Đồ chơi của yêu long

Chương 20: Cởi đồ
 
Chúc Vưu nhìn Dung Khanh đang nơm nớp lo sợ, giữa mày lộ tia khinh thường, nữ nhân này thật vô dụng bị dọa sợ đến thế sao.
Hắn cũng không nhất định phải đến đó, đổi lại nàng tới đây là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đuôi rồng to lớn nâng lên, quét về phía trước, quấn lấy eo nhỏ của Dung Khanh kéo nàng trở lại.
“A… Buông ra…ngươi định làm gì.” Dung Khanh sợ hãi hét lên.
Thấy nàng mở miệng Chúc Vưu liền thừa cơ ném một miếng trái cây vào.
Dung Khanh cảm thấy trong miệng bị nhét thứ gì đó nhưng không biết đó là vật gì.
Dung Khanh nghĩ rằng yêu long muốn hạ độc nàng, vì vậy lập tức nhổ đồ trong miệng ra.
Chúc Vưu nhìn miếng đào dính bụi trên mặt đất, nhíu mày sắc mặt ẩn nhẫn tức giận. 
Nữ nhân không biết điều này, nàng đã lãng phí chút pháp lực còn lại không nhiều lắm của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu không phải nàng còn có chỗ hữu dụng hắn sẽ không do dự bóp chết nàng.
Thời gian động dục của hắn chưa qua, nàng cần phải sống.
Không muốn thì cũng phải ăn.
Chúc Vưu cầm lấy miếng đào khác cho vào miệng mình nhai vài cái, khi Dung Khanh chưa kịp phản ứng, cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng nhỏ của nàng đẩy trái cây qua.
Đồng tử Dung Khanh mở lớn, kinh ngạc nhìn con ngươi màu hổ phách của Chúc Vưu.
Nàng ngẩn ra một lúc mới tỉnh táo lại, vội vàng đẩy hắn ra, tay nhỏ nắm thành quyền đánh mạnh lên người yêu long: “Ư…ghê tởm, đừng hôn ta cút ngay.”
Ghê tởm?
Sắc mặt Chúc Vưu u ám, không khí  xung quanh giảm xuống mấy độ.
Hắn nhớ lại lúc ngồi đả toạ đã dùng thi pháp tẩy rửa thân thể, bao gồm cả khoang miệng, chỉ là thi pháp vô sắc vô hình nàng không thấy mà thôi. 
Hắn tin rằng miệng của mình không có mùi, cho dù là hình thú cũng vô cùng sạch sẽ.
Chúc Vưu mặt lạnh, giữ lấy cái ót của nàng, mặc cho nàng giãy dụa mạnh mẽ, hắn đẩy thịt quả vào sâu hơn, Dung Khanh không tránh được buộc phải nuốt xuống.
Đút xong một miếng, Chúc Vưu lại cầm tiếp một miếng khác đút cho nàng, vẫn là phương pháp cũ nhai nát rồi mới đưa vào miệng nàng.
“Ưm…” trong lúc giãy dụa nàng nếm được hương vị ngọt ngào, nàng sửng sốt chủ động nhai, phát hiện đó là trái cây ngọt.
 
Nàng nhìn lướt qua trái cây trắng hồng trên móng vuốt của Chúc Vưu.
Đó là …quả đào?
Dung Khanh nhìn sắc mặt lạnh lùng của Chúc Vưu nhất thời quên giãy dụa.
Hắn đang đút cho nàng ăn sao?
Nàng quan sát một lúc, phát hiện hắn thật sự là đang cho nàng ăn.
Tuy sắc mặt hắn không được tốt, động tác cho ăn cũng không nhẹ nhàng, nhưng không giống như muốn hạ độc nàng.
Bởi vì nàng không cảm nhận được sát khí.
Dù vậy, nàng vẫn không thể chấp nhận để hắn hôn.
Nhân lúc hắn buông ra môi nàng, xoay người lấy trái cây, Dung Khanh vội vàng nói lớn: “Không cần đút, để ta tự ăn.”

Chúc Vưu nghe vậy thoáng dừng một chút, hắn quay đầu lại nhìn nàng.
Ồ, chịu ăn rồi sao?
Hắn còn nghĩ nàng bướng bướng thế nào, lần nào cũng để hắn phải dùng đến biện pháp cứng rắn mới chịu ngoan ngoãn.
Chúc Vưu cầm một miếng trái cây đưa đến bên môi nàng. 
Dung Khanh ngoan ngoãn há miệng, đưa vào trong miệng từ từ nhai, thịt quả ngọt giòn ngon miệng, mùi vị không tệ lắm. 
Dung Khanh ăn xong một miếng, Chúc Vưu lại đưa đến một miếng.
Giữa hai người họ hiếm khi duy trì được giây phút yên tĩnh, hoàn toàn không có bầu không khí giương cung bạt kiếm hai ngày trước. 
Tuy nhiên, sự yên bình đã bị phá vỡ khi Dung Khanh ăn no.
Dung Khanh đẩy thịt quả Chúc Vưu đưa cho, nàng lắc đầu nhai đồ trong miệng, lắc đầu nói: “Ta… no rồi, không ăn nữa.”
Chúc Vưu đặt hai miếng còn thừa sang một bên, sau đó nhìn Dung Khanh với ánh mắt thâm sâu.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên cúi người đè Dung Khanh xuống dưới.
“A…” Dung Khanh hét lên, nàng đẩy thân rồng của Chúc Vưu, đôi tay trắng như phấn dùng sức nện lên người hắn: “Ngươi làm gì vậy? Sắc long, mau thả ta ra”
Sức lực này của nàng đánh lên lớp lân phiến cứng của hắn không đau không ngứa, Chúc Vưu cũng không giận kệ nàng đi.
Hắn dùng long trảo phía dưới đè lại hai chân đá loạn của nàng, long trảo phía trên kéo dây lưng ra, cởi y phục của nàng ném sang một bên.
Cơ thể trắng như tuyết của nữ nhâ hiện ra, những vết xanh tím vẫn còn đó nhìn không khá hơn hôm qua là bao.
Chúc Vưu tách hai chân mảnh mai của nàng ra, hắn dùng móng vuốt đẩy hai cánh hoa môi, nhìn vào trong lỗ nhỏ.

Nhuyễn thịt bên trong mấp máy đỏ thẫm, so với lần đầu hắn thấy đậm hơn một chút.
Có lẽ là bị xước da, chưa lành.
 
———hết chương 20———





 
  

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận