Dù nghe thầy tiếng Trung nói sau này Khương Nghi cũng sẽ có vợ, Arno vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Hắn quay đầu vùng vẫy giãy chết hỏi Khương Nghi sau này có muốn lấy vợ không?
Khương Nghi nghiêm túc gật đầu, còn huơ tay nói mình muốn mua cho vợ một ngôi nhà thật to nữa.
Arno: "......"
Thầy dạy tiếng Trung khen Khương Nghi giỏi quá, còn bé thế mà đã có trách nhiệm rồi.
Vành tai Khương Nghi đỏ lên, nhìn như đang thẹn thùng.
Còn Arno tưởng tượng mai sau có người ngày ngày cùng Khương Nghi ăn cơm tắm rửa chơi đùa, còn ngủ chung một giường thì bắt đầu nổi quạu, cảm thấy kẻ phát minh ra vợ thật là phiền phức.
Vừa phiền vừa đáng ghét nữa.
Hắn cúi đầu chọc chọc sách tranh tiếng Trung.
Khương Nghi tưởng Arno đang lo sau này mình không có vợ nên vỗ vai an ủi hắn, nói chờ mai mốt lớn lên hai người sẽ cùng cố gắng tìm vợ.
Arno xụ mặt nghĩ thà không nói còn hơn.
Hắn thà ngoan ngoãn đọc bác cả cậu hai cậu ba cậu út chứ không muốn nghe Khương Nghi nói muốn mua nhà lớn cho vợ mình.
Tám giờ rưỡi tối, cha Khương đúng giờ lên lầu hai đón Khương Nghi.
Trong phòng ngủ, Arno ngồi trên thảm hỏi Khương Nghi đêm nay ở lại ngủ chung với mình được không.
Khương Nghi lắc đầu rồi chân thành nói với Arno chờ sau này cưới vợ sẽ có người ngủ với hắn mỗi ngày, sẽ không còn cô đơn nữa.
Cậu trấn an Arno đừng sốt ruột mà cứ chờ lớn lên là được rồi.
Arno không muốn để cậu đi, sau khi nghĩ ngợi thì hai mắt sáng lên, bảo Khương Nghi trước hết cứ làm vợ hắn và ngủ chung với hắn đi, chờ sau này hắn tìm được vợ rồi tính sau.
Quản gia phiên dịch: "......"
Phiên dịch xong, quản gia yên lặng lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán.
Khương Nghi cảm thấy có gì đó sai sai, băn khoăn nói cả hai đều là con trai, cậu không làm vợ hắn được đâu.
Arno hùng hồn nói trẻ con khác người lớn, chờ sau này trưởng thành rồi tính.
Đôi mắt long lanh của Khương Nghi lộ vẻ mờ mịt, đứng dưới ánh đèn dìu dịu hệt như viên bi trong suốt, lông mi dài chớp chớp, lúm đồng tiền nhỏ thấp thoáng trên gò má trắng nõn.
Arno càng nhìn càng thấy đáng yêu, nửa dọa nửa gạt Khương Nghi làm vợ mình đi, ban đêm trước khi ngủ hắn sẽ cùng chơi xếp hình với cậu.
Khương Nghi nửa hiểu nửa không gật đầu.
Hai mắt Arno sáng rực, hớn hở hỏi vậy đêm nay có phải Khương Nghi sẽ không về nữa không.
Khương Nghi thành thật nói: "Không được, tớ phải về với ba ba chứ."
Arno: "......"
Khương Nghi vẫy tay với hắn, vừa ngoan vừa mềm nói: "Bái bai Arno, ngày mai gặp lại."
Arno đang phụng phịu: "......"
Thấy Khương Nghi hoàn toàn không nhìn ra mình đang quạu, hắn tê tái giơ tay lên rồi chết lặng nói một câu bái bai.
Khương Nghi vui vẻ nắm tay cha Khương đi.
Trên đường về, cha Khương do dự rất lâu mới nhẹ giọng hỏi chuyện xảy ra ở nhà trẻ hôm nay.
Là người lớn, tất nhiên ông biết rõ trẻ con bắt nạt cô lập nhau chỉ có mấy lý do đơn giản, mà Khương Nghi là con trong gia đình đơn thân nên càng dễ bị kỳ thị hơn.
Khương Nghi nắm tay ông, chăm chú cúi đầu giẫm lên cái bóng dưới đất, nghe cha Khương hỏi thì nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới nói ra chuyện bị cướp sữa chua.
Cha Khương hỏi Khương Nghi có bị mắng không, cậu lắc đầu nói không có, Arno giúp mình đòi sữa chua về rồi.
Cha Khương thở phào một hơi, vừa định hỏi Khương Nghi có sợ không thì thấy cậu con trai luôn ngoan ngoãn của mình xắn tay áo lên, vui vẻ tái hiện lại cảnh hôm nay Arno giúp mình đòi sữa chua thế nào.
Cha Khương: "......"
Ông khó nhọc nói: "Giúp đỡ bạn bè rất đáng học hỏi nhưng cách này không cần học đâu......"
Khương Nghi thu lại nắm đấm rồi lơ ngơ gật đầu, cảm thấy câu này rất có lý nên quyết định lần sau sẽ nói cho Arno nghe.
Ngày hôm sau.
Các học sinh lớp lá ở Golden Sun phát hiện Tề Niên chẳng những không đi học mà cốc nước và giường ngủ của Tề Niên đều bị bỏ trống.
Cô Lý giải thích vì lý do sức khỏe nên Tề Niên đã chuyển đến nhà trẻ gần hơn.
Tống Tử Nghĩa và đám bạn học tròn xoe mắt quay đầu nhìn Arno.
Arno đang ngồi xổm trên sàn hăm hở nhìn bạn nữ lớp bên cạnh chăm búp bê, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn búp bê Khương Nghi của mình một cái.
Chuyện Tề Niên chắc chẳng liên quan gì đến Arno đâu.
Tống Tử Nghĩa gãi đầu, đám bạn học hai mặt nhìn nhau.
Tuy cô Lý đã giải thích tại sao Tề Niên rời đi nhưng vẫn có không ít phụ huynh biết chuyện, gần tốt nghiệp rất ít học sinh chuyển trường đột ngột, trẻ con không hiểu nguyên nhân trong đó nhưng người lớn lại biết.
Thế là nhiều phụ huynh căn dặn con mình đến lớp đừng bắt nạt cậu bạn tên Arno kia.
Nghe vậy các học sinh lớp lá mờ mịt nói Arno rất hiếm khi trò chuyện với chúng, mọi hoạt động của hắn chỉ toàn xoay quanh Khương Nghi thôi.
Đừng nói bắt nạt Arno mà ngay cả khi chơi trò diều hâu bắt gà con, Arno chỉ hận không thể đội Khương Nghi lên đầu phi nước đại, ngay cả góc áo Arno chúng còn không sờ được nữa là.
Khương Nghi hoàn toàn không biết những chuyện này mà cố gắng lôi kéo Arno tham gia trò chơi tập thể, vui mừng cảm thấy Arno đã hòa nhập vào các hoạt động nhóm rồi.
Gần cuối tháng Sáu, lớp lá nghênh đón lễ tốt nghiệp.
Cô giáo tuần tra buổi trưa và dì bếp ở nhà ăn nước mắt lưng tròng, dù sao từ nay về sau họ không phải gặp lại đứa bé tóc vàng nào đó nữa, kiên trì leo giường, kiên trì bưng tô ngồi xổm sau bếp chờ lấy xương.
Gần đến lễ tốt nghiệp, lớp lá bắt đầu lên kế hoạch cho buổi diễn tốt nghiệp, quết định sẽ đóng một vở kịch.
Hôm xác định kịch bản, các học sinh trong lớp bàn bạc khí thế ngất trời, cuối cùng rút thăm để quyết định vai diễn.
Arno tràn đầy tự tin, hắn cảm thấy tiểu tinh linh trong kịch bản nếu không phải Khương Nghi thì chẳng ai đóng được hết, dù sao tiểu tinh linh cũng rất đáng yêu, cả lớp chỉ có Khương Nghi mới đáng yêu thôi!
Hiếm hoi lắm Tống Tử Nghĩa mới tán thưởng ý kiến của hắn, đây là lần đầu tiên cả hai cùng nhất trí với nhau.
Hôm rút thăm, Arno và Tống Tử Nghĩa đều nhường Khương Nghi rút thăm trước rồi hăm hở chờ kết quả rút thăm của cậu.
Khương Nghi trịnh trọng lên bục giảng rút thăm, khi mở tờ giấy ra thì thoáng sửng sốt, sau đó tươi cười khoe lúm đồng tiền nhỏ, hai mắt lóe sáng như sao.
Arno và Tống Tử Nghĩa nhìn nhau, nghĩ thầm chắc là ổn rồi.
Khương Nghi hăng hái đi xuống cầm tờ giấy gọi tên Arno, vui vẻ gọi thật nhiều lần, âm cuối mềm mềm như cái đuôi nhỏ phe phẩy.
Arno nhếch miệng cười hỏi: "Sao rồi?"
Mắt Khương Nghi sáng lấp lánh, hớn hở nói: "Arno! Tớ sẽ đóng vai cây non đó!"
Arno: "???"
Tống Tử Nghĩa: "???"
Tống Tử Nghĩa không tin, lên bục giảng rút được vai chúa tể rừng xanh.
Hắn cầm tờ giấy hỏi hết các bạn học nhưng không còn ai xui xẻo phải đóng vai cây non nữa.
Ngoại trừ Khương Nghi.
Khóe miệng Arno giật một cái, cảm thấy Khương Nghi đung đưa hai chân không giống cây non chút nào mà giống cây nấm vui vẻ nghiêng qua nghiêng lại hơn.
Thế là hắn cầm tờ giấy đóng vai kỵ sĩ mình rút được đổi với một bạn học khác xui xẻo rút trúng vai cây non.
Bạn học kia mới đầu hết sức thất vọng vì nhân vật này không có lời thoại, sau khi biết Arno đổi vai kỵ sĩ với mình thì kích động vô cùng, luôn miệng đáp ứng.
Thời gian diễn tập là một tuần, lúc này cha Khương biết Khương Nghi sắp tham gia buổi diễn tốt nghiệp, còn được lên sân khấu thì hỏi Khương Nghi đóng vai gì, vành tai cậu đỏ lên vì ngượng ngùng, nói tạm thời phải giữ bí mật.
Cha Khương cười ha ha rồi gật đầu, xoa tay nghĩ đến lúc đó nhất định phải mượn máy ảnh để lưu lại kỷ niệm cho con trai cưng của mình mới được.
Sau khi Lục Đình nghe nói về buổi diễn tốt nghiệp, trong lúc ăn sáng cũng hỏi Arno đóng vai gì, dù sao đây cũng là buổi diễn tốt nghiệp đầu tiên trong đời Arno, Arno bình tĩnh nói với ông đó là một vai quan trọng được ở trên sân khấu rất lâu.
Lục Đình nhíu mày, đoán chừng hiệu trưởng cố ý dành ưu đãi cho Lục gia nên bảo Arno phải diễn thật hay vào.
Arno điềm tĩnh gật đầu, chỉ một cái cây thôi mà, có khó diễn hơn nữa cũng chẳng đi đến đâu.
Sau một tuần tập luyện, cuối cùng buổi diễn tốt nghiệp của lớp lá cũng đến.
Hôm đó cả hội trường ăn mặc hết sức trang trọng, Lục Đình ngồi ở hàng ghế đầu với tư cách nhà đầu tư, bên cạnh là các nhân vật cộm cán ở thành phố S kéo nhau đến xem cậu chủ Lục gia diễn xuất.
Trong phòng hóa trang sau sân khấu, Khương Nghi mặc bộ đồ cây non để lộ khuôn mặt trắng nõn ở giữa, cậu lắc lư đi mấy bước rồi vui vẻ ngồi xổm xuống hỏi Arno mình diễn có đạt không.
Arno cũng mặc đồ cây non, mới đầu còn chê đạo cụ này nhìn ngố muốn chết, nhưng ngẩng đầu lên thấy Khương Nghi ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng ngời tươi cười với mình thì lại cảm thấy hình như đạo cụ này cũng chẳng đến nỗi nào.
Hắn gõ gõ lá cây của Khương Nghi nói giống lắm.
Khương Nghi có qua có lại, khen hắn còn giống cây đa hơn cây đa ngoài cổng nhà trẻ nữa.
Arno đã dần hiểu được không ít tiếng Trung: "...... Cảm ơn nha."
Chẳng bao lâu sau thì vở kịch mở màn, Khương Nghi và Arno mặc đồ cây non lập tức chạy lên sân khấu ngồi xổm như cắm rễ ở đó.
Ánh đèn trên sân khấu cực kỳ chói mắt, cha Khương giơ máy ảnh lên tìm một vòng nhưng không thấy Khương Nghi đâu, tuy hơi băn khoăn nhưng cũng không nghĩ nhiều, đoán chừng lát nữa Khương Nghi mới xuất hiện.
Lục Đình ngồi ở hàng ghế đầu cũng giơ điện thoại lên, trong điện thoại là người vợ bên kia bờ đại dương của ông, bà ngờ vực hỏi: "Chẳng phải anh nói Arno cũng lên sân khấu biểu diễn à?"
Lục Đình dừng lại, cau mày tìm một vòng rồi làm thinh.
Cảnh trên sân khấu lại thay đổi, đủ loại âm thanh vang lên, mẹ Lục trong video nhìn một vòng nhưng vẫn không tìm được Arno, bà nhíu mày nói: "Sắp kéo màn rồi mà sao Arno còn chưa ra sân nữa?"
Lục Đình nói khéo: "Ừm...... Em yêu, có khi nào Arno của em đóng vai một cái cây không?"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khương baby (mắt sáng long lanh): Cây!
Arno (điềm tĩnh): Được thôi
Khương baby chính là tiểu thiên sứ siêu cấp đáng yêu (ôm ôm), là bé ngoan rút trúng cây non cũng vui nữa ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...