[đm] Thừa Tướng Ngoan Ngoãn Đừng Chạy

Chương 7: Ngươi chỉ thuộc về ta (3)

"Bùi, Bùi nhi..." Người Lăng Hoằng truy tìm đã lâu hiện đang xuất hiện trước mặt, Lăng Hoằng kích động đến nói không ra lời. Bây giờ ý nghĩ duy nhất của hắn chính là xông tới ôm thật chặt Bùi Tư Kiều, không tiếp tục để hắn rời đi nữa, kể cả nửa bước cũng không.

Nhưng Lăng Hoằng lại nhìn thấy Diêm Ngọc Thụ đang đỡ eo Bùi Tư Kiều, thân mật nắm tay hắn. Trong lòng yêu thương bất chợt bị mưa to gió lớn thổi bay đi hết, ngọn lửa phẫn nộ không ngừng thiêu đốt trong lòng, khiến hắn mất đi sự bình tĩnh mà rống to: "Bùi Tư Kiều, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Bùi Tư Kiều nghe được âm thanh này, chân không khỏi mềm nhũn, càng thêm thân mật dựa vào người Diêm Ngọc Thụ. Hết thảy vì hắn không muốn lại đối mặt với Lăng Hoằng, một nam nhân phụ lòng hắn.

Lăng Hoằng thấy Bùi Tư Kiều cùng Diêm Ngọc Thụ nghe được mình la lên còn cố ý ôm càng thêm chặt chẽ, như dáng vẻ một đôi tình nhân đang bảo vệ nhau, tâm càng thêm hỗn loạn khiến hắn nhịn không được tại chỗ nổi giận mắng: "Diêm Ngọc Thụ Diêm Đại tướng quân, cứ tưởng rằng ngươi đường đường là chính nhân quân tử, không ngờ ngươi lại như vậy..."

Người xung quanh bị một tiếng hét tức giận mà kinh hãi, kinh ngạc rồi hiếu kỳ dừng bước, chờ vở kịch lớn sắp trình diễn.

Bùi Tư Kiều thấy Diêm Ngọc Thụ tự nhiên bị chửi, lúc này hắn tâm loạn như ma mà phản bác: "Ngươi thì có tư cách gì nói hắn!"


"Ngươi còn bao che hắn, ngươi với hắn có phải có cái gọi là gian – tình! Ta hỏi ngươi đó!" Lăng Hoằng lửa giận thiêu đốt ngày càng lớn, thậm chí khiến người đi đối diện cảm giác tan xương nát thịt.

"Phải thì thế nào, có liên quan gì đến ngươi?" Nhớ lại ngày đó, lòng Bùi Tư Kiều bi thống không tiêu tan, nam nhân cứ chần chừ như thế, không đáng để hắn yêu.

"Ngươi tên tiện nhân này!"

"Tiện? Ta tiện! Tiện mới yêu ngươi, tiện mới cho rằng người sẽ luôn yêu ta cả đời..." Chất lỏng nóng ấm cuồn cuộn, bên trong mắt không ngừng chảy xuống, "Lăng Hoằng, ta đã thành thật cùng ngươi nói xong rồi, hài tử trong bụng ta không phải của ngươi!"

Bùi Tư Kiều cũng không nghĩ mình sẽ nói ra điều ly kinh phản đạo* như vậy, hay có lẽ hắn chỉ là muốn trả thù Lăng Hoằng, trả thù hắn vì mấy ngày nay khiến mình thương tâm, đau khổ...

(*): Hiểu nôm na là nói sai sự thật.


"Ngươi, ngươi nói cái gì..." Nghe được lời của Bùi Tư Kiều, Lăng Hoằng hoàn toàn đánh mất lý trí, một tay kéo Bùi Tư Kiều, đi về một khách điếm.

Bùi Tư Kiều chỉ thuộc về hắn, tất cả của Bùi Tư Kiều chỉ có thể thuộc về hắn.

Tại sao, hài tử, hài tử sẽ...

"Đau, đau, đau! Người thả tay ta ra..." Lăng Hoằng bất chấp tất cả đem Bùi Tư Kiều cách xa đoàn người...

Chỉ để lại Diêm Ngọc Thụ ngơ ngác đứng đó, không biết làm sao, như thế nào đường đường Lăng Dạ quốc Quốc chủ lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Lý do vì sao bọn họ lại ầm ĩ như thế? Là vì hắn? Còn có hài tử? Lẽ nào... Nhớ lại lần trước theo lời nói thất thường của Bùi Tư Kiều, Diêm Ngọc Thụ triệt để chấn kinh rồi...

Tay bị tóm đau nhức, Bùi Tư Kiều bị Lăng Hoằng lôi kéo cường bạo, nhưng lại không dám phản kháng, hắn sợ hài tử trong bụng sẽ bị liên lụy, sẽ bị thương tổn...

Đến lúc Diêm Ngọc Thụ phản ứng lại đang tính đuổi tới thì nhìn thấy mỹ nhân mà hắn vẫn theo đuổi.

"Tư Tuệ, Tư Tuệ..." Một tán trước hắn u buồn cảm khái, còn giờ vô cùng phấn khởi đi lên phía trước thân thiết chào hỏi vị nữ tử có dung mạo giống như đúc Bùi Tư Kiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận