Edit: Skye
Ngươi cả ngày vắt hết óc đối nghịch với mỹ nam vương gia của ta, đường nhiên muốn dừng là không dừng được rồi.
Đừng tưởng rằng nàng sẽ quên ngày ấy, hắn nắm chặt tính mạng của nàng bức bách mỹ nam vương gia giao ra binh phù tam quân.
một người có dã tâm lớn, tự nhiên sẽ trả giá nhiều hơn, mấy thân phận nặng nhẹ gì đó, bất quá cũng chỉ là đá kê chân giúp hắn hoàn thành dã tâm mà thôi!
Có điều Tử Lạc Vũ cho dù biết những thứ này thì nàng cũng sẽ không ngốc mà nói ra,hiện giờ chuyện quan trọng nhất với nàng là lấy được băng thanh ngọc liên, sau đó nàng có thể tìm một cơ hội rời khỏi hoàng cung Tây Sở, đi tìm mỹ nam vương gia.
Úy Trì Nhạc thấy Tử Lạc Vũ không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn thở phì phò, hắn nâng tay ngọc xoa trên mặt nàng.
“Nhạc đàn một khúc cho bé nguôi giận nhé?”
Thế nhân đều biết đàn Phục Hy một khi cất tiếng đều ra một khúc tuyệt mệnh, muốn Úy Trì Nhạc đàn mà không giết người, thật đúng là làm hắn khó xử, ngay cả khi đại thọ hoàng thượng Tây Sở quốc cũng không mời được Úy Trì Nhạc cao quý tao nhã chứ chưa nói đến một khúc nhạc chúc thọ.
Mà nay, hắn vì để một bé gái nguôi giận, cam nguyện vì nàng mà khảy đàn, chỉ vì mộtnụ cười của nàng.
Nhưng bé gái nào đó lại không muốn nhận phần tâm ý đó của hắn?
“So với đánh đàn, bé càng thích nghe huynh hát hơn.” Tử Lạc Vũ linh động chớp mắt, nghĩ ngay ra cách có thể khiến nàng nguôi cơn giận đang trào lên trong lòng, ngươi lừa ta lâu như vậy, hôm nay ta nhất định phải báo thù.
Con ngươi thanh hoa lưu đôi nhãn châu linh động của bé gái trong đáy mắt, mày đẹp nhíu lại, mặc dù hắn không hiểu âm luật nhưng lại không biết hát.
Hơn nữa hắn cũng không nhận ra tiểu hồ ly giảo hoạt này muốn hắn hát cái gì.
“Nhạc không biết hát.” hắn nói.
“không biết thì học đi! Như vậy mới có vẻ là huynh có thành ý cho oa oa nguôi giận.” Tử Lạc Vũ nghiêm trang nói, kỳ thật trong lòng nàng đã sớm cười như điên, nếu có thể lừa hắn hát bài kia, tưởng tượn ra hình ảnh đó có biết bao khôi hài.
Úy Trì Nhạc lâm vào trầm mặc, cuộc đời này hắn chưa bao giờ nghỉ tới phải biết ca mới để một đứa bé nguôi giận.
Thấy hắn không nói lời nào, Tử Lạc Vũ hừ lạnh: “Biết ngay là huynh không có thành ý mà, có nói cái gì mà giúp ta nguôi giận chứ, đều là nói nhảm.”
Bàn tay hắn bao bàn tay nhỏ đang lộn xộn của nàng, mày vẫn nhăn thật sâu: “một bégái sao có thể nói ra lời thô tục như vậy?”
Tử Lạc Vũ rút tay, phát hiện tay nàng bị tay hắn nắm rất chặt, cũng buông tha suy nghĩ muốn rút tay, không thèm nói gì, nghiêm mặt cho hắn xem.
Thấy nàng chu miệng, lại làm vẻ mặt ngang ngược, Úy Trì Nhạc nhức đầu, rốt cuộc cũng thỏa hiệp.
“Hát thế nào?” Trong lòng thở dài một hơi, nguyên lai hắn cũng có thể hiến xướng để giành được nụ cười của người khác.
Tử Lạc Vũ thấy hắn thỏa hiệp, cằm thiếu chút nữa rớt xuống, hắn…thật sự…đáp ứng?
Quá…không…ngờ luôn…
Bé gái rất nhanh hoàn hồn từ trong cơn chấn kinh, cười nói: “Nghe tốt, học ta xướng.”
Hắng giọng một gái, toàn thân bé gái như bị đánh máu gà, hắng giọng gào khóc:
“Cứ như vậy bị ngươi chinh phục chặt đứt tất cả đường lui
Tâm tình ta chắc chắn quyết định của ta là hồ đồ
Cứ như vậy bị ngươi chinh phục uống hết thuốc độc của ngươi
Vở kịch của ta kết thúc ta ôm hận xuống mồ.” (Ca từ: đoạn ngắn chinh phục)
Sau khi xướng xong, nang vỗ vỗ Úy Trì Nhạc đang ngây ngốc, ngọt ngào ngây thơ nói: “Bài này rất dễ nghe, đến lượt huynh xướng đó.”
Khóe miệng Úy Trì Nhạc giật giật, hắn đường đường là một thái tử Tây Sở qốc, chẳng lẽ cũng sẽ bị bé gái trước mắt này “chinh phục”?
Quả thực quá hoang đường…
Nếu để người đời biết được, chẳng phải sẽ làm trò cười trong thiên hạ hay sao…
Thấy hắn bất động không xướng, dung nhan đẹp như hoa tựa hồ thêm vài phần tái đivì tức giận, bé gái khẽ nhếch khóe môi.
“Biết ngay là huynh không có thành ý mà, thôi, bé cưng mệt rồi, muốn đi ngủ.” Nàng đánh cái ngáp, nói.
“Đổi bài khác được không.” Bài này cho dù thế nào hắn cũng không thể mở miệng hát.
“Huynh không muốn hát thì thôi, bé cũng chỉ thích có mỗi bài hát này, cái khác đềukhông muốn.” Bé gái liếc xéo hắn, là muốn gây khó cho ngươi đấy!
Úy Trì Nhạc cắn răng nói: “Bé cưng có thể chinh phục được Nhạc, Nhạc liền xướng khúc này cho em nghe.”
Mỗ tiểu nữ oa giận, đỏ mặt tía tai nói: “Nếu có một ngày ta chinh phục được huynh, huynh nhất định phải quỳ ván giặt xướng ta nghe khúc này đấy.”
Sắc mặt Úy Trì Nhạc thay đổi, mặt trắng xanh, thật không hiểu nổi bé gái này, mới có 5 tuổi lại lấy đâu ra cách nói kỳ quái như vậy chứ? hắn là đế vương tương lai của mộtnước, há lại quỳ ván giặt?
Quả thực vô cùng hoang đường…
“Được rồi, ta đáp ứng em, bản cung cũng muốn nhìn xem, em làm sao có thể chinh phục bản cung.” Đại khái là vì bị chọc tức đến hồ đồ, giọng điệu Úy Trì Nhạc kích động, không bình tĩnh như ngày thường.
một lớn một nhỏ, hai người đều có chút tức giận, có điều, kiêu ngạo của mỗ tiểu nữ oarõ ràng cao hơn một bậc, bởi vì không bao lâu sau, Úy Trì Nhạc liền “bại trận”, đành mở miệng trước.
“Bé cưng, Nhạc mang em đi xem băng thanh ngọc liên nhé?” Có thể vì không tìm được lời nào động đến nàng, Úy Trì Nhạc đành lấy ra thứ nàng đang rất muốn tới dụ dỗ.
Quả nhiên, sau khi nghe vậy, tức giận trên mặt mỗ tiểu nữ oa biến mất hầu như khôngcòn, hai má hiện lên đôi má lúm đồng tiền đáng yêu.
“Được nha! Được nha!” Nàng vui nói, thiếu chút nữa hoa tay múa chân vui sướng rồi.
hiện tại Úy Trì Nhạc cũng coi như đã hiểu rõ tính nết của tiểu oa nhi này, bày lợi ích trước mắt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn kia liền khởi sắc.
Hai thị vệ gác đêm thấy thái tử luôn thanh lãnh cư nhiên ôm một bé gái, liền kinh hãi mở to mắt, bọn họ phải cảnh giác cao độ nhìn xem, đây không phải là ảo giác chứ? Phải biết rằng, thái tử chưa từng để tâm như vậy với bất cứ kẻ nào, chẳng lẽ chuyện đồn đãi trong cung là thật, bé gái này thật sự là tiểu chủ tử điện hạ vụng trộm sinh bên ngoài?
Lần trước tới phòng này, thiếu chút nữa hại nàng mất mạng, bây giờ bị Úy Trì Nhạc ôm tới, nàng cẩn thận coi lại một lần bố cục trong phòng.
Phía trên đã không còn “ván cờ tám hướng”, nhìn lại chung quanh cũng không có cơ quan ám khí, nhưng nàng vẫn có cảm giác lạnh sống lưng, có thể là làm thú đã lâu, cảnh giác nguy hiểm mạnh mẽ hơn so với người thường.
Úy Trì Nhạc từ trên kệ lấy ra một hũ tròn gốm màu trắng, ước chừng chứa đủ mộtbông hoa sen, khá giống với cái Thành quản gian lấy khi đó.
Nâng đến trước mặt Tử Lạc Vũ, ngón tay quẹt trên mặt hũ, cái hũ tách thành tám miếng hạ xuống.
một đóa băng thanh ngọc liên hiện ra trước mặt Tử Lạc Vũ.
Nàng nhớ rõ, đóa băng thanh ngọc liên lần trước nàng ăn của mỹ nam vương gia kiađã nở rộ, vì sao đóa của thái tử Nhạc này lại là nụ hoa sắp nở chứ?
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của nàng, Úy Trì Nhạc giải thích: “Ngày ấy ta đi qua nơi cực hàn, tình cờ gặp băng thanh ngọc liên, thuận tay ngắt nó mang về.”
Đem ngắt đóa ngọc liên này mang về, chỉ là vì nó quý hiếm mà thôi! Kỳ thật đóa ngọc liên này với hắn, không có tác dụng gì.
Tử Lạc Vũ té xỉu, bà cô nó! Nàng tìm băng thanh ngọc liên này quả thực trải qua biết bao nhiêu khó khăn, thiếu chút nữa hại đi mạng nhỏ này, giờ lại bị người ta coi khinh, thuận tay ngắt mang về cơ đấy?
“Lần trước ta ăn băng thanh ngọc liên đã nở rộ, đóa này còn chưa nở hết, ăn xong rồi liệu hiệu quả có thể không rõ ràng hay không?” Đây mới là điều nàng lo lắng nhất, mỹ nam vương gia nói trên đời này có tổng cộng ba đóa băng thanh ngọc liên, vạn nhấtmột đóa trong đó có hiệu quả không tốt, vậy quả thực phụ thân bị thiệt rồi.
Úy Trì Nhạc lo nghĩ, gật đầu nói: “Em nói có lý, linh khí đất trời trên đóa ngọc liên nở rộ mới có thể hỗ trợ em duy trì hình người, mà đóa này Nhạc lại ngắt hơi sớm.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tử Lạc Vũ chống cằm, nhìn nụ hoa hé nở, hận không thể khiến nó nở rộ ngay lập tức.
“Muốn để nó nở hoa, cũng không khó.” Trong con ngươi đen Úy Trì Nhạc xẹt qua mộttia sáng, tựa hồ nghĩ đến gì đó.
“Chỉ giáo cho?” Tầm mắt Tử Lạc Vũ chuyển tới trên mặt hắn, hỏi.
“Lấy nước thánh Tây Sở tưới cho hoa, không quá 5 ngày, đóa ngọc liên này nhất địnhsẽ nở rộ.” Úy Trì Nhạc nói.
“thật tốt quá, Nhạc, huynh hiện tại nhanh lấy nước thánh tới dưỡng ngọc liên đi!” Mỗ tiểu nữ oa đong đưa cánh tay hắn, nhẹ nhàng nói.
“hiện tại trời đã tối, cửa Thánh Thủy Cung đã sớm đóng,cho dù Nhạc muốn đi thì cũngkhông được phép.” Tính tình đứa nhỏ này thật nóng vội, nói gió thì có mưa.
“Vậy sáng sớm mai Nhạc mang bé cưng đi đến chỗ lấy nước thánh nhé! Bé khôngmuốn làm hồ ly nữa đâu.” Nàng cười ngọt ngào với hắn, đôi mắt nhỏ cong thành hình trăng lưỡi liềm, cực kỳ đáng yêu.
“Ừ, được.” hắn đáp.
Vào ban ngày, Úy Trì Nhạc lại khôi phục bộ dáng Phi Y, sáng sớm bước đi uyển chuyển bưng đồ ăn tới đút cho Tử Lạc Vũ.
Sau khi Tử Lạc Vũ vạch trần thân phận của Phi Y, thủy chung vẫn cảm thấy có chút quái dị, nàng thật dị không cách nào tưởng tượng nổi Úy Trì Nhạc bước đi uyển chuyển, cùng bộ dáng tươi cười câu hồn người.
Như tiên quân trên trời bỗng nhiên lập tức biến thành yêu tinh quyến rũ người, khác biệt quá lớn.
Sau khi ăn xong bát canh hạt sen khác cách làm hôm qua, nàng mò mẫn trên mặt Phi Y, ngay cả cổ áo nàng ta cũng cởi ra, tìm tìm kiếm kiếm…
Phi Y ôm éo mỗ tiểu nữ oa, thổi gió bên tai nàng: “Bé cưng, tay nhỏ của em mò mẫn làm người ta thật thoải mái.”
Tay nhỏ Tử Lạc Vũ dừng lại, rất muốn trở tay lấy ra tát yêu nghiệt này một cái, nàngđang tìm chỗ dịch dung của thằng nhãi này thì lại bị giọng nói kiều mỵ của nàng ta vặn vẹo ý tứ.
Muốn biết thế nào là mò mẫn đúng không? Mỗ tiểu nữ oa cười thâm sâu, duỗi tay nhỏvươn tới bên trong quần áo Phi Y.
Phi Y kinh ngạc, nhanh chóng bắt lấy tay nhỏ đang tác loạn của nàng, nói: “Bé cưng, em muốn làm gì?”
Mỗ tiểu nữ oa cười tà ác, nhếch miệng nhỏ nói: “Phi Y, ta muốn nhìn xem nãi nãi (từ nãi nãi đồng âm với vú) tỷ làm từ cái gì thôi mà.”
Phi Y không ngờ bé gái này lớn mật trực tiếp đem thứ kia của nữ nhân nói ra? trênkhuôn mặt tuyệt sắc đỏ ửng, nàng đẩy Tử Lạc Vũ ra.
“Cho bé nhìn chút thôi! Xem là bánh hấp hay là bánh bao.” Tử Lạc Vũ làm sao có thể khinh địch buông tha yêu nghiệt như vậy? Đối với “lồng bánh bao nhỏ” của yêu nghiệt, nàng thật đúng là có chút tò mò, bắt đầu mò mẫn tìm chân tướng của bánh bao.
Cầu nghiệm chứng, cầu chân tướng….
Phi Y thấy Tử Lạc Vũ nháo về phía nàng, kinh hãi bật ra khỏi ghế, hắn một đại nam nhân, làm sao có thể để người khác biết trước ngực hắn có cái gì được chứ? Đặc biệt là với tiểu nữ oa này, nếu nàng mà biết, khẳng định sẽ bị nàng cười đến chết mất?
“Bé cưng, em…đừng tới đây.” Hai tay Phi Y ôm lấy ngực, trên mặt đầy hoảng sợ, bước chân không ngừng lui về phía sau, tựa như thiếu nữ bảo vệ trinh tiết.
Tử Lạc Vũ cười khanh khách, xoa xoa tay vào nhau, nói: “Phi Y, tỷ đừng khước từ, để bé cưng nhìn đi, tỷ sẽ không mất tý thịt nào đâu.”
nói xong, mỗ tiểu nữ oa bổ nhào về phía trước như lang sói, tay bắt được ống tay áoyêu nghiệt, nhìn vẻ mặt “hoảng sợ” trên gương mặt tuyệt mỹ, tuy biết yêu nghiệt lừa người bỏ chạy nhưng nàng vẫn có chút hả hê.
Phi Y cắn hàm răng, đặt Tử Lạc Vũ trên đất, theo đó ống tay áo bị xé rách một mảng lớn, lộ ra cánh tay tuyết trắng, hắn vươn tay còn lại che cánh tay, kinh hoảng chạy ra ngoài.
“Phi Y, Phi Y, đừng chạy mà!” Mỗ tiểu nữ oa gọi lớn, thấy yêu nghiệt chạy nhanh hơn thỏ, mỗ tiểu nữ oa ôm bụng cười ha ha.
yêu nghiệt thật đúng là thập phần thú vị, mặc dù hắn hiểu được mị thuật quyến rũ người nhưng thủy chung vẫn không thể bỏ đi bản năng, yêu nghiệt giữ lại phần giá trị nhất, cho nên khi bị đùa giỡn lại, hắn ta mới có thể lộ ra nét mặt như vậy?
Hô hô! thật không ngờ, yêu nghiệt lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy.
Trước ngực hắn rốt cuộc cất giấu thứ gì nhỉ? thật sự là chuyện đáng tìm tòi, thật muốn biết quá mà?
Phi Y rời khỏi không bao lâu, liền có một nhóm người chậm rãi tới phòng Tử Lạc Vũ.
đi đầu là một người tuổi gần 50, một ông cụ mặc long bào, phía sau hắn là mấy phi tử ăn mặc kiều diễm, còn có một đám thái giám thị vệ cung nữ theo sau cùng.
Hoàng thượng Tây Sở tươi cười nhìn nàng, nét mặt như đang đánh giá tôn nữ mình, khiến Tử Lạc Vũ không được tự nhiên.
Lão thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, tay nâng một mâm vàng, bên trong làmột bộ cẩm y hoa lệ, mặt mặt lão hớn hở đi tới, tiếng lanh lảnh có chút thô ráp: “Tiểu chủ tử, hôm nay là đại điển sắc phong cho ngài, nô tài giúp ngài thay.”
Tử Lạc Vũ lui về phía sau một bước, buồn bực nhìn một đám người này, đại điển sắc phong thì có liên quan gì đến nàng? Bọn họ có lầm không?
“Các ngươi đây là…” Giọng trẻ con có chút khó hiểu.
“Trần Đại Hải, ngươi lui xuống trước đi, để trẫm nói.” Hoàng thượng Tây Sở thấy tiếng bé gái nhỏ nhẹ, sợ lão thái giám dọa tôn nữ của hắn.
“Vâng, hoàng thượng.” Trần Đại Hải cúi mặt, khom người lui về một bên.
“Tôn nữ ngoan, trẫm là hoàng gia gia của con, con không phải sợ, hoàng gia gia cực kỳ hiền lành, con xem…” nói xong, lão liền chỉ vào mặt mình, lộ ra thiện ý với bé gái.
Hoàng đế Tây Sở coi nàng là nữ nhi của Úy Trì Nhạc hả? Ý nghĩ này đột nhiên nhảy vào trong đầu Tử Lạc Vũ.
“Hoàng thượng, ngài nghĩ sai rồi, ta không phải…” Tử Lạc Vũ vội vàng xua tay, phụ thân không thể nhận loạn, vạn nhất mỹ nam vương gia biết, nàng có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.
“Hài tử, trẫm biết con mấy năm nay ở bên ngoài chịu nhiều khổ sở, con không nên trách phụ thân con, hắn cũng có chỗ khó xử, trẫm nhất định sẽ bồi thường con.” Hoàng thượng Tây Sở một khi đã nhận định nàng là con gái của thái tử, suy nghĩ đóđã mọc rễ trong đầu, căn bản không nghe nàng giải thích.
“Ta không phải là con gái của thái tử, ta chỉ bị thái tử mang về nhằm..” Câu nói kế tiếpthật đúng là khó nói, chẳng lẽ lại nói đem nàng về là nhằm uy hiếp Tiêu Diệc Nhiên sao?
“Trẫm biết con vẫn đang oán trách Nhạc nhi, là trẫm không tốt, quan tâm tới Nhạc nhi quá ít nên mới làm tính cách hắn lạnh nhạt trầm mặc, ngay cả khi có con rồi, hắn cũngkhông nói cho trẫm biết.” nói xong, hoàng thượng Tây Sợ rơi vài giọt nước mắt thương cảm.
Trần Đại Hải thấy mặt rồng rơi lệ, vội vàng đưa mâm vàng trên tay giao cho cung nữ bên cạnh, cầm bình thủy tinh đi tới, đón lấy “long lệ” của hoàng thượng.
“Hoàng thượng, bảo trọng thân thể a!” Trần Đại Hải lấy long lệ, nói một câu trấn an hoàng thượng rồi lại lui về.
Tử Lạc Vũ thiệt tình cảm thấy không nói thông được mấy người này, nhưng lại khôngthể nói ra chuyện phụ thân nàng là Tiêu Diệc Nhiên, cũng không thể để hoàng đế Tây Sở quốc sắc phong cho nàng, vấn đề thật làm người ta đau đầu.
“Hoàng thượng, ta có nói ngài cũng không tin, hay ngài hỏi trước Nhạc một chút đi! Sắc phòng hoàng tôn nữ là chuyện lớn, vạn nhất sai huyết mạch là không tốt.”
Hoàng thượng Tây Sở nghe Tử Lạc Vũ nói đạo lý rõ ràng, thật có chút do dự, liền phân phó nô tài bên cạnh: “Trần Đại Hải, ngươi đi thỉnh thái tử điện hạ qua đây.”
Tử Lạc Vũ an vị một bên, chờ người nào đó đến nói rõ chân tướng.
không biết bọn họ có thể tìm được Úy Trì Nhạc không hay là chỉ tìm thấy Phi Y tới đây, nàng nhớ rõ Phi Y vừa rời khỏi không lâu.
Ước chừng một phút sau, Trần Đại Hải thật đúng là đem Úy Trì Nhạc tới.
Tử Lạc Vũ cười cười với Úy Trì Nhạc, thuận tiện nháy mắt với hắn một cái, ý tứ là: Phi Y, tỷ đổi y phục thật nhanh nha.
Bề ngoài Úy Trì Nhạc vẫn thanh lãnh như cũ, đối với trò đùa dài mờ ám của mỗ tiểu nữ oa, hắn chỉ làm như không thấy, đi vào phòng, không đợi hắn mở miệng, hoàng thượng Tây Sở liền nói trước.
“Thái tử, phụ hoàng muốn hỏi con một câu, nàng ta có phải nữ nhi của con haykhông?” Hoàng thượng Tây Sở chỉ vào Tử Lạc Vũ, hỏi Úy Trì Nhạc.
Úy Trì Nhạc tựa hồ đã sớm đoán được phụ hoàng sẽ hỏi như vậy, cho nên trên mặt bình tĩnh không có nửa điểm khác thường, cực kỳ bình thản nói: “Vâng.”
Tử Lạc Vũ nghe Úy Trì Nhạc nói dối không chớp mắt, ngồi không yên, lập tức nhảy lên, kêu la: “Nhạc, ngươi biết rõ ta không phải, vì sao còn nói lung tung làm người khác hiểu lầm hả?”
hắn đi đến bên người Tử Lạc Vũ, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nói nhẹ nhàng: “Bé cưng, về sau phụ vương sẽ không rời con nữa, đừng nói lung tung nữa có đượckhông?”
một câu khiến mọi người tin tưởng Tử Lạc Vũ là tôn nữ của hoàng thượng không nghi ngờ, tươi cười trên mặt hoàng thượng Tây Sở không giảm, tính tình Nhạc nhi, lão biết, có thể có được sự thừa nhận của nó thật không dễ dàng.
“Tốt, tốt, tôn nữ ngoan của trẫm, thay y phục đi, theo trẫm tham gia sắc phong đại điển! Trẫm muốn chiêu cáo thiên hạ, trẫm có tôn nữ rồi.” Hoàng thượng Tây Sở xúc động nói.
Tử Lạc Vũ bình tĩnh nhìn nam nhân xuất trần đang ôm nàng, mắt bỗng nhiên có chút ngứa.
Tính tình lạnh nhạt là giả rồi! Khí chất thanh lãnh cũng là giả! Đây mới tính cách chân chính của Úy Trì Nhạc, vì đạt tới mục đích, có thể không để ý tới bất cứ suy nghĩ của kẻ nào, bá đạo ẩn dấu dưới bề ngoài nho nhã, che giấu cực kỳ tốt.
Nàng vốn không muốn có bất kỳ quan hệ nào với hắn, dùng thân phận phụ vương khóa nàng bên người hắn, rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Tử Lạc Vũ thật sự rất muốn cưới, trước đó nàng vẫn cho rằng hắn sẽ mặc kệ nàng, bởi vì dung nhan thanh lãnh này khiến nàng không đề phòng.
Bây giờ nghĩ lại, bất quá chỉ là chuyện cười mà thôi! Nội tâm nam nhân này quá yêunghiệt, cho nên hắn sẽ biến thành yêu nghiệt, bất luận hắn làm bậy chuyện gì, hắncũng đều tự cho là đúng.
“Phụ hoàng, các ngươi nhiều người sẽ làm sợ bé cưng, cho nhi thần một ít thời gian, nhi thần sẽ tự mình đưa nàng đi tham dự đại điển sắc phong.” Úy Trì Nhạc lạnh lùngnói với hoàng đế Tây Sở, trên khuôn mặt thanh lãnh không có quá nhiều cảm xúc.
“Tốt, tốt, thái tử nói rất đúng, phụ hoàng đi trước.” Dứt lời liền dẫn mọi người rời khỏi phòng Tử Lạc Vũ, lúc gần đi, hoàng thượng Tây Sở nhiều lần nhìn lại Tử Lạc Vũ, thậtsự càng xem càng cảm thấy tiểu nữ oa xinh đẹp đáng yêu.
Úy Trì Nhạc dời mắt đến khuôn mặt nhỏ nhắn sắc mặt không được tốt của nàng, thấp giọng nói: “Oa oa”
Chậc chậc, vẫn là bộ dáng nho nhã như vậy, Úy Trì Nhạc, ngươi hà tất phải giả dạng như vậy làm chi? Muốn che giấu cái gì?
“Vừa lòng rồi hả?” Nàng lạnh lùng nở nụ cười, lần này hắn có thể lấy nàng tới kiềm chế mỹ nam vương gia rồi đấy? Tam phân thiên hạ, không chiếm được tam quân binh phù từ tay Tiêu Diệc Nhiên liền đoạt “nữ nhi” của hắn, nàng không thể không nói, sử dụngmột chiêu này thật đủ đê tiện.
“Bé cưng có thể ngày ngày bên cạnh Nhạc, Nhạc mới vừa lòng.”Tiếng nói thanh thiển,một câu này tìm không ra tỳ vết, tựa như người cô tịch đã lâu, cần một người tới làm bạn, đơn giản như vậy mà thôi.
“Vậy Nhạc có từng hỏi qua là bé cưng có nguyện ý hay chưa?” Đừng nói lời dễ nghe như vậy, người khác không biết, nàng còn không biết hai thân phận khác nhau củahắn à? yêu nghiệt nói chuyện ma quỷ mà tin được sao?
Úy Trì Nhạc mím môi không nói, đôi mắt trong veo che đậy một tầng sáng bạc thế nhân nhìn không thấu.
Sau nửa ngày, thanh âm thanh u của hắn truyền đến.
“Bé cưng như thế nào mới có thể nguyện ý làm bạn cùng Nhạc?”
Suy nghĩ thời gian dài như vậy, hắn liền phun ra một câu như thế? nói đi nói lại, vạn biến không rời, hắn cho rằng có thể dùng thứ gì để đổi lấy cả đời làm bạn sao? Tử Lạc Vũ bỗng nhiên muốn cười, mà nàng cũng làm như vậy: “Ha ha… Thái tử, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi hà tất phải làm bộ dáng nho nhã? Chẳng lẽ ngươi đãquên, ngươi là như thế nào đem ta bắt tới Tây Sở? Chuyện người quyết định còn có thương lượng đường sống à?”
Hai mắt Úy Trì Nhạc thâm trầm, ngón tay nâng cằm nàng, trong nháy mắt thay đổi có chút giống yêu nghiệt, bên môi treo nụ cười quỷ dị: “Nhạc đương nhiên biết, nếu đãđến Tây Sở rồi, em đừng mơ tưởng quay về Đông Phong, về sau em chỉ thuộc về Nhạc.”
nói xong, môi hắn hướng tới miệng nhỏ của nàng, nụ hôn lại rơi trên má nàng, có điềuhắn không tức giận, ngược lại tâm tình tốt lưu luyến trên gò má nàng.
“Ta, Tiêu Vũ Nhi, cuộc đời này chỉ là nữ nhi của Tiêu Diệc Nhiên, tuyệt đối không nhận người khác làm phụ thân.” Nàng bị hai tay hắn khóa trong ngực hắn, không thể nhúc nhích, ẩm ướt trên mặt khiến nàng không nhịn được nhíu mày.
Đôi con ngươi hắn thay đổi, bên trong ẩn chứa tức giận, tay bóp chặt khuôn mặt nhỏnhắn trẻ con, ép nàng nhìn thẳng hắn, mắt hắn nheo lại nguy hiểm.
“Vật nhỏ quật cường khá lắm, bản cung đối tốt với ngươi như thế, xem ra không có tác dụng, cái miệng này của ngươi càng muốn hiểu lầm bản cung, càng muốn cự tuyệt bản cung, người có biết hay không, bản cung muốn như vậy thật lâu rồi.” nói xong,hắn liền phủ lên môi nàng, ngậm môi nàng, cảm nhận được nàng chống đối, con ngươi đen biến yêu dị, dùng đầu lươi tiến vào trong miệng nàng.
Tử Lạc Vũ hoàn toàn nổi giận, biến thái với nàng à? Hừ, răng nanh tỷ không chỉ làm đồ trang sức?
Mở miệng nhỏ, Úy Trì Nhạc còn chưa đụng tới đầu lười nàng, đã bị răng khểnh sắc bén kia đâm tới, mùi máu tươi tỏa khắp miệng.
Úy Trì Nhạc ăn đau liền buông nàng ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ, hắn cươi, máu tươi nhiễm lên cánh môi, đỏ hồng như trái đào.
Ngừng cười, hắn nói một câu: “thật đúng là thú tính khó sửa.”
“Bé vốn là thú, đương nhiên thú tính khó sửa, thái tử điện hạ, ngươi đừng có suy nghĩ thú tính gì với một bé gái 5 tuổi nha, bằng không, bé sẽ coi ngươi là đồng loại đấy.” Nàng cười nhạo.
Úy Trì Nhạc lại bắt đầu trầm mặc, sau một lát, hắn buông nàng ra, cầm một khối khắn tuyết trắng chà lau máu trên cánh môi, động tác cực kỳ tao nhã, yêu dị trên mặt cũng biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một Úy Trì Nhạc thanh lãnh thanh cao.
“Bé cưng, Nhạc chỉ muốn làm phụ thân em mà thôi.”
một câu đem toàn bộ việc hắn vừa làm với nàng phủ nhận, ý tứ nói cho Tử Lạc Vũ hiểu, chỉ cần nàng không chọc giận hắn, hắn sẽ không làm như ngày hôm nay với nàng.
Cực kỳ đáng tiếc, Tử Lạc Vũ đâu phải người dễ nghe lời? Nàng ở trong tay Tiêu Diệc Nhiên còn chưa thấy tiếp thu ý kiến qua, còn có khả năng nghe Úy Trì Nhạc sao? Hiển nhiên là không.
Bất quá nàng cũng không đi tranh cãi với Úy Trì Nhạc, những thứ này đều là vô vị, vô ích, mấu chốt trước mắt là sau khi đợi băng thanh ngọc liên nở rộ, nhanh chút nuốt vào bụng rồi phủi mông đào tẩu.
“Nhạc, bé cưng không thể tiếp nhận ngay được chuyện huynh là phụ thân, cho bé cưng chút thời gian được không?” yêu nghiệt lừa nàng, chẳng lẽ nàng không thể lừa lại yêu nghiệt? Tiểu nữ oa một khắc trước còn thở phì phì, giờ khắc này lại đã rơi nước mắt kéo tay Úy Trì Nhạc làm nũng.
Úy Trì Nhạc bề ngoài thanh lãnh nhưng trong lòng vẫn có chút thương tiếc của Phi Y với Tử Lạc Vũ, biết rõ nàng nói như vậy nhất định là có mục đích nhưng vẫn ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, vỗ lưng nàng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, ngoan.”
Tử Lạc Vũ không chiếm được lời chắc chắn của hắn, tiếng khóc liền lớn dần, không hề làm ầm ĩ chết người nhưng lại không thể bỏ qua.
Úy Trì Nhạc cảm thấy đầy đầu đều bị nàng khóc lớn, thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Em muốn thế nào? Theo ý em là được, đừng khóc.”
Tử Lạc Vũ có lời chắc chắn của hắn, tiếng khóc mới nhỏ dần, cái mũi sụt sịt nói: “Bé cưng biết mà, Nhạc luôn tốt nhất.”
Ở chung thời gian dài, mỗ tiểu nữ oa biết yêu nghiệt này ăn mềm không ăn cứng, hiệntại nếu nàng muốn lấy băng thanh ngọc liên của hắn, cùng hắn cứng đối cứng, khẳng định không khoa học, nói không chừng còn chọc giận hắn, yêu nghiệt này còn có thể làm ra chuyện dâm loạn trẻ nhỏ…
Quả nhiên, Tử Lạc Vũ vừa thốt ra lời này, mỗ thái tử lại biến thành tiên nhân vân thượng phiêu đãng, ngay cả nét thoáng cười kia cũng tản ra tiên khí làm người ta hoa mắt chóng mặt.
Cũng không biết, Úy Trì Nhạc nếu có thể nghe thấy trong lòng mỗ tiểu nữ oa đem hắnlà nam nhân dâm loạn trẻ nhỏ, liệu còn có thể bình tĩnh như hiện tại hay không?
Biên cảnh Đông Phong quốc.
Đại tướng quân vương lấy 5000 kị binh tấn công mười vạn tinh binh Tắc Vân, hai mươi ngày lấy được đại thắng.
Đại tướng quân vương là một sự tích anh hùng, mặc kệ là trong lòng tam quân tướng sĩ hay trong lòng dân chúng, đều không thể dao động tới địa vị Nhiếp chính vương tại Đông Phong quốc.
Lúc này, Nguyệt Sắc mặc quân trang quỳ hai gối trước mặt Tiêu Diệc Nhiên, một thanh kiếm rơi trên mặt đất.
Tiêu Diệc Nhiên nhắm chặt mắt toan tính, lạnh lùng trên mặt khiến người ta sợ hãi.
“Ngươi chết một trăm lần cũng không đáng tiếc.” hắn lạnh lùng nói Nguyệt Sắc đangquỳ trên đất.
Nếu không phải đáp ứng Vũ nhi về sau không động đến Nguyệt Sắc, hắn thật muốnmột kiếm kết liệu tính mạng của hắn ta.
Vũ nhi trọn vẹn mất tích đã mười ngày, hắn ta cư nhiên không đến bẩm báo, còn tự cho là đúng tìm kiếm?
Dựa vào hắn ta? Sợ là tìm cả đời cũng không thấy tung tích Vũ nhi.
“Thuộc hạ đáng chết.” trên khuôn mặt thanh tú nhiễm thống khổ, đánh mất tiểu chủ tử, hắn biết mình đáng chết, cho nên hắn định cắt cổ tạ tội, vừa cầm kiếm cắt cổ đã bị vương gia đánh rơi kiếm, hắn biết, vương gia vô tâm vô tình là vì tiểu chủ tử nên mới giữ cho hắn một mạng, nhưng một mạng này, hắn sống cũng chịu không nổi, nếu tiểu chủ tử xảy ra chuyện gì không hay, hắn chắc chắn sẽ xuống dưới hoàng tuyền làm thuộc hạ của nàng.
Tiêu Diệc Nhiên không để ý tới Nguyệt Sắc, hắn xoay mình lên lưng ngực, lấy thanhâm uy chấn thiên hạ nói: “Tam quân nghe lệnh, hôm nay thần tốc trở về kinh thành,không được xảy ra sai lầm.”
Tam quân cao giọng hoan hô, đánh thắng trận, quân sĩ trông mong trở về, kinh thành bọn họ cũng có người nhớ đến.
Tiêu Diệc Nhiên vừa dứt lời liền giơ mã tiên, dẫn đầu rời khỏi quân đội, người vừa thấy liền biết, đại tướng quân vương đang vội vã đi tìm tiểu quận chúa.
Tây Sở quốc
Như Tử Lạc Vũ mong muốn, Úy Trì Nhạc không biết dùng biện pháp gì khiến đại điển sắc phong cho nàng chậm lại 5 ngày.
Úy Trì Nhạc là muốn nán lại để sau khi nàng ăn xong băng thanh ngọc liên mới sắc phong đi?
Bất quá như vậy cũng được, nàng đang chuẩn bị ăn luôn băng thanh ngọc liên rồi rờiđi.
Bồi hắn? Đừng đùa, cả ngày cùng một yêu nghiệt phúc hắn khoác vẻ ngoài trích tiên ở chung một chỗ, nàng sẽ đau đầu chết mất, ngoại trừ cả ngày bày bố cục thiên hạ địa võng ra, hắn không có yêu thích nào khác.
hắn hàng đêm hạ ván cờ kia, thực khiến nàng xem không hiểu? Có điều không vui vẻ nổi! Bố cục tinh vi trong ván cờ đó hẳn là Đông Phong quốc cùng Tây Sở quốc? Quân trắng đại thắng cũng là Tây Sở quốc sắp đại thắng, không biết vì nguyên nhân gì, phía sau nàng không nhìn thấy hắn tiếp tục hạ ván cờ sắp thắng kia.
hiện tại, buổi tối nàng cũng không đi chòi nghỉ mát, bồi yêu nghiệt kia còn không bằng ở nhà ngủ, hắn quả thực là phúc hắc khiến người giận sôi.
Bất quá, hiện tại hắn tựa hồ cũng không đi chòi nghỉ chơi cờ, ngược lại buổi tối ômmột thanh cầm đi tới phòng nàng.
Khi nàng không để ý tới hắn, hắn sẽ đàn một khúc khiến tâm tình nàng vui vẻ, dung nhan kia, áo bào trắng kia, đầu ngón tay chảy theo dòng, không chỗ nào không réo người đập bàn hô tuyệt.
Tử Lạc Vũ từ đầu tới giờ vẫn không hiểu yêu nghiệt Úy Trì Nhạc này, cho dù nàng là quân cờ nhưng hắn vì sao hắn lại để tâm tới nàng? Quân cờ như nàng, có phải là quân cờ được người mến yêu hay không?
“Nhạc, huynh có thể biến thành Phi Y đánh đàn cho bé cưng nghe được không?” Tử Lạc Vũ nhìn dung mạo trích tiên của hắn, liền có kích thích muốn hủy diệt, hắn vẫn thích hợp làm yêu nghiệt hơn.
Úy Trì Nhạc ngây ra một lúc, bình thản nâng mắt nhìn nàng, nói: “Được thôi.”
Mỗ tiểu nữ oa trừng to mắt, nhìn hắn dịch dung mặt nạ trên mặt, áo bào trắng che khuất mắt, sau một đoạn thời gian ngắn, mặt hắn liền biến thành khuôn mặt mỹ nhânyêu tinh có một không hai Phi Y.
Áo bào trắng, dung nhan yêu nghiệt, hợp cùng một chỗ lại đẹp nói không nên lời, Tử Lạc Vũ cảm thấy nhìn lâu một lúc sẽ bị hắn quyến rũ, cho nên rõ ràng nằm trêngiường, mắt lại nhìn đỉnh giường, lẳng lặng nghe tiếng đàn của hắn, cảm nhận ngũ sắc rực rỡ.
một khúc kết thúc, lại một khúc mới bắt đầu, mãi đến khi nàng đi vào giấc ngủ, Úy Trì Nhạc mới ôm cầm rời đi.
một ngày này, trong hoàng cung Tây Sở quốc đặc biệt náo nhiệt, lão hoàng đế tự xưng là hoàng gia gia của nàng, mặt mày hớn hở mang theo Tử Lạc Vũ ngồi trên long ỷ.
“Hôm này là ngày tốt lựa chọn phi thiếp cho phụ vương con, con giúp phụ vương con tuyển chọn vài cung nữ nha.” Lão biến tính tình con mình, nhất định sẽ không chọnmột ai, nên lão mang theo Tử Lạc Vũ qua đây, nếu đứa nhỏ nhìn trúng, Nhạc dùkhông muốn cũng sẽ không cự tuyệt.
Tử Lạc Vũ nghe hoàng đế Tây Sở nói như vậy, miệng nhỏ nhất thời nở nụ cười, ngọt ngào ngây thơ nói: “Hoàng thượng, con nhất định sẽ giúp Nhạc chọn thật nhiều đại mỹ nữ tuyệt thế.”
Hoàng thượng nghe đứa nhỏ gọi thẳng tên phụ vương nàng, vốn muốn giải thích cho tiểu nữ oa một phen, hy vọng nàng sửa đổi gọi phụ vương nhưng nhìn đôi má lúm đồng tiền khó lộ ra như vậy, liền đánh mất ý nghĩa, dù sao mấy ngày nữa là đại điển sắc phong rồi, đứa nhỏ sẽ gọi Nhạc là phụ vương thôi, cũng không cần vội.
Mắt sắc mỗ tiểu nữ oa vừa nhìn thấy áo bào màu trắng ngà, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến đây, miệng nhỏ cười càng vui.
Úy Trì Nhạc không thích trường hợp như vậy, ngại vì phụ hoàng nói bé cưng cũng đến đây, cho nên hắn cũng đến xem phụ hoàng tuyển tú.
một loạt tú nữ diện mạo tinh xảo xinh đẹp, trang nhã động lòng người, mỗi một tú nữ sau khi nhìn thấy dung nhan không giống phàm nhân của thái tử kia, đều vô cùng thẹn thùng, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.
“Oa oa, con thấy mấy tú nữ này thế nào?” Hoàng thượng hỏi tiểu nữ oa ngồi bên cạnh lão.
Mỗ tiểu nữ oa gật đầu, cười hì hì nói: “Cũng tốt nha…! Lưu lại, toàn bộ lưu lại.”
một loạt tú nữ lộ vẻ mặt vui mừng, ánh mắt phiếm ý xuân nhìn lén khuôn mặt tuấn mỹ của Úy Trì Nhạc.
Hoàng thượng vừa nghe Tử Lạc Vũ nói như vậy, mặt bùng nổ vui vẻ, thật sự là mộtđứa nhỏ hiểu biết, biết phụ thân nàng một mình quạnh quẽ, cho nên giúp Nhạc giữ lại tất cả.
“Đều lưu lại đi, Trần Đại Hải đem một loạt tú nữ này mang đến Đông Cung đi.”
Úy Trì Nhạc vốn đang bình thản phẩm trà, mặt biến sắc, chén trà đang cầm bị rơi vỡ.
“Phụ hoàng, không thể.” hắn nói
Hoàng thượng cười lớn, nói: “Có gì không thể? Những thứ này đều là bé cưng giúp con tuyển chọn, con xem đứa nhỏ này nhiều tri kỷ nha.”
Trong lòng Tử Lạc Vũ thầm mắng lão hồ ly hoàng thượng Tây Sở, rõ ràng là ngươi kéo Ngân gia tới, hiện tại liền ném vấn đề cho nàng, tuy thời điểm nàng biết việc này, cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Cuộc đời này nhi thần chỉ cần bé cưng bên cạnh, những nữ tử này, vẫn là phụ hoàng giữ lại cho mình đi!” Úy Trì Nhạc nói xong, liền đi qua ôm Tử Lạc Vũ rời khỏi.
hắn đi lần này, không chỉ khiến cho nhóm tú nữ sợ hãi, ngay cả vẻ mặt hoàng thượng cũng không dễ nhìn.
Các nàng tới chọn tú vốn tưởng rằng là gả cho thái tử, nhưng hiện tại lại biến thành nữ nhân của lão hoàng thượng già yếu là sao? không cần, các nàng tình nguyện trở về làm gái lỡ thì cũng không thể gả cho hoàng thượng đã có thể làm phụ thân các nàng rồi.
Thấy tiểu nữ oa trong lòng vụng trộm cười bên môi, Úy Trì Nhạc chống lại ánh mắt nàng, nói: “Vui không?”
Tử Lạc Vũ không do dự gật đầu, vui vẻ, vô cùng vui vẻ.
Đôi con ngươi Úy Trì Nhạc tối sầm, dời tầm mắt nói: “Nếu Tiêu Diệc Nhiên tuyển phi, em cũng vui vẻ như vậy?”
không nghe thấy nàng trả lời, Úy Trì Nhạc liền biết bé gái này có ý gì, trong lòng thở dài một tiếng, hắn trong lòng nàng, thủy chung vẫn không thắng nổi Tiêu Diệc Nhiên sao?
không khí giữa hai người lại trở nên lạnh nhạt, con đường dẫn tới một nơi rất nhiều hoa…
“Nhạc.” Giọng nữ linh hoạt kỳ ảo êm tai vang lên.
Úy Trì Nhạc dừng bước, Tử Lạc Vũ rõ ràng cảm thấy người hắn cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng, không phải là “Tương phi” lần trước nàng thấy sao?
Hai từ vọt lên trong lòng Tử Lạc Vũ: Gian tình
“Tương phi nương nương có chuyện gì?” Giọng hắn thanh lãnh có chút cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
“Ta tiến cung lâu như vậy, huynh thủ chung vẫn không chịu quay đầu liếc nhìn ta mộtcái sao?” Thanh âm nàng ta có chút khổ sở sâu xa.
Thái giám cung nữ theo phía sau Tương phi đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ khôngdám tin, Tương Phi nương nương lại nói ra những lời này với thái tử điện hạ.
“Vốn là người lạ, tại sao phải quay đầu nhìn lại?” nói xong, hắn liền nhấc chân cước bộ, đi về phía Đông cung.
một dòng lệ chảy xuống, ánh mắt Tương phi lưu luyến dõi theo bóng dáng màu trắng kia, có chút hâm mộ tiểu cô nương trong ngực hắn, rốt cuộc là nữ tử như thế nào mới có thể lấy được niềm vui của thái tử? Vì hắn sinh hạ rồng con?
“Nhạc, huynh xem đi, nàng ta khóc vì huynh kìa, huynh thật vô tình nha! Cư nhiênkhông thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái.” Mỗ tiểu nữ oa nghiêng đầu nhìn nét mặt chưa khôi phục trên mặt hắn, cười nói.
“Bé cưng không phải nói, nữ tử nên tìm lang quân yêu mình, nam tử nên tìm nương tửyêu mình hay sao? Đối với nàng ta, bản cung vô cảm, liếc mắt thêm một cái, bất quá là cho người khác nhiều thêm tương tư mà thôi!” Bé cưng nói lời, quả thật có chút đạo lý, cái ngoái đầu nhìn lại của hắn cũng chỉ lưu cho nữ tử hắn yêu, tuy nhiên, nàng kia tạm thời còn chưa xuất hiện.
“Nhạc, người ta đã nói qua với huynh là huynh vô cùng tự kỷ chưa?” Mỗ tiểu nữ oa giòn giã nói.
“Tự kỷ?” Giải thích thế nào.
“Là bản thân mê luyến chính mình, không thể tự thoát khỏi.”
Cho người khác nhiều thêm tương tư, lời này quá tự kỷ đi? Làm như hắn nhìn người khác thêm một cái thì người ta liền nhất định sẽ yêu hắn ấy.
“Em là người thứ nhất nói bản cung là người tự kỷ.” Nguyên lai còn có từ “tự kỷ” này? Đứa nhỏ này tại sao lại biết nhiều như vậy?
hắn đánh giá tiểu nữ oa trước mắt, cảm giác trên người nàng còn có chút bí mậtkhông muốn người biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...