“Lẽ nào con làm những chuyện này, là muốn giúp anh cả con trừ bỏ chướng ngại, để bước lên ngôi hoàng đế?”
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn Mục Huyền. Khóe miệng anh ta cong lên, để lộ nụ cười nhàn nhạt, ngũ quan tuấn tú sáng bừng như ánh trăng đêm rằm.
“Nếu không còn việc gì khác, bọn con đi đây ạ.” Mục Huyền không trả lời câu hỏi của hoàng đế, anh ta cầm tay tôi chuẩn bị kéo tôi đi ra ngoài. Đầu óc tôi vẫn lơ mơ, bàn tay lạnh lẽo đầy sức mạnh của anh ta khiến tôi bừng tỉnh ngay tức thì.
Hoàng đế nhìn Mục Huyền chăm chú. Sau đó, ông đột nhiên mỉm cười. Đôi mắt đen tràn ngập niềm vui, gương mặt tiều tụy nhờ nụ cười trở nên sung mãn.
“Được thôi, nhưng ta có lời muốn nói với Hoa Dao, con ra ngoài trước đi.”
Tôi ngây người. Bàn tay Mục Huyền hơi siết chặt, anh ta cau mày hỏi: “Bệ hạ muốn nói gì?”
Hoàng đế bình thản đáp lời: “Hoa Dao đã là con dâu của hoàng thất, có những lời cần bậc trưởng bối nói rõ với cô bé. Đây là sự tôn trọng cô bé. Mẹ con đã qua đời, tất nhiên chỉ có thể do người cha này đảm trách.”
Tôi hơi căng thẳng. Mục Huyền đã bị thuyết phục, anh ta quay sang nói nhỏ với tôi: “Tôi ở bên ngoài.” Nói xong anh ta lập tức buông tay tôi.
Mục Huyền đi ra ngoài. Hoàng đế trầm mặc dò xét tôi rồi mỉm cười.
“Nó là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng đúng không?”
Đối với một vị trưởng bối bệnh tình trầm trọng, bất kể ông ta có thân phận gì, tôi đều không nhẫn tâm đối xử lạnh nhạt. Hơn nữa, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn tinh anh của hoàng đế, khiến tôi nhớ đến bà ngoại. Bà cũng già nua và thông tuệ như ông ta.
“Tôi không hiểu Mục Huyền lắm, có lẽ là vậy.” Tôi trả lời: “Tôi không ngờ anh ta không đòi lấy ngôi vua. Không phải tôi tiếc nuối mà chỉ là bất ngờ.”
Ánh mắt hoàng đế nhìn tôi tràn ngập ý cười: “Xem ra Nặc Nhĩ đã tìm được một cô gái lương thiện. Ta có thể nhìn ra sự thương hại ta từ trong đáy mắt của con.”
Đối với một hoàng đế mà nói, từ ‘thương hại’ hoàn toàn không thích hợp. Tôi hơi ngượng ngùng, định lên tiếng giải thích, nhưng ông ta đã chuyển sang đề tài khác: “Nó cưỡng ép con, vậy mà con lại dùng ánh mắt này nhìn người cha của nó. Mục Huyền quả thật rất may mắn.”
“Cám ơn lời khen của bệ hạ.” Tôi đáp lời: “Tôi sẽ không vì người bên cạnh cư xử với tôi như thế nào, mà thay đổi thái độ và nguyên tắc làm người của tôi.”
Hoàng đế nheo mắt nhìn tôi, đầy vẻ dí dỏm: “Xem ra con vẫn còn giận nó.”
Tôi không lên tiếng, đây không phải là khái niệm giận hay không giận.
Hoàng đế thu lại nụ cười, vẫy tay: “Lại đây, con hãy ngồi xuống giường, ta có chuyện muốn nói với con.”
Tôi biết đã đến chủ đề chính nên lặng lẽ ngồi xuống mép giường. Ở cự ly gần mới thấy, dung mạo của hoàng đế rất tiều tụy. Tôi bất giác mềm lòng.
“Lúc Nặc Nhĩ lên mười tuổi, ta mới biết đến sự tồn tại của nó.” Hoàng đế từ tốn mở miệng: “Mẹ Nặc Nhĩ là một quân nhân nghiêm khắc hiếu thắng. Bà ấy luôn cho rằng, đàn ông cần được huấn luyện từ nhỏ. Vì vậy, bà ấy đã ném Nặc Nhĩ vào quân đội từ lúc nó còn bé tý. Bà ấy rất bận rộn quân vụ, Nặc Nhĩ trưởng thành trong tình trạng không có ai chăm sóc, nên nó chẳng khác gì đứa trẻ hoang dã. Con cũng biết đấy, ở một nơi đề cao kẻ mạnh như quân đội, đứa trẻ nhỏ như Nặc Nhĩ phải chịu rất nhiều khổ cực.”
Tôi cảm thấy hơi bất ngờ. Tuy tôi biết Mục Huyền là con riêng của hoàng đế, nhưng không ngờ anh ta có tuổi thơ thảm thương như vậy.
Hoàng đế nói tiếp: “Lúc ta tìm thấy Nặc Nhĩ, tính cách của con trai ta đã được hình thành, giống hệt mẹ nó, lạnh lùng, nghiêm chỉnh, cố chấp, kỷ luật cao. Nó thậm chí còn hướng nội hơn mẹ nó. Chính vì vậy, chúng ta đã coi nhẹ nhân tố nguy hiểm tồn tại trong con người nó. Con có biết tại sao bốn năm trước, Nặc Nhĩ lại đối xử với con như vậy không?”
Tôi lắc đầu.
“Mẹ Nặc Nhĩ là một người thú. Gien của tộc thú cao đến chín mươi phần trăm. Nói một cách khác, Nặc Nhĩ kế thừa 45% gien chủng tộc thú từ người mẹ.” Giọng hoàng đế trầm xuống: “Ngoài ra, nó mang phần lớn gien con người và kế thừa một phần nhỏ gien người máy của ta.”
Tôi rất ngạc nhiên. Gien người máy? Thảo nào xương cốt Mục Huyền cứng kinh khủng. Gien của con người, chủng tộc thú và người máy hỗn hợp? Tôi không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng đế nói tiếp: “Tuy gien của tộc thú và người máy sau khi hòa trộn sẽ tăng cường sức chiến đấu, nhưng bản chất của hai loại gien này vốn mâu thuẫn với nhau, sẽ khiến gien của Nặc Nhĩ càng trở nên bất ổn định.
Nhiều năm qua, Nặc Nhĩ luôn là quân nhân xuất sắc nhất Đế quốc, cũng là niềm kiêu hãnh của ta và mẹ nó. Nó chưa bao giờ bộc phát thú tính và trạng thái thú vật. Cho đến thời điểm bốn năm trước, khi mẹ nó lâm bệnh nặng qua đời. Lúc đó, con trai ta vẫn không có biểu hiện khác thường, chỉ xin quân bộ nghỉ phép dài ngày, bắt đầu đi du hành vũ trụ. Ta tưởng Nặc Nhĩ cần thời gian lấy lại tinh thần.”
Tim tôi đập mạnh một nhịp, tôi đã gặp Mục Huyền vào thời điểm đó.
“Đại khái trước hôm gặp con vài ngày, một mình Nặc Nhĩ tấn công một đội liên hợp tuần tra vũ trụ gồm mười chiếc quân hạm. Nó đã phá hủy rất nhiều máy bay chiến đấu, cắn nhiều người bị thương. Bản thân nó cũng rất yếu ớt.” Hoàng đế nói chậm rãi: “Lúc đó, Nặc Nhĩ ở trạng thái biến thành thú, nó đã nổi điên, không thể khống chế bản thân.”
Tôi lại nghe đến từ ‘nổi điên’ một lần nữa.
Lần đầu tiên là Khải Á nói, Mục Huyền giống con chó điên cắn bậy cắn bạ. Lúc đó, tôi đã rất kinh ngạc và khó bề tưởng tượng. Lần này, nghe hoàng đế kể lại, tôi mới biết Khải Á không khoa trương.
Từ trước đến nay, Mục Huyền luôn xuất hiện trước mặt tôi với hình dáng con người. Lâu rồi cũng quen, tôi khó có thể hình dung anh ta và dã thú có mối liên hệ. Tôi thậm chí từng cho rằng, chỉ lúc ân ái quá kịch liệt, anh ta mới không thể khống chế và biến thành dã thú. Đây cũng là một nguyên nhân khiến tôi không muốn gần gũi anh ta.
Không ngờ bốn năm trước, Mục Huyền mất kiểm soát đến mức nghiêm trọng như vậy.
Đầu óc tôi bất giác hiện lên hình ảnh con dã thú buổi tối hôm đó. Tôi tưởng tượng ra cảnh nó xông lên phi thuyền, điên cuồng cắn xé người... Tôi bất giác rùng mình ớn lạnh.
“Đừng sợ.” Hoàng đế nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén: “Sau lần biến thành thú năm đó, Nặc Nhĩ đã có thể khống chế gien của chủng tộc thú. Nó chắc chắn sẽ không gây tổn thương cho con.”
Mặc dù hoàng đế bảo đảm, nhưng tôi vẫn thấy bất an.
Ông ta nói tiếp: “Sau khi xảy ra sự kiện tấn công hạm đội tuần tra, phi thuyền của Nặc Nhĩ đáp xuống hành tinh thuộc quỹ đạo gần nhất là Trái Đất. Tình hình của nó lúc đó rất không ổn định, có khả năng sẽ tấn công Trái Đất. Vũ khí trên phi thuyền của nó, đủ phá hủy cả địa cầu của con, tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.
Lúc bấy giờ chỉ có một mình Mạc Phổ đi theo Nặc Nhĩ, không có bất cứ biện pháp nào. Mạc Phổ đành đề nghị với ta, tìm kiếm một cô gái Trái Đất. Đối với tộc thú, thực dục (ăn uống) và tình dục là hai cách thức an ủi nguyên thủy nhất nhưng cũng hữu hiệu nhất. Đặc biệt là người đàn ông trưởng thành nhưng vẫn còn trong trắng như Nặc Nhĩ sẽ càng có tác dụng hơn.
Xuất phát từ lòng ích kỷ, ta đã phê chuẩn, hơn nữa còn truyền đạt mệnh lệnh cho Nặc Nhĩ. Sau đó, Mạc Phổ đã tìm thấy con. Đêm hai đứa ở bên nhau là thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời Nặc Nhĩ. Nó phải dùng ý chí để chống lại gien tộc thú đang trỗi dậy, nó có thể suy sụp bất cứ lúc nào. Thế nhưng, con đã thành công trong việc vỗ về nó. Hoa Dao, con đã cứu mạng Nặc Nhĩ, cũng gián tiếp cứu rất nhiều người, đồng thời bảo vệ hành tinh của con.”
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Tôi chưa từng nghĩ qua, nguyên nhân khiến Mục Huyền cưỡng bức tôi năm đó lại nghiêm trọng như vậy. Điều này khiến tôi chấn động, cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu nói bốn năm trước, tôi rất căm hận Mục Huyền, vậy thì sau khi bị anh ta bắt cóc đến hành tinh Stan, tôi cố gắng chuyển nỗi căm hận thành coi khinh.
Vậy mà bây giờ, cha anh ta nói cho tôi biết, việc anh ta mất kiểm soát năm đó là một việc làm bất đắc dĩ, anh ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của cha anh ta. Việc tôi mất đi trinh tiết, ngược lại cứu anh ta và bảo vệ quê hương của tôi?
Tôi đã đen đủi trở thành vật hy sinh?
Lời giải thích của hoàng đế không khiến tôi nhẹ nhõm hơn, mà tôi cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn.
Hoàng đế nói tiếp: “Ta biết điều này không công bằng với con, nhưng Nặc Nhĩ không chỉ là con trai của ta, cũng là người chỉ huy quân sự xuất sắc nhất Đế quốc. Ta và Đế quốc không thể thiếu nó. Mệnh lệnh là do ta phát ra, ta xin con hãy tha thứ cho ta.”
Tôi không biết nên trả lời ông thế nào.
Tôi cảm thấy một nỗi bi ai và bất lực bao trùm toàn thân.
Hình như phát giác ra tâm trạng của tôi, hoàng đế lặng lẽ nhìn tôi trong giây lát, rồi lên tiếng: “Ta hy vọng con cho Nặc Nhĩ một ít thời gian.”
“Thời gian?”
“Bốn năm trước, sau khi trở về từ Trái Đất, Nặc Nhĩ đã đến Bộ nghiên cứu gien thiết lập hồ sơ hôn nhân. Ngay từ lúc đó ta đã biết, nó sẽ cưới một cô gái địa cầu tên Hoa Dao. Nó muốn cưới con, một mặt xuất phát từ tập tục chung thủy của tộc thú, nhưng ta tin cũng có nguyên nhân khác. Ví dụ, nó muốn bù đắp cho con, vì dù sao nó cũng chưa từng có quan hệ với người đàn bà nào, chứ đừng nói làm tổn thương phụ nữ. Hoặc giả, trải qua đêm đó, nó đã đem lòng yêu con?”
Tôi lập tức lắc đầu: “Không thể!”
Hoàng đế hỏi lại: “Tại sao không thể?”
Tôi á khẩu. Lúc này, hoàng đế đột nhiên mỉm cười, dùng ngữ khí mệt mỏi nhưng rất ấm áp nói với tôi: “Đi đi, cô bé. Nặc Nhĩ là một người lương thiện giống con, chắc chắn con sẽ không hối hận khi gả cho nó. Những điều ta cần nói đã nói xong rồi, con hãy quay về bên Nặc Nhĩ đi.”
***
Tôi đi theo lối vừa vào, qua hành lang dài tĩnh mịch. Từ xa đã có thể nhìn thấy hai cánh cửa màu trắng của cung điện, một hình bóng màu xám nhạt cao lớn đang đứng bên ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh ta lập tức quay người.
Bây giờ đã là nửa đêm. Anh ta đứng yên lặng ở đó, phảng phất trở thành một thể của bóng đêm cô tịch. Dưới chiếc mũ sĩ quan là gương mặt trắng ngần, đôi mắt đen sâu hun hút khóa chặt trên người tôi.
Bây giờ, tôi thật sự không muốn gặp Mục Huyền, chỉ muốn yên tĩnh một mình.
“Nói chuyện gì vậy?” Mục Huyền cất giọng lãnh đạm.
“Xin lỗi, đây là việc riêng tư của tôi.” Tôi cũng không có tâm trạng đối đáp anh ta.
Mục Huyền nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên nắm tay tôi, ngữ khí lạnh lùng: “Em hoàn toàn thuộc về tôi, bao gồm cả việc riêng tư của em.”
“Nếu đã thuộc về anh, vậy thì anh hãy tự tìm hiểu đi.” Tôi không khách sáo.
Mục Huyền hơi ngây ra, im lặng nhìn tôi. Tôi quay đi chỗ khác tránh ánh mắt của anh ta. Vài giây sau, anh ta buông tay tôi, cất cao giọng: “Mạc Phổ, mau dẫn đội trưởng đội cảnh vệ cung điện ra đây.”
Mạc Phổ và Mạc Lâm vốn đứng đợi ở dưới chân cầu thang. Nghe Mục Huyền nói vậy, Mạc Phổ lập tức chạy vào trong cung điện của hoàng đế. Tôi chẳng thèm để ý đến Mục Huyền vẫn đang đứng ở chỗ cũ, tự mình đi xuống cầu thang, đến bên Mạc Lâm.
“Ồ.” Mạc Lâm chớp chớp mắt: “Tâm trạng của tiểu thư hình như không tốt lắm. Sắp theo ngài chỉ huy về nhà rồi, tại sao tiểu thư không vui?”
“..... Nhà?”
“Vùng đất hoang vu. Lẽ nào tiểu thư không biết, ngài chỉ huy sinh ra ở nơi đó.”
Tôi ngớ người. Thì ra là vậy, căn cứ địa của tộc thú chính là nhà của Mục Huyền.
Tôi đứng một lát, vô tình nhìn lên cửa cung điện. Mục Huyền vẫn trầm tĩnh đứng thẳng người, một người đàn ông mặc bộ độ cảnh vệ cung điện đang ghé sát tai anh ta, thì thầm điều gì đó.
Người cảnh vệ trông hơi quen mắt. Tôi chợt nhớ ra, người này vừa rồi cũng ở trong phòng của hoàng đế. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đang báo cáo với Mục Huyền nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và hoàng đế.
Báo cáo xong, đội trưởng cảnh vệ đứng sang một bên. Mục Huyền đưa mắt về phía tôi. Dù cách khá xa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận thấy ánh mắt sắc bén của anh ta.
Tôi vô cảm quay đi chỗ khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...