Khi quan tài của Lữ Trạch Cẩn được đưa về kinh, Ôn Nguyễn đã đứng ở cổng thành nhìn xem.
Nàng nhớ lúc đó Lữ Trạch Cẩn đã say sưa nói với nàng rằng, nếu hắn ta lập được chiến công lừng lẫy và chiến thắng trở về, Ôn Nguyễn nàng phải đến cổng thành nghênh đón hắn ta.
Nàng không bao giờ nghĩ rằng, thứ phải nghênh đón là quan tài của Lữ Trạch Cẩn.
Nàng cũng nhìn thấy Tấn Thân vương mặc đồ tang, ôm quan tài của nhi tử mình khóc đến nghẹn lòng, nước mắt giàn giụa.
Tấn Thân vương dường như không cam lòng, ông ấy mạnh mẽ mở tấm ván quan tài ra, Lữ Trạch Cẩn đang nằm bên trong nhắm nghiền hai mắt, trên mặt có những vết sẹo, trông sâu gần tới xương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói, Lữ Trạch Cẩn đã chết một cách vô cùng bi thảm, sau đó phần tay chân đứt đoạn đã được người nhặt xác tìm thấy trên chiến trường, mới được ghép lại với nhau để xuất hiện trong bộ dạng hoàn chỉnh của hắn ta.
Tấn Thân vương cực kỳ đau lòng, đưa tay run rẩy chạm vào mặt Lữ Trạch Cẩn, không hề có một hơi thở nào, hắn ta đã qua đời ngay tại chỗ.
Ôn Nguyễn đứng cách đó không xa nhìn theo, cuối cùng nhớ tới buổi chiều hôm đó, khi Lữ Trạch Cẩn phi nước đại trong ánh hoàng hôn vàng óng, người thiếu niên phóng khoáng tùy tiện, ngẩng đầu mà đi.
“Cô nương?” Ân Cửu Dã gọi Ôn Nguyễn.
"Hắn ta đã nói, để ta chào mừng hắn ta chiến thắng trở về."
"Chiến trường thay đổi nhanh chóng, ai cũng không ngờ được chuyện bất trắc như vậy."
"Không đúng, ngươi nhìn Tấn Thân vương đau buồn như vậy, có thể đoán được ông ấy nhất định đã sắp xếp người đi bảo vệ Lữ Thế tử, cho dù chiến trường thay đổi nhanh như thế nào, hắn ta cũng không có lý do gì chết nhanh như vậy."
Ân Cửu Dã im lặng một lúc.
"A Cửu, ngươi biết hắn ta chết đi, ai sẽ được lợi nhất không?"
"Cô nương muốn nói. . ."
"Ừ, nhị ca của ta."
Ôn Nguyễn ngước mắt, nhìn về phía đối diện, Vu Duyệt mặc đồ tang đang đứng trong đám đông, nhìn quan tài của Lữ Trạch Cẩn với vẻ mặt phức tạp.
Sau khi về đến nhà, Ôn Nguyễn ngẩn người ngồi ở trong phòng, Nhị Cẩu Tử sờ mặt của nàng: “Nguyễn Nguyễn, đừng nghĩ nữa.”
"Thật ra, không phải là ta không thể chấp nhận cái chết của Lữ Trạch Cẩn, chết trận nơi sa trường, tận trung với đất nước, không uổng công một cái tên hay, chỉ là ta không thể hiểu, tại sao hắn ta lại chết một cách qua loa như vậy." Ôn Nguyễn nhẹ nhàng nói.
"Nguyễn Nguyễn..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ta trơ mắt nhìn, con đường trải đầy hoa và tiếng vỗ tay được lát dưới chân Lữ Trạch Cẩn, hắn ta dấn thân vào con đường này, không nói đến việc trở thành anh hùng được mọi người ngưỡng mộ, hắn ta cũng sẽ trở thành một người ưu tú. Nhưng vừa mới bước một bước, chưa kịp bày tỏ niềm kiêu hãnh và ước nguyện lớn lao của mình, đã vội vàng thất bại, chết một cách đau khổ và bất đắc dĩ.
Ôn Nguyễn ôm lấy Nhị Cẩu Tử mềm mại vào trong ngực vuốt ve, sau đó thở dài: "Ta cảm thấy trên đầu ta như có một tấm lưới, càng ngày càng chặt, ta không biết người giăng lưới là ai, cũng không biết mục đích của hắn là gì, nhưng ta luôn cảm thấy rằng, cái chết của Lữ Trạch Cẩn không đơn giản như vậy, đây mới chỉ là bắt đầu."
Nhị Câu Tử thở dài: "Để ngươi tiến vào quyển sách này, ta thật sự không nghĩ tới sẽ nguy hiểm như vậy."
"Đến cũng đã đến, để xem nó có thể nguy hiểm như thế nào."
Lúc đến Lữ gia chia buồn, Ôn Nguyễn để cho Ân Cửu Dã bế Nhị Cẩu Tử đợi ngoài cửa, nàng đi vào phủ Tấn Thân vương một mình, nhìn thấy Tấn Thân vương tát mạnh vào mặt Vu Duyệt.
Ông ấy lớn tiếng chửi rủa: "Nếu không phải tại ngươi! Nếu không phải tại ngươi sao con ta đi biên ải? Sao lại đi tòng quân? Sao lại có tai nạn như vậy! Sao ngươi còn có mặt mũi đến nhìn nó!"
Vu Duyệt đứng ở nơi đó, cúi đầu, không phản bác, cũng không phản kháng, để mặc cho Tấn Thân vương mắng mỏ thoải mái.
Lữ Trạch Cẩn là đứa con trai duy nhất, Tấn Thân vương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng ông ấy có hận thù, tức giận và oán hận, ông ấy muốn tìm người để trút bầu tâm sự.
“Thật lòng xin lỗi.” Vu Duyệt nhỏ giọng nói.
"Ngươi cút đi! Cút!" Tấn Thân vương tức giận mắng.
Vu Duyệt cắn răng, cúi đầu ba lần trước quan tài của Lữ Trạch Cẩn, rồi mới rời đi.
Ôn Nguyễn nhìn những thứ này, khẽ thở dài.
Nàng bước vào, nhìn ông già tóc bạc hai bên thái dương, không đành lòng thốt lên bốn chữ “Xin bớt đau buồn”.
Tấn Thân vương liếc nhìn Ôn Nguyễn, lảo đảo ngồi xuống ghế, giọng nói già nua hỏi: "Ngươi vừa ý chưa?"
“Ta chưa từng nghĩ muốn hại tính mạng của Thế tử.” Ôn Nguyễn nhẹ giọng nói.
Tấn Thân vương ngước đôi mắt đục ngầu đẫm lệ lên, nhìn Ôn Nguyễn một lúc lâu.
Nhi tử của ông ấy năm nay mười chín tuổi, mười tám năm đầu là một thằng ranh con chết tiệt, đầy đủ quần áo lụa là ở trong kinh, ngoại trừ gây phiền phức, phiền toái cho gia tộc thì chưa từng làm việc tốt.
Năm mười chín tuổi, hắn ta đột nhiên thay đổi tính khí, nói muốn học tập chăm chỉ, làm hết sức mình vì triều đình, cống hiến cho Đại Tương, không làm mất mặt phụ thân mình.
Tấn Thân vương liền hỏi, sao con đột nhiên trở nên giác ngộ, bắt đầu suy nghĩ về những điều trong đầu?
Con của ông ấy cười nói, bị mắng mới tỉnh lại, Ôn Nguyễn miệng lưỡi sắc bén.
Tấn Thân vương vui vẻ hài lòng, người phụ thân nào lại không hi vọng con mình thành tài? Lão phụ thân còn nói đùa, xem ra hôm khác nhất định phải mang theo một món quà lớn đến Tĩnh Viễn Hầu để cảm tạ cô nương Ôn Nguyễn kia.
Nhưng giờ đây? Ông ấy thà để con mình là một thằng khốn nạn cho đến hết đời, còn hơn nằm lạnh lẽo ở đây.
“Đi theo ta.” Tấn Thân vương đột nhiên nói.
Khi đứng dậy khỏi ghế, cơ thể ông ấy lắc lư.
Ôn Nguyễn vội chạy lên đỡ.
Nhưng Tấn Thân vương đẩy tay nàng ra.
Ôn Nguyễn đi theo Tấn Thân vương ra sân sau, vào phòng Lữ Trạch Cẩn, ông ấy đẩy cửa sổ ra cười nói: “Khi còn nhỏ nó thích trèo tường và cửa sổ, không chịu đi bằng cửa lớn, da thì giống như một con khỉ”.
Ôn Nguyễn nghe những lời này của Tấn Thân vương, cảm thấy chua xót trong lòng.
“Ngươi tới xem mấy thứ này.” Tấn Thân vương như là rốt cuộc cũng tìm được người có thể nói chuyện, lôi kéo Ôn Nguyễn nói chuyện hồi lâu.
Ông ấy cho Ôn Nguyễn xem nét chữ của Lữ Trạch Cẩn trước đây, nét chữ rất xấu, còn có những cuốn sách hắn ta đã đọc qua, hầu hết đều là sách mới, lật được vài trang liền ném sang một bên, thật sự là một tiểu Thế tử không có sự tiến bộ.
Nhưng Ôn Nguyễn đột nhiên nhìn thấy một cây trâm cài tóc.
Cây trâm này trông rất quen, nàng đã từng nhìn thấy nó trên tóc của Vu Duyệt, do nhị ca của nàng đưa cho Vu Duyệt.
Đây là cái mới, không phải của Vu Duyệt.
Ôn Nguyễn đột nhiên muốn khóc.
"Cây trâm này, là do nó sai người làm, ta đã hỏi nó rằng nó muốn tặng cho ai, nhưng nó không nói gì cả, chỉ nói rất thú vị." Tấn Thân vương cầm lấy cây trăm, vuốt ve trong lòng bàn tay, nước mắt chảy dài trên mặt: "Ngươi biết nó thích cô nương nào không? Ta sẽ đưa cho nàng ấy."
"Tấn Thân vương ..."
"Thật ra ta biết, cô nương Vu gia kia, ngày nào nó cũng nói với ta rằng nó có lỗi với Vu Duyệt, lúc nó muốn tòng quân ta không đồng ý, chiến trường rất nguy hiểm, nếu là quan chức trong triều, có thể sống một cuộc sống ổn định, nhưng nó nói, nếu nó không đi biên ải, hôn sự với Vu Duyệt sẽ không có cách, ta có thể làm gì, nó cũng đã không nghe lời ta hơn mười năm, khi nào ta có thể thuyết phục nó?"
Tấn Thân vương vừa lau nước mắt vừa nói: "Đi, ta cho nó đi, không cầu nó lập công lớn trong quân, coi như là rèn luyện thân thể mà thôi, ta đã sắp xếp nhiều người như vậy để bảo vệ nó, nên ta không thể hiểu được, sao nó lại bị giết? Tại sao lại đao kiếm không có mắt?"
"Ta chỉ có một đứa nhi tử như vậy, mẹ nó mất sớm, ta dạy dỗ nó không tốt là lỗi của ta, nhưng sao ông trời không trừng phạt ta, nhất quyết bắt nó đi!"
"Ngươi nói xem đây là tại sao!"
Tấn Thân vương vừa nói vừa khóc, tay nắm chặt cây trâm cài tóc.
Ông ấy khóc đến nỗi không đứng vững, cơ thể hơi lảo đảo.
Ôn Nguyễn chạy tới đỡ lấy cánh tay ông ấy, đỡ ông ấy ngồi xuống, nhìn cây trâm cài tóc trong lòng bàn tay ông ấy, nàng khàn giọng hỏi: “Thế bá, ngài muốn đưa cây trâm cài tóc này cho Vu Duyệt sao?”
“Không phải, chính nó cũng không đưa tới, tức là nó không muốn Vu Duyệt biết, không phải Vu Duyệt thích nhị ca của ngươi sao, nó muốn thành toàn cho bọn họ, nó chỉ có một tâm nguyện như vậy, ta sẽ thực hiện cho nó ."
Tấn Thân vương khóc không giống một Thân vương quyền cao chức trọng chút nào, mà giống một lão phụ thân bình thường hơn, ông ấy rưng rưng nước mắt nhìn Ôn Nguyễn, đau lòng hỏi: "Ngươi nói xem, nhi tử của ta thật sự đáng chết sao?"
“Không có, không có.” Ôn Nguy vội vàng lắc đầu, cuối cùng không kìm được rơi nước mắt, kiên quyết nói: “Thế tử điện hạ thiếu Niên thiếu Niên hào chí, sai đường biết quay đầu, biết lỗi mà sửa là điều tốt nhất, Lữ Thế bá đã dạy tốt, hổ phụ không sinh khuyển tử."
Tấn Thân vương ôm lấy Ôn Nguyễn, khóc một cách xé gan xé phổi.
Một lúc lâu sau, Tấn Thân vương khóc cho đến khi hôn mê lần nữa, Ôn Nguyễn gọi những người hầu trong phủ Tấn Thân vương, đỡ lão nhân gia lên giường ngủ, lúc ngủ, ông vẫn cầm cây trâm cài tóc trong tay.
Ôn Nguyễn nhìn một hồi, khó khăn thở ra một hơi, chậm rãi đi ra khỏi phủ Tấn Thân vương.
"Cô nương có sao không?"
“Không tốt lắm.” Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn phương xa, trong lòng vô cùng nặng nề.
Vừa nhìn, nàng liền thấy Thịnh Nguyệt Cơ đang đến.
Nàng ta mặc đồ tang, nhưng trên tóc đầy đồ trang sức quý giá.
“Ngươi đến đây làm gì?” Ôn Nguyễn hỏi.
Thịnh Nguyệt Cơ làm bộ dụi dụi nước mắt: "Nói dễ nghe thì ta đã gặp Trạch Cẩn vài lần, nên tới tiễn hắn."
"Đeo vàng bạc đến tiễn?"
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đốt giấy để tang cho hắn sao?” Thịnh Nguyệt Cơ chế nhạo, thâm độc nói: “Ôn cô nương, khi ngươi trút giận vì Vu Duyệt, đưa Lư Trạch Cẩn đến gây rối ở Thính Bạch lâu, có bao giờ nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ xảy ra không?"
Ôn Nguyễn nghe vậy, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận không tên: "Ngươi biết cái gì?"
“Ta không hề biết cái gì, cho dù ta biết, tại sao phải nói cho ngươi?” Thịnh Nguyệt Cơ đến gần Ôn Nguyễn, cười khinh nói: “Bây giờ nhị ca của ngươi đúng lúc kết đôi với Vu Duyệt, Ôn cô nương ngươi không nên vui sao? Tới phủ Tấn Thân vương này làm gì, mèo khóc chuột ư?"
Ôn Nguyễn quay đầu hít một hơi thật sâu, trở tay tát vào mặt Thịnh Nguyệt Cơ!
"Thịnh Nguyệt Cơ, ngươi tốt nhất đừng để ta biết, cái chết của Lư Trạch Cẩn có liên quan đến ngươi!"
Thịnh Nguyệt Cơ bị tát lắc lư vài cái, miễn cưỡng đứng vững, ánh mắt hung ác như mũi tên dán chặt vào người Ôn Nguyễn: “Ngươi kiêu ngạo cái gì, Ôn Nguyễn, Ôn gia ngươi sụp đổ, ta muốn xem ngươi có thể oai phong được bao lâu!"
"Nếu như Ôn gia ta sụp đổ, việc đầu tiên ta muốn làm, chính là phóng hỏa đốt Thính Bạch lâu, sau đó rút gân lột da ngươi, treo ở cửa thành, cho quạ ăn!"
Thịnh Nguyệt Cơ còn muốn nói gì đó, Ôn Nguyễn đã đẩy nàng ta về phía trước, lạnh giọng nói: "Giờ thì, cút khỏi đây cho ta, nếu dám tiến lên một bước, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!"
“Ngươi!” Thịnh Nguyệt Cơ vừa giận vừa hận.
"Không tin ngươi thử xem!"
Thịnh Nguyệt Cơ đối mặt với Ôn Nguyễn một lúc lâu với đôi mắt đỏ hoe, nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại được việc bên cạnh Ôn Nguyễn còn có Ân Cửu Dã, phất hất tay áo rời đi một cách tràn đầy không cam lòng và oán hận.
Ôn Nguyễn thấy nàng ta đi xa, thở ra một hơi nặng nề.
"A Cửu, đi đến một nơi với ta."
"Nàng hiện tại tốt nhất là tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, nàng hơi mệt mỏi."
"Đi rồi nói sau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...