Chương 19: Đút bằng miệng
Vừa nghĩ tới Dung Khanh chết liền cảm thấy rất phiền toái.
Hắn có sát ý đối với Dung Khanh, nhưng không muốn nàng này chết ở nơi này.Dù sao hắn còn phải dựa vào nàng để vượt qua kỳ động dục này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Vưu vội vàng đứng dậy, bay nhanh đến bên cạnh Dung Khanh lật người nàng lại, ngửa mặt lên.
Chóp mũi nhỏ xinh của nữ nhân dính chút bụi đất, dưới hốc mắt xanh sẫm, đôi môi khô khốc.
Hai ngày qua nàng không uống chút nước nào, da môi khô đến tróc da.
Đúng là nữ nhân ngốc, có thể làm phép tắm rửa lại không thể làm phép để uống nước sao?
Hắn dùng móng vuốt vỗ mặt Dung Khanh vài cái nhưng không thấy nàng phản ứng lại.
Chúc Vưu cau mày, chẳng lẽ bị chết đói thật sao?
Hắn tiếp tục vỗ mạnh mấy cái xuống, Dung Khanh nhíu mày, cuối cùng cũng có phản ứng.
Nàng giơ tay hất móng vuốt phiền phức, trở mình nâng mông nhỏ lên, đưa lưng về phía Chúc Vưu, lẩm bẩm: “Tránh ra, đừng chạm vào ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa chết.
Lông mày khoá chặt của Chúc Vưu giãn ra, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không biết tại sao, đối với việc nàng còn sống hắn không hề cảm thấy chán ghét.
Có lẽ do nàng còn hữu dụng đối với hắn.
Thực ra, Dung Khanh một đêm không ngủ, quá buồn ngủ nên ngủ từ sáng sớm cho đến bây giờ.
Nàng quá mệt, ngủ rất sâu nên những động tĩnh bình thường không thể đánh thức nàng.
Chúc Vưu cho rằng nàng ngất xỉu vì hai ngày qua không ăn gì, nếu nàng chết thật, như vậy sẽ không còn ai giao hợp với hắn.
Hắn rũ mắt tưởng tượng, dùng pháp lực tạo ra mấy quả đào to tròn, tươi mới.
Đồ vật do pháp lực biến ra không phải đồ ăn thật.
Nhưng khi ăn thì hương vị không khác gì đồ thật, có thể giải quyết được cơn đói.
Chỉ có điều, người ăn vào sẽ tiêu tốn pháp lực của người tạo ra vật.
Nói đơn giản, Chúc Vưu dùng pháp lực của mình để cấp dưỡng Dung Khanh.
Chúc Vưu chọn một quả đào tươi mới căng mọng, dùng móng vuốt sắc bén làm dao, vuốt ngang dọc vài lần cắt thành từng miếng nhỏ cân đối.
Hắn quay người Dung Khanh lại, dùng móng vuốt nắm lấy cằm nàng, ép nàng mở miệng nhỏ sau đó cầm một miếng ném vào cho nàng ăn.
Dung Khanh vẫn đang ngủ, nàng ngậm miếng quả không nhúc nhích.
Chúc Vưu vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ, thấp giọng ra lệnh: “ Nuốt nó cho ta”
Thật ra Chúc Vưu vẫn luôn có thể nói chuyện.
Chỉ là lúc trước, hắn cảm thấy Dung Khanh là loài người tầm thường không xứng nói chuyện cùng yêu long hắn.
Cho nên hắn lười nói chuyện với nàng.
Dung Khanh cảm thấy bên tai có giọng nói, vô cùng ồn ào khiến nàng ngủ không yên ổn.
Nàng không đói bụng chỉ muốn ngủ thôi, ăn cái gì chứ!
Nàng rất bực, chẳng những không nuốt thịt quả trái lại tức giận nhổ ra.
Huyện thái dương Chúc Vưu nảy lên thình thịch, lửa giận trong lòng bộc phát, nữ nhân ngốc này thật không biết điều.
Hảo tâm đút cho nàng ăn, thật không ngờ nàng lại lãng phí ý tốt của hắn.
Hắn còn chưa từng hầu hạ ai, nữ nhân này thật to gan, tuỳ nàng không ăn thì chết đói.
Chúc Vưu tức giận ném quả đào trên tay xuống đất, quay người bỏ đi.
Hắn bước chậm rãi về thềm đá, chiếm giữ thành một vòng, nằm sấp ngủ.
Một lúc sau sắc trời tối hẳn, Dung Khanh vẫn chưa tỉnh.
Lúc đang ngủ Chúc Vưu thỉnh thoảng mở mắt liếc qua chỗ nữ nhân đang nằm trên mặt đất.
Trong lòng hắn quở trách: nữ nhân ngu ngốc, không ăn thì chờ chết đói đi.
Chúc Vưu tuy rằng tức giận, nhưng suy nghĩ lại cảm thấy Dung Khanh đói chết đối với hắn mà nói tựa hồ không có
lợi ích gì.
Nếu nàng còn sống, khi hắn động dục sẽ không bị sắc dục tra tấn.
Suy nghĩ một hồi, hắn đi đến bên cạnh Dung Khanh.
Chúc Vưu cầm quả đào lên một lần nữa, giống như trước đó cắt thành những miếng nhỏ.
Lần này, hắn không trực tiếp nhét vào miệng Dung Khanh, mà là ném vào miệng của mình nhai đến mức thích hợp cho người nuốt mới dừng lại.
Hắn bóp cằm mở cái miệng nhỏ của nàng cúi người hôn lên, dùng đầu lưỡi đưa thịt quả nhai nát vào trong miệng nàng.
“Ư…” Dung Khanh cảm thấy trong miệng có dị vật, nàng muốn phun ra nhưng Chúc Vưu lại dùng đầu lưỡi đẩy về.
Đầu lưỡi to chậm rãi đưa vào bên trong, tất cả thịt quả mền nát bị đẩy xuống cổ họng, Dung Khanh bị ép phải nuốt xuống.
“Khụ…”Yết hầu hơi khó chịu, nàng ho khan hai tiếng rốt cuộc cũng tỉnh.
Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt yêu long gần trong gang tấc, nàng giật mình lập tức hết buồn ngủ, liên tục lùi về sau, sợ hãi kêu lên: “Yêu long…đừng…đừng tới đây.”
_____hết chương 19_____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...