Ôn Bắc Xuyên thấy người thân áo mãng bào kia vào cung từ xa xa, đưa tay ngăn Ân Cửu Dã lại.
"Âm công tử về Ngư Tiều Quán trước đi, phụ hầu ta trở về rồi." Ôn Bắc Xuyên thở phào một cái, vẻ buồn rầu trên mặt đã được quét sạch.
Ân Cửu Dã gật đầu, cũng trông thấy người thân áo mãng bào kia từ xa xa.
Mãng bào này là một chiếc áo bào có một không hai, chỉ được mặc trên người Tĩnh Viễn Hầu.
Lão hồ ly trở về đón con gái rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Cửu Dã cười, ngẩng đầu nhìn trời kinh đô một chút, lường trước được rồi, ngày này tạm thời không thay đổi, Định Hải Thần Châm đã trở về rồi.
Trên triều đình, thái giám thông truyền một tiếng rõ to: "Tĩnh Viễn Hầu yết kiến!"
Chúng thần kinh ngạc quay đầu, phải biết, ít nhất đã ba năm Tĩnh Viễn Hầu không lâm triều rồi.
Văn Tông Hoàng đế cũng nâng mí mắt một chut, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Tĩnh Viễn Hầu nện bước nhanh chân vượt qua cánh cửa, mang trên mặt nụ cười đôn hậu trung thực, chắp tay quỳ lạy, lúc nói chuyện thì vô cùng trung khí: "Thần, bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!"
Văn Tông Hoàng đế nhìn Tĩnh Viễn Hầu một lúc, khẽ vỗ long án một cái, cười nói: "Ái khanh về kinh khi nào thế?"
"Bẩm Bệ hạ, vừa về."Tĩnh Viễn Hầu Ôn Trọng Đức ngẩng đầu đáp lời, đầy chất phác: "Vừa vào kinh đã không ngừng nhớ Bệ hạ, lập tức chạy vào nội cung thỉnh an Bệ hạ người đây."
Văn Tông Hoàng đế dựa vào ghế rồng, mỉm cười nhìn Tĩnh Viễn Hầu: "Ái khanh có lòng, ta nghĩ dọc đường đã mệt mỏi khổ cực rồi, người đâu, ban thưởng cho Tĩnh Viễn Hầu ghế ngồi."
"Tạ bệ hạ." Ôn Trọng Đức ông tuyệt đối sẽ không khách sáo, sau khi ngồi xuống còn hỏi thái giám: "Có trà không, khát nước lắm rồi."
Lão thái giám dâng trà cho ông, Ôn Trọng Đức ông uống trà xong còn chép miệng một cái: "Trà ngon, tạ Bệ hạ!"
Hoàn toàn bài ra một dáng vẻ xem như đây là hậu hoa viện của mình.
Văn Tông Hoàng đế không nói gì, cũng nhấp một ngụm trà, nhìn tao nhã hơn Ôn Trọng Đức nhiều, không giống một mãng phu thôn quê như ông.
Tướng mạo thì khỏi phải nói, Văn Tông Hoàng đế mắt rồng mày phượng, Ôn Trọng Đức kia thì mang tướng mạo.... dân trong thôn, hơn nữa còn là kiểu dân trong thôn tám cột đánh không đến ông Khổng Minh.
Trái tim nhấc lên không biết bao lâu kia của Ôn Bắc Xuyên cuối cùng cũng an ổn đè xuống, y thu tấu chương vào trong tay áo, thỉnh an Ôn Trọng Đức: "Hầu phụ."
"Ừm, đi sang bên cạnh đợi đi, đừng quấy rầy ta nói chuyện với Bệ hạ." Ôn Trọng Đức mấp máy môi, bảo Ôn Bắc Xuyên đứng ra sau lưng mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nghe nói mấy ngày qua, Tinh Viễn Hầu vẫn luôn ở trong miếu thường, không biết có điều gì tâm đắc không?" Văn Tông Hoàng đế cười hỏi.
"Bẩm Bệ hạ, không có gì tâm đắc, có điều cơm trong miếu rất khó ăn, sau khi thần đi về, cơm nước trong miếu mới được cải thiện, khổ cho mấy tăng nhân kia rồi, thứ họ ăn đều là cải trắng nấu nước trong, giống hệt với heo vậy."
Bách quan trong triều ai cũng im lặng.
Thậm chí, họ còn cảm thấy sau lưng có hơi lạnh.
Đối với việc Tĩnh Viễn Hầu nhiều năm không lâm triều, họ có thông cảm và thấu hiểu sâu, chỉ với cái tác phong này của ông, quả thật đúng là không nên vào triều.
Đây vốn nên là một buổi lâm triều đầy minh đao ám tiễn khó lòng phòng bị, nhưng vì sự xuất hiện của Tĩnh Viễn Hầu, nó đã trở thành cảnh tượng như một vở hài kịch đoàn tụ.
Tĩnh Viễn Hầu không mất tự nhiên một chút nào cả, ông rất giống đang làm việc nhà trong vườn rau xanh của bản thân, dù Bệ hạ có phong nhã ngjao nghễ như thế nào đi nữa, ông cũng luôn có thể nói chêm chọc cười, vui cười ứng đối.
Nói nhăng nói cuội đến cuối cùng, Tĩnh Viễn Hầu vỗ đùi, giống như đột nhiên nhớ ra điều gì vậy: "Ai da, đến thăm và thỉnh an Bệ hạ rồi, quên mất tiểu nữ vẫn đang chờ thần ở nhà, thần phải trở về thăm con bé, chỉ có mỗi đứa con gái cưng thôi."
Ánh mắt của Văn Tông Hoàng đế hơi chùng xuống, chậm rãi nói: "Bây giờ, Ôn Nguyễn đang ở trong nội cung."
"Con bé tiến cung thỉnh an Bệ hạ với Nương nương à?" Tĩnh Viễn Hầu nghi ngờ hỏi, còn nói: "Nên làm mà, bổn phận thần tử, Nguyễn Nguyễn là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện."
"Ôn Nguyễn đúng thật là hiểu chuyện, Tĩnh Viễn Hầu thật biết dạy dỗ."
"Không dám nhận, là Nguyễn Nguyễn thông minh, một mãng phu như thần có thể dạy con bé được gì chứ? Thần chỉ mong có thể giữ con bé lại phủ thương lâu thêm hai năm, không nỡ để con bé đi lấy chồng."
"Lòng cha mẹ trong thiên hạ đều như thế."
"Bệ hạ này, thần có thể đón tiểu nữ xuất cung được không? Đã lâu không gặp, thần cực kỳ nhớ con bé."
Văn Tông Hoàng đế khẽ chắp tay, cười nói: "Trẫm cũng thích đứa bé này, mấy ngày nay con bé ở trong cung đọc sách với trẫm, trong lòng trẫm rất mừng."
Tĩnh Viễn Hầu cười ha ha: "Vậy thì dễ rồi, qua mấy ngày lão thần lại đưa con bé tiến cung vào thỉnh an Bệ hạ người là được rồi."
Văn Tông Hoàng đế mím môi mỏng, nụ cười trên gương mặt uy nghiêm trầm đi vài phần.
Tĩnh Viễn Hầu như không phát hiện ra điều gì, vẫn cười tủm tỉm như cũ.
"Đương nhiên." Sau một lúc lâu, Văn Tông Hoàng đê chụp tay, nhạt giọng cười nói: "Vất vả lắm Tĩnh Viễn Hầu ngươi mới trở về, sao trẫm có thể để cha con các ngươi nhìn nhau cách nhau cả thành cung được chứ, chẳng phải đó sẽ không hợp tình hợp lý hay sao?"
"Tạ Bệ hạ long ân." Tĩnh Viễn Hầu chắp tay hành lễ.
Sau khi lâm triều không lâu, Ôn Nguyễn đã nghe thái giám truyền lời, nói rằng Bệ hạ đã cho phép nàng xuất cung.
Ôn Nguyễn ôm lấy mèo đi ngay, trước khi rời cung còn nhìn về hướng điện Quảng Lăng của Hoàng hậu.
Hoàng hậu đứng sau cửa sổ, nàng nhìn thấy Ôn Nguyễn nhưng Ôn Nguyễn không nhìn thấy nàng.
Nàng sờ lên vết thương trên lòng bàn tay, tức giận nói: "Nhìn cái gì vậy, đứa nhóc tai vạ! Nếu không phải ngươi sao tay bản cung lại bị thương cơ chứ?"
"Vẫn còn con chó Ôn Trọng Đức này, sớm không về muộn không về, cứ nhất định phải trở về vào lúc này, nếu xảy ra chuyện, bản cung xem mắt chó hắn có khóc hay không!"
Nữ quan:
Hoàng hậu tháo bỏ tấm vải quấn trên tay, nhìn vết sẹo trên lòng bàn tay kia, vô cùng ghét bỏ: "Xấu chết mất, giống hệt như con rết vậy, đứa gieo hoạ Ôn Nguyễn này!"
Nữ quan mím môi: "Bệ hạ truyền lời nhắn đến, hôm nay không đến điện Quảng Lăng mà sang chỗ Thục quý tần dùng bữa tối."
"Ai mà thèm?" Hoàng hậu liếc mắt, vịn tay nữ quan đi đến trước cửa điện, nhìn tầng tầng cung khuyết, thấp giọng chửi mắng: "Đợi ở cái nơi quỷ quái này phiền chết mất."
Ôn Nguyễn vừa đi ra khỏi cửa cung, đã có một người đàn ông trung niên xông đến ôm mạnh nàng vào lòng.
"Ai dô, tâm can nhỏ bảo bối của cha!"
Ôn Nguyễn: Người cha này... Nhiệt tình thật đấy!
"Mau cho cha nhìn xem, gầy đi rồi, có phải không ăn được hay không? Đồ ở trong cung khó ăn có đúng không? Không sao đâu tâm can nhỏ, trở về cha làm món ngon cho con, cha sẽ bù đắp lại, sau này chúng ta sẽ không bao giờ tiến vào cái cung này nữa, xem con gái nhỏ của ta đã gầy đi như thế nào rồi? Tới đây tới đây tới đây, để cha nhìn kỹ một chút, ai da, nhớ chết cha rồi!"
Thân thể Ôn Nguyễn cứng ngắc đứng tại chỗ, nàng chớp mắt, tiêu hóa mà cha con tình thâm này của Thịnh Viễn Hầu.
Nàng vẫn luôn biết rõ Tĩnh Viễn Hầu này vạn phần yêu thương đứa con gái này của ông, nhưng lại không ngờ sẽ trực tiếp và khoa trương đến như thế.
Đầu Ôn Nguyễn đầy dấu chấm hỏi.
Ừm, vị cha già này, không giống với suy nghĩ của nàng.
Nàng vốn cho rằng đây là một người yêu thương ái thê đã mất, phải chìm trong sự bi thương thống khổ của một người mất vợ, chắc chắn tinh thần sẽ đau buồn sa sút, sầu não uất ức.
Kết quả, dường như bức tranh vẽ về ông đã bị lệch rồi?
"Gọi cha nào, con gái à, có phải con chóng mặt rồi không?" Tĩnh Viễn Hầu toét miệng cười to, nhìn Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn: "... Hầu phụ."
"Hầu phụ gì chứ, gọi cha."
"Cha."
"Ôi chao, êm tai, đi đi đi, chúng ta về nhà."
Ôn Trọng Đức đỡ Ôn Nguyễn lên xe ngựa, Ôn Bắc Xuyên thở phào một cái, cũng lên xe.
Vừa lên xe, Ôn Trọng Đức đã nhéo chặt tai Ôn Bắc Xuyên: "Lão tử đã nói với con thế nào? Hả, lão tử đã nói với con như thế nào! Ta bảo con chăm sóc cho tiểu muội thật tốt, bảo con không được để con bé chịu uất ức, con làm ca ca như thế nào vậy, chuyện nhỏ nhặt như thế con cũng không lo được, lão tử sinh con còn không bằng sinh quả trứng ra ăn cho bổ!"
Tai của Ôn Bắc Xuyên cũng sắp bị ông kéo rách, y vội vàng nói: "Là nhi tử không tốt, cha, cha buông ra trước đi."
"Còn buông ra, lão tử chả nhéo rớt một lớp da của con!"
Ôn Trọng Đức đập mạnh một bàn tay lên lưng Ôn Bắc Xuyên: Một tiếng 'bịch' trầm đục, suýt nữa đã đánh cho Ôn Bắc Xuyên một ngụm máu, Ôn Nguyễn nghe thấy cũng đều đau.
"Phế vật nhà con, đệ đệ con kiếm nhiều tiền như thế có dễ dàng không, con cứ giao ra như vậy, có phải đầu óc của con bị lừa đá rồi phải không! Còn Nguyễn Nguyễn nữa, lão tử đã dặn đi dặn lại bảo con chăm sóc tốt cho Nguyễn Nguyễn rồi, mẹ kiếp, con lại ném con bé vào trong cung, mẹ kiếp nhà con, con muốn lão tử tức chết hay sao!"
Ôn Bắc Xuyên bị mắng xối xả, nhưng khóe môi lại cong lên, nâng ánh mắt nhìn Ôn Nguyễn một chút.
Bàn tay lớn thô ráp của Ôn Trọng Đức một mực ôm bàn tay nhỏ của Ôn Nguyễn, mặc dù lòng bàn tay kia đầy vết chai dày, nhưng khoan hậu ấm áp, làm cho lòng người an tâm, đó là cảm giác tin cậy an toàn mà chỉ cha già mới có thể mang đến.
Gió thổi lên chiếc rèm xe ngựa, xuyên qua cửa sổ, Ôn Nguyễn trông thấy Ân Cửu Dã đứng bên ngoài, cười với hắn, vừa chỉ chỉ mặt mình: Chờ ta đi vạch trần mặt nạ của ngươi này.
Ân Cửu Dã cười gật gật đầu.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng hồi cung, chỉ cần khối ngọc bội kia trở lại trong tay Hoàng hậu, Hoàng hậu sẽ rõ ràng mình đã ở kinh thành từ lâu.
Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ, Tĩnh Viễn Hầu lại trở về trong lúc mấu chốt như thế này.
Trở về cũng tốt, có lão hồ ly kia ở đây, thật sự sẽ không có ai động được vào Ôn Nguyễn, Hoàng đế cũng không được.
"Nhìn cái gì thế con gái?" Ôn Trọng Đức nhìn gương mặt đang hướng ra ngoài cửa của Ôn Nguyễn, cũng thăm dò nhìn sang một cái, thái độ đối với Ôn Nguyễn và thái độ đối với Ôn Bắc Xuyên khác biệt tựa đất trời, ông cười đến mắt xếp đầy nếp nhăn, như một kẻ... ngốc.
"Không có gì, chỉ là xuất cung rồi, cảm thấy ngoài cung thật là tốt." Ôn Nguyễn cúi đầu cười nói, khẽ xoa Nhị Cẩu Tử.
"Vậy cũng không sao, bất kỳ nơi nào dưới gầm trời này cũng đều tốt hơn so với trong cung!" Ôn Trọng Đức vỗ mu bàn tay của Ôn Nguyễn: "Tiến cung đã bị doạ rồi?"
"Không có, cảm ơn cha... Cảm ơn cha." Ôn Nguyễn khẽ nói.
Ôn Trọng Đức cười híp mắt, nhìn Ôn Nguyễn rất lâu, ông với Ôn Bắc Xuyên vẫn luôn thư từ qua lại. Từ trong thư, ông biết được bây giờ con gái của mình đã thay đổi rất nhiều, dù sáng sủa hoạt bát bằng trước kia, lại trầm tĩnh trấn định nhiều hơn, đầu óc cũng mở mang hơn nhiều.
Ông xem thư thì rất vui mừng, lại càng muốn tận mắt nhìn thử xem cuối cùng con gái của mình đã biến thành dáng vẻ thế nào rồi.
Bây giờ xem ra càng nhìn càng thích, càng nhìn càng khiến người trìu mến.
Chỉ là... Dường như quá khách sáo rồi?
Ôn Trọng Đức nghĩ đến những thứ này, dùng bàn tay lớn vỗ bàn tay nhỏ của Ôn Nguyễn: "Cha trở về rồi, không sao đâu, sau này sẽ không có ai bắt nạt Nguyễn Nguyễn nhà chung ta nữa đâu."
Ôn Nguyễn gật đầu, mỉm cười nhìn Ôn Trọng Đức: "Vâng."
Sau khi về nhà, Ôn Trọng Đức tay trái tay phải nắm lấy tai của các ca ca, vóc dáng của phụ thân đại nhân không cao, thậm chí còn có phần tướng ngũ đoản, cho nên hai vị huynh trưởng bị cong chân rất đáng thương, bị ông một đường xách vào từ đường trong nhà.
"Quỳ xuống, hai người các con bất hiếu! Ngoan ngoãn nhận lỗi trước mặt mẹ các con đi!" Ôn Trọng Đức trái một cước phải một cước đá vào mông Ôn Tây Lăng và Ôn Bắc Xuyên.
"Cha, con làm sai gì sao!" Ôn Tây Lăng quỳ thẳng tắp, nhưng không phục lắm.
"Không chăm sóc tốt cho tiểu muội, con còn không sai?" Ôn Trọng Đức lại đạp y một cước.
Ôn Tây Lăng méo miệng, đàng hoàng cầm ba nén hương dập đầu: "Nương, con sai rồi, sau này con sẽ chăm sóc cho tiểu muội thật tốt, người yên tâm nhé."
Ôn Bắc Xuyên cũng như thế.
Ôn Nguyễn nhìn thấy, đáy lòng chảy một dòng nước ấm khó mà hình dung được, nàng khẽ nâng váy áo một cái, quỳ xuống giữa hai người, ba huynh muội dập đầu ngay ngắn.
Ôn Trọng Đức ở bên cạnh nhìn thấy, lộ ra một nụ cười thỏa mãn lại hơi đau khổ.
Ông ngẩng đầu nhìn về bài vị của Nguyễn Minh Nguyệt phía bên trên, nhỏ giọng nói: "Nguyệt nguyệt à, bọn nhỏ đều lớn rồi, đã lâu như vậy rồi ta chưa đến thăm nàng, nàng có giận không? Đừng tức giận, sau này mỗi ngày ta đều sẽ đến thăm nàng, không đi đâu nữa cả."
Ôn Nguyễn nghe thấy lời nói của Ôn Trọng Đức thì có hơi sinh nghi.
Không phải phụ thân vẫn luôn ở trong miếu cầu phúc cho mẫu thân hay sao? Sao lại nói lâu quá không đến thăm bà cơ chứ?
Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn Ôn Trọng Đức, lại phát hiện Ôn Trọng Đức đang si ngốc nhìn vào bài vị của người vợ đã mất, âm thầm gạt nước mắt, khổ sở mím môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...