Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 38: Xúc tua

Kinh Ngạo Tuyết đưa tay sờ trán Liễu Nhi, thấy nàng ngủ say, không còn chuyện gì khác liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Nhìn ánh nến lập lòe trong phòng, Kinh Ngạo Tuyết nhớ khi nãy trên đường về thôn gặp đám người cặn bã, thầm nói: Lương Thăng Vinh sẽ không phái đám người khác đến nữa chứ, đến trước để vào thôn đối phó Thẩm Lục Mạn a.

Nàng mím chặt môi, lãnh khốc nghĩ thầm: tốt nhất là không a, nếu không nàng sẽ khiến Lương Thăng Vinh sống không được chết không xong.

Nàng cố gắng trấn định mình, sau khi kiểm tra tơ nhện lưu lại trong phòng, dấu chân ngựa, nàng liền xác định khi Thẩm Lục Mạn rời nhà đi, thì không hề có đánh nhau.

Còn Liễu Nhi ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ, góc chăn còn có cách gấp đặc thù, đây là thói quen của Thẩm Lục Mạn, có thể nói sau khi Thẩm Lục Mạn chăm cho Liễu Nhi ngủ, thì chủ động đóng cửa phòng lại sau đó rời đi.

Nói như vậy, Thẩm Lục Mạn rất có thể tự mình rời khỏi nhà a.

Nghĩ vậy, Kinh Ngạo Tuyết càng luống cuống.

Nàng vừa xuyên đến, đã nghĩ nguyên chủ đối với thê tử Thẩm Lục Mạn không đáng, theo lý nguyên chủ lấy thê tử dùng thê tử như vậy, còn đánh đập thê tử cùng hài tử, thê tử như vậy chẳng những không giết chết nguyên chủ, còn luôn ở bên cạnh hầu hạ nguyên chủ, nhất định là có bệnh a.

Ở chung lâu nàng cũng biết cách làm người của Thẩm Lục Mạn, đối phương cũng không thiện hơn mình, ngược lại thủ đoạn đều độc ác như nhau, người như vậy lại luôn ở bên cạnh nguyên chủ không rời không giận, tất nhiên là có nguyên nhân khác.

Còn nguyên nhân gì thì Kinh Ngạo Tuyết đối với người thân cận cũng không muốn truy xét làm gì.

Cứ nghĩ như trước, mỗi người đều có bí mật của mình, chính nàng cũng không ngoại lệ, cứ nghĩ kỹ lại thì nàng xuyên qua không muốn bị lộ bí mật dị năng thì Thẩm Lục Mạn cũng sẽ như vậy thôi.

Nàng có thể lý giải, không miễn cưỡng đối phương nói ra.

Có thể nàng luôn kiên định cho rằng Thẩm Lục Mạn vĩnh viễn sẽ không chủ động rời đi, như là địa cầu vĩnh viễn xoay quanh mặt trời, theo lý tự nhiên.

Nhưng hiện thực tàn nhẫn cho nàng một cái tát, tất cả mọi thứ trước mắt nói cho nàng biết Thẩm Lục Mạn đã chủ động rời đi.

Nàng có phải sẽ quay về không?

Kinh Ngạo Tuyết toát mồ hôi lạnh, theo bản năng nắm chặt hai tay, móng tay đều găm vào thịt, khiến mình phải trấn định lại từ trong đại hải khủng hoảng.

Không đúng, nàng tin Thẩm Lục Mạn sẽ không rời đi nàng, rõ ràng thái độ của nàng đối với Thẩm Lục Mạn so với nguyên chủ đã tốt hơn nhiều mà Thẩm Lục Mạn còn rời khỏi nàng? nàng nhất định là có vấn đề.

Có vấn đề, phải trị!

Nàng phát thề, nếu đối phương muốn bỏ đi, nàng sẽ đuổi theo đến chân trời góc biển, cũng phải bắt cho được Thẩm Lục Mạn về.

Không những đem về mà còn phải khóa chặt nàng bên cạnh mình, mỗi đêm tẩy não đối phương, khiến đối phương vĩnh viễn cũng không được tự ý rời đi.

Nàng cười lạnh một tiếng, liền cau mày nói: không được, thôi quên đi, nói là dạy một trận, nói đạo lý, đối phương không nghe vào, ngược lại còn ngoan thủ hơn.

Trong đầu nàng hiện lên nhiều phương thức dằn vặt, nhưng cuối cùng chứng thực đối phó với Thẩm Lục Mạn chủ như là đi gãi ngứa cho đối phương, với người như nàng thủ đoạn vẫn không bằng a.

Nàng đen mặt, trong lòng bất đắc dĩ nực cười.

Lúc này, ánh nến trong nhà chính "tạch" một tiếng, lóe sáng lên một chút rồi tắt hẳn.

Nửa khuôn mặt của Kinh Ngạo Tuyết được bị ánh trăng chiếu sáng, nửa khuôn mặt còn lại ẩn dấu trong bóng đêm.

Trải qua một hồi suy nghĩ, rốt cuộc nàng cũng tìm về được chút tâm tư thầm nói: có phải là Thẩm Lục Mạn lo lắng cho nàng, cho nên đi theo lên trấn tìm mình rồi?

Nàng nghĩ vậy, liền lắc đầu nói: không a, nàng vừa từ trên đường quay về, tuy là đi sát bờ sông, nhưng khoảng cách cùng với đường lớn không xa, nàng căn bản không nghe được âm thanh của Thẩm Lục Mạn, nếu đối phương tìm mình, thì sẽ không nói gì mà đi tìm người a, cũng quá kinh ngạc rồi.

Hơn nữa nhìn cơm canh chuẩn bị trong nhà chính cùng ánh nến, cũng biết là trước khi đi Thẩm Lục Mạn cũng đã dự liệu buổi tối mình quay về, còn nàng vì có chút nguyên nhân nên không ở trong nhà mới....

Bước chân Kinh Ngạo Tuyết nặng nề ngồi trên ghế.

Nàng thở dài một cái, kiên trì chờ đối phương về, một bên nhắm mắt lại, khôi phục mộc hệ dị năng đã khô kiệt trong người.

Hiện tại nàng thực sự hối hận, sớm biết không nên vì vui sướng giết người bị cảm giác máu me kích thích, tùy ý tiêu xài mộc hệ dị năng, nếu không khoa trương giết chết mấy người đó thì nàng cũng sẽ không hao hết mộc hệ dị năng.

Nếu không nàng đã sớm dựa vào mộc hệ dị năng có trong cơ thể Thẩm Lục Mạn để đi tìm nàng rồi.

Lo lắng một canh giờ, đối phương vẫn chưa về, lúc này đêm đã khuya.

Nàng thông suốt đứng dậy, mộc hệ dị năng trong người vừa được tu luyện, hiện tại đã khôi phục hơn phân nửa.

Nàng cảm ứng được dị năng phản ứng trong không khí, ngoại trừ nàng và Liễu Nhi cách nhau một vách tường phát ra huỳnh quang lục sắc chói mắt thì còn có một người đang nhấp nháy, hiện tại ở trong núi.

Thẩm Lục Mạn hiện tại nhất định là ở trên núi.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không nghĩ đến vì sao nửa đêm nàng lại lên núi, cũng không thể là vì lên núi săn thú kiếm tiền.

Nói đến thì đối với Thẩm Lục Mạn Liễu Nhi vô cùng quan trọng, không thể nào mà không lo cho nàng rồi đi lên trấn được, trong nhà chỉ còn một mình Liễu Nhi sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nàng làm vậy, nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ.

Kinh Ngạo Tuyết lo lắng liền đi lên núi, mới vừa ra cửa viện liền nhớ đến Liễu Nhi đang ở nhà một mình, nếu có kẻ nhân lúc vắng này đi vào, thì Liễu Nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm.


Hiện tại chỉ có thể đem Liễu Nhi đến nhà người khác tránh một chút, nàng mới có thể yên tâm đi tìm Thẩm Lục Mạn.

Nàng nghĩ như vậy rồi xoay người về phòng, ôm Liễu Nhi từ trong chăn ra, hai người cùng rời nhà đi.

Nàng trực tiếp ôm đến nhà Ngô Chí An, vì là nơi nàng quen thuộc nhất, hiện tại người đáng tin nhất chỉ có Ngô Chí An.

Nàng gõ cửa, vì hiện tại là đêm khuya, đối phương có lẽ đã đi ngủ rồi.

Nàng kiên nhẫn một chút, gõ cửa, một hồi sau liền truyền đến âm thanh khàn khàn, nàng nhận ra đó là âm thanh của Ngô Chí An, đối phương hỏi: "nửa đêm rồi, là ai vậy a?"

"Là ta, Kinh Ngạo Tuyết đây, có chuyện qua đây nhờ ngươi giúp một chút."

Ngô Chí An ừ một tiếng, mặc y phục đàng hoàng, nương theo ánh trăng đi đến, vẻ mặt buồn ngủ nói: "sao vậy? xảy ra chuyện gì vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết ôm hài tử, hắn ngáp xong mới nhìn thấy, liền hiểu được đã xảy ra chuyện.

Hắn liền thanh tỉnh, nhìn chung quanh nói: "đây, vào nói đi."

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "không cần, hiện tại rất an toàn, chỉ là ta đắc tội vài người, thê tử lại không ở nhà, ta sợ Liễu Nhi ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên đem nàng đến đây, chờ trời sáng ta sẽ quay về."

Ngô Chí An tiếp nhận hài tử trong tay nàng, bất an nói: "ah, Kinh phu nhân đi đâu a? ngươi đây là..."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta lo lắng, cho nên bây giờ ra ngoài tìm nàng."

"Một mình ngươi có thể tìm được mấy chỗ a, chờ ta mặc y phục rồi đi cùng ngươi a."

Lời nói này khiến lòng Kinh Ngạo Tuyết ấm áp, nàng nghĩ thầm: tuy gặp không ít người nóng lòng, nhưng thực sự thì có ai mới là người lương thiện chứ?

Trong lòng nàng cảm kích cười nói: "đa tạ, tự ta đi tìm là được, hơn nữa, nhà ngươi chỉ có một mình ngươi là thanh niên, nếu như cùng đi, ta nghĩ sẽ không tốt lắm."

Ngô Chí An cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy như vậy, liền gật đầu cúi đầu nhìn Liễu Nhi ngủ say, cười một tiếng nói: "ngủ thật sâu a, y như tiểu tử nhà ta, được rồi ngươi đi đi, ta sẽ nhờ thê tử ta trông Liễu Nhi cho."

Kinh Ngạo Tuyết nói tạ ơn lần nữa nhíu mày nhìn thoáng qua Liễu Nhi, luôn cảm giác đối phương dường như ngủ không sâu, nhưng hiện tại tìm Thẩm Lục Mạn quan trọng hơn, nàng dặn dò vài câu rồi xoay người đi.

Ngô Chí An thấy nàng đi rất nhanh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng ôm hài tử đi vào.

Thê tử hắn mặc y phục đứng ngoài cửa bất an nói: "là ai a?"

Ngô Chí An nói: "Kinh Ngạo Tuyết, ai nha ngươi ra đây làm gì, buổi tối âm khí nặng, nhanh về phòng đi."

Thê tử hắn nghe vậy cười nói: "thì lo cho ngươi a, âm khí nặng nói năng cũng mê sảng a."

Ngô Chí An bị thê tử nói nóng mặt, hắn ôm Liễu Nhi đi đến không vui lầm bầm: "ta cũng không nói mò, không tin ngươi đi hỏi nương đi, nàng nói ban ngày dương khí thịnh là canh ba buổi trưa, không biết triều đình luôn chém đầu đều là vào thời gian đó sao?"

Hắn thấy thê tử khiếp sợ, liền xấu xa nói tiếp: "mà âm khí nặng nhất trong ngày chính là giờ tý ban đêm, nói đến thì cũng sắp đến giờ tý rồi a, hơn nữa ngươi nhìn đi a hôm nay trời trong trẻo lại là ngày rằm a, đêm trăng tròn trong tháng chính là lúc âm khí nặng nhất a, khi đó cửa quỷ mở rộng a...."

"Ah, đừng nói nữa, tối rồi còn dọa người nhanh đi vào đi, bên ngoài âm khí nặng quá."

Ngô Chí An cười ha ha, đắc ý nhìn nàng một cái thầm nói: thê tử không sợ nhưng dưới chân lại nghe lời đi vào nhanh hơn a, rồi cùng thê tử về phòng a.

Kinh Ngạo Tuyết không hiểu âm khí dương khí, dưới cái nhìn của nàng đều là mê tín vô căn cứ.

Lúc này, nàng đã lên núi, buổi tối đường lên núi không dễ đi, nàng đi từng bước thất thiểu, thong thả cứ như vậy cũng khiến chân đau.

Khi lướt qua được một ngọn núi, mồ hôi trên người nàng đã ra ướt y phục.

Nàng đưa tay tùy ý lau đi, khuôn mặt trắng nõn dính bụi nàng cũng không lau, nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng một chút, điều chỉnh phương hướng tiếp tục đi.

Đi không biết bao lâu, nàng đi đến một cái khe suối, một cái thác nước ngay sườn núi rũ xuống, dưới ánh trăng chiếu rọi lóe lên ánh sáng ngân bạc.

Âm thanh ào ào, trong ban đêm yên tĩnh, phá lệ băng lãnh âm u.

Kinh Ngạo Tuyết rùng mình, không phải vì sợ tối mà cảm giác nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống đột nhiên trở nên lạnh.

Theo lý thì không thể a, xung quanh không thể như giấu máy lạnh được.

Nàng dùng y phục che kín người, mím chặt môi bắt đầu suy nghĩ miên man, thầm nói: Thẩm Lục Mạn sẽ không phải là yêu quái chứ?!

Như là Bạch Xà trong truyện Bạch Tố Trinh, vì báo đáp nguyên chủ kiếp trước có ơn cứu mạng nàng, cho nên kiếp này bị nguyên chủ ruồng bỏ, nhưng vẫn ở bên nguyên chủ thủy chung không xa rời, ở bên cạnh bồi bạn bảo vệ hắn.

Nghĩ lại cũng rất cảm động lòng người a, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại đau lòng nghĩ đến: nhất định không phải do linh hồn a, chỉ là một cái túi da, Thẩm Lục Mạn đối với nàng cũng rất tốt so với nguyên chủ còn tốt hơn a.

Nhưng mà tại sao lại là đêm trăng tròn a?

Nàng tò mò nhìn ánh trăng hôm nay, chỉ cảm thấy trăng tròn lớn như cái bánh nướng, hơn cảm giác như là không có.

Nàng ở hiện đại được tiếp thụ giáo dục khoa học, biết mặt trăng không phải tự sáng, ngày thường thấy được ánh trăng đều là do ánh nắng mặt trời chiết xạ chiếu qua.

Mặt trăng quay quanh địa cầu không ngừng, vị trí không ngừng thay đổi, địa cầu lại che mất một nửa ánh nắng rọi đi, nàng đứng đây thấy được trăng tròn hay trăng khuyết chủ yếu là do hiện tượng tự nhiên mà thôi.

Nhưng mà cũng có một kết hợp hoàn mỹ giữa truyện cùng ngày trăng tròn a, không phải truyện Bạch Xà, mà là người sói a.


Không biết Thẩm Lục Mạn có phải người sói không a, mỗi khi trăng tròn thì sẽ khôi phục hình sói, cho nên mới đêm hôm khuya khoắt trốn lên núi, dãy núi này chủ yếu là sói hoang, nàng ở trong đó cũng không biết được.

Nhưng nói cái này cũng không đúng a, ngày thường khi nấu ăn Thẩm Lục Mạn không sợ gừng, tỏi gì a.

Nếu là người sói thì phải sợ gừng tỏi?! nàng sẽ nghi ngờ a.

Lúc còn sơ trung nàng từng đọc qua mấy quyển truyện về ma cà rồng cùng người sói, cũng đã mười mấy năm rồi, sớm không còn nhớ rõ được nữa.

Kinh Ngạo Tuyết vừa suy nghĩ vừa đi đến gần điểm quang phía trước.

Nàng theo dòng thác chảy, đi đến mảnh đất trống giữa hai ngọn núi, ánh sáng gần ngay trước mắt, nhưng nàng không thấy bóng Thẩm Lục Mạn.

Trước mắt, chỉ là một biển hoa mênh mông.

Nàng không hiểu gì nhiều về hoa, chỉ biết mấy cây hoa bách hợp bình thường, biển hoa trước mắt nở rộ, lại có hơn 10 loại hoa, trong đó có hoa hồng, hoa bách hợp, còn có cúc non, mai vàng, thậm chí còn có cả hoa sen.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Hiện tại là mùa he, không phải mai vàng sinh trưởng trong mùa đông khắc nghiệt sao?

Hơn nữa sao có thể ở trên mảnh đất trống như vậy được, còn mọc nhiều loại hoa như thế, rõ ràng tập tính sinh trưởng các loại hoa này đều khác nhau a.

Trong này nhất định có quỷ.

Kinh Ngạo Tuyết khẳng định trong lòng, cũng không có tâm tư nghiên cứu đây là do chuyện gì.

Nàng là một người không hiểu phong tình, đổi thành nữ nhân khác thấy biển hoa trước mắt ước chừng còn kích động đến nhảy dựng lên a.

Nhưng cũng chỉ kinh ngạc một chút, liền cau mày tìm kiếm thân ảnh Thẩm Lục Mạn.

Rõ ràng dị năng cảm ứng đối phương đang ở đây, ngay trước mắt nàng, nhưng nàng lại không thấy thân ảnh đối phương.

Kinh Ngạo Tuyết bắt đầu hoài nghi, hiện tại có phải mình đang mơ không? cho nên mới thấy biển hoa quỷ dị như vậy, Thẩm Lục Mạn rời đi nên nàng không tìm được Thẩm Lục Mạn a.

Nàng chán nản thở dài một cái, trầm mặc hồi lâu, lần nữa chỉnh lại tâm tình.

Nàng nheo mắt lại, cẩn thận nghĩ đến: nàng không tin cái này là tà.

Nháy mắt nàng kích phát tất cả mộc hệ dị năng trong người, bên cạnh mơ hồ phát ra hình ảnh hoa cỏ, xung quanh mộc hệ nhân tử sống động, nháy mắt bị hấp dẫn đến bên cạnh nàng.

Kinh Ngạo Tuyết nhắm mắt lại cảm giác được điểm quang trên người Thẩm Lục Man, đúng là quang mang sáng rực.

Đối phương đang ở trước, ngay trong ngang tấc.

Nàng đang vui vẻ thì bị dây leo xanh biếc ẩn mình trong biển hoa quấn lấy chân tay.

Dây leo vô thanh vô thức tiếp cận nàng, dựa vào thân thể nàng, nhưng không chạm đến, cứ như vậy bò lên.

Khi Kinh Ngạo Tuyết cảm giác được sự tồn tại của đối phương cũng mở mắt ra, thì toàn thân nàng đã bị trói chặt.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Cái định mệnh, cái dây leo này bò lên người nàng hồi nào a?

Nàng cắn răng vùng vẫy, nhưng vẫn bị siết chặt, tay chân nàng bị trói không thể động đậy.

Khóe miệng nàng nâng lên tia cười lạnh nói: "chỉ với cái thứ đồ như ngươi mà dám phá."

Nàng ở mạt thế từng thấy nhiều loại thực vật biến dị, vì bản thân nàng là dị năng giả mộc hệ, cho nên cùng vô tình tìm nhiệm liên quan, lấy tinh hạch trong thân thực vật biến dị để đề thăng đẳng cấp dị năng.

Lâu ngày chỉ cần bên ngoài xuất hiện thực vật biến dị, cấp trên sẽ cho nàng đến điều tra, rồi cùng đội dị năng giả đi làm nhiệm vụ.

Hiện tại nàng đã có kinh nghiệm ở căn cứ nhiều năm, cũng cảm giác được đẳng cấp của dây leo này không cao.

Cẩn thận suy đoán, so với trình độ hiện tại của nàng thì bất phân cao thấp.

Nói chuyện cũng tốt, chờ nàng giải quyết xong cái dây leo chết tiệt này, liền đào sâu ba thước lôi Thẩm Lục Mạn ra.

Nàng nghĩ vậy, dẫn đạo mộc hệ dị năng trong người thay đổi hình dạng, chuyển hóa thành lục châm, chân này mảnh dài là thứ nàng giải quyết xác sống nhanh nhất, tinh lực rất mạnh.

Nàng đang chuẩn bị điều động dị năng đem lục châm xé nát dây leo, thì dây leo liền quấn lấy đầu nàng, tầng tầng lớp lớp phủ kín, tạo thành cái kén màu xanh.

Nàng bị giam bên trong, nháy mắt không còn không khí, nàng ý thức được điều này hít sâu một hơi cuối cùng ngừng thở, không để cho kén dây này quấn chết.

Mặc dù như vậy, nhưng cũng không kiên trì được lâu, tối đa cũng chỉ hơn được 1 phút.


Nàng bị chọc tức đến nổi gân xanh, lục châm hình thành trong không khí, trải qua cái đánh bất ngờ thân hình đều dựng lên.

Nàng cũng không có tinh lực ngưng tụ lục châm, hiện tại lấy lại hô hấp quan trọng hơn.

Môi mỏng nàng khẽ nhếch, đem mộc hệ dị năng rót vào tay phải, dị năng đi vào kinh mạch quá độ khiến nàng cảm nhận được huyết quản đang căng đau.

Nhưng cái này khiến cho thực lực nàng nháy mắt tăng vọt, nàng dùng khí lực tay phải vùng lên, một tay quấn lấy dây leo trên người xé nát.

Nàng còn muốn dùng sức tiếp, nhưng nơi mẫn cảm nhất giữa hai chân không biết khi nào lại bị dây leo bò vào nhẹ chạm một cái.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Cái định mệnh, nó bò vào từ khi nào a!

Không đúng, hiện tại quan trọng không phải cái này, mau cút ra ngoài cho ta a, cái dây leo lưu manh rách nát kia.

Kinh Ngạo Tuyết tức đến đỏ mặt, dùng sức kéo dây leo giữa hai chân xé nát.

Tuy dây leo linh hoạt nhưng không rắn chắc, rất dễ bị nàng xé nát.

Nàng còn sợ hãi liền đem dây leo trên người kéo hết xuống, lui về chục bước, ánh mắt hung ác trừng dây leo.

Dây leo mềm nhũn nằm trên đất, hướng nàng bò đến.

Tốc độ của dây leo rất nhanh, Kinh Ngạo Tuyết căn bản trốn không được, lại bị dây leo quấn lấy, hiện tại đối phương không quấn lấy thân thể nàng, ngược dùng một khoảng cách không xa đem nàng bọc lại.

Thái độ quỷ dị của dây leo này có thể nói là không muốn rời xa a, toàn thân nàng cao thấp đong đưa như là đang chào hỏi, dường như không có gì tổn thương được nàng.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy hơi ngốc ra, từ đầu đến cuối luôn cảnh giác không dám thư giãn.

Nàng nhíu mày đánh giá dây leo này, giằng có với nó hồi lâu, đối phương cũng không có ý công kích nữa Kinh Ngạo Tuyết cũng lười phản ứng với nó.

Nàng điều động mộc hệ dị năng trong người chuẩn bị tìm kiếm Thẩm Lục Mạn lần nữa, dây leo như bị kích thích, lại uốn éo đem nàng bao chặt lực đạo cũng nhỏ đi nhiều.

Cái này khiến Kinh Ngạo Tuyết hiểu ra, mục đích của dây leo này chính là mộc hệ dị năng trong cơ thể nàng.

Đáy mắt Kinh Ngạo Tuyết hơi lạnh cảm giác được dây leo thân mật cọ má nàng, nàng hừ lạnh nói: "ngươi thật biết nhìn hàng a."

Mộc hệ dị năng của nàng rất tinh thuần, cũng đặc thù mặc dù ở mạt thế có nhiều mộc hệ dị năng giả, nhưng không ai đạt đến cảnh giới cùng năng lực như nàng.

Ngày xưa quyết đấu với thực vật biến dị, thực vật biến dị đối với mộc hệ dị năng của nàng cũng thèm thuồng không kém.

Kinh Ngạo Tuyết cũng từng dùng mộc hệ dị năng thu phục nhiều thực vật biến dị làm vũ khí cho mình, nàng biết cách thu nhỏ bản thể thực vật biến dị, bình thường luôn dùng mộc hệ dị năng nuôi đối phương, khi đánh nhau thực vật biến dị tùy ý cho nàng điều khiển.

Thực vật không nhiều tâm tư, chỉ cần cho nó đồ tốt, nó sẽ thành thật nghe lời.

Nhưng đối phương cũng rất lạnh nhạt, một khi ngươi không còn giá trị lợi dụng, nó sẽ không chút do dự nuốt lấy ngươi, đến hài cốt cũng không còn.

Kinh Ngạo Tuyết rất thích cách hành sự này, cho nên nuôi không ít thực vật biến dị hung hãn.

Đến dị giới thì hoàn cảnh lại khác, xung quanh chỉ là thực vật bình thường, nàng cũng không nghĩ đến việc này nữa.

Hiện tại nàng thấy dây leo này bất phàm như vậy, cũng như thực vật ở mạt thế có linh trí, đúng lúc nàng đang lo thực lực của mình không đủ, định thu phục dây leo này làm vũ khí cho mình.

Cho nên nàng hào phóng đem mộc hệ dị năng trong người phóng ra ngoài, cho dây leo hấp thụ dị năng trên người nàng.

Chỉ nuôi một chút Kinh Ngạo Tuyết liền thu hồi dị năng, dây leo liền mềm oặt rời khỏi nàng, tư thế như là ghét bỏ trên người Kinh Ngạo Tuyết bị bẩn vậy.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Được a, Kinh Ngạo Tuyết nghiến răng thầm nói: nó biểu hiện như vậy cũng có nghĩ linh trí đối phương đã cao hơn, thực vật như vậy có thể là vũ khí tốt giúp cho nàng a.

Nàng hít sâu một hơi, liền rộng lượng điều động mộc hệ dị năng trong người nuôi dây leo.

Dây leo liền đụng đến, sống động hấp thụ năng lượng của nàng.

Kinh Ngạo Tuyết đưa mắt dụ dỗ nói: "chỉ cần ngươi theo ta, làm vũ khí cho ta, mỗi ngày ta sẽ nuôi nấng ngươi."

Dây leo uốn éo một hồi, khẽ nâng một đầu dây lên đi đến trước mặt nàng, làm tư thế lắc đầu.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Không muốn, ngươi còn hấp thụ nhiều như vậy, muốn chết a?!

Kinh Ngạo Tuyết nổi giận tàn nhẫn nói: "đã như vậy, đừng trách ta không khách khí."

Dây leo thấy nàng thu hồi mộc hệ dị năng, liền mềm oặt thu người.

Dây leo như vậy nếu thực sự không muốn có thu phục cũng không có ý nghĩa gì.

Kinh Ngạo Tuyết cười nhạt trong lòng, lười lãng phí thời gian với thứ đồ này, liền xoay người đi tìm Thẩm Lục Mạn.

Nàng nheo mắt lại, điều động mộc hệ dị năng cảm ứng điểm sáng huỳnh quang, lại phát hiện điểm sáng đang ngay bên cạnh nàng.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Toàn thân nàng cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác chỉ thấy dây leo mềm oặt trên đất, cùng với điểm sáng trên người Thẩm Lục Mạn hoàn toàn trùng khớp.

Nàng ngơ ngác cảm thán nói: thì ra Thẩm Lục Mạn thực sự là yêu, bất quá không phải bạch xà cũng không phải người sói, mà là một sợi dây leo, không biết nên dùng từ gì để hình dung a.

Thần tình Kinh Ngạo Tuyết phức tạp ngồi dưới đất, nhìn cái dây leo vui vẻ chơi trước mắt.

Không đúng a, hiện tại không phải đồ chơi bị hỏng mà là thê tử của nàng a.


Nàng không biết nên làm gì, cũng không biết vì sao đối phương lại biến thành bộ dạng như vậy, chỉ có thể luống cuống dò xét gọi nàng: "Thẩm Lục Mạn...?"

Chữ cuối kéo dài âm điệu, còn vòng vo, thực sự nàng đến giờ vẫn không tin được mọi thứ.

Nhìn phản ứng thì đối phương đã không còn tâm trí, ngoại trừ bản năng thì không còn cảm xúc con người Thẩm Lục Mạn nữa.

Nếu không nàng sẽ không dùng sát chiêu với nàng, cũng không có ngốc ngốc rồi lười biếng như vậy a.

Nàng nhức đầu đỡ trán, dây leo đúng là không có phản ứng chỉ hơi dựng đầu dây như đang nhìn nàng rồi lại nằm trên đất.

Nàng bất đắc dĩ quay đầu, cảm thấy Thẩm Lục Mạn như vậy nhìn rất cay mắt.

Kết quả biển hoa thịnh vượng khi nãy đã biến mất, như là ảo giác trước đó, trong không khí chỉ còn lại hương hoa.

Nàng nghi hoặc quay đầu nhìn dây leo bên người, chỉ thấy nó mềm oặt, dần dần phóng ra các nụ hoa.

Xem ra biển hoa vừa rồi cũng là do Thẩm Lục Mạn làm ra a.

Kinh Ngạo Tuyết im lặng cười khổ 2 tiếng, không biết lúc này nói gì cho phải, chỉ có thể nhìn thê tử mình dần bị đủ loại hoa che khuất, không nói đến mà hoa cũng rất đẹp a.

Nếu Thẩm Lục Mạn là hình người lúc này thì sẽ cùng nàng nằm trong biển hoa a, im lặng không cần làm gì chỉ cần nắm tay nhau là được rồi.

Nàng cảm thán một tiếng liền nằm trên cỏ, nhẹ giọng nói: "Thẩm Lục Man, ngươi a.... muốn ta nói gì bây giờ.... nếu như ngươi ở đâu thì tốt rồi."

Dây leo dựng người ngẩng đầu, như nhìn nàng một cái sau đó lại mềm oặt nằm trên đất, vì trên người đầy hoa tươi, nhìn thì ngốc ngốc sáng lên lại có chút xinh đẹp.

Excuse me? nàng vừa rồi dùng từ "xinh đẹp" để hình dung một sợi dây leo sao?"

Kinh Ngạo Tuyết dở khóc dở cười, nhắm hai mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Trong không khí là tiếng dòng suối ào ạt chảy ở hướng đông, còn có tiếng kêu của nhiều loại động vật, nghe ra thật náo nhiệt.

Nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, nàng đoán hẳn là đang nở hoa, nên hấp thụ linh lực chung quanh.

Nàng che y phục trên người kín lại, lạnh đến răng run lên, không thể bỏ lại dây leo xinh đẹp bên người này được.

Nhưng tiếp tục thì nàng sẽ chết cóng, đành phải hấp thụ mộc hệ nhân tử trong không khí, dùng mộc hệ dị năng vận chuyển trong cơ thể để duy trì nhiệt độ.

Nhưng nàng đã quên mất, dây leo thích mộc hệ dị năng trên người nàng nhất.

Dây leo đến cả nở hoa cũng không để ý đến, tinh thần vui vẻ di chuyển quấn lấy thân thể nàng.

Kinh Ngạo Tuyết cảm giác trên người có trọng lượng nàng mở mắt ra, cảm giác được dây leo đã toàn bộ bám trên người nàng.

Thần tình nàng phức tạp biết đối phương là Thẩm Lục Mạn cũng không nỡ xé nát nó, đánh đuổi nàng đi.

Kết quả được một tấc lại tiến một bước, không chỉ đè nặng người nàng mà còn ngại y phục nàng làm vướng bận chui vào khe áo nàng dán chặt lấy da nàng.

Kinh Ngạo Tuyết cảm giác được dây leo thô ráp bò qua, liền ý thức được điều này, nhưng cái dây leo này đã sớm chiếm hết vị trí quan trọng rồi.

Cổ nàng, ngực nàng, hông nàng, ... nàng....

Nói chung thần tình nàng quỷ dị, không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho dây leo nàng bò quanh người nàng.

Kinh Ngạo Tuyết trong khổ nghĩ đến vui: cái này có tính là Thẩm Lục Mạn đang liếm toàn thân nàng rồi không?

Nghĩ vậy thì đúng là ngọt ngào quá a.

Nàng liền vận chuyển mộc hệ dị năng hào phóng nuôi dây leo, cho đến khi trời sáng, mặt trời lên cao nàng mới cảm giác được dây leo đang cứng ngắc.

Nàng đoán ngày rằm qua đi, Thẩm Lục Mạn sẽ quay về hình dáng ban đầu.

Nàng ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn dây leo thầm nói: nàng có nên ngồi đây chờ xem Thẩm Lục Mạn biến thân không a? hay là coi như không biết gì bảo vệ bí mật cho Thẩm Lục Mạn?

Nhưng nghĩ kỹ lại nàng xuyên qua cũng lộ sơ hở không ít Thẩm Lục Mạn chắc cũng đã hoài nghi.

Nhưng nàng không nói đến, còn luôn ở cạnh nàng mỗi ngày đều đối tốt với nàng.

Trong lòng nàng cảm kích, tình yêu không tự chủ mà sản sinh.

Nói cho cùng nàng muốn Thẩm Lục Mạn yêu nàng, ở chung lâu cũng yên tâm với nàng không còn phòng bị, chờ ngày nàng chủ động thẳng thắn với nàng.

Nghĩ vậy nàng xử lý vết tích xung quanh, xoay người đi khỏi dãy núi.

Đi đến chân núi, nàng lau mồ hôi trên trán, đến nhà Ngô Chí An đón Liễu Nhi, hiện tại Liễu Nhi đã dậy, nàng nghe Ngô Chí An nói mới biết mẫu thân nửa đêm ôm nàng đến Ngô gia.

Còn có nhiều điều Ngô Chí An không nói Liễu Nhi cũng không biết.

Nhưng lòng nàng bất an, không biết vì sao mẫu thân làm vậy, không lẽ không cần mình nữa sao?

Nàng bĩu môi, viền mắt ửng đỏ, giương mắt ngồi trước cửa nhà Ngô gia, chờ Kinh Ngạo Tuyết đến đón nàng về nhà.

Chờ hồi lâu, trời đã sáng rực nàng mới thấy thân ảnh Kinh Ngạo Tuyết từ đằng xa chạy đến.

Trong lòng nàng vui vẻ, suy nghĩ miên man tuyệt vọng trước đó đều quên sạch, vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết, ôm lấy chân nàng nói: "mẫu thân..."

Kinh Ngạo Tuyết nghe âm thanh nàng run run nói: "Liễu Nhi ngoan, ta đến đón con."

Liễu Nhi thút thít gật đầu, được Kinh Ngạo Tuyết ôm vào ngực, đi vào nhà Ngô Chí An nói cám ơn rồi cùng nhau về nhà.

Lúc này, Thẩm Lục Mạn đang ở phòng bếp nấu cơm, nàng như là chưa từng có chuyện gì nói: "các người về rồi, cơm nước sắp xong rồi, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, cũng cười tự nhiên nói: "được, ta đói lắm rồi, hôm nay phải ăn nhiều một chút."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận