Đỡ eo

Ôn Nguyễn lấy khăn ra bọc lại mảnh sứ, lại cầm chén trà lên đập vỡ mảnh sứ thành vụn nhỏ. 
Động tác không nhanh không chậm, tiếng "rầm rầm" trầm đục vang lên, từng tiếng từng tiếng như đang gõ vào trong lòng Thịnh Nguyệt Cơ. 
Trong tiếng vang nhỏ cực kỳ có tiết tấu như này, thời gian tựa hồ bị kéo dài ra vô tận, tra tấn thần kinh Thịnh Nguyệt Cơ. 
Nàng ta không biết Ôn Nguyễn muốn làm gì, chỉ đành quay sang khẩn cầu nhìn Thái Tiêu Tử.
Thái Tiêu Tử nhìn thoáng qua Ân Cửu Dã đứng bên cạnh Ôn Nguyễn, cuối cùng vẫn không làm gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biểu tình trên gương mặt của Ôn Nguyễn yên tĩnh đến mức gần như có một loại cảm giác như thần thánh thiêng liêng, tựa như nàng sắp sửa đập ra một đóa sen để Phật ngồi lên bằng đá, vì thế mỗi một động tác của nàng đều lộ ra dáng vẻ thành kính, như thợ thủ công trầm mặc điêu khắc từng nét cho tác phẩm trong năm tháng yên tĩnh dài đằng đẵng.  
Ân Cửu Dã nhìn Ôn Nguyễn như vậy, bỗng nhiên hiểu được cảm giác thần thánh thành kính này của cô từ đâu mà đến. 
Trong lòng nàng mang theo sứ mệnh, hoặc là nói, trên người nàng mang định mệnh đã được sắp đặt từ trước. 
Từ nay về sau, bất kể người đứng sau Thịnh Nguyệt Cơ là ai, nàng ta với Tam hoàng tử có quan hệ gì, có liên quan đến trận đấu tranh giành quyền lực của triều đình hay không, lại có bị cuốn vào tranh quyền đoạt vị hay, Ôn Nguyễn đều đưa Thịnh Nguyệt Cơ vào chỗ không chết không thôi. 
Kỳ thật ngay từ lúc Lữ thế tử chết, nàng cũng đã có manh mối về chuyện này, chỉ là khi đó nàng còn đang cố gắng nhẫn nại, bởi vì nàng lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến Ôn gia, sợ rằng Ôn Bắc Xuyên sẽ không sẵn lòng giúp đỡ, và nàng cũng rất khó để quan sát kỹ được tình thế như đang bị mây mù che khuất lối đi, chẳng thể thấy được điều gì. 
Bây giờ, nàng sẽ đi vào trong màn sương mù ấy. 
Không biết Ôn Nguyễn đập bao nhiêu cái mới chịu đặt chén trà xuống, mở khăn ra, nhìn mảnh sứ đã bị đập nát chỉ to bằng nửa móng tay, nàng đổ vào trong chén trà, lại rót thêm chút trà. 
“Cho tới tận bây giờ ta vẫn chưa mời Thịnh cô nương uống một chén trà, hôm nay mời cô nương uống chén trà ngon này." 
Ôn Nguyễn vừa rót trà vừa nói. 
Đôi mắt Thịnh Nguyệt Cơ nhanh chóng mở to, sắc mặt trở nên tái nhợt như vừa bị rút sạch máu, cảm giác sợ hãi làm cho giọng nói của nàng ta giống như bị ai đó xé nát: "Không, không cần! Không cần đâu!" 
Ôn Nguyễn bưng chén trà pha với bột sứ lên, đi tới trước mặt Thịnh Nguyệt Cơ, nắm chặt cằm của nàng ta nâng lên để cho nàng ta há miệng ra, rót xuống cả chén trà vào trong miệng cho đối phương! 
Nàng nâng cằm Thịnh Nguyệt Cơ, ép nàng ta nuốt xuống.

Bột sứ sắc nhọn cắt qua cổ họng của Thịnh Nguyệt Cơ, máu tươi tràn ra khoé môi nàng ta và nước mắt cũng rơi xuống thành dòng. 
Nàng ta nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Ôn Nguyễn, lộ ra vẻ cầu xin và hèn mọn. 
Cổ họng này, chính là chỗ dựa lớn nhất của Thịnh Nguyệt Cơ, không có cái này, nàng ta thật sự sẽ mất hết tất cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt Ôn Nguyễn mảy may rung động một chút nào, sau khi cho đối phương uống sạch nước trà, nàng vẫn nâng cằm Thịnh Nguyệt Cơ như cũ, không cho nàng ta nhổ ra dù chỉ một chút xíu nào. 
Mãi cho đến khi Thịnh Nguyệt Cơ há to miệng, Ôn Nguyễn nhìn thấy miệng nàng đầy máu tanh, lúc này mới buông tay ra.  
Ân Cửu Dã cũng giải huyệt đạo của Thịnh Nguyệt Cơ. 
Thịnh Nguyệt Cơ ôm cổ xụi lơ trên mặt đất, phát ra âm thanh khó nghe và đáng sợ: "Cổ họng của ta, Ôn Nguyễn! Ngươi đã phá huỷ cổ họng của ta!" 
Nàng ta há miệng toàn là máu, máu tươi rơi trên làn váy của Ôn Nguyễn, Ôn Nguyễn cúi người lau đi vết máu trên làn váy, nhẹ giọng nói: "Ta cho rằng ngươi đã sớm biết ta là người có thù tất báo." 
Thịnh Nguyệt Cơ giơ tay muốn nắm lấy góc váy Ôn Nguyễn, Ôn Nguyễn giơ chân đá nàng ta ra, Thịnh Nguyệt Cơ lăn lộn trên mặt đất hai vòng, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, nửa khuôn mặt đều là máu, nàng ta nhìn chằm chằm vào Ôn Nguyễn. 
Ôn Nguyễn hơi ngẩng đầu, tràn đầy khinh thường nhìn Thịnh Nguyệt Cơ, gằn từng chữ một nói với nàng ta: "Thịnh Nguyệt Cơ, ta sẽ không để cho ngươi chết thống khoái như vậy đâu, ngươi yên tâm, ta sẽ để cho ngươi sống, sau đó, từng chút từng chút một dìm ngươi vào trong vũng bùn lầy, cho ngươi cảm nhận rõ ràng cái gì là hít thở không thông, cái gì là tuyệt vọng, đó là chuyện thống khổ hơn cả cái chết, đến cuối cùng ngươi sẽ cầu xin ta, cầu xin ta giết ngươi." 
Ôn Nguyễn cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Thái Tiêu Tử. 
Thái Tiêu Tử trong lòng tràn đầy khiếp sợ, hắn ta biết Ôn Nguyễn có thù tất báo, tuyệt không để chuyện cũ dây dưa, nhưng hắn ta không nghĩ tới Ôn Nguyễn trả thù nhanh như thế, tàn nhẫn như thế. 
Thịnh Nguyệt Cơ mất đi giọng nói, giờ đây hoàn toàn trở thành một người tàn phế, không còn tác dụng nữa. 
Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã rời đi, nàng đi trong dòng người náo nhiệt rộn ràng như bình thường, có người thấp giọng nghị luận về chuyện hôm nay Tiêu Trường Thiên ôm đàn tự thiêu chết, cũng có người vì hai văn tiền cò kè mặc cả, chúng sinh muôn màu muôn vẻ, đó chính là cuộc sống.
Đại khái, chờ thêm một chút thời gian nữa, sẽ không còn có người nào nhớ rõ có một vị cầm sư tên là Tiêu Trường Thiên nữa, mỗi ngày ở trong kinh thành đều có đủ loại chuyện hay ho, người thú vị, có rất là nhiều đề tài và câu chuyện để nói.
Hắn ta chỉ là một vị cầm sư, nói dễ nghe một chút, chính là vị cầm sư đệ nhất thiên hạ, khó nghe một chút, bất quá chỉ là một tên nhạc kỹ mà thôi. 
Hắn ta đối với Ôn Nguyễn cũng không phải loại quan hệ quan trọng đến mức không thể nào dứt bỏ nhớ nhung, mọi người bất quá bèo nước gặp nhau, có thể coi là tình bạn của quân tử đạm bạc như nước trôi. 

Nhưng Ôn Nguyễn, vẫn cảm thấy rất buồn.  
Ân Cửu Dã nhìn thời gian bây giờ cũng đã sắp trưa, đáy lòng hắn tính toán một số chuyện trong cung, nói với Ôn Nguyễn: "Ta đưa ngươi về phủ nghỉ ngơi."
Ôn Nguyễn gật đầu: "Cũng tốt, chuyện chôn cất Tiêu Trường Thiên, ta có thể nhờ ngươi làm giúp không?" 
"Yên tâm, ta sẽ thu xếp thỏa đáng." 
"Còn có Họa Ngôi..." 
"Ta sẽ tìm một chỗ ở trong kinh thành, để Họa Ngôi và mấy đứa nhỏ ở, như vậy, có việc cũng có thể đi gặp ngay lập tức, tiện bề chăm sóc cho họ." 
"Ngươi thật có tâm, đa tạ ngươi." 
"Đây là chuyện mà ta nên làm." 
Chỉ có điều Ôn Nguyễn vừa đi tới cửa phủ, ngay lập tức gặp được người trong cung, bọn họ tới mời nhị ca của nàng. 
Ôn Nguyễn nhìn Ôn Tây Lăng ra khỏi phủ, nàng nhanh chóng đuổi theo đối phương vài bước: "Nhị ca?" 
“Yên tâm đi, muội muội. Nhị ca chỉ đi vào trong cung uống chút trà, sẽ trở về nhanh thôi." Ôn Tây Lăng búng trán Ôn Nguyễn một cái. 
“Đã xảy ra chuyện gì sao?"
“Không có chuyện gì." Ôn Tây Lăng cười cười, lại nhìn về phía Ân Cửu Dã: "Âm Cửu, chăm sóc tốt cho tiểu muội của ta." 
"Nhị công tử yên tâm."  Ân Cửu Dã gật đầu. 
Ôn Tây Lăng vỗ vỗ mu bàn tay của Ôn Nguyễn, nở nụ cười với nàng, xoay người đi theo thái giám trong cung. 
Trong lòng Ôn Nguyễn tràn đầy bất an: "A Cửu?"  
Ân Cửu Dã nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói cho Ôn Nguyễn biết: "Hôm qua Lam Quyển vào cung kiểm kê sổ sách, đến tận sáng nay cũng không thấy y đi ra ngoài, lại thêm chuyện đêm qua Từ Hoa hát bài hát xong bị người dân ầm ĩ đòi trả vé ở trong kinh không người nào không biết, mà nhị ca của ngươi lại có hợp tác buôn bán với Lam Quyển, cho nên..." 

“Cho nên Thịnh Nguyệt Cơ vẫn chỉ là một lá bài trong trò chơi này mà thôi, người ở phía sau lưng nàng ta muốn đối phó chính là Ôn gia ta." Ôn Nguyễn nói tiếp. 
“Nhìn vẻ mặt của nhị công tử vô cùng tự nhiên, hẳn là không có việc gì đâu." Ân Cửu Dã nói. 
“Ở đây lo lắng cũng vô dụng, trong cung còn có đại ca và hoàng hậu đứng về phía ta, hẳn là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng." Ôn Nguyễn thở dài: "Ta về nghỉ ngơi trước đây."
"Ừ, có chuyện gì ta sẽ lập tức báo cho cô nương biết." 
Ân Cửu Dã đưa mắt nhìn Ôn Nguyễn đi vào Hầu phủ, lập tức xoay người đi tới Cửu Hãn lâu. 
“Công tử, đã xảy ra chuyện rồi!" Người đang đợi ở Cửu Hãn Lâu bất ngờ kêu to, người đó chính là Ngũ Lục Thất, chưởng quỹ lúc trước Ôn Tây Lăng an bài ở Xuân Hoa Lâu để xử lý cửa hàng. 
Hắn chính là quân cờ ngầm của Ân Cửu Dã. 
“Nói chi tiết hơn một chút." Ân Cửu Dã trầm mặc nói. 
“Sổ sách của Lam chưởng quỹ không có bất kỳ sai sót nào, nhưng Ôn nhị công tử bên kia có vấn đề rất lớn." Ngũ Lục Thất khẩn trương nói: "Việc làm ăn lớn nhất của Ôn nhị công tử không phải quán trà cũng không phải buổi biểu diễn hát nhạc kia, mà là tiền trang! Ngân lượng lưu động của y rất lớn, sau khi cùng Lam chưởng quỹ hợp tác, càng khiến cho những con số đó bành trướng đến mức vô cùng khủng bố!”
“Ừ, cho nên trong cung muốn mượn chuyện trả vé hôm qua, chuẩn bị làm khó dễ nhị thiếu gia, nếu Lam Quyển không thể thoát ra được, chỉ e rằng y cũng sẽ bị bắt lại." Ân Cửu Dã nhấp ngụm trà. 
 
“Việc này là do Thái Tiêu Tử tiến cung nói cho bệ hạ biết, mà Thái Tiêu Tử và tam hoàng tử từ xưa đến nay vẫn luôn thân cận với nhau." Ngũ Lục Thất còn nói.  
Ân Cửu Dã rũ mắt suy nghĩ một chút, viết vài cái tên cho Ngũ Lục Thất: "Ngươi đi tìm những người này, nghĩ biện pháp để cho bọn họ lập tức tiến cung, buộc tội Ôn Bắc Xuyên." 
"Công tử đây là..." 
“Chỉ cần đi làm, đừng hỏi." 
Những người mà Ân Cửu Dã tìm đều là người cùng một đảng của Thục quý tần Phùng gia, bọn họ đã khẩu chiến một phen, mắng to Ôn Tây Lăng về chuyện đã âm thầm vơ vét của cải. Bên phía Phú Giả, lại cùng con gái nhà người ta qua lại rất thân thiết, tất nhiên là đã bị Ôn Bắc Xuyên sai khiến, bụng giấu toàn âm mưu xấu xa. 
Hoàng hậu nghe được tin này thì nhíu mày, trợn trắng mắt nói: "Ngu ngốc." 
Nàng mắng xong tiếng ngu ngốc này chưa được bao lâu, Hoàng đế đã lập tức sửa lại câu từ, nói việc này để sau này bàn bạc lại, nhị ca và đại ca thế là bình an vô sự rời khỏi cung. 
Thục Quý tần cào lên mèo trắng trong lòng mình, mèo trắng kêu thảm một tiếng, nhảy ra khỏi ngực Thục Quý tần, Thục Quý tần căm tức nhìn Tam hoàng tử: "Tại sao ngươi lại gọi người vào cung buộc tội hả?"
"Không phải! Nhi thần sao có thể hồ đồ như thế chứ!" Tam hoàng tử vội vàng nói.

“Xem như Ôn Bắc Xuyên đi nước cờ này hay lắm!” 
Hậu cung không được can thiệp vào chuyện quốc gia đại sự, hoàng tử kết đảng cũng không được lập đảng quá lớn, hoàng đế muốn trị Ôn gia, bọn họ có thể hỗ trợ ông ta, nhưng nếu bọn họ muốn lợi dụng tâm tư này của bệ hạ, còn kêu một đám người đến đây bức bách, thì không thể. 
Thứ càng khó hiểu hơn lòng dạ phụ nữ, chính là lòng của thiên tử.
Nhưng chuyện tiền trang của Ôn Tây Lăng đã gieo mầm mống tai họa cho Ôn gia, bất luận là triều thần hay dân thường, có tiền thì không sao, nhưng nếu có nhiều tiền quá thì lại không ổn, từ xưa đến nay đều là như thế.
Mà sau đó cũng truyền ra tin tức Thịnh Nguyệt Cơ đã bị mất đi giọng nói, cũng cực nhanh truyền ra khắp đầu cùng ngõ hẻm, Thính Bạch lâu không dành cho nàng ta bất kỳ sự thương tình nào, sau khi xác định được nàng ta rốt cuộc không thể hát được nữa, đã ngay lập tức “mời” nàng ta ra khỏi Thính Bạch lâu. 
Lúc được "mời" ra khỏi Thính Bạch lâu, môi Thịnh Nguyệt Cơ còn rách da, những mảnh sứ kia không chỉ phá hủy cổ họng của nàng ta mà còn làm cho khoang miệng và môi dày đặc những vết sẹo, nàng ta không thể nuốt hay ăn bất cứ thứ gì trong một thời gian dài, dung mạo nhanh chóng phai tàn, nàng ta cũng theo đó mà biến mất khỏi đài cao. 
Nàng ta đã hoàn toàn bị vứt bỏ, ngay cả Thái Tiêu Tử cũng không thường xuyên đến thăm nàng ta nữa. 
Thỉnh thoảng nàng ta sẽ nổi điên đi tìm Ôn Nguyễn, vẻ mặt điên cuồng, nhưng thường thì nàng ta còn chưa tới gần người Ôn Nguyễn, đã bị Ân Cửu Dã nhấc chân đá văng ra xa. 
Vào thời điểm đó, Kỷ Tri Dao có đến thăm nàng ta một lần, thừa dịp nàng nghèo túng, nói bóng nói gió hỏi nàng ta người hay nghe nàng ta hát ở trong biệt viện rốt cuộc là ai. 
Nhưng Thịnh Nguyệt Cơ thật sự không biết, nàng ta cũng chưa từng gặp qua người kia, chỉ biết đó là một người đàn ông, bên cạnh đó địa vị còn rất cao. 
Hơn nữa nàng ta cũng đang vô cùng chờ mong vị khách nhân này đến tìm nàng ta, nàng ta có thể dâng hiến tất cả mọi thứ cho đối phương, chỉ cầu quý nhân này giúp nàng ta giết chết Ôn Nguyễn. 
Chỉ là đáng tiếc thay, vị quý nhân luôn tìm nàng ta hàng tháng vào những ngày đặc biệt kia, không còn dùng xe ngựa đến đón nàng ta nữa. 
Thịnh Nguyệt Cơ rốt cục hiểu được, mơ mộng cảnh đẹp như hoa trong gương, như trăng dưới nước, cuối cùng hôm nay nàng ta thật sự rơi vào túng cảnh với hai bàn tay trắng. 
Nàng ta đã muốn chết rất nhiều lần, đã thử qua các loại biện pháp tự sát, nhưng mỗi một lần như vậy, người được Ôn Nguyễn an bài nhìn chằm chằm nàng ta đều sẽ cứu nàng ta. 
Ôn Nguyễn đã nói, nàng sẽ không để cho Thịnh Nguyệt Cơ chết một cách thống khoái như vậy được, chết là sự giải thoát, Thịnh Nguyệt Cơ không xứng được giải thoát. 
Tất cả mọi chuyện dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, cho đến ngày hôm đó, có một chiếc xe ngựa từ trong cung đi tới, muốn đón Ôn Nguyễn vào cung.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận