Chương 9: Ngươi chỉ thuộc về ta (đại kết cục)
Bùi Tư Kiều mặc lại y phục của mình rồi dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn Lăng Hoằng nói: "Ta đi rồi, sau này ngươi cũng đừng tìm ta nữa..."
Chỉ một câu nói đã như ngũ lôi đánh xuống đầu khiến Lăng Hoằng hoảng sợ không thôi.
"Vì, vì sao..." Lăng Hoằng liền vội vàng nắm tay Bùi Tư Kiều, sợ sệt, khủng hoảng tràn ngập trong lòng.
"Vì ngươi vốn không thuộc về ta, mà ta cũng không thuộc về ngươi..." Bùi Tư Kiều mỉm cười câu hồn càng khiến Lăng Hoằng run rẩy sợ hãi.
Lăng Hoằng thì thầm trong lòng: "Sẽ không, không phải như vậy, giữa chúng ta chắc chắn có một sự hiểu lầm rất lớn..."
"Đến tột cùng ta đã làm sai điều gì? Ngươi nói cho ta biết được không? Lúc trước ta mắng ngươi là lỗi của ta, nhưng ngươi cũng phải giải thích cho ta biết chứ!" Lăng Hoằng nói, lòng hắn mơ hồ đã đau.
"Ngươi không sai, là ta sai rồi, là ta tin lời nói đùa của ngươi là thật, là ta tự coi mình là người duy nhất mà đời này ngươi yêu và cho rằng ngươi sẽ không rời không bỏ ta..." Trong mắt Bùi Tư Kiều lộ ra nhàn nhạt đau thương, tẫn quản tế thủy lưu trường, dã khả thủy mạn kim sơn*.
(*): Tui không rõ đây là gì? Cầu cứuuuuuu. Gốc là "尽管细水流长, 也可水漫金山"
"Không có! Tình cảm của ta đối với ngươi từ trước tới giờ đều không thay đổi chứ đừng nói chi là vứt bỏ..."
"Không có? Vậy hôm đó ta thấy ngươi cũng một nữ tử xinh đẹp thân mật đi chung với nhau vừa nói vừa cười là sao hả?" Bùi Tư Kiều muốn vung tay Lăng Hoằng nhưng lại vung không ra.
"Hôm đó? Là lúc nào?"
"Ngươi còn hỏi ta, tự mình hiểu rõ trong lòng... Ngươi thả ta ra nhanh lên!"
"Ta... Bùi nhi, ta nghĩ chúng ta có hiểu làm gì đó."
"Hiểu lầm? Nói thật dễ nghe."
"Ta nói thật..."
Lăng Hoằng còn chưa nói hết, cánh cửa trong phòng liền bị đẩy ra.
Hai con người tuyệt phối đứng ở đó, một nam một nữ, nam chính là ngọc thụ lâm phong Diêm Ngọc Thụ đang thâm tình nhìn kỹ một vị nữ tử tuyệt sắc bên người, nữa tấc không rời mà nữ tử lại có hình dạng vô cùng giống Bùi Tư Kiều.
Bùi Tư Kiều đầu tiên là kinh ngạc khi nhìn thấy nữ tử kia, sau đó lại khẽ nhíu mày.
"Tư Tuệ, sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta không thể ở chỗ này?" Bùi Tư Tuệ phiền muộn trừng ca ca của mình là Bùi Tư Kiều, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn đến Lăng Hoằng, bị dáng vẻ chà đạp này của hắn làm sợ hết hồn, "Ca phu, ca phu, ngươi sao vậy? Là anh ta bắt nạt ngươi sao? Xem ngươi bị thương thành như vậy..."
Diêm Ngọc Thụ thấy sự kinh ngạc của Bùi Tư Tuệ liền nhìn tới, không ngờ đường đường Lăng Dạ quốc Quốc chủ đảo mắt không gặp lại biến thành dáng vẻ chán nản như vậy, thực sự mở mang tầm mắt. Có điều khiến Diêm Ngọc Thụ hiếu kỳ họ vừa xảy ra chuyện gì? Trên người Lăng Hoằng kín đầy những dấu răng màu đỏ không giống nhau, xem tình hình này có vẻ Thừa tướng đại nhân ở phía trên? Diêm Ngọc Thụ bị ý nghĩ này dọa cho sợ hãi.
Lăng Hoằng thấy Bùi Tư Tuệ xuất hiện, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao người trong cuộc đều ở đây sẽ dễ bàn hơn một chút.
"Bùi nhi, ngươi nghe ta giải thích, thật ra ngày đó..."
Chính là Lăng Hoằng cùng Bùi Tư Kiều chờ một người, sau khi ở ngoài cung trải qua hơn một tháng du lịch, cuối cùng cũng quay lại hoàng cung. Chân tướng thật sự là một câu chuyện thú vị về việc ngươi truy ta cản —— Bùi Tư Tuệ vì ham chơi mà lén lút đi theo Bùi Tư Kiều sau khi rời đi hoàng thành, rồi vì xài hết lộ phí nên tới thanh lâu diễn xiếc. Diêm Ngọc Thụ nhận được sự tin tưởng của Bùi Tư Kiều để hắn chăm sóc cho Bùi Tư Tuệ, nhưng rồi phát hiện Bùi Tư Tuệ lén lút rời hoàng thành, vì lo lắng an toàn của nàng liền đuổi theo. Mà Lăng Hoằng lại tưởng Diêm Ngọc Thụ có tin tức của Bùi Tư Kiều nên theo sát phía sau. Nhưng khiến người ta không nghĩ tới nhất là Bùi Tư Kiều rời đi là vì bảo vệ hài tử trong bụng, những tháng ngày trước khi rời đi thì bụng của hắn thường đột nhiên đau đớn vạn phần*.
(*): Cả một cái cố sự t chẳng hiểu mẹ gì hết, nhất là khúc đầu ~ nên là edit bậy bạ cho qua đi he, hihi xin lỗi vì t dốt =(((( /// 17/11/21 Ủa ngộ ha tui của mấy năm trước ngu z luôn đóa hã, edit rõ ràng z có j đâu không hỉu? đúng là khùm đin gì đâu không à.
Sau cùng, Lăng Hoằng và Bùi Tư Kiều mới tiêu tan những hiềm khích lúc trước, đưa lại lễ vật rồi khôi phục dáng vẻ ân ân ái ái, còn Lăng Hoằng lại càng thêm quan tâm Bùi Tư Kiều cùng với hài tử trong bụng hắn, trong lòng cứ sợ sệt hắn lại lần nữa đột nhiên rời đi. Có lúc, Lăng Hoằng thậm chí còn ngủ lại ở phủ Thừa tướng, sáng sớm mới chịu hồi cung vào triều.
Sau năm tháng, Bùi Tư Kiều sinh hạ long tử.
Nhưng khiến cho vô số người khiếp sợ chính là Lăng Dạ quốc Quốc chủ lại muốn lập nam tử làm Hậu, mà nam tử kia vẫn là Bùi thừa tướng đại danh đỉnh đỉnh. Những phản đối vang lên không ngừng, nhưng theo từng cái từng cái chuyện xưa cảm động đến cực điểm của hai người từ vương cung lưu truyền đi. Lăng Hoằng và Bùi Tư Kiều giữa tiếng hoan hô, ủng hộ của mọi người đã tu thành chính quả.
Ngày đại hôn của bọn họ được tổ chức cùng ngày ra đời của đất nước, cả nước cùng chúc mừng, đại hôn vô cùng long trọng khiến tất cả mọi người nhìn mà than thở; đồng thời còn có Diêm Ngọc Thụ và Bùi Tư Tuệ cũng đại hôn, bất quả hai người chỉ ở trong nhà xếp mấy cái bàn nho nhỏ, hai nhà cùng vui mừng...
HOÀN~
---
Thiệt tình mà nói á, hồi đó edit lậm QT quá trời quá đất ;^; vẫn còn "đem tay nắm lấy" các kiểu. U là trời, hôm nay xem lại cũng sửa kha khá chỗ rồi đó nhma vẫn còn, tại bị lười á, chỉnh lại lâu lắm hiuhiu, thui ráng đọc nhóa, hồi đó cứ suy nghĩ truyện cổ đại nên để z nó mới cổ đại á trời =))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...