắc, Kinh Ngạo Tuyết liền cười lạnh, dễ như trở bàn tay bẻ gãy cổ đối phương.
Thân thể lão tứ không còn giãy dụa nữa, hắn đã chết.
Mọi người vừa phẫn nộ lại đau lòng, Kinh Ngạo Tuyết còn cảm thấy chưa đủ, nàng cắn rang dùng lực liền nắm đầu đối phương kéo "rắc" một tiếng khiến người nghe rợn tóc gáy, từ trên cổ bứt xuống.
Máu văng khắp nơi, người vừa rồi còn sống chớp mắt biến thành thi thể đầy máu.
Đám người ở đây nín lặng, bọn chúng hoảng sợ trợn to hai mắt, nghẹn họng nhìn trân trối một chữ cũng không nói được.
Kinh Ngạo Tuyết lại nheo mắt suy nghĩ, tùy ý đem đầu người trên tay ném xuống đất, coi như túc cầu mà đá.
"Cạch cạch" âm thanh vang lên, nghe như âm thanh túc cầu rơi xuống đất, có vài phần giống nhau.
Kinh Ngạo Tuyết cười đùa, miệng sinh ra âm thanh thanh thần kinh.
Nàng thực sự rất thích chuyện này, đem người nghiền ép xé nát, để máu được chảy bung ra.
Trước kia ở mạt thế, thỉnh thoảng gặp phải kẻ cặn bã, nàng mới dùng cách này giết người, nhưng hiện tại khác nhau, lúc này còn có hơn 20 người a.
Nàng nghĩ như vậy, ngước mắt nhìn những người còn lại.
Rất nhiều người đã sợ đến mặt trắng bệch, đại ca nuốt nước miếng một cái, khi ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết nhìn đến hắn, hắn liền lắp bắp nói: "nữ hiệp, chúng ta sai rồi, chúng ta có mắt như mù, trên người chúng ta có bạc, chúng ta còn có chỗ giấu bảo bối, chỉ cần ngươi tha cho chúng ta, chúng ta..."
Đáy mắt Kinh Ngạo Tuyết đỏ lên, nàng đưa tay liếm vết máu trên tay.
Hình ảnh này, trong đêm tối âm trầm, như là ác ma từ địa ngục khát máu bò ra.
Kinh Ngạo Tuyết lúc này trong đầu đã bị máu lấp đầy, nếu là trước kia thì sẽ suy nghĩ một chút, nhưng hiện tại nàng đã nhịn lâu rồi, khó có được cơ hội như vậy.
Bạc a, lúc nào cũng có thể kiếm được, còn có Lương Thăng Vinh, đối phương trốn cũng không thoát được.
Nhưng mà, người thì không thể lúc nào cũng giết được.
Lúc này nhân từ nương tay, chính là thả hổ về rừng, nói không chừng Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi sẽ bị uy hiếp.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy ánh mắt càng lạnh hơn, như là sông băng nam cực vạn năm.
Nàng cười híp mắt nói: "xin lỗi, ta đối với bạc của ngươi không hứng thú, hơn nữa chờ các ngươi chết hết, ta sẽ lục soát từng người cũng được."
Đại ca nghe vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Nhưng mà, hắn biết hắn thuyết phục nàng không được, hiện tại chỉ có thể hợp tác cùng các huynh đệ, cùng nhau đối phó á nhân này, mới có cơ hội sống.
Hắn nghĩ như vậy, liền nói với các huynh đệ: "đừng sợ, đối phương chỉ có một người, chúng ta có 20 người, chúng ta cùng nhau hợp sức giết chết nàng, thì sẽ có cơ hội sống hôm nay, còn có thể đến tìm Lương Thăng Vinh đòi thêm bạc a."
Lập tức ánh mắt các huynh đệ liền tuyệt vọng, hiện tại bọn họ không còn nghĩ đến bạc nữa, bọn họ chỉ muốn sống rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà bọn họ biết rõ, Kinh Ngạo Tuyết sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nàng nhìn ánh mắt bọn họ, như nhìn kiến hôi trên đất, khinh mệt coi không ra gì.
Nam nhân luôn có máu liều, huống chi bọn họ lại là cường đạo cướp hiếp, đao kiếm giết người dính đầy máu chỉ là bình thường.
Nếu không phải vừa rồi thủ pháp giết người của Kinh Ngạo Tuyết quá nhanh quá đáng sợ, thì bọn họ cũng sẽ không sợ đến không dám nhúc nhích như vậy.
Hiện tại, nghe đại ca nói cùng nhau hợp tác, thì mới sống được.
Vì muốn sống bọn chúng liền quyết tâm khẽ cắn môi, mọi người cùng nhau hợp tác như cũ, rút đao bên hông ra lao đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy chiến ý, trong lòng nàng càng kích động, chính là cái này a, nếu đối phương không có lực phản kháng, giết cũng không vui a.
Nàng cười lạnh lùng, nhìn một đao vụt đến, liền thả lỏng tránh thoát.
Đám người này không dám đến gần, chỉ cầu chém nàng bị thương, hơn nữa mặc cho có chém trúng hay không thì vẫn cố cưỡi ngựa tránh thoát hai tay nàng, một màn vừa rồi bọn chúng còn chưa quên, cách xa mới là an toàn, một bị khi á nhân này bắt, thì chỉ có thể chết banh xác.
Kinh Ngạo Tuyết bị đám người này chém hụt bỏ chạy rất tức giận, nàng liếm môi một cái, không dùng quá nhiều sức bắt người.
Nhìn chăm chú dùng mộc hệ dị năng đẩy xuống hai chân, mượn sức bật cao lên không trung, nhảy lên lưng ngựa ngồi sau một tên đang thúc ngựa chạy, khí tức êm ái phun bên tai, đó chính là ký ức cuối cùng của hắn.
Cái đầu bị vặn xuống, Kinh Ngạo Tuyết ở phương diện giết người luôn thích dùng cách thô bạo nhất.
Lúc đầu nàng cũng không thích giết người, mà do giết nhiều xác sống, mọi người cũng biết chỉ có chặt rơi đầu xác sống thì mới ngăn nó di chuyển được.
Nàng giết 10 năm, đã sớm tập thành thói quen.
Máu ấm áp phun lên mặt nàng, trên người, nàng cũng không để ý, chỉ cúi đầu thấy phiền: y phục dơ rồi, Thẩm Lục Mạn sẽ giận a, chờ chút nữa về nhà, ngang qua con sông giặt một chút a.
Nàng ngẩng đầu đem thi thể ném ở ven đường, nắm chặt dây cương ngựa, đuổi theo đám nam nhân chạy thục mạng.
Nàng nhảy từ con ngựa này qua con ngựa khác, từng cổ thi thể từ trên lưng ngựa rơi xuống.
Trên đường truy đuổi đều bị máu nhuộm đỏ, hai bên đường đi, thi hài chân tay vung vãi khắp nơi.
Kinh Ngạo Tuyết giết đỏ cả mắt, nhìn không ra hình dạng, nàng một đường truy sát, một người cũng không tha, mỗi người đều bị vặn rớt đầu mà chết, tràng diện có thể nói là máu me thê thảm.
Sau khi giết người xong, Kinh Ngạo Tuyết ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi đến bờ sông trở về.
Thi thể nằm đầy đất, máu nhiễm đỏ cây cỏ, nàng cũng lười quản, soát ngươi lấy bạc cùng ngân phiếu, từng cái thi thể.
Nàng không sợ hãi, ở dị giới này cũng không bị quản chế, không có dùng vân tay tra án, xung quanh lại là rừng núi.
Hiện tại trời tối trăng mờ, không ai thấy có thể nói là hiện trường án mạng hoàn mỹ, bạc từ mấy cái thi thể cũng bị lấy đi, cũng dễ nghĩ đến là giết cười cướp của.
Kinh Ngạo Tuyết đi một đường, cho đến khi đem ngựa về bên cạnh mình, nàng đem quần áo cởi ra, y phục này đã bị máu nhuộm đỏ, hoàn toàn không thể mặc.
Nàng cũng không để ý, ngược lại đều là y phục lột xuống từ tên nam nhân đầu tiên, chỉ là y phục bên trong của nàng cũng dính nhiều vết máu.
Nàng cau mày, có chút buồn bực, mặc dù đã thành thói quen, nhưng vì cách giết người này của nàng, mỗi lần đều khiến người dính đầy máu.
Nàng thực sự rất thích cảm giác này, nhưng xử lý lại có chút phiền phức.
Nàng kéo trung y dính máu vắt vắt ra một đống máu, sau đó nhặt y phục thi thể gần nhất, lau máu trên tay.
Sau đó nàng xem như không có chuyện gì xảy ra cưỡi ngựa của mình, tiếp tục đi về thôn, bất quá hiện tại nàng đi xa đường lớn dọc theo bờ sông quay về nhà.
Đi được nửa đường, nàng đến bờ sông tắm, giặt sạch y phục trên người, cúi đầu ngửi một cái, vẫn còn mùi máu a.
Nàng mím môi một cái, thầm nói: cái này thật phiền phức a, nếu có máy giặt quần áo thì tốt rồi.
Nàng một bên suy nghĩ, một bên ngồi giặt y phục, cho đến khi trên người sạch sẽ rồi thì mới cưỡi ngựa đi nửa đoạn đường còn lại.
Nhà tranh cách bờ sông không xa, khi nàng về nhà, ánh nến trong sân vẫn sáng.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ thầm: nhất định là Thẩm Lục Mạn còn đang chờ nàng, nói đến hiện tại cũng đã khuya lắm rồi, đối phương còn chưa ngủ, mà còn đốt nến chờ nàng về, nghĩ vậy trong lòng nàng cảm động không thôi.
Vẻ mặt nàng tươi cười đi vào, đem ngựa cột vào chuồng, đang chuẩn bị nói tiểu nương tử ta về rồi thì thấy trong nhà không một bóng người.
Chỉ thấy cơm canh để sẵn trên bàn, cái khung chụp đã được đậy kín.
Nàng xẹp miệng thầm nói: ah, thì ra chỉ để lại cơm tối cho nàng, còn có ngọn đèn dầu a.
Bất quá, đối phương cũng không ngồi ở đây chờ, nếu không sẽ khó gạt được đối phương.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ như vậy, đi về phòng lấy y phục sạch thay, bộ y phục hôm nay đã bẩn, cũng không thể mặc được nữa rồi.
Kinh Ngạo Tuyết thầm nghĩ thật tiếc a, cũng nghĩ sau này nên chọn cách nhẹ nhàng một chút, không nên máu me như vậy, làm uổng công Thẩm Lục Mạn tự tay may y phục cho nàng.
Chờ nàng thay y phục xong, đến nhà chính ăn cơm rồi mới do dự quay về phòng ngủ, nàng còn đang nghĩ có nên qua chúc tiểu nương tử tối ngủ ngon một tiếng không a.
Cứ như vậy mà đi ngủ, nàng cũng không chịu được, nhưng nếu quấy rầy đối phương đã ngủ rồi, bị thức dậy thì tâm tình cũng không vui a.
Haiz, cứ quấy rối một chút đi a.
Kinh Ngạo Tuyết liền chọn ý thứ hai, đến trước cửa phòng Thẩm Lục Mạn, nhẹ nhàng mở cửa đi vào, đang chuẩn bị thưởng thức dung nhan Thẩm Lục Mạn ngủ, thì phát hiện giường ngoại trừ Liễu Nhi đang ngủ say ra, thì không có thân ảnh Thẩm Lục Mạn.
Nàng bất an nhíu mày, đã trễ như vậy rồi Thẩm Lục Mạn đi đâu vậy a?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...