Độc Dược Chết Người Tình Yêu Của Ông Trùm Mafia

“Mộ Trạch” - tòa biệt thự nguy nga tráng lệ nằm ở trung tâm Đế Thành, vừa đến cổng ra vào ta cũng có thể thấy được sự giàu sang, phú quý của nó.

Xung quanh tòa biệt thự được bao bọc bởi những bức tường cẩm thạch xanh lam, vô cùng kiên cố, không những thế còn được trang bị thêm rất nhiều camera ở xung quanh dọc theo những tán cây thông bên cạnh bức tường.

Đi vào bên trong cánh cổng trạm khắc mạ vàng, là nền gạch cẩm thạch trắng muốt, với những loại cây trồng đắt đỏ. Đi sâu hơn nữa là sảnh chính rộng lớn, tiếp đó là khu nhà chính.

Bên trong căn phòng khách rộng lớn, Mộ lão gia chủ đang ngồi trầm tư nhâm nhi tách trà, đối diện ông là Mộ Thừa Hiên. Hắn ta tùy ý vắt chéo hai chân, hai tay dang rộng hai bên để sang thành sofa, cúc áo sơ mi bỏ hai cúc, để lộ khuôn ngực rắn chắc ra bên ngoài không khí.

“Ông nội, tìm con có chuyện gì thế?” Hắn ta liếc nhẹ về phía ông nội của mình, giọng điệu có chút ngả ngớn.

“Hừ! Xem những gì mày đã làm đi, Mộ gia mất hết mặt mũi rồi!” Mộ lão gia chủ đập mạnh tách trà xuống bàn, tức giận quở trách đứa cháu nội của mình.

Đúng là lão ta không nên quá đặt niềm tin vào Mộ Thừa Hiên, chỉ giỏi phá phách, suốt ngày chìm đắm trong tửu sắc có ngày Mộ gia cũng bại dưới tay nó.

“Oh…mấy chuyện cá nhân của con hả?!” Mộ Thừa Hiên khẽ vuốt cằm, suy tư, “Ông việc gì phải quan tâm, chỉ là gặp dịp mua vui mà thôi.”

Mày Mộ lão gia chủ nhíu chặt lại, ánh mắt nổi lên tia giận dữ, Mộ Thừa Hiên này đúng là càng ngày càng ngông cuồng, dường như lão ta đã sắp không thể nào khống chế nổi hắn ta rồi.

“Mày…tự mà lo liệu cho tốt đi!” Mộ lão gia chủ khẽ hừ lạnh một tiếng.


“Ông nội, ông ở đây lo cho con chi bằng lo cho đứa cháu gái yêu quý của mình trước đi!” Hắn ta khẽ cười cười, bình thản chuyển hướng đến Mạn Lan Đình.

Ngu gì hắn ta chịu trận một mình, Mạn Lan Đình dạo này có vẻ như đã dần không nằm trong sự kiểm soát của hắn ta, mà hiển nhiên điều đó khiến hắn ta khó chịu vô cùng. Nếu như đã không có được một nữ nhân tuyệt mỹ như cô, hắn ta thà hủy hoại còn hơn, chứ không muốn kẻ khác được chiếm tiện nghi.

“Đình Đình thì làm sao? Con bé không cần mày lo, nó thông minh hơn mày nhiều, cũng biết điểm dừng ở đâu.” Mộ lão gia chủ lạnh lùng đáp.

Lão ta đủ tự tin để kiểm soát quân cờ Mạn Lan Đình, không lý nào mà phải lo lắng, cô là người mà lão ta đã dùng cả tâm huyết để đào tạo. Cư nhiên niềm tin của lão ta đối với cô là vô cùng lớn, thậm chí còn nhiều hơn đối với Mộ Thừa Hiên, nhưng chỉ tiếc cô không phải con cháu của Mộ gia.

Nếu như cô là con cháu Mộ gia, thì lão ta cũng không cần phải lo lắng như hiện tại, nhìn Mộ Thừa Hiên trước mặt lão ta không khỏi cảm thấy lo lắng cho tương lai mù mịt của Mộ gia.

Một gia tộc danh giá lâu đời như Mộ gia, tuyệt đối không thể để bị hủy hoại dưới tay đứa cháu nội đích tôn kia.

“Ông nội à, con nhắc nhở một chút…” Mộ Thừa Hiên khẽ nhíu mày, nghiêm túc, “Đừng quá tin tưởng vào Mạn Lan Đình, cô ta không như ông nghĩ đâu. Đừng để đến lúc bị cắn ngược mới hối hận, đến lúc đó con không giúp ông đâu.”

Hắn ta khẽ nhếch khóe miệng trầm giọng nói, ánh mắt xẹt qua tia ganh ghét, hắn ta không chịu được sự thiên vị của ông nội với Mạn Lan Đình.

Dù biết cô chỉ là một quân cờ, nhưng quân cờ này quá ưu tú, đến mức hắn ta căm ghét, hắn ta thừa nhận bản thân ghen tị với cô. Cũng như thứ dục vọng mãnh liệt của hắn ta đối với cô không thể thực hiện được, hắn ta không cam tâm.


Những năm qua dù bên ngoài có vẻ như hắn ta là người chiến thắng, có thể kiểm soát Mạn Lan Đình, nhưng thực chất nó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bên trong thì trống rỗng.

“Chuyện của ta…ta tự có sắp xếp.”

Nói đoạn Mộ lão gia chủ đứng dậy rời khỏi phòng khách, Mộ Thừa Hiên nhìn theo bóng lưng của lão ta, khẽ nở một nụ cười chế giễu, sau đó cũng đứng dậy rời đi.

Mộ gia này sớm muộn gì cũng là của hắn ta mà thôi!

“Kingdom” - sòng bạc lớn nhất Đế Thành, Mộ Thừa Hiên từ trên chiếc Ferrari F60 America bước xuống, rút một điếu cigar châm lửa đưa lên miệng hút.

Khói thuốc mờ ảo lan tỏa khắp thân thể hắn ta, tạo nên một cảnh tượng vô cùng mờ ảo, hắn ta khẽ nhếch khóe miệng, đi vào bên trong sòng bạc.

Bên trong sảnh chính “Kingdom” luôn luôn náo nhiệt, đâu đâu cũng có kẻ qua người lại, đông đến mức có nhiều lúc các vị khách còn phải chen chúc nhau.

“Ayzo…Mộ thiếu gia, ngọn gió nào mà có thể đưa anh đến chỗ này vậy? Thật mở mang tầm mắt nha!”


Thấy Mộ Thừa Hiên đi vào, một cô gái với thân hình quyến rũ bước đến, lên tiếng châm chọc. Ánh mắt cô ấy khẽ liếc nhìn lên lầu hai, nơi Tư Khắc Lạc đang ngồi trầm tư uống rượu, khẽ nhíu mày.

“Hửm?! Là Sam tiểu thư sao?” Mộ Thừa Hiên có chút nghi hoặc nhìn cô gái quyến rũ trước mặt, “Tôi không nghĩ tới cô cũng lui tới những nơi như sòng bạc đấy!”, hắn ta khẽ cười khẩy một cái.

Sam khẽ hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đáp lại Mộ Thừa Hiên, trong mắt cô giờ chỉ toàn cảnh tượng Tư Khắc Lạc đang ngồi uống rượu trên lầu hai.

Vì sao cô đến “Kingdom” này ư? Dĩ nhiên là vì Tư Khắc Lạc rồi, ngoài cái thân phận thư kí cấp cao của Tư Khắc Lạc ở “Đế Tư”, Sam còn là một trong những trợ thủ đắc lực của Bạch Thiên Kình.

“Không làm phiền Mộ thiếu gia nữa, tôi đi trước.” Sam khẽ nở một nụ cười nhìn Mộ Thừa Hiên nói.

Vừa định đi lên lầu hai gặp Tư Khắc Lạc, thì bỗng cánh tay của cô bị Mộ Thừa Hiên giữ lại, hắn ta khẽ nở một nụ cười lưu manh, cúi người ghé sát lại người Sam.

“Nếu đã có duyên gặp nhau ở đây…chi bằng Sam tiểu thư bồi tôi “chơi” đi.” Hắn ta nói xong còn không quên liếc nhìn lên lầu hai, nơi Tư Khắc Lạc đang ngồi.

“Mộ thiếu gia, tôi hôm nay không rảnh để tiếp anh, phiền anh buông tay.” Sam nhíu chặt mày, khó chịu lên mặt.

“Chậc chậc…cô đây là đang sợ người nào đó hiểu lầm sao?”

Hắn ta không chịu buông tay, còn cố ý vươn móng vuốt của mình lên sờ vào má của Sam, ánh mắt tràn đầy dục vọng đen tối.

Sam khó chịu hất tay hắn ta ra, nhưng không thể bởi sức lực của cô không địch nổi với Mộ Thừa Hiên, chỉ có thể tức giận lườm hắn ta. Nội tâm không ngừng chửi rủa tên Mộ Thừa Hiên chết tiệt n lần, hắn ta cư nhiên nhìn ra tâm tư của cô.


Vừa vặn cảnh tượng hai người đang giằng co bên dưới vô tình lọt vào tầm mắt của Tư Khắc Lạc, mày anh khẽ nhíu lại, nhìn Sam bằng ánh mắt phức tạp.

Sau đó không nói không rằng đứng dậy đi xuống bên dưới sảnh chính, nơi Sam và Mộ Thừa Hiên đang đứng, chỉ sau vài giây ngắn ngủi Tư Khắc Lạc đã có mặt trước mặt hai người kia.

Anh lạnh lùng quét qua Mộ Thừa Hiên, sau đó dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt cổ tay của Sam, “Mộ thiếu, phiền cậu buông tay khỏi người của tôi!”

Tư Khắc Lạc không nhanh không chậm nói, biểu cảm trên khuôn mặt không hề tốt chút nào, thậm chí sát khí trên người anh tỏa ra rất mãnh liệt.

“Ha, Tư thiếu gia nói gì vậy? Sam tiểu thư trở thành người của cậu từ khi nào thế?! Sao tôi không biết.” Mộ Thừa Hiên nhếch mép giễu cợt, không hề để tâm đến lời nói của Tư Khắc Lạc.

Không đôi co nhiều, Tư Khắc Lạc trực tiếp nắm lấy tay của Mộ Thừa Hiên bóp chặt lại, khiến hắn ta đau đớn nhíu mày, sau đó bất lực buông tay khỏi cổ tay của Sam.

“Tư thiếu gia, cậu đừng có quá đáng!” Hắn ta gằn lên từng chữ trong sự giận dữ, ánh mắt đỏ lừ như muốn giết người.

“Mộ Thừa Hiên, cậu nên nhớ đây là địa bàn của tôi! Đừng có tùy tiện đụng tay vào người của tôi, nếu không…”, Tư Khắc Lạc dừng một chút, khẽ nhếch môi, “Bàn tay dơ bẩn này của cậu, tôi có thể phế bất cứ lúc nào đấy!”

Nói xong, không để Mộ Thừa Hiên phản bác, anh lạnh lùng kéo Sam rời đi trước ánh mắt tràn đầy tức giận của Mộ Thừa Hiên, hắn ta chỉ biết nghiến răng nhìn theo bóng lưng của hai người kia mà chẳng thể làm được gì.

“Chết tiệt! Tư, Khắc, Lạc, tao sẽ khiến mày phải trả giá cho hành động ngày hôm nay!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận