[đm] Thừa Tướng Ngoan Ngoãn Đừng Chạy

Chương 8: Ngươi chỉ thuộc về ta (4)

Lăng Hoằng muốn kéo Bùi Tư Kiều vào gian phòng bên trong khách điếm thì Bùi Tư Kiều lại bị vấp cửa té ngã, ngay một khắc sắp rơi xuống, Lăng Hoằng ôm lấy Bùi Tư Kiều thật chặt, dùng thân thể của mình hết sức bảo vệ hắn, để thân thể mình lót dưới người hắn, còn đầu mình thì đập xuống đất.

Đột nhiên chóng mặt làm Lăng Hoằng buông tay Bùi Tư Kiều ra. Bùi Tư Kiều không rời đi mà nhìn Lăng Hoằng, tùy ý để mình khóc rơi nước mắt xuống người hắn.

Tuy tuyệt vọng nhưng lại không muốn...

"Tại sao? Tại sao ngươi lại đối với ta như vậy... Đến tột cùng ta đã làm sai điều gì?" Bùi Tư Kiều nắm lấy cổ áo Lăng Hoằng, khóc lóc chỉ trích, "Cho tới nay, đối với tính mạng ta thứ quan trọng nhất chính là ngươi, trong mắt ta cũng chỉ có ngươi, ta vì ngươi từ bỏ tất cả, một lần bị cho là lộng thần*, một lần bị cha mẹ nhục mạ, ta cũng sẽ không do dự. Còn ngươi, ngươi thì có thể không?"

(*): Theo bạn @lalamiyu thì đây là quan thần nịnh bợ vua chúa. Cám ơn bạn đã giúp tui bổ sung ý nghĩa.

"Lẽ nào tất cả những lời thề non hẹn biển đều là giả sao? Lẽ nào ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta và con của chúng ta?"


"Ta không theo đuổi vinh hoa phú quý, quyền lợi địa vị, ta chỉ cần được ngươi bồi bên cạnh ta, vĩnh viễn không rời đi, lẽ nào cái này cũng không thể trở thành hiện thực?"

"Không phải ta không tín nhiệm ngươi, mà ngay cả bản thân ta cũng không thể tin tưởng chính mình —— ta biết lúc đó ta với ngươi thân phận khác biệt, lúc đó ta và người đều vô tình như nhau... Ngoại trừ nghĩ tất cả biện pháp vì ngươi mà sinh con dưỡng cái ở bên ngoài, thì ta không còn biện pháp nào tốt hơn có thể lưu lại ngươi, dù sao ngươi đường đường là vua của một nước..."

"Nhưng ta không nghĩ tới, cho dù có đứa nhỏ này cũng không cách nào lưu tâm ngươi lại, hết thảy vì ta vô tri buồn cười mà thôi... Ta ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này lại nhận được một kết quả như vậy, trời cao thực sự là không tệ với ta..."

Bùi Tư Kiều không phải đang nói, mà là gào thét, đem hết thảy oan ức trong lòng khuynh đảo mà ra.*

(*): Trút xuống, trút ra.

Hắn cảm thấy mình thật là khờ, vì gã đàn ông này mà trả giá tất cả, không tiếc bị mười triệu người khinh thị, có thật sự đáng giá không?

Lăng Hoằng bị hắn phát điên lôi kéo quần áo mình, đánh vào người mình, nhưng trong lòng không một tia oán hận, thậm chí còn một chút hổ thẹn tí tẹo.

Hắn luôn cảm thấy giữa bọn họ bây giờ tựa hồ tồn tại một hiểu lầm lớn, nhưng một giọng nói mãnh liệt yêu thương làm bao trùm hết thảy.

Câu nói kia khiến người cảm thấy chua xót, đau lòng nhưng cũng không cách nào nói nên lời, như một lời thổ lộ xông vào lòng Lăng Hoằng.

Cuối cùng, Bùi Tư Kiều nở nụ cười bi thảm, bóp lấy hai tay Lăng Hoằng, hướng về thân thể mẫn cảm của hắn mà đi khắp nơi.

"Hôm nay, ta muốn đem những gì ta mất từ trên người ngươi trở lại, ta muốn những thống khổ mà ta đã chịu đựng phải trả lại cho ngươi gấp bội."


Bùi Tư Kiều gần như thô bạo kéo xuống quần áo Lăng Hoằng, không chút lưu tình gặm cắn hồng anh* của hắn, một tay khác thăm dò về nơi phía sau chưa bao giờ bị động đến của Lăng Hoằng.

(*): núm dzú á =))))))))))))

Lăng Hoằng cũng không phản kháng, cam tâm tình nguyện tiếp thu mọi thứ, nửa người dưới tự nhiên cũng có phản ứng.

Lăng Hoằng biết mình đồng dạng yêu tha thiết một người, cho dù bị hắn đánh thành hàng ngàn cái lỗ, hắn cũng sẽ không bỏ đi, cho dù bị hắn căm hận vạn phần, hắn cũng sẽ không buông tay.

Hắn rõ ràng biết mình yêu Bùi Tư Kiều từ khi đó, liền nhận định cả đời này Bùi Tư Kiều chỉ thuộc về một mình hắn —— ai cũng không thể cướp đi.

Bùi Tư Kiều lướt qua thân thể của Lăng Hoằng, đó là một thân thể khỏe mạnh màu vàng mạch, đường nét thon dài phân bố đều từng bắp thịt, khiến người ta yêu thích không buông tay. Bùi Tư Kiều lưu lại từng cái dấu răng rõ ràng trên lưng Lăng Hoằng, hung ác mà cắn, khiến dấu răng thậm chí từng vết thâm tím tràn ra ít máu. Tay hắn không ngừng dày vò hồng anh phía trước Lăng Hoằng, tiểu anh đào nguyên dạng yêu diễm bỗng nổi lên màu tím bầm.

Khiến Bùi Tư Kiều sắp sửa đưa tay hướng về phía sau Lăng Hoằng tìm kiếm thì nghe được một tiếng yếu ớt rồi lại thống khổ rên rỉ phát ra từ Lăng Hoằng.

Thanh âm kia nhàn nhạt, lại như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu Bùi Tư Kiều, hàn ý che kín toàn thân, Bùi Tư Kiều dừng lại tất cả hành động của mình.


Hắn đang suy nghĩ mình có phải điên rồi không, đường đường vua một nước lại bị mình làm như chuyện như vậy, hắn khẳng định không muốn sống rồi. Nhưng Lăng Hoằng sao lại không phản kháng?

"Muốn cũng đã muốn rồi, lại phiền cái gì." Lăng Hoằng nói, trong thanh âm để lộ ra quyết tâm mãnh liệt. Hắn là muốn ẩn giấu khủng hoảng từ bản thân, vẫn cứ bất mãn trong lòng? Cái này, chỉ có chính hắn mới biết.

Có điều, Bùi Tư Kiều nhưng không có làm bước kế tiếp mà đứng lên thu thập y phục của mình.

Lăng Hoằng triệt để ngây người, hoàn toàn không biết vì sao lại như vậy, lại càng không biết trong lòng Bùi Tư Kiều đến tột cùng là nghĩ cái gì?







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận