Độc Dược Chết Người Tình Yêu Của Ông Trùm Mafia

Ngày ra mắt sản phẩm mới của “Leon” cuối cùng cũng đã đến, từ sáng sớm Mạn Lan Đình đã có mặt tại công ty, các người mẫu cũng đã chuẩn bị hết thảy.

Chỉ thiếu mỗi Cố Mạn Châu là chưa tới, thợ trang điểm có chút xót ruột, còn Mạn Lan Đình thì vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Một số người mẫu bắt đầu túm lại bàn tán, ai nấy đều khó chịu trước thái độ làm việc của Cố Mạn Châu, một cô người mẫu tóc ngắn mở miệng châm chọc.

“Chậc, ảnh hậu thật biết làm giá nha! Có chút tiếng tăm thôi đã như vậy, chả coi ai ra gì, ai hợp tác với cô ta thật sự xui tám đời.” Nói xong cô ấy còn không quên nhìn về phía Mạn Lan Đình.

Cô người mẫu tóc búi cao khẽ gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng, “Công nhận đó, chỉ tội cho Phó tổng Mạn của chúng ta, nếu như cô ta đến muộn cô ấy nhất định sẽ bị cấp trên quở trách. Đây nhất định là Cố Mạn Châu muốn gây khó dễ cho Phó tổng Mạn.”

Một cô người mẫu khác cũng gật đầu tán thành, họ làm việc cho “Leon” đã lâu năm, tác phong làm việc của Mạn Lan Đình họ hiểu rất rõ. Cô luôn công tư phân minh, thưởng phạt rõ ràng, không dung túng cho kẻ không biết điều, nên hầu như ai ở “Leon” khi nghe đến danh tiếng của cô đều nể phục.

Hơn hết, Mạn Lan Đình còn là mẫu người lí tưởng của các nhân viên trong công ty cả nam lẫn nữ, họ luôn không ngừng học hỏi cô về mọi thứ.

Chưa bao giờ họ gặp được một người ngạo mạn như Cố Mạn Châu, xem tình hình này chắc là cô ta cố ý gây khó dễ cho Mạn Lan Đình, vụ lùm xùm trên Weibo họ đều biết rõ.

Tiếng bàn tán giữa các cô người mẫu và thợ trang điểm vẫn tiếp tục diễn ra, Mạn Lan Đình hết thảy đều nghe thấy, nhưng cô chẳng bận tâm. Chỉ khẽ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt bỗng xẹt qua tia lạnh lẽo, cô rất ghét những người không biết điều mà thách thức giới hạn chịu đựng của cô.

“Phó tổng Mạn, còn nửa tiếng nữa là buổi trình diễn bắt đầu rồi. Nhưng mà Cố Mạn Châu chưa tới, chúng ta phải làm sao đây?”


Cậu trợ lý của Mạn Lan Đình sốt ruột lên tiếng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh, bên trong hội trường khách quý đã đến đông đủ. Hiện tại cũng chỉ thiếu mỗi Cố Mạn Châu là đại diện chính cho sản phẩm lần này mà thôi.

“Đừng quá lo lắng, người đến rồi.” Mạn Lan Đình khẽ nhíu mày, hếch mắt về phía cửa ra vào.

Cố Mạn Châu đi vào phòng trang điểm, khẽ cười cười chào mọi người, hiển nhiên là cô ta không có biết lỗi khi bản thân đã đến trễ nửa tiếng.

“Chậc chậc, làm ảnh hậu thật tốt nha! Có thể đến muộn tùy theo sở thích.”

Một cô người mẫu trong hội bà tám khi nãy không chịu được thái độ làm việc của Cố Mạn Châu, buông lời chế giễu.

Chỉ thấy Cố Mạn Châu khẽ nhếch khóe miệng, nặn ra một nụ cười thương hiệu, “Xin lỗi mọi người nha, để mọi người phải đợi một mình tôi.”

Dù đã mở miệng xin lỗi nhưng mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, sớm đã nghe danh ảnh hậu Cố Mạn Châu rất tốt, vừa xinh đẹp còn giỏi giang. Nhưng xem ra tất cả cũng chỉ là những lời đồn thổi có cánh mà thôi, chứ người thật ngoài đời thực thì tệ hết mức nói.

“Hừ! Ảnh hậu đã thành tâm như vậy chi bằng đi xin lỗi Phó tổng Mạn đi.” Cô người mẫu tóc ngắn thẳng thắn đáp.

Khóe miệng Cố Mạn Châu giật giật, hướng ánh mắt có chút khó chịu về phía Mạn Lan Đình, lúc này cô hoàn toàn không để ý đến Cố Mạn Châu, mà chỉ chú tâm xem lại những sản phẩm mới sắp đưa ra trình diễn.

Hôm nay chính là Cố Mạn Châu cố ý đến muộn, cô ta muốn Mạn Lan Đình biết nếu thiếu đi một người nổi tiếng như cô ta, chắc chắn buổi ra mắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ của Cố Mạn Châu, hiển nhiên Mạn Lan Đình đã có kế hoạch dự phòng.


Cô đã đoán trước được Cố Mạn Châu sẽ giở trò, đúng là nông cạn, đây là ăn no rảnh mỡ thích gây chuyện thị phi. Người như Cố Mạn Châu, cô không nên để tâm mới phải.

Cố Mạn Châu hít một hơi thật sâu, kêu thợ trang điểm dừng lại, rồi cô ta đi về phía Mạn Lan Đình, “Phó tổng Mạn, xin lỗi vì đã để cô và mọi người đợi lâu.”

Nói xong cô ta còn không quên liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, thấy cô không có biểu hiện gì, Cố Mạn Châu có chút tức giận trong lòng. Cô ta đã xuống nước như vậy mà Mạn Lan Đình còn không cho cô ta mặt mũi, thật là tức chết rồi.

Cô khẽ “Ừ” một tiếng, sau đó tiếp tục công việc quan sát của mình, bị cô phớt lờ Cố Mạn Châu dù tức giận nhưng cũng phải cam chịu tiếp tục trở về chỗ trang điểm.

Trước khi đến đây An Lâm Sa đã căn dặn cô ta không được hành động theo cảm tính, lần này là một mối làm ăn lớn rất có tiếng tăm, nếu như không cẩn thận e là sẽ bị ảnh hưởng đến danh tiếng sau này.

Nửa tiếng trôi qua một cách nhanh chóng, buổi trình diễn bắt đầu diễn ra, các quan chức cấp cao và khách quý đều có mặt đông đủ. Họ đều hướng ánh mắt về phía sàn diễn, nơi được trang trí rất đẹp bởi những đóa hoa lưu ly xanh dương bắt mắt.

“Kính chào các vị khách quý, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến dự buổi ra mắt sản phẩm mới của “Leon” hôm nay!”

Tiếng nam MC vừa dứt, xung quanh đều vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Tiếp đó, nam MC phát biểu thêm đôi câu, cuối cùng buổi trình diễn cũng bắt đầu, trong tiếng nhạc du dương, những cô người mẫu lần lượt bước ra, trên người họ đều là những mẫu trang sức mới nhất của “Leon”.

Từ vòng cổ, đến khuyên tai, rồi vòng tay, nhẫn,… Mọi thứ đều rất tinh xảo và bắt mắt, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, sớm đã biết trang sức đá quý của tập đoàn “Leon” vang danh thế giới.

Bây giờ tận mắt chứng kiến quả là đúng với tiếng tăm của nó, không chỉ đẹp mà còn tinh tế, làm toát lên vẻ sang trọng, quý phái của người đeo.


Rất nhanh buổi ra mắt sản phẩm cũng kết thúc, tất cả đều diễn ra hoàn mỹ, Mạn Lan Đình cũng thở phào nhẹ nhõm. Đang định ra về thì bị ba của Phong Vũ gọi đi nói chuyện, còn không quên kéo theo cả Phong Vũ.

Sau nửa tiếng nữa, Mạn Lan Đình mới được tự do, vốn dĩ ba của Phong Vũ muốn mời các quan chức cấp cao, bao gồm cả cô đi ăn trưa nhưng Mạn Lan Đình đã khéo léo từ chối.

Nhiều ngày làm việc liên tục, cô rất mệt mỏi, đúng lúc mọi chuyện đã ổn thỏa, cũng đến lúc cô xin nghỉ phép vài ngày. Vừa bước ra sảnh chính công ty, một thân ảnh quen thuộc đã đập vào mắt, tâm trạng cô trở nên tốt hơn khi thấy hắn.

Đang định tiến về phía Bạch Thiên Kình đang đứng thì cô thấy Cố Mạn Châu đi đến phía hắn, bước chân cô chậm lại, nụ cười trên môi vụt tắt.

Cuối cùng thì họ đã gặp lại nhau, ha…vẫn là không thể tránh khỏi, không biết hắn sẽ có biểu hiện gì đây? Cô rất muốn biết, nhưng lại chẳng dám tiến về phía họ, cô sợ, sợ phải nghe thấy những lời mà mình không muốn nghe.

Phía bên này, Bạch Thiên Kình đang đứng trầm tư đợi Mạn Lan Đình, lâu lâu còn liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Vốn dĩ hắn sẽ đến tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của “Leon”, nhưng giữa đường gặp công việc đột xuất nên hắn đã không đến, khi giải quyết xong việc nhân tiện hắn đến đón cô luôn.

Không nghĩ tới lại chạm mặt Cố Mạn Châu ở đây. Lúc này biểu cảm trên khuôn mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, vẫn một bộ mặt âm lãnh lạnh băng, nhìn đời bằng con mắt sắc lạnh.

“Thiên Kình…đã lâu không gặp…”

Ngược lại với hắn, Cố Mạn Châu lúc này rất vui mừng, không nghĩ tới lại có thể ngẫu nhiên gặp được hắn, đỡ phải mất công cô ta đi tìm.

Bạch Thiên Kình lạnh nhạt đưa ánh mắt quét qua Cố Mạn Châu, nội tâm chẳng hề dao động, người phụ nữ trước mặt này hắn đã sớm chẳng để vào mắt. Khi xưa qua lại với cô ta cũng chỉ vì hắn muốn trả ơn, một phần là vì hắn muốn thử cảm giác yêu đương trong miệng Tư Khắc Lạc là như thế nào.

Nhưng trong những năm qua lại, hắn lại chẳng thể cảm nhận được cái gọi là “yêu”,


giữa họ cũng chỉ có những buổi hẹn hò tẻ nhạt, ngoài cái nắm tay ra cũng chẳng tiến thêm bước nào cả. Dần dà sự có mặt của cô ta cũng thành thói quen, sau đó hắn đã đề nghị muốn kết hôn, tất cả không phải vì yêu mà là vì ông nội muốn hắn kết hôn.

Không nghĩ tới hắn lại bị từ chối thẳng thừng, vì bị Cố Mạn Châu hiểu lầm hắn là một tên xã hội đen tầm thường, nhưng cô ta đâu biết rằng hắn chính là một ông trùm mafia khét tiếng với tài sản bạc tỷ.

“Em…muốn nói chuyện riêng với anh một chút, được không?” Không nhận được lời đáp từ hắn, Cố Mạn Châu tiếp tục diễn xuất, hai mắt cô ta trở nên phiếm hồng.

“Giữa tôi và cô có chuyện gì để nói sao?!” Hắn lạnh nhạt hỏi, khiến Cố Mạn Châu á khẩu.

Nhiều năm không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức Cố Mạn Châu suýt nữa không nhận ra. Nếu như năm đó cô ta không từ chối lời cầu hôn của hắn, có lẽ hiện tại vị trí Thiếu phu nhân Bạch gia đã là của cô ta rồi, đâu cần phải sống khổ cực trong giới showbiz loạn lạc này.

“Em…” Vốn dĩ định nói thêm gì đó, thì một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của cả hai.

“Chị Đình Đình!” Tiếng gọi của Phong Vũ hơi lớn, khiến mọi người đều ngoái đầu lại nhìn.

Điều này khiến Mạn Lan Đình có chút xấu hổ, anh có cần gọi lớn như vậy không, rõ ràng họ ở rất gần nhau mà lại lớn tiếng như vậy, sợ mọi người không nghe thấy sao. Cô ngại ngùng là vậy, nhưng Phong Vũ thì không, anh là cố ý làm vậy để thu hút sự chú ý của Bạch Thiên Kình nha.

Tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho Mạn Lan Đình mà thôi, thấy trà xanh đến ve vãn chồng mình mà chỉ dám đứng từ xa nhìn, anh không thể chấp nhận được cảnh tượng này.

“Cậu nói nhỏ một chút không được à?!” Cô quay sang chất vấn Phong Vũ bên cạnh, sau đó lén đưa mắt nhìn hắn.

Phong Vũ tinh nghịch nháy mắt, “Không được nha, tôi đây là đang giúp chị đó!”

Nói xong, anh còn không quên liếc nhìn về phía Bạch Thiên Kình và Cố Mạn Châu đang đứng, trong mắt ngập tràn ý cười. Anh đây thích hóng drama nhất, để coi quá dưa lần này ngon không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận