[đm] Tam Sinh Chính Tà Đối Lập

Gia Cát Vô Ưu cầm lấy vò rượu, rót đầy một ly rượu, đứng dậy đi đến chỗ Lăng Hàn Thần, tất cả hướng nhìn theo hắn, Lăng Lan Lâm và Lăng Vũ Hi thầm lo lắng.

Gia Cát Vô Ưu tươi cười đi đến chỗ Lăng Hàn Thần, thân thiết nói "Lăng huynh nào ta kính huynh một ly tạ tội chuyện ở U La."

Lăng Vũ Hi, Vương Khanh Lạc tò mò nhìn Doãn Huân hỏi "Ở U La? xảy ra chuyện gì sao?"

Doãn Huân không trả lời bọn họ "Xem tiếp đi."

Lăng Hàn Thần liếc nhìn Gia Cát Vô Ưu  một cái, nhạt giọng nói "Không cần."

Gia Cát Vô Ưu cười cười nói "Đừng như vậy mà ta lần đó thật sự không cố ý đâu mà, ta ở đây tạ tội với huynh được không?"

Lăng Hàn Thần lập lại "Không cần."

Gia Cát Vô Ưu không bỏ cuộc tiếp tục nói "Đừng như vậy, Lăng huynh nào nào ta kính huynh một ly, huynh uống hết ly rượu này coi như chúng ta không còn ân oán gì được không?"

Lăng Hàn Thần lập lại lần ba "Không cần."

Gia Cát Vô Ưu định nói gì đó "Ta..."

Nhưng Lăng Hàn Thần đã nhanh hơn hắn, y trầm giọng nói "Thiên Thế cấm rượu."

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Huynh đừng có như vậy, chẳng phải Vũ Hi cũng uống hay sao? Huống hồ chỉ là một ly rượu Lăng Thế Thánh Tôn sẽ không đến mức không cho huynh uống đâu ha."

Hắn đưa ly rượu trước mặt y, tươi cười nhìn y, Lăng Hàn Thần xoay mặt sang hướng khác không để ý đến hắn, Gia Cát Vô Ưu lại đưa đẩy ly rượu gần y, Lăng Hàn Thần nhíu mài phất tay áo muốn đẩy ly rượu ra xa, dằn co qua lại vô tình làm rượu đổ hết lên tà áo của Lăng Hàn Thần. Sắc mặt Lăng Hàn Thần lạnh đi.

Gia Cát Vô Ưu vội vàng xin lỗi "Xin lỗi ta không cố ý."

Hắn muốn giúp y lau, y lại hắt tay hắn ra. Lăng Lan Lâm và Lăng Vũ Hi thấy tình hình không ổn lập tức đi đến chỗ bọn họ "Lăng Phong đệ không sao chứ?" Lăng Lan Lâm hỏi.

"Tam ca, Gia Cát huynh, huynh ấy không phải cố ý." Lăng Vũ Hi nhanh chóng biện giải cho Gia Cát Vô Ưu.

Gia Cát Vô Ưu thấy sắc mặt Lăng Hàn Thần lạnh tanh, không khỏi nuốt nước bọt, hắn cho rằng y sẽ một chưởng đánh chết hắn mất. Nhưng Lăng Hàn Thần chỉ lạnh giọng nói "Không sao."

Sau đó xoay người bỏ đi, Lăng Lan Lâm lập tức đi theo y "Ta đi xem sao."

Lăng Vũ Hi nhìn Gia Cát Vô Ưu nói "Sao huynh lại đổ rượu lên người huynh ấy?"

Gia Cát Vô Ưu không vui với thái độ của Lăng Hàn Thần liền nói "Ta cũng đâu có cố ý, tại y cứ không chịu nhận rượu của ta, với lại y làm gì tức giận như vậy chứ? Ta chỉ đổ có một chút rượu lên tay áo của y chứ cho đem y quăng vào hố chứa rượu đâu."

Lăng Vũ Hi nhìn hắn nói "Tam ca ta không thích người khác đến quá gần huynh ấy, lúc nãy huynh đứng gần huynh ấy như vậy, ta thấy sắc mặt huynh ấy đã kém lắm rồi, không ngờ huynh lại còn đổ rượu lên người huynh ấy, huynh ấy trước giờ thích sạch sẽ, trên ngoại bào của huynh ấy ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không có, nay lại bị đổ một đống rượu lên người, đương nhiên sắc mặt không thể tốt rồi, thôi xong rồi lần này tam ca sẽ ghét huynh mất cho mà xem."

Doãn Huân lườm hắn nói "Ngươi ấy, lại chọc giận y, coi trừng y để ý ngươi thì đời ngươi coi như toi."


Gia Cát Vô Ưu bĩu môi "Để ý thì để ý thôi."

Sau khi dạ yến kết thúc đến nay cũng đã một tháng, hôm nay chính là ngày các công tử thế gia đến Thiên Thế bái sư học nghệ.

Thiên Thế là một tiên môn nằm trên đỉnh một ngọn núi lớn tên là Giang Trần, xung quanh toàn bao phủ bởi sương mù, thác nước thơ mộng, nơi này có thể nói chính là tiên cảnh nhân gian.

Nói là bái sư nhưng chỉ là đệ tử ngoại môn thôi. Đệ tử Thiên Thế được chia làm hai loại đệ tử môn thủ và ngoại môn. Đệ tử môn thủ là đệ tử chính thống của Thiên thế mặc ngoại bào trắng họa tiết mặt trời, ấn huy thiên nhật đối với người thuộc Lăng gia. Còn đệ tử ngoại môn chính là những người đến từ các gia tộc khác, đến bái phỏng trong một thời gian nhất định, họ sẽ mặc ngoại bào trắng theo quy định của Thiên Thế, màu sắc họa tiết thì là màu sắc riêng biệt của từng gia tộc, ấn huy cũng vậy.

Còn riêng trường hợp của hai huynh đệ Tống gia thì khác. Họ là đệ tử môn thủ chính thống của Hoa Sơn và Thanh Bạch Vân Sơn. Bởi vì mẫu thân của họ là đệ tử môn thủ của Hoa Sơn còn Tống tông chủ là đệ tử môn thủ của Thanh Bạch Vân Sơn. Cho nên cả hai từ nhỏ đã được đưa đến Hoa Sơn và Thanh Bạch Vân Sơn.

Hôm nay Gia Cát Vô Ưu cùng Doãn Huân và Gia Cát Kỳ Du cả ba cùng đến Thiên Thế bái sư. Không chỉ có Doãn gia và Gia Cát gia, còn có cả các gia tộc khác.

Gia Cát Vô Ưu hết nhìn đông lại nhìn tây. Doãn Huân thấy hắn nhìn lung tung liền không nhịn được hỏi "Ngươi tìm cái gì vậy?"

Gia Cát Vô Ưu nói "Tìm xem ở nơi sơn cùng thủy tận này có gì thú vị không?"

Doãn Huân nhàm chán nói "Ở đây là tiên môn chứ có phải thành Di Giai đâu làm gì mà có gì thú vị chứ?"

*Gia Cát gia và Doãn gia là hai gia tộc lớn ở thành Di Giai.

Gia Cát Vô Ưu nhìn thấy một điều gì đó thú vị, hắn cười thích thú nói "Ngươi nhìn xem, ngọn núi đó cũng không tệ, có thể đến đó bắn chim bắt cá, không tệ nha"

Doãn Huân hướng nhìn ngọn núi mà Gia Cát Vô Ưu nói đến, hắn xoa xoa cằm "Không sai, theo kinh nghiệm của ta thì ta ngọn núi đó sẽ có một con sông hay một con suối gì đó, bảo đảm có cá"

Gia Cát Kỳ Du nghe bọn họ bàn bạc quậy phá, thì lập tức lên tiếng nói "Này này hai người đừng có mà gây chuyện, ở đây là Thiên Thế là Thiên Thế tiên môn đó không phải Gia Cát phủ hay Doãn phủ đâu, các người yên thận một chút đi"

Gia Cát Vô Ưu không quan tâm nói "Chỉ là bắn chim, bắt cá thôi, chứ có phải đốt rụi Thiên Thế đâu"

Gia Cát Kỳ Du nói "Thiên Thế tiên môn cấm lạm sát"

Gia Cát Vô Ưu lại cười nói "Vậy ta lên đó ngắm trăng thưởng rượu chắc không phạm Thiên quy chứ?"

Gia Cát Kỳ Du lại nói"Thiên Thế cấm rượu"

Gia Cát Vô Ưu khoác vai hắn cười nói "Ta lén uống là được, ngươi đấy đừng có lúc nào cũng quy củ như vậy, nào nào thoải mái một chút đi, ở đây đâu phải là Gia Cát phủ"

Gia Cát Kỳ Du thở dài nói "Vì ở đây không phải là Gia Cát phủ nên ta mới lo đây này. Trước khi đi bá phụ và Doãn bá bá đã căn dặn ta phải trông trừng hai người không để hai người gây họa"

"Với lại quy định Thiên Thế rất nghiêm khắc, không dễ dãi giống như Gia Cát phủ đâu"

Gia Cát Vô Ưu điếc không sợ súng nói "Sợ gì chứ cùng lắm là phạt gậy thôi, dù gì ta và Doãn Huân hắn từ nhỏ đến giờ ăn đòn cũng đâu có ít"


Gia Cát Kỳ Du lắc đầu bó tay với hắn, Gia Cát Vô Ưu kéo tay hắn và Doãn Huân đi về phía trước.

Đúng lúc gặp hai huynh đệ Đàm gia. Đàm Vinh Thiệu vẫn với một vẻ mặt nghênh ngang tự đắt, mắt để trên chân mài kia, Đàm Thịnh Thư lại một vẻ ôn nhu nho nhã trong vô cùng thân thiết.

Gia Cát Vô Ưu vẫy tay cười chào hai huynh đệ Đàm gia "A là Đàm đại công tử đã lâu không gặp, còn cả hoa hoa công tử nữa"

Đàm Thịnh Thư tức giận quát "Ngươi nói ai là hoa hoa công tử hả?"

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Ta cũng đâu có chỉ đích danh ngươi, ngươi quát ta làm gì"

"Ngươi..."

Đàm Thịnh Thư ngăn hắn lại . Hướng Gia Cát Vô Ưu thân thiện nói "Gia Cát công tử cũng đến bái sư sao?"

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Hai người cũng vậy?"

Đàm Thịnh Thư nho nhã gật đầu, sau đó lại nói "Ta có hẹn với đại ca, đi trước đây"

Sau đó lôi kéo Đàm Vinh Thiệu ly khai. Sợ ở lại thêm một lúc nữa hắn và Gia Cát Vô Ưu lại gây nhau nữa cho mà xem.

Lúc này đột nhiên Gia Cát Vô Ưu hắn bị một vật nặng nào đó từ xa bay đến đè lên người, khiến hắn ngã xấp mặt xuống đất, Gia Cát Vô Ưu đau đớn hét lên
"A...."

Kẻ đó chính là Vương đại công tử Vương Khanh Lạc. Hắn từ xa nhìn thấy đám người Gia Cát Vô Ưu đứng đó thì phi thật nhanh qua chỗ họ rồi nhảy bổng lên người Gia Cát Vô Ưu.

Gia Cát Vô Ưu từ nhỏ thắt lưng hắn đã rất yếu, lưng hắn vốn dĩ đã không tốt nay còn bị Vương Khanh Lạc đè lên khiến thắt lưng hắn như rụng rời ra từng mãnh vụn. Hắn ôm cái lưng già của mình than khóc "Ô lưng của ta, gẫy rồi gẫy rồi."

Doãn Huân và Gia Cát Kỳ Du lập tức đỡ hắn và Vương Khanh Lạc đứng dậy.

Vương Khanh Lạc thấy hắn đau khổ như vậy hình như không phải giả vờ nên liêng hướng Hắn cười cười nói "Huynh không sao chứ?"

Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn Vương Khanh Lạc "Ngươi nói thử xem?"

Gia Cát Kỳ Du nhìn Vương Khanh Lạc giải thích "Từ nhỏ thắt lưng của Vô Thiên huynh đã rất yếu không thể chịu được sức nặng quá lớn."

Doãn Huân lại bồi thêm "Vừa nãy ngươi đem bản thân đè lên hắn chẳng khác nào đem ngũ đài sơn đặt lên lưng hắn."

Gia Cát Vô Ưu lườm hắn "Ngươi còn cười được?"


Vương Khanh Lạc nhìn Gia Cát Vô Ưu có lỗi nói "Xin lỗi ta không biết chuyện đó, huynh yên tâm đi ở đây ta có thuốc bôi gia truyền chuyên trị đau lưng, lác nữa ta sẽ đem đến cho huynh bảo đảm sẽ không đau nữa."

Gia Cát Vô Ưu xua xua tay nói "Thôi bỏ đi ta không sao?"

Vương Khanh Lạc nói "Mọi người cũng đến đây bái sư?"

Gia Cát Vô Ưu nghe tới lại xụ mặt xuống "Vốn ta cũng không muốn đến cái nơi lắm quy củ này nhưng lại bị lão cha ta ép đến đây."

Doãn Huân đồng cảnh ngộ gật đầu, Vương Khanh Lạc như gặp tri kỷ "Thì ra các huynh cũng bị ép đến đây? Ta cũng vậy đây nè."

Cả ba đồng bệnh tương lân cùng nhau thở dài.

Đột nhiên Lăng Vũ Hi cũng từ đâu bất thình lình nhảy ra cũng lao thẳng vào người Gia Cát Vô Ưu mừng rỡ nói "Mọi người đến rồi."

Vừa mới bị Vương Khanh Lạc đè lên bây giờ lại đến lượt Lăng Vũ Hi, cái lưng già sắp tàn của hắn thật sự muốn ngừng hoạt động, Gia Cát Vô Ưu hét lớn "A...Lưng của ta."

[...]

Tại chính điện Thiên Thế. Lăng Thế Thánh Tôn ngồi trên ghế cao phía dưới ông là hai vị thiên tôn, trái là Lăng Bạch Thiên Tôn, phải là Lăng Hiểu Thiên Tôn.

Lăng Bạch Thiên Tôn trong có vẻ khá thân thiện còn Lăng Hiểu Thiên Tôn thì ngược lại là một người trông vô cùng nghiêm khắc.

Trong lúc Lăng Lan Lâm đọc Thiên luật Thiên Thế cho các đệ tử, thì Gia Cát Vô Ưu bên này không thèm tập trung nghe mà nhìn hết bên này đến bên kia. Lúc đứng lại không hề nghiêm chỉnh, không chú ý lắng nghe mà hết xoay đông lại xoay tây, cộng thêm cái thắc lưng đau của hắn khiến hắn không tài nào đứng thẳng được, điều này đương nhiên đã lọt vào tầm mắt của Lăng Hiểu Thiên Tôn, ông ấy nhíu mài tỏ vẻ không vừa ý với cái tên Gia Cát Vô Ưu không có quy củ này, không biết lễ nghi này.

Lăng Hàn Thần liếc tầm mắt nhìn sang chỗ hắn. Gia Cát Vô Ưu cười tươi vẫy tay chào y, có ý định làm thân nào ngờ Lăng Hàn Thần không thèm để ý đến hắn trực tiếp bơ hắn luôn.

Gia Cát Vô Ưu bĩu môi xụ mặt. Doãn Huân thấy hắn nhìn nhìn Lăng Hàn Thần nhưng Lăng Hàn Thần nào có để tâm đến hắn liền đá đá chân hắn chêu chọc "Xem ra y thật sự ghét ngươi rồi, ngươi đấy liệu mà tránh xa y ra một chút, nếu không y sẽ dùng kiếm đánh gẫy thắt lưng này của ngươi đấy."

Nói rồi còn thúc mạnh vô thắt lưng hắn, cơn đau lập tức truyền khắp cơ thể Gia Cát Vô Ưu hét lớn "A..."

Tất cả mọi người đều hướng nhìn hắn. Doãn Huân đưa tay bịt miệng hắn lại. Thấy mọi người đều tâm trung nhìn hắn, Gia Cát Vô Ưu đứng thẳng người lại cười ngượng ngùng nhìn họ nói "Ta vừa mới nhìn thấy một con rùa rất to."

Vương Khanh Lạc và Lăng Vũ Hi nghe hắn nói thế liền nhìn xung quanh.

"Rùa? Ở đâu?"

"Ta có thấy con rùa nào đâu?"

Gia Cát Vô Ưu cười cười nói "Có lẽ chạy mất rồi, rùa chạy rất nhanh mà"

Lăng Hiểu Thiên Tôn nhíu mài nhìn hắn tỏ vẻ không hài lòng. Tất cả lại quy củ quay lại không tiếp tục nhìn hắn nữa. Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn Doãn Huân "Ngươi đánh ta làm gì?"

Doãn Huân lườm hắn nói "Vậy ngươi la lớn như vậy làm gì?"

"Còn không phải do ngươi đánh ta?"

"Ta..."

Gia Cát Kỳ Du ngăn họ nói "Này này hai người có thôi đi không? Mọi người đang nhìn hai người kìa"


Nhìn xung quanh thấy mọi người lại đang nhìn họ. Bọn họ mới ngoan ngoãn yên lặng đứng đàng hoàn lại.

Đứng suốt hai canh giờ cuối cùng cũng đọc xong Thiên luật. Gia Cát Vô Ưu mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng nói "Cuối cùng cũng xong"

Lăng Lan Lâm trên đài nghe hắn nói vậy thì không khỏi bật cười "Hôm nay mọi người cũng đã mệt rồi, tất cả về nghỉ ngơi đi, ngày mai nhớ đến đúng giờ"

Tất cả hành lễ rồi lần lượt lui ra, vừa ra tới bên ngoài chính điện Gia Cát Vô Ưu liền vung vai một cái "Cuối cùng cũng được giải thoát"

"Ui...ui..."

Hắn ôm cái lưng đau của hắn . Doãn Huân cũng gáp dài gáp ngắn nói "Thiên Thế này sao lắm quy định thế? Đọc một cái liền mấy hết mấy canh giờ."

Lăng Vũ Hi cười nói "Còn chưa bao gồm gia quy Lăng gia nữa, mà yên tâm đi ở lâu dài mọi người sẽ quen dần thôi."

Gia Cát Vô Ưu xì một cái nói "Cho xin đi, ai muốn ở lâu dài tại cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ, với lại ta đâu có ý định ở rễ Lăng gia các người học gia quy Lăng gia làm gì chứ."

Lăng Vũ Hi nghe hắn nói Thiên Thiên tiên môn nhà bọn họ được ví như một nơi khỉ ho cò gáy, thì bật cười nói "Huynh nói Thiên Thế tiên cảnh nhân gian là nơi khỉ ho cò gáy? nhìn chỗ này của bọn ta có chỗ nào giống chứ?"

Gia Cát Vô Ưu nói "Chỉ tính một đóng Thiên luật gì gì đó của các người đã giống lắm rồi"

Doãn Huân cũng cho là như vậy liền nói "Ta thấy so với Di Giai thành của bọn ta nơi này còn thua xa đấy"

Gia Cát Vô Ưu gật đầu tán thành "Đúng vậy, nhìn xem không khí ở đây nhàm chán đến như vậy ngay cả một tiếng ồn nhỏ cũng không có thật khác xa với không khí nhộn nhịp ở Di Giai thành của bọn ta"

Vương Khanh Lạc và Lăng Vũ Hi nghe bọn họ nói Di Giai thành có vẻ khá nhộn nhịp vui vẻ, liền nổi lên hứng thú "Di Giai thành vui lắm sao?"

Gia Cát Vô Ưu nói "Đương nhiên rồi, chẳng những vui mà là còn cực kỳ vui nữa là đằng khác"

Vương Khanh Lạc và Lăng Vũ Hi hỏi hắn "Vui như thế nào?"

Gia Cát Vô Ưu khoác vai hai người bọn họ vừa đi vừa nói "Tửu lầu ở Di Giai thành bán rất nhiều thức ăn ngon đặc biệt là các món làm từ thịt rùa"

"Thịt rùa?"

"Không sai, rùa là đặc sản của Di Giai thành đó, ngươi đến đó nhất định ăn thịt rùa nướng ở Quy Linh các, bảo đảm ngươi ăn một lần sẽ muốn ăn thêm nhiều lần nữa"

"Thật vậy sao?"

"Ta nhất định phải đến đó ăn thử một lần"

"Đương nhiên, không chỉ có như vậy rượu ở Di Giai còn là số một thiên hạ đấy, buổi tối còn có thể vừa uống rượu vừa xem thả hoa đăng trên Giai Minh hà..."

Giai Minh hà là một con sông nổi tiếng ở Di Giai thành, mọi người thường xuyên thả hoa đăng trên con sông này tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp.

Hắn nói rất nhiều địa điểm nổi tiếng ở Di Giai thành, càng nói càng hăng say, hai tên kia cũng càng nghe càng thích thú, cái gì chứ nói về ăn với chơi là bọn họ thật sự là một phái.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui