[đm] Tam Sinh Chính Tà Đối Lập

Sáng hôm sau, vào đúng giờ mão tất cả đệ tử đều phải tập trung tại Lăng điện* để nghe Lăng Hiểu Thiên Quân giản dạy.

*Nơi dạy học

Lăng Hiểu Thiên Quân dạy cho các đệ tử những bài giản không cần dùng nhiều thể lực như giản dạy về các đạo, nguồn gốc của chúng, tìm hiểu chung về Tiên vật, Vong linh và Ma thú. Công dụng của các thảo dược...những bài giản chuyên về nhân ý, cách làm người, lễ nghi tiên môn tu sĩ cần có.

Giờ mão đã đến Gia Cát Kỳ Du trước giờ luôn là người rất quy củ nên dậy rất sớm. Hắn đến phòng Doãn Huân gọi Doãn Huân dậy mất môth chút thời gian để lôi vị Doãn đại công tử này dậy, rồi cả hai cùng nhau đến phòng Gia Cát Vô Ưu, Gia Cát Kỳ Du định rõ cửa thì Doãn Huân đã thản nhiên đạp cửa đi vào, hắn trước giờ vào phòng của Gia Cát Vô Ưu chưa từng biết gõ cửa là gì. Cứ thế mà tự tiện xong vào thôi, có lần hắn còn xong vào ngay lúc Gia Cát Vô Ưu thay y phục, toàn bộ cơ thể Gia Cát Vô Ưu không có chỗ nào là Doãn Huân hắn chưa nhìn thấy. Ngay cả một cộng lông chân Doãn Huân hắn cùng đã nhìn qua.

Cả hai đi vào, đã nhìn thấy Gia Cát Vô Ưu vẫn còn nằm dài trên giường tư thế ngủ úp mặt xuống bàn, mông chổng lên trời, mền gối ném tứ tung trên sàn, bộ dạng ngủ cái miệng còn chép chép như đang thưởng thức món ăn ngon nào đó vậy.

Doãn Huân nhìn bộ dạng đó của hắn liền nói "Chắc là lại nằm mơ thấy bản thân đang ở Di Giai thành tại Quy Linh các uống rượu Hồng Y Nhất Thiên Tửu, ăn rùa nướng chứ gì" đi tới bên giường Gia Cát Vô Ưu thẳng chân đạp hắn một cái rơi thẳng xuống đất, nhưng tên Gia Cát Vô Ưu này chẳng hề hấn gì, chỉ là lông mài hơi nhíu lại, rồi lại xoay người úp mặt xuống nền đất, tiếp tục ngủ, Gia Cát Kỳ Du lắc đầu cười khổ đi đến vỗ vai hắn gọi "Vô Thiên mau dậy đi, nếu không sẽ trễ mất, hôm nay là giờ giản của Lăng Thế Thánh Tôn đấy, đến trễ sẽ rất thảm"

Gia Cát Vô Ưu mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng nói "Vẫn còn sớm mà"

Gia Cát Kỳ Du cười khổ nhìn hắn "Còn sớm là khi ở Gia Cát phủ thôi, ở đây là Thiên Thế như vậy là đã trễ lắm rồi đấy"

Gia Cát Vô Ưu bịt tai lại không nghe, hắn vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ. Bây giờ mà có đem hắn thả xuống sông hoàng hà vẫn có thể tiếp tục ngủ như không có chuyện gì xảy ra.

Doãn Huân lôi kéo hắn từ dưới đất dậy, thật là chịu thua hắn luôn, mỗi lần ngủ là như heo chết "Đại ca, dậy đi, đã trể lắm rồi đấy"

Gia Cát Vô Ưu giống như không xương, quấn lấy Doãn Huân, cả người bám lấy hắn, ôm Doãn Huân tiếp tục ngủ.

Dây dưa một lúc lâu, mới kéo được con lười Gia Cát Vô Ưu dậy, kết quả cả ba điều đến trễ, lúc họ đến nơi thù tất cả mọi người điều đã có mặt đầy đủ.

Cả ba ngượng ngùng xin lỗi Lăng Hiểu Thiên Tôn, Lăng Thế Thánh Tôn trừng mắt nhíu mài nhìn họ có chút không hài lòng, đây là lần đầu tiên có đệ tử ngay ngày đâu tiên bái sư trong giờ giản của ông mà dám đi trể. Giọng nghiêm khắc nói "Đây là lần đầu ta sẽ bỏ qua, lần sau còn đến trễ nữa thì không cần đến đây nữa lập tức đến Tĩnh điện* chép Thiên luật cho ta, có nghe rõ chưa?"


*Tĩnh điện cũng như tên là nơi yên tĩnh nhất nhì ở Thiên Thế. Nơi đó thường dành cho các đệ tử phạm lỗi đến đó lãnh phạt chép Thiên luật tự ngẫm lại lỗi lầm của bản thân.

Cả ba chấp tay hành lễ với Lăng Thế Thánh Tôn "Vâng"

Nhanh chóng đi vào chỗ ngồi của mình. Lăng Vũ Hi hướng Gia Cát Vô Ưu hỏi "Sao mọi người lại đến trễ vậy? Mà các huynh cũng thật can đảm nha, ngày đầu tiên đến học lại còn dám đi trể"

Gia Cát Vô Ưu nhíu mài trừng mắt nhìn Doãn Huân trách mắng "Còn không phải tại tên Doãn Huân đó không chịu gọi ta sớm làm chi"

Doãn Huân trừng mắt nhìn lại hắn "Ngươi còn dám nói, tại ai mà ta cũng bị vạ lây hả?"

"Ta..."

Hắn chưa kịp phản bác thì đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Lăng Hiểu Thiên Tôn vang lên "Gia Cát Vô Ưu ngươi đã đến trễ còn dám gây mất trật tự"

Gia Cát Vô Ưu cắn răng im lặng, đứng ngay ngắn lại, đầu cuối xuống xì một cái nhỏ giọng nói "Còn không phải do điệt nhi của ông bắt chuyện với ta trước sao?"

Lăng Hiểu Thiên Tôn thấy hắn chép chép miệng to nhỏ gì đó liền nhíu mài nói "Ngươi nói gì đó? Bất mãng?"

Gia Cát Vô Ưu hướng ông cười cười nói "Ta đâu có dám nói gì đâu, cũng nào dám bất mãng với người."

Lăng Hiểu Thiên Quân hừ một tiếng, vung tay áo tiếp tục bài giản của mình giữa đường bị phá đám.

"Hôm nay ta sẽ giản giải về các đạo trong tu chân, tu chân quy đạo chia làm ba loại Tiên đạo, Ma đạo, Linh đạo. Cả ba đạo này hoàn toàn trái ngược nhau, không cùng nguồn gốc, cách thức"


"Trước tiên là Tiên đạo, cũng chính là môn đạo chính thống của tu sĩ, đạo quy thiên định, có thể tiêu diệt ma thú, thu phục thần vật và phong ấn linh hồn"

"Kế tiếp là Ma đạo cũng chính là môn đạo bị cấm của tu sĩ, bởi vì Ma đạo chuyên triệu hồi tà ma, ma thú, lại còn nổi lên ma tính lạm sát khắp nơi, tu luyện ma đạo sẽ khiến tâm thức thay đổi trở nên không kiểm soát dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, trở thành một kẻ khát máu, tàn ác"

"Còn Linh đạo là một môn đạo sử dụng linh lực linh hồn để triệu hồi và điều khiển vong linh, rất ít người tu đạo này bởi vì muốn tu đạo này thì phải là kẻ có khả năng khống chế linh hồn rất cao mới có thể luyện được đạo này, chỉ một sơ xuất nhỏ linh thức của họ cũng sẽ bị vong linh mà họ triệu hồi hút mất linh hồn, trở thành xác sống"

"Các ngươi phải nhớ cho thật kỹ tu sĩ chính đạo chỉ có thể tu luyện Tiên đạo cứu giúp chúng sanh thiên hạ, tránh xa tà ma ngoại đạo, linh đạo thật xa, dù là chỉ tìm hiểu sơ cũng không được phép, bởi vì thứ tà ma ngoại đạo đó rất có sức hấp dẫn, mê hoặc con người, chúng sẽ từ từ lôi kéo các ngươi lúng sâu vào con đường ma đạo. Tà ma ngoại đạo là một thứ đạo đáng sợ một khi tu luyện sẽ trở nên khát máu, giết người lạm sát khắp nơi, trở nê..."

Không để ông nói xong Gia Cát Vô Ưu lên tiếng nói "Ta không đồng ý với cách nói của ông"

Lăng Hiểu Thiên Tôn nhíu mài nhìn hắn định nói gì đó thì Gia Cát Vô Ưu đã đứng dậy hướng Lăng Hiểu Thiên Quân nói "Chưa chắc người nào tu luyện ma đạo cũng là kẻ xấu, giết người lạm sát khắp nơi. Ngài quy chung tất cả những người tu luyện mà đạo trên đời này đều là kẻ xấu có vẻ không hợp đạo lý"

Lăng Hiểu Thiên Tôn nhìn hắn, ông biết nguyên nhân tại sao hắn lại khích động như vậy, bởi vì trong mình hắn vốn có một nữa dòng máu là người ma đạo. Ông nhíu mài nói "Từ cỗ trí kim đến giờ chưa từng có ngoại lệ, kẻ tu luyện ma đạo cho dù không có lòng lạm sát nhưng một khi tu đạo đó tâm thức sẽ bị tà đạo đó khống chế, trở nên điên cuồng lạm sát, giết người khắp nơi"

Gia Cát Vô Ưu không đồng ý nói "Trên đời này không hề có cái quy luật nào định sẳn là kẻ tu ma đạo thì nhất định sẽ giết người lạm sát"

Bầu không khí trở nên căn thẳng, Đàm Vinh Thiệu lên tiếng nói "Vậy ngươi có thấy tên nào tu luyện mà đạo đi hàn yêu phục mà cứu giúp chúng sanh chưa?"

Gia Cát Vô Ưu liếc nhìn hắn "Là do ngươi kiến thức hạn hẹp mới không biết còn có những người như vậy?"

"Ngươi..."

Gia Cát Vô Ưu lại nói "Đạo nào cũng là đạo chung quy chỉ tại lòng người, chỉ cần tâm không gian ác cho dù là thuộc môn đạo nào, tu luyện đạo nào cũng không quan trọng, Ma đạo cũng được, Linh đạo cũng được, chỉ cần không thẹn với lòng, thì vẫn có thể trở thành tu sĩ danh môn được người người kính ngưỡng, vạn người tôn sùng"


Sắc mặt Lăng Hiểu càng lúc càng đen, Doãn Huân thấy thế liền trừng mắt nhìn Gia Cát Vô Ưu nhắc nhở hắn, Gia Cát Kỳ Du kế bên cũng không ngừng kéo kéo tà áo hăắn bảo hắn đừng nói nữa. Vương Khanh Lạc và Lăng Vũ Hi cũng lắc đầu bảo hắn nên im lặng. Đừng có mà chọc giận Lăng Hiểu Thiên Tôn.

Lăng Hiểu Thiên Tôn đã bị hắn chọc cho tức giận cả người "Ta không nói người ma đạo nhất định sẽ làm sát kẻ vô tội nhưng một khi tu luyện đạo đó sẽ bị nó không chế khiến bản thân kẻ tu luyện tẩu hỏa nhập ma, lạm sát khắp nơi."

"Ngài nói vậy có khác gì nhau? Còn nữa ngài làm sao chắc chắn được tu luyện ma đạo nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma? Ngài nói chắc chắn như vậy có phải quá phi thường vô lý"

"Ngươi..."

Lúc này Lăng Bạch Thiên Tôn nãy giờ vẫn đứng bên ngoài nghe, đột nhiên đẩy cửa ra, ông bước vào bên trong Lăng điện, lớn tiếng cười nói "Nói không sai, nói không sai"

Tất cả lập tức hướng ông chấp tay hành lễ "Lăng Bạch Thiên Tôn"

Lăng Bạch Thiên Tôn đi đến gần Gia Cát Vô Ưu vỗ vai hắn cười nói "Ngươi nói không sai"

Lăng Hiểu trừng mắt nhìn Lăng Bạch, quát lớn "Đệ...đệ có biết hắn vừa rồi mới nói cái gì không?"

Lăng Bạch nhìn Lăng Hiểu cười nói "Hắn nói chỉ cần tâm thiện tu luyện đạo nào cũng không quan trọng"

Lăng Hiểu nói "Vậy đệ còn nói hắn nói đúng"

Lăng Bạch Thiên Tôn nghiêm túc nói "Bởi vì ta đồng ý với quan điểm của hắn"

Lăng Bạch Thiên Tôn vừa dứt lời, Gia Cát Vô Ưu liền hướng ông cười nói "Vẫn là Lăng Bạch Thiên Tôn có hiểu biết"

Lăng Bạch nhìn hắn cười lớn, Lăng Hiểu Thiên Tôn giận tím người, hết Gia Cát Vô Ưu chọc giận ông, bây giờ lại tên một Lăng Bạch, khiến ông tức đến muốn bốc khói "Ngươi cút ra ngoài cho ta, chép một trăm lần Thiên luật không chép xong thì đừng đến đây học nữa"

Gia Cát Vô Ưu không phục nói "Ta đã làm sai gì chứ?"


Lăng Hiểu Thiên Quân phán cho hắn hai chữ "Đến trễ"

Gia Cát Vô Ưu hướng chỉ Doãn Huân và Gia Cát Kỳ Du nói "Bọn họ cũng đến trễ, sao lại không phạt họ chỉ phạt mình ta"

Doãn Huân và Gia Cát Kỳ Du trừng mắt lườm hắn.

"Cả ba người các ngươi cút hết ra ngoài, đến Tĩnh điện chép Thiên luật cho ta"

Thế là cả ba đồng loạt hành lễ lui ra ngoài, ở đây Lăng Hiểu giận tím tái mặt mài. Lăng Bạch cười cười muốn nói gì thì đã bị Lăng Hiểu lớn tiếng quát "Đệ cũng cút cho ta"

Lăng Bạch biết bản thân đã chọ giận Lăng Hiểu liền không nói nhiều nữa, ông cười cười nói "Được được đệ cút ngay huynh đừng giận đừng giận"

Sau đó hướng nhìn các đệ tử khác cười một cái, rồi đi ra ngoài.

Lăng Hiểu Thiên Tôn quát lớn "Tiếp tục"

Sah đó lại cầm quyển trục lên tiếp tục giản bài, nhưng thật sự chẳng khác nào đang tra tấn bọn họ.

Lăng Lan Lâm thầm lắc đầu cười "Gia Cát công tử này quả thật rất đặc biệt"

Lăng Hàn Thần nghe Lăng Lan Lâm nói thế thì bỗng dưng lại nói ra hai chữ "Cuồng ngôn"

Lăng Lan Lâm hơi ngạc nhiên, y vốn cho rằng vị tam đệ này của mình sẽ không để tâm đến việc này, bởi vì trước giờ y chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ việc gì, chỉ cần không liên quan đến y, y sẽ không lêm tiếng phê bình hay phản bác gì cả. Hôm nay lại vì Gia Cát công tử mà nói ra hai chữ 'cuồng ngôn' đúng lac khiến Lăng Lan Lâm hơi bất ngờ. Lăng Lan Lâm cười cười "Đúng là có chút cuồng ngôn nhưng lời y nói không phải không phải là không có đạo lý"

Lăng Hàn Thần im lặng không đáp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận