Ôn Nguyễn thật sự rất khó lý giải được suy luận này của Thịnh Nguyệt Cơ.
Ban đầu nàng đối với Thịnh Nguyệt Cơ cũng coi như khách khí, chưa bao giờ chỉ trích tác phong của nàng ta, thậm chí còn vô cùng thấu hiểu nguyên nhân mà nàng ta mở hậu cung, nhưng hôm nay thì ngược lại, chuyện xảy ra tới nước này chẳng phải là lỗi của nàng ta sao?
Tại sao nàng lại không ngẫm lại, nàng có năng lực, có bản lĩnh thật sự làm cho nhiều người ở bên cạnh chung thủy với nàng ta lại đột nhiên quay sang phản bội nàng ta như thế?
Nàng ta xem bản thân là cái gì!
Liệu nàng ta có xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, hay là có một giọng hát hay đến mức thế gian này không có người thứ hai hát hay như nàng ta, hoặc là kỹ thuật giường chiếu của nàng ta tài giỏi hơn người đến mức làm cho người ta vừa gặp đã lưu luyến cả đời không nỡ lìa xa?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ta dựa vào cái gì mà cho rằng hậu cung của mình thật sự vững chắc như vàng kim, vĩnh viễn không tan rã?
Nàng ta yêu cầu mấy ngọc rồng của mình ai cũng phải thủy chung, không được thay đổi, chỉ có thể duy trì dáng vẻ lúc ban đầu, có bao giờ nghĩ tới chính bản thân nàng ta từ lâu đã không còn là bộ dáng lần đầu gặp gỡ với bọn họ nữa!
Quả đúng là một người ích kỷ đến tột cùng!
Thịnh Nguyệt Cơ còn muốn nói thêm điều gì đó, Ôn Nguyễn đã giơ tay ngăn nàng ta lại, nàng nói với Ân Cửu Dã: "Đuổi nàng ta đi đi, ta ngại bẩn."
Ân Cửu Dã nhìn Thịnh Nguyệt Cơ một cái, trong đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng.
Thịnh Nguyệt Cơ biết võ công của Ân Cửu Dã rất tốt, mà giờ đây Thái Tiêu Tử cũng không có ở bên cạnh mình, nên nàng ta không dám đi về phía trước, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Nàng ta thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Họa Ngôi và Tiêu Trường Thiên một cái.
Ôn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, bảo Ân Cửu Dã mang Họa Ngôi tới, tự mình đỡ lấy Tiêu Trường Thiên, nhẹ giọng nói: "Tiêu phu tử, nghĩ thoáng một chút đi, nàng ta bị điên rồi."
Tiêu Trường Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, tóc mai có chút tán loạn, thì thào nói: "Là do ta sai rồi, ngay từ đầu chính là ta làm sai, ta đáng lẽ ra phải hiểu rõ, người tham lam vĩnh viễn sẽ không biết thỏa mãn, ta sai rồi."
Hắn ta đẩy tay Ôn Nguyễn ra, quay về phía nàng cúi đầu bái thật sâu, Ôn Nguyễn vội vàng đỡ lấy hắn ta, không dám nhận một lạy này.
“Phiền Ôn cô nương thay ta nói một tiếng với Từ Hoa công tử, nói rằng ta xin lỗi hắn, đã khiến hắn chịu phải ô danh này."
"Từ Hoa sẽ không trách ngươi đâu." Ôn Nguyễn vội vàng nói, "Tiêu phu tử không nên quá tự trách bản thân mình, việc này ta sẽ giải quyết, ngươi hãy tin tưởng ta."
Nhưng Tiêu Trường Thiên lại không nói gì nữa, chỉ lê bước chân loạng choạng rồi biến mất trong dòng người, bóng lưng nhìn qua còng xuống đầy bi thương.
Ôn Nguyễn buồn bã thở dài, lại quay đầu sang nhìn Họa Ngôi.
Thế giới của Họa Ngôi hiện tại đều đã bị vỡ tan nát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thành thật xin lỗi Ôn cô nương, ta không biết." Cậu ta lúng túng nói.
“Không sao, ta biết không phải lỗi của ngài." Ôn Nguyễn nhìn vết bầm tím trên gương mặt cậu ta, đưa tay vuốt ve: "Có đau không?"
"Không đau." Họa Khắc cúi đầu nhỏ giọng nói, tự nhủ: "Lúc đó nàng nói, nàng cũng là cô nhi, cho nên sau khi biết được ta thu nhận nhiều cô nhi về nuôi dưỡng như vậy, nàng rất vui vẻ, hoàn toàn không tức giận một chút nào, khiến cho ta vô cùng cao hứng. Lúc trước ta vẫn luôn sợ nàng sẽ không cho phép ta làm như vậy, không nghĩ tới nàng lại rất thích, ta không biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, nàng gạt ta, thật ra nàng không thích những đứa nhỏ đó, nàng chỉ muốn lợi dụng chúng mà thôi, nhưng tại sao phải lợi dụng trẻ con chứ? Bọn chúng đã chịu đủ đáng thương rồi mà."
Ôn Nguyễn xoa mái tóc Họa Ngôi, nhẹ giọng nói: "Bởi vì, đồng ngôn vô kỵ."
Nếu Thịnh Nguyệt Cơ tự mình hát ca khúc mới kia, muốn khiến cho Từ Hoa và Tiêu Trường Thiên bị gán tội đạo nhái sẽ không thuyết phục những bây giờ, bởi vì thanh danh của nàng ta ở kinh thành cũng không được tốt cho lắm, không có bao nhiêu người sẽ tin nàng ta.
Nhưng nếu là những đứa trẻ kia, thì mọi chuyện lại giống nhau.
Không ai nghĩ rằng trẻ nhỏ sẽ đi vu khống người khác.
Hơn nữa trước hôm nay, bất kể là nàng hay là Từ Hoa, trước đó đều chưa từng nghe được bài hát này đang truyền xướng khắp nơi, nàng ta đã nhịn nhiều như vậy kiên nhẫn cho tới tận ngày hôm nay, chỉ vì một kích chí mạng này.
Nàng ta thế mà lại rất dụng tâm, ván cược này từng bước đi đều thực hiện vô cùng tinh tế và kỹ càng, một giọt nước cũng không lọt, không ai biết được cả.
Cũng không biết kế này là do chính nàng ta nghĩ ra, hay là Thái Tiêu Tử giúp nàng ta nghĩ ra.
Ôn Nguyễn nhìn vẻ mặt đờ đẫn, còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được sự thật này của Họa Ngôi, nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngài có chỗ nào để ở lại trong kinh thành không?"
"Ta, ta sẽ đi ra khỏi thành, ta mang theo bọn trẻ rời khỏi nơi này, ta sẽ không bao giờ muốn đi Thính Bạch lâu nữa, ta cũng không nàng ấy nữa, nàng ấy là người xấu!"
Họa Ngôi bất ngờ thất thành kêu khóc.
Ôn Nguyễn nhìn cậu ta rồi thở dài: "Đã trễ thế này rồi, muốn đi ra khỏi thành cũng không tiện, nếu ngài không chê, thì đến Ngư Tiều Quán ở tạm một đêm đi, ngày mai hẳn ra khỏi thành."
Ân Cửu Dã lập tức không vui, "Ta bỏ tiền ra ở phòng trọ, phòng chữ Thiên!"
“Ngươi nhiều tiền hử?”
“Ngươi có nhiều tiền, tiền ở khách sạn của ta do ngươi trả, ta không thích trẻ con!” Ân Cửu Dã ghé sát bên tai nhỏ giọng nói với Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi không có chút đồng tình nào sao?"
"Là bọn họ tự tìm đến rắc rối, tại sao ta phải đồng tình? Nếu đã thích loại phụ nữ như Thịnh Nguyệt Cơ không phải nên nghĩ đến bản thân sẽ có kết cục như vậy sao? Vết xe đổ của Lữ Trạch Cẩn còn chưa đủ để bọn họ tự kiểm điểm lại à?"
Ôn Nguyễn nhìn hắn một hồi, nói “Đêm nay ta cũng ngủ lại ở Ngư Tiều quán, ta sẽ chăm sóc bọn họ."
"Người có lòng trắc ẩn như ta sao có thể cự tuyệt những đứa trẻ này ở ngoài cửa được chứ, hoan nghênh các bạn nhỏ vào ở." Ân Cửu Dã ôm lấy vai Họa Ngôi, bàn tay khoác lên vai Họa Ngôi kéo người đi về phía trước một chút: "Đi thôi, Họa Ngôi."
Ôn Nguyễn: Người này có bị bệnh không?
Nhưng nàng lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được cong khóe môi lên.
Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi mà Từ Hoa đang hát, đêm nay nhị ca khả năng sẽ đau đầu cho coi, ai, một con sâu làm rầu nồi canh.
Đến Ngư Tiều quán, Ôn Nguyễn chăm sóc bọn nhỏ rửa mặt tắm rửa xong nghỉ ngơi, sau đó mới rảnh rỗi ngồi xuống trong sân.
Ân Cửu Dã nhìn dáng vẻ nàng xắn tay áo rửa mặt cho đám trẻ, cảm thấy Ôn Nguyễn sau này hẳn sẽ là một người vợ hiền, một người mẹ tốt.
Đưa cho Ôn Nguyễn chén trà, hắn ngồi ở bên cạnh nói: "Sau này phải làm sao bây giờ?"
"Họa Ngôi rồi cũng phải lớn lên, không ai có thể vĩnh viễn vẫn là trẻ con cả." Ôn Nguyễn uống một ngụm trà, rồi xoa bóp bả vai mình, nàng thở dài nói tiếp "Chúng ta hãy coi việc này như bước ngoặt đi, vượt qua nó rồi là sẽ ổn hết thôi."
"Vậy chuyện của Từ Hoa thì sao?" Ân Cửu Dã vươn tay bóp vai cho nàng.
“Bóp ở chỗ này một chút, chỗ này còn nhức lắm."Ôn Nguyễn chỉ chỉ bả vai, không chút khách khí sai khiến người hầu nhỏ Ân Cửu Dã: "Chuyện của Từ Hoa ở bên kia trước tiên nghĩ biện pháp rửa sạch tiếng xấu đạo nhái của hắn ta đã, nhưng mà quả thật rất khó để làm đây."
Tung tin đồn nhảm chỉ cần há miệng, còn bác bỏ tin đồn thì chạy gãy chân.
Việc phản bác lại những tin đồn thất thiệt ở trong xã hội hiện đại với mạng lưới internet lưu thông khắp nơi còn vô cùng khó khăn, huống hồ là ở thời cổ đại này.
Nước bẩn giội lên người, muốn rửa sạch cũng phải trầy da tróc vảy.
Một chiêu này của Thịnh Nguyệt Cơ là thật sự rất độc ác.
“Để Tiêu Trường Thiên đi làm sáng tỏ mọi chuyện đi." Ân Cửu Dã nói.
"Làm sáng tỏ thì nhất định là phải làm sáng tỏ rồi đó, nhưng ta sợ tác dụng không lớn, hơn nữa ngươi xem bộ dạng ngày hôm nay của Tiêu Trường Thiên, còn có tinh thần để đi khắp nơi rửa sạch oan khuất này sao?" Ôn Nguyễn thở dài bảo.
“Đáng đời hắn." Ân Cửu Dã không chút đồng tình đáp.
"... Tại sao ngươi lại chán ghét bọn họ như vậy?"
"Nếu không có bọn họ trợ trụ vi ngược giúp đỡ cho kẻ ác, Thịnh Nguyệt Cơ ngày xưa kiêu ngạo đến thế làm sao lại có thể nổi danh như vậy?”
"Ngươi cũng rất trợ trụ vi ngược đối với ta đó."
"Ta không giống bọn hắn, ta đây gọi là lấy chuyện giúp người làm niềm vui."
"Ừ, cái đồ cún tiêu chuẩn kép, giống y như ta."
"Cún gì?"
"Không có gì hết, ta khen ngươi thôi mà."
"Rõ ràng ngươi mắng ta là chó, còn dám nói là khen ta à?"
Ôn Nguyễn nghe vậy thì buồn cười, vỗ mu bàn tay hắn, bảo hắn dừng lại, "Ta đi ngủ đây, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta lại nói tiếp."
Ôn Nguyễn nghỉ ngơi ở phòng khách, đối diện với phòng thường ngày hay dùng của Ân Cửu Dã, ở giữa cách một cái sân không lớn cũng không nhỏ, ánh trăng như tấm màn che nhẹ nhàng phủ lên trên cây cỏ trong sân.
Ân Cửu Dã ngồi dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào căn phòng đối diện đã đóng kín cửa sổ được một lúc lâu.
Khi Từ Hoa đi tới trước mặt hắn, hắn liền tát đối phương một cái, "Tránh ra xa một chút."
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Nhỏ giọng cái đi!"
"Làm sao vậy?"Từ Hoa cho rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, vội vàng đè thấp âm thanh.
"Nàng đang ngủ ở phòng đối diện."
"...Ngươi có bệnh rồi đúng không?" Từ Hoa tức giận đến mức bước qua ngưỡng cửa đi vào trong phòng, bực mình uống mấy ngụm trà lạnh: "Đầu ta lớn đến mức sắp nổ tung rồi, ngươi có biết hôm nay ta đã phải hoàn trả lại bao nhiêu tiền vé không?"
"Không muốn biết." Ân Cửu Dã vẻ mặt lạnh lùng đáp.
"Cửu Dã, ngươi nói thử xem, ta có nên nhân cơ hội này để bỏ mặc việc làm ca cơ không?" Từ Hoa thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt để rời khỏi giới ca cơ.
“Những người ấy thích ngươi là yêu, yêu cái gì?"
Từ Hoa lườm Ân Cửu Dã một cái: "Vậy tình huống hiện tại phải làm sao bây giờ? Hôm nay lần đầu tiên ta thấy Ôn Tây Lăng nổi giận, không nói chuyện cũng rất dọa người."
Ân Cửu Dã không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua sương phòng bên cạnh nơi Họa Ngôi và những đứa trẻ đang nghỉ ngơi, muốn giải quyết chuyện này, thật ra rất đơn giản.
Thịnh Nguyệt Cơ tính trời tính đất, nhưng vẫn tính sót một điều.
Chờ ngày mai Ôn Nguyễn thức dậy, hãy nói cho nàng biết.
Ân Cửu Dã nghĩ vậy, hắn đứng dậy ngồi vào trong phòng:"Lam Quyển nói như thế nào?"
“Hôm nay Lam Quyển không có ở đây, y đã tiến cung rồi." Từ Hoa thở dài.
“Có chuyện gì mà phải vào cung?”
"Hình như là đối chiếu sổ sách? Mỗi tháng đều có một lần phải làm như vậy."
Ân Cửu Dã nhướng mày.
“Có chuyện gì vậy?" Bàn tay cầm tách trà của Từ Hoa siết chặt, “Ngươi đừng có dùng ánh mắt này để nhìn nữa được không, ngươi vừa nhìn bằng ánh mắt này, vậy có nghĩa là sẽ có chuyện xảy ra."
Ân Cửu Dã nằm ở trên giường, lấy ra cây quạt nhỏ bằng gỗ đàn hương ở dưới gối mình, cây quạt đã sắp bị hắn vuốt ve đến muốn nát rồi, hắn cầm lên nhẹ nhàng lắc.
“Khó lòng phòng bị." Ân Cửu Dã thở dài một tiếng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
"Không có gì, ngươi mau đi đi, ta muốn ngủ." Ân Cửu Dã mở quạt ra che lên mặt mình, không để ý đến Từ Hoa nữa.
Từ Hoa: Ghế còn chưa ngồi nóng, đã bị đuổi đi rồi.
Than ôi, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn.
Từ Hoa đẩy Ân Cửu Dã một phen: "Nói thật, ngươi giúp tên Tiêu Trường Thiên kia đi, hắn thật sự coi ta là tri âm tri kỷ, tuy rằng ta tuyệt đối không muốn làm bạn tri kỷ của hắn chút nào, nhưng tóm lại hắn đã vì ta viết nhạc phổ nên mới có chuyện này xảy ra, cùng lắm thì ta không hát nữa, còn hắn chính là thiên hạ đệ nhất cầm sư đấy, bây giờ lại bị gán cái mác đạo nhái, quá khó nghe, thanh danh cả đời đều bị hủy."
Ân Cửu Dã: "Cút ra ngoài."
Ai quan tâm hắn ta có phải là thiên hạ đệ nhất hay đệ nhị cầm sư trên thế gian này chứ?
Từ Hoa giơ tay muốn đánh hắn, nhưng đánh không lại, vì vậy đành phải đi ra ngoài.
Ngày hôm sau Ôn Nguyễn thức dậy, lúc mở cửa phòng, thấy trước cửa đặt một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn qua biết ngay là mới mua.
Nàng nhìn cửa phòng đối diện, ôm quần áo rồi đi vào thay, trông cũng khá đẹp mắt.
Sau khi thay quần áo xong, nàng lại mở cửa ra một lần nữa đã lập tức thấy vẻ mặt mơ hồ của Họa Ngôi đang đứng tại chỗ, mà Ân Cửu Dã đang từ thầy giáo hóa thành chỉ huy, chỉ đạo một đám trẻ con rửa mặt súc miệng sạch sẽ giống như trong quân đội.
Vừa chỉ huy, hắn vừa nói: "Rửa sạch một chút, đừng để lại ghèn đấy, răng cũng phải chà thật kỹ, nếu không sẽ không có điểm tâm cho mấy đứa ăn đâu."
Ôn Nguyễn:...
Ân Cửu Dã nhìn thấy Ôn Nguyễn, nhanh chóng chỉ vào chậu nước trong tay, "Bạn lớn cũng dậy rồi à? Lại đây rửa mặt đi."
Ôn Nguyễn:...
Nàng đi qua chỗ đó, Ân Cửu Dã vắt khăn cho ráo nước bớt rồi đưa cho nàng, Ôn Nguyễn nhận lấy đắp lên mặt mình, giọng nói buồn bực bảo: "Ta biết cách rửa mặt như thế nào mà."
Ân Cửu Dã: " Hả?"
Ôn Nguyễn gỡ khăn trên mặt xuống, nhéo nhéo má của một đứa trẻ: "Có thể giúp tỷ tỷ một việc được không?"
Các bạn nhỏ mặt đầy nước đồng thanh hô to: "Vâng ạ!"
Ôn Nguyễn cười nhìn Họa Ngôi: "Họa Ngôi, ngài lại đây, ta nói cho ngài biết."
Ân Cửu Dã cầm khăn ném vào chậu nước, nở nụ cười, xem ra hai người chúng ta đều có suy nghĩ giống nhau.
Ăn ý như vậy, ta rất thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...