Chương 35: Xoa bóp
Kinh Ngạo Tuyết bị thương lần này rất nặng, nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng bên trong cũng đã bị thương nặng, cũng không dễ hồi như cũ.
Nàng nằm trên giường vài ngày, mới khôi phục một chút.
Thẩm Lục Mạn lúc đầu tưởng nàng giả bộ bệnh, dù sao nhìn sắc mặt nàng cũng không có gì, vết thương trên người cũng không có dấu, nàng tự nhiên nghĩ là đã sớm hồi phục.
Sở dĩ còn nằm trên giường chỉ là muốn được nàng chăm sóc mà thôi.
Nhưng sau đó lại thấy kỳ lạ, nàng dùng mộc linh khí trong cơ thể, rót vào cơ thể đối phương cảm ứng một phen, thì phát hiện nội tạng đối phương bị tổn thương, mặc dù có dược hoàn cùng dược cao chữa trị, nhưng cũng không thể chữa hết hoàn toàn, chỉ có thể nằm trên giường điều dưỡng.
Thương thế như vậy, đổi thành những người khác, ít nhất cũng phải nằm trên giường vài tháng.
So ra mà nói, thì sức khỏe Kinh Ngạo Tuyết coi như khôi phục rất nhanh.
Nhưng dù vậy Thẩm Lục Mạn cũng tự trách vì lỗi của mình, thấy buồn vì trước đó mình xúc động, đối với Kinh Ngạo Tuyết nằm trên giường bệnh càng khoan dung, chỉ cần điều kiện đối phương nói không quá phận, nàng đều sẽ đồng ý.
Thỉnh thoảng có quá phận thật, nàng sẽ ngơ ngác, mặt không đổi cự tuyệt.
Hôm nay Kinh Ngạo Tuyết ngủ một giấc dậy, cảm giác thương thế mình tốt lên, liền cùng Liễu Nhi đi chạy bộ.
Nàng dưỡng thương nhiều ngày, Liễu Nhi mỗi sáng cũng không dám lười biếng, sáng rời giường rửa mặt, chạy quanh bờ sông ít nhất một canh giờ, mồ hôi đầm đìa mới dừng lại nghỉ ngơi.
Qua vài ngày chạy, sắc mặt Liễu Nhi lại càng hồng nhuận.
Kinh Ngạo Tuyết chạy theo nàng 1 canh giờ, suýt chút thì không theo kịp nàng.
Thật vất vả chịu đựng khoảng thời gian này, nàng dựa vào tàng cây, khớp xương toàn thân cùng chân bủn rủn như nhau vô lực.
Liễu Nhi bình phục hô hấp thấy vậy liền lo lắng cau mày nói: "mẫu thân, ta đi gọi nương thân, đến đây."
Kinh Ngạo Tuyết vội khoát tay, điều chỉnh hô hấp nói: "đừng, ta thở một chút, thì tốt rồi."
Nàng thầm nói: sau này không thể như vậy, còn nói rèn luyện thân thể a? kết quả không nói Thẩm Lục Mạn là tu sĩ, đến Liễu Nhi là hài tử cũng không bằng được nàng.
Nàng thân là gia chủ vậy mà tôn nghiêm còn gì chứ? đều xuống đáy rồi a.
Kinh Ngạo Tuyết chịu đả kích, nghỉ ngơi một chút, liền cùng Liễu Nhi về nhà.
Sau khi ăn sáng xong Liễu Nhi chuẩn bị ôm thỏ con Đại Bạch đến nhà Ngô Chí An tìm bạn chơi, liền bị Thẩm Lục Mạn gọi lại.
Thẩm Lục Mạn từ phòng bếp đi ra, trên tay còn ướt vì vừa rửa chén.
Nàng nói: "con chờ một chút, ta lêu mẫu thân con đi chung với con."
Kinh Ngạo Tuyết ngồi trong nhà chính uống trà, còn nghĩ chút nữa đi tắm, cẩn thận quan sát thân thể á nhân một chút, nàng còn nhớ phản ứng mấy ngày trước, đối với thứ nhô lên kia vẫn rất tò mò.
Trước đó dưỡng thương chỉ động một chút đã đau, nên không nghĩ được nhiều.
Hôm nay thương tốt lên, đúng lúc có thể thử.
Nghe Thẩm Lục Mạn nói vậy, nàng cũng không muốn đi, nói: "ta chút nữa có chuyện, để Liễu Nhi đi một mình đi, nàng cũng quen đường rồi, nhà Ngô Chí An cũng không xa nhà chúng ta."
Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái nói: "Ngươi không cần mầm dược ươm trong phòng?"
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt, nàng lại quên mất chuyện quan trọng a, quên không còn chút gì.
Nàng ngại ngùng sờ mũi một cái, liền thông suốt đứng dậy nói: "xong rồi, mấy ngày qua ta không chăm chúng nó, chắc là chết hơn phân nửa rồi."
Thẩm Lục Mạn nói: "mấy ngày qua rảnh rỗi ta đều chăm sóc mầm ươm của ngươi, mầm ươm sinh lực mạnh khỏe, hôm qua ta thấy còn rất tốt."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu Thẩm Lục Mạn vì sao kêu nàng đến nhà Ngô Chí An.
Nàng nói: "đều là tiểu nương tử nghĩ ngợi chu đáo, ta phải đến nhà Ngô Chí An, hỏi xem ruộng nhà chúng ta xới xong chưa?"
Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "đi sớm về sớm."
"Ừ" Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, liền cùng Liễu Nhi đi ra ngoài.
Nhà Ngô Chí An cách nhà nàng thực sự rất gần, từ đằng xa đã có thể nhìn thấy sân nhà hắn, đi đến chỉ mất vài phút.
Hai người không nhanh không chậm đi đến, Kinh Ngạo Tuyết gõ cửa, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng bước chân bạch bạch, tiểu cô nương Ngô Mộng Thu hé cửa lộ cái đầu nhỏ ra, cười nói với Liễu Nhi: "ngươi đến rồi, vào đi."
Liễu Nhi cười thành tiếng nói: "mẫu thân ta, cũng tới."
Nàng nói Kinh Ngạo Tuyết bên cạnh đi đến cười nói: "tiểu cô nương, nhị thúc ngươi hiện tại đang ở nhà chứ?"
Ngô Mộng Thu đỏ mặt, nàng khi nãy không thấy Kinh Ngạo Tuyết, nếu không nhất định sẽ chào hỏi trước.
Nàng nói: "nhị thúc trong nhà, bá mẫu cũng vào đi, ta đi gọi nhị thúc."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, mở cửa ra cùng Liễu Nhi đi vào.
Ngô Chí An ở trong nhà, lúc này đang ngồi trong sân chẻ cây đan sọt.
Hắn nghe âm thanh Ngô Mộng Thu, động tác trên tay không ngừng, cũng không ngẩng đầu nói: "là tiểu cô nương Kinh gia Liễu Nhi lại đến a, hỗn tiểu tử nhà ta còn đang ngủ a, ngươi vào phòng đánh mông hắn gọi dậy đi a, ngủ cả buổi tối rồi giờ còn nằm ỳ chưa dậy."
Ngô Mộng Thu lên trước nhẹ giọng nói: "nhị thúc, mẫu thân Liễu Nhi đến, nói là đến tìm ngươi."
Ngô Chí An ngẩng đầu, liền thấy Kinh Ngạo Tuyết đứng đó, lúc này đang nhìn chằm chằm cái giỏ đan trên mặt đất.
Lúc trước vì Kinh Ngạo Tuyết đánh nhau với đại ca hắn, hắn thấy Kinh Ngạo Tuyết cũng không vui.
Nhưng nhiều ngày cũng đã vơi đi, hơn nữa tiểu cô nương Liễu Nhi, mỗi ngày đều cùng hai đứa nhỏ nhà mình ra ngoài chơi, tính tình Liễu Nhi bọn họ cũng thấy, nghĩ thầm: có thể dạy Liễu Nhi ngoan ngoãn như vậy, mẫu thân của nàng cũng không phải người xấu.
Trước đó hắn không quen với Kinh Ngạo Tuyết, trước kia ấn tượng với nàng không tốt cũng do mấy bà thím nhiều chuyện trong thôn đồn bậy, chân thật thấy người thì thực sự không tệ như vậy.
Nghĩ vậy, ấn tượng của hắn về Kinh Ngạo Tuyết lại trở nên tốt hơn.
Cho nên, hiện tại thấy nàng, Ngô Chí An cũng nhiệt tình đứng dậy, đi lên trước nói: "sao ngươi lại đến đây? ăn sáng chưa? có muốn ở lại ăn cơm chung không?"
Kinh Ngạo Tuyết được hắn nhiệt tình khoản đãi, cảm thấy thế giới biến hóa nhanh quá.
Trước đó nàng còn bị tiểu tử này liếc mắt a, hiện tại thái độ đã tốt hơn rồi.
Nếu không phải nàng hiểu rõ tính Ngô Chí An, còn nghĩ đối phương đang âm mưu gì đó.
Tròng mắt nàng chuyển động nói: "không cần, ta ăn rồi, Liễu Nhi con đi chơi với bạn đi."
Liễu Nhi nhìn nàng một cái gật đầu, cùng tiểu cô nương Ngô Mộng Thu đi vào phòng.
Ngô Chí An nhìn bóng lưng các nàng, cảm thán nói: "tính tình cháu gái ta nhu nhược, không thích ra ngoài chơi, ở nhà cũng buồn chán, cũng may có Liễu Nhi nhà ngươi quen biết, gần đây tính cũng tốt hơn nhiều, không còn ho khan nhiều nữa."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "Liễu Nhi nhà ta cũng vậy thôi a, trước đó nói lắp, bị mấy đứa nhỏ kia cười nhạo, cũng không dám ra cửa, mấy ngày qua biết khuê nữ đại ca ngươi, mỗi ngày ăn cơm xong liền vội vàng chạy qua đây chơi rồi."
Hai người khen nữ nhi nhà người một phen, Kinh Ngạo Tuyết trong lòng buồn cười nói: thảo nào người lớn trong nhà hễ thấy con người ta liền khen ngợi, trước kia nàng nghe thì thấy chán, nhưng hiện tại cũng hiểu đôi chút.
Nói chuyện hài tử xong, Kinh Ngạo Tuyết cũng nói đến việc chính.
Ngô Chí An nghe vậy, vỗ gáy nói: "ngươi không nói ta cũng quên, ruộng nhà ngươi mấy ngày trước ta xới xong rồi, ta cùng cha làm nên tốc độ nhanh hơn nhiều, hiện tại ngươi có thể gieo giống được rồi, như rau dưa lương thực đều được."
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng cười nói: "ta dự định trồng thảo dược."
"Ai nha, lợi hại, có ngươi nói trồng thảo dược kiếm được nhiều tiền a, nhưng mà thảo dược kia quý giá, người bình thường trồng còn sống không nổi a."
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: "mà thôi, trước thử trồng cái đã."
Ngô Chí An thấy vậy trấn an nàng vài câu, nói: "vậy có cần ta phụ không, giúp người trồng mầm ươm? hiện tại ta không phải lên trấn đi làm, đại ca không ở nhà, trong nhà không có nam nhân cũng không được, nếu nhà ngươi cần thì có nhà ta gần đây, có ta hỗ trợ cũng sẽ nhanh hơn."
Hắn đã nói như vậy, Kinh Ngạo Tuyết đương nhiên không cần từ chối.
Nàng liền cười nói tạ ơn, hai người đi ra, Kinh Ngạo Tuyết về nhà lấy mầm ươm.
Mầm ươm Kinh Ngạo Tuyết tự trồng để trên giá, khi trồng chỉ cần lấy mầm ươm trên giá xuống rồi gieo xuống đất là được.
Ba người cùng nhau lao động, 10 mẫu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Tuy là lần đầu tiên Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn trồng trọt, nhưng Thẩm Lục Mạn học rất nhanh, nhìn thấy Ngô Chí An làm mẫu cách trồng rất nhanh đã theo sát.
Còn Kinh Ngạo Tuyết hơi chậm một chút, nàng vừa dạy cách trồng thảo dược xong thì đã bị hai người kia bỏ lại tít đằng xa.
Nhưng nàng rất nhanh mệt, chờ nàng làm xong một luống, lau mồ hôi ngẩng đầu lên, đã thấy hai người kia trồng đến luống thứ ba rồi.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Quên đi, so đo với mấy người này không có ý nghĩa, nàng tự nhận nàng vẫn làm tốt nhất.
Ừ, nghỉ một chút thắt lưng cũng thoải mái hơn, tiếp tục làm việc.
Lao động một buổi sáng, thêm nửa buổi chiều, coi như cũng trồng xong mầm ươm trong đất.
Kinh Ngạo Tuyết đau hông không thẳng lưng nổi, khi về phải nhờ Thẩm Lục Mạn đỡ nàng về.
Kinh Ngạo Tuyết mặt mệt mỏi nằm trên giường, thầm nói: nàng chỉ là một con gà yếu, thành thật chịu đựng thôi a.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy, nghĩ nàng vẫn còn đau, ngồi trên giường bất an nói: "nếu không, ta xoa bóp cho ngươi a."
Kinh Ngạo Tuyết cầu còn không được, vội nói: "được, tiểu nương tử là nhất."
Thẩm Lục Mạn trừng nàng, nói: "vậy ngươi tử cởi áo đi, ta qua phòng lấy rượu thuốc, chút nữa qua đây xoa bóp cho ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, vui vẻ cởi áo khoác, rồi trung y cũng cởi phân nửa, thầm nói: phải làm kiểu che nửa mặt ôm tỳ bà, như vậy mới rù quến à nga ~
Nói không chừng tiểu nương tử vừa thấy nhan sắc rù quến của nàng liền chủ động sờ sờ a, sau đó các nàng có thể luận lý thành chương lăn sàn đan nga ~
Nghĩ đến đều đẹp đẽ, nhưng thắt lưng hơi đau, nàng a một tiếng liền nằm liệt tại chỗ.
Khi Thẩm Lục Mạn đến, thấy nàng nằm trên giường lưng đều lộ ra ngoài, váy cũng tháo xuống, cái mông hầu như lộ ra hết.
Nàng liền thấy có nhiệt khí xộc lên mặt, dùng tốc độ mắt thường cũng nhìn ra khuôn mặt kia đang đỏ.
Nàng vội đóng cửa lại, đóng cửa sổ, đưa lưng về phía Kinh Ngạo Tuyết nói: "mặc quần áo vào."
Kinh Ngạo Tuyết thấy ủy khuất nói: "mặc quần áo vô làm sao ngươi xoa bóp a, dính y phục phải làm sao a? y phục dơ phải làm sao a?"
Còn làm gì nữa? trước giờ vẫn không có thấy Kinh Ngạo Tuyết giặt quần áo a, trong lòng Thẩm Lục Mạn đáp, y phục đối phương đều do mình giặt, nàng còn dám ghét bỏ vì dính rượu thuốc sao?
Thẩm Lục Mạn tức giận trừng mắt, cuối cùng cũng phát hiện cứ hễ Kinh Ngạo Tuyết xảy ra chuyện liền thích làm nũng.
Trong lòng nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng không biểu hiện ra ngoài, mắc công Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy lại ủy khuất ba ba nói mình ghét bỏ nàng, còn đòi bỏ nhà đi, xuất gia làm hòa thượng.
Nhưng lại quên là nàng đột nhiên phải ngừng ăn thịt cá, thì sao mà làm hòa thượng nổi.
Nàng đang nghĩ ngợi, Kinh Ngạo Tuyết liền làm bộ đáng thương nói: "sao ngươi còn chưa qua đây? ta đau muốn chết rồi a."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt xoay người, thầm nói Liễu Nhi nhỏ tuổi nhất trong nhà cũng chưa từng đòi nàng làm nũng như vậy.
Nàng đến cạnh giường ngồi xuống, nhìn cái lưng trắng của Kinh Ngạo Tuyết, cùng cái mông tròn vểnh lên, chỉ cảm thấy cay mắt, không biết nên nhìn chỗ nào mới được.
Mà Kinh Ngạo Tuyết còn kiêu ngạo nói: "sao hả? thân hình ta đẹp chứ? đương nhiên là, so ra vẫn kém hơn cái mông của ngươi..."
"Im miệng, còn nữa ta chặn miệng ngươi lại." Thẩm Lục Mạn thẹn quá thành giận uy hiếp nói.
Kinh Ngạo Tuyết trêu đùa cười nói: "lấy gì mà chặn, hoan nghênh ngươi dùng miệng với đầu lưỡi nga."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt không đổi biểu tình, rút một tấm khăn sạch trong tay áo ra, nhìn ánh mắt hoảng loạn của Kinh Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói: "dùng cái này."
Kinh Ngạo Tuyết mở to hai mắt nhìn nàng lên án, rồi nghe lời ngậm miệng lại.
Thẩm Lục Mạn thầm nói cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, nàng đem rượu thuốc đổ lên lòng bàn tay, ma sát cho làm ấm dầu, rồi thoa chút rượu thuốc lên hông đối phương, hai tay vuốt ve bắt đầu xoa bóp.
Da đối phương trơn nhẵn, nhìn không thấy lỗ chân lông, sờ lên cảm xúc vô cùng tốt.
Dù sao đối phương từng là tu sĩ luyện hí 9 tầng, tu sĩ có tu vi càng cao, thì tạp chất trong cơ thể càng ít.
Kinh Ngạo Tuyết cắn môi, ánh mắt hàm chứa hơi nước, không đau mà khóc, nhưng xót quá, hơn nữa rượu thuốc kích thích khiến sau lưng như ghim mắt người.
Nàng chớp chớp mắt, nhịn xuống cảm giác này nói: "tiểu nương tử."
Thẩm Lục Mạn dùng giọng mũi ừ một tiếng, như đang hỏi đối phương muốn gì.
Kinh Ngạo Tuyết thích âm thanh này của nàng nói: "tiểu nương tử, ngươi thật tốt."
Thẩm Lục Mạn bình thường được nàng khen nhiều nên cũng miễn dịch rồi, nàng chuyên chú thủ hạ động tác nói: "ừ, ta biết."
"Ngươi biết?" Kinh Ngạo Tuyết thêu mi quay đầu nhìn nàng thầm nói: tiểu nương tử càng ngày càng to gan a, lúc trước nàng khen tiểu nương tử còn đỏ mặt, hiện tại mặt cũng không biến sắc tim cũng không đập a.
Thẩm Lục Mạn vỗ hông nàng một cái nói: "xoay chỗ khác đi, đừng đem cổ vặn gãy."
Kinh Ngạo Tuyết cười hì hì, nói: "không a, thân thể ta rất mềm mại."
Nói không sai, thân thể nguyên chủ kiều sanh quán dưỡng, ít vận động, đến cả bắp thịt trên người cũng không có, ngược lại Thẩm Lục Mạn thì thỉnh thoảng nàng có thể nhìn thấy bắp thịt trên tay đối phương.
Thậm chí lần trước giúp Thẩm Lục Mạn ngâm thuốc tắm, nàng cũng đã thấy cơ bụng đối phương.
Nhìn qua xúc cảm cũng rất tốt a, lúc trước nàng cũng thử sờ một chút, tuy bị Thẩm Lục Mạn đá bay, nhưng cảm xúc tuyệt vời vẫn lưu trong đầu a.
Nàng nằm lỳ trên giường cảm thán một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Cái hông đau được Thẩm Lục Mạn xoa bóp, lúc đầu còn rất đau, hiện tại chỉ còn ê ẩm, rất thư thái.
Kinh Ngạo Tuyết thoải mái, khẩu âm ngốc nghếch nói: "một hồi ta cũng sẽ xoa bóp cho ngươi a."
Thẩm Lục Mạn dừng lại nói: "không cần, ta không giống ai đó, ta không thích làm phiền."
Kinh Ngạo Tuyết mở mắt ra, lên án nói: "tiểu nương tử, ngươi thật xấu xa."
Thẩm Lục Mạn cười khúc khích nói: "được rồi, đừng đùa nữa, nếu ngươi mệt thì ngủ một chút đi, ta chuẩn bị đi làm cơm tối."
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu lúc trước thời gian làm việc nghỉ ngơi của nàng bị đảo lộn, cổ thân thể này lại vô cùng yếu ớt, chỉ làm việc được một chút liền cảm thấy vừa đau vừa mệt.
Mặc dù ngày ngủ, tối thức nhưng vẫn ngủ nhiều hơn, cảm không khác gì heo, tiếp tục như vậy đoán chừng ngày bị chém chết không xa.
Cho dù dị giới an bình tường hòa, nhưng nàng cũng phải nghĩ cách cố gắng hơn.
Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy liền nói: "vậy ngươi nằm một chút đi a."
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng, Thẩm Lục Mạn liền ra ngoài chuẩn bị cơm tối.
Buổi tối ăn cơm xong, Kinh Ngạo Tuyết đơn giản tắm vội, liền nhớ lại thân thể uyển chuyển của Thẩm Lục Mạn, suy nghĩ hồi lâu, thân thể cũng không có phản ứng.
Nàng có chút nhụt chút nghĩ đến: có lẽ vì hôm nay nàng hết sức, mệt muốn chết a? cho nên hiện tại không phải lúc này?
Ah phi! nàng vốn không phải kiêng.
Không đúng, nàng...
Quên đi, Kinh Ngạo Tuyết bị ý nghĩ này hành hạ đau đầu, nên quyết định không cần liền tắm rửa xong thay quần áo quay về phòng ngủ.
Ngày thứ hai, nàng ôm cái lưng còn đau, miễn cưỡng đứng dậy, chạy bộ một chút.
Khi ra ngoài cửa rửa mặt, Liễu Nhi cũng đã chạy xong quay về nhà.
Nàng cũng không miễn cưỡng mình, ăn sáng xong liền cùng Thẩm Lục Mạn ra ruộng trồng mầm ươm.
Mầm ươm được dịch nuôi cấy và mộc hệ dị năng rót vào, từ lúc ở trên giá đã sinh trưởng vô cùng tốt.
Hiện tại trồng trong ruộng, mọc cũng rất ổn định, tiếp tục như vậy thì vẫn còn quá chậm.
Kinh Ngạo Tuyết dạo quanh nhà một vòng, nói: "ta nghĩ cách kiếm chút ngọc về đi a."
Thẩm Lục Mạn nói: "không cần, 10 mẫu cũng không quá lớn, sau này mỗi sáng ta sẽ qua đây dùng mộc linh khí rót vào một chút, cũng giúp cho ta tu luyện."
Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng nói vậy, cũng không miễn cưỡng nữa, ngọc giá cũng rất đắt, các nàng hiện tại cũng không thể mua.
Nàng ngồi dưới đất, nghĩ thầm: nếu như có Lương Thăng Vinh giàu có kia đến gây sự thì tốt rồi, dễ dàng có cơ hội để phát tài a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...