_______________
Sau khi Kỳ Kỳ thôi làm trợ lý, cô dùng tiền tiết kiệm để mở một cửa hàng hoa, thật ra thì việc thay đổi từ một trợ lý bình thường thành một chủ cửa hàng hoa bình thường không khiến cô cảm thấy quá buồn, chỉ là cô không thể tin được chuyện gì đã xảy ra. Như thể có nhiều chuyện xảy ra cùng lúc trong một đêm, thời điểm đó là khi cô nhận được thông báo từ công ty vào đêm hôm đưa Trình Tác đến sảnh riêng để dự tiệc tối. Kể từ ngày hôm sau trở đi---
Cô bị sa thải một cách không thể giải thích được. Phương Thanh, phó chủ tịch của công ty, đã bị ném vào cửa công ty trở thành trò cười sau khi bị cắt hợp đồng. Nghệ sĩ mà cô phụ trách, Trình Tác, đã lặng lẽ chấm dứt hợp đồng với công ty, không có bất kỳ thông tin liên lạc. Cậu như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới. Dịch Hành, người đã từng yêu đương với Trình Tác, đã sớm kết hôn với một omega. Kém chút nữa, ngay cả ngoại hình và sự giàu có của omega cũng không được tiết lộ, cư dân mạng vốn thích Trình Tác trước nay đều rất quan tâm, tân nương nhanh chóng chuyển sang tiểu thịt tươi mới, chỉ có cô trợ lý nhỏ vẫn còn nhớ chàng trai trong sáng trước mắt đột nhiên rơi xuống biển sâu sau khi nổi tiếng đôi chút...
1
Nghĩ đến đây, cô vừa buồn vừa bất lực, chỉ biết thu dọn đồ đạc ra đi để lập nghiệp mới.
Sau đầu mùa đông, càng ngày càng ít người mua hoa, cô ngáp ngắn ngáp dài ngồi trong cửa hàng, hà hơi lấy không khí ấm áp, cô quyết định đợi thêm một tiếng nữa sẽ đóng cửa lại rồi về nhà ngủ.
Một vị khách đẩy cửa bước vào, đó là một cặp vợ chồng trẻ, người cao lớn đang cố định ôm chặt lấy bạn tình của mình, thanh âm trầm thấp rất nhẹ nhàng, trong khi người thấp hơn mặc một chiếc váy rộng rãi, có thể nhìn thấy một chút phình ra ở bụng.
1
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy thanh âm thấp thấp của người kia có điểm quen thuộc, có chút giống Trình Tác trong trí nhớ của cô.
Nhưng làm sao có thể, Trình Tác là một beta, nhưng mùi phát ra từ cặp đôi này rõ ràng là một alpha mạnh mẽ cùng một omega ngọt ngào.
Sau khi chọn hoa, cặp đôi đến thanh toán, Kỳ Kỳ liếc nhìn bó hoa và báo giá, sau đó có người đưa đưa tiền thanh toán cho cô.
Bàn tay vươn ra thon dài đầy hữu lực, có những khớp xương rõ ràng, Kỳ Kỳ là một tên tay khống, cô không khỏi lén lút liếc nhìn chủ nhân của bàn tay, vừa nhìn lên bất động tại chỗ.
"Dịch, Dịch tiên sinh!"
Trái tim cô đột nhiên kịch liệt nhảy lên, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt ngưng trọng không kìm được di chuyển đến người bên cạnh Dịch Hành, ngay sau đó cô hoàn toàn choáng váng.
"Tác ... Tác Tác! Tại sao lại là cậu?!"
Nhìn thấy vẻ bối rối khó hiểu trên khuôn mặt Trình Tác, nụ cười dễ chịu của cô ấy đột nhiên đông cứng lại.
"Tác Tác, cậu, cậu không nhớ tôi sao?"
Trình Tác hơi bối rối trước ánh mắt lo lắng của cô, cậu rụt rè thu mình vào trong lòng Dịch Hành, nhẹ nhàng vùi đầu vào ngực anh.
"Dịch Hành, em hình như không biết cô ấy."
Dịch Hành mặt vô biểu tình nhìn Kỳ Kỳ, lời ngầm cảnh cáo đầy ẩn ý khiến chân cô mềm nhũn. Dịch Hành thu lại ánh mắt, ôm Trình Tác bước ra ngoài, nhẹ nhàng thì thầm.
"Tác Tác không cần sợ, chúng ta về nhà."
Trình Tác nhu nhuận gậ gật đầu, nắm chặt tay áo đầy vẻ ỷ lại.
Kỳ Kỳ sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại, rồi lao ra khỏi cửa hàng hoa.
"Tác Tác!"
Dưới bầu trời tối tăm u ám, lớp tuyết mỏng phủ lên một tầng màu nhạt, giống như những giọt nước mắt pha lê, cô nhìn Dịch Hành và Trình Tác lên xe đậu bên đường, sau đó xe từ từ lái đi, hướng về phía vực thẳm vô biên.
--------------------End-------------------
Trời mắ, truỵn hợp gu qué kích thích zãi 😻...
1
Phải tìm thêm nhìu bộ kiểu này mũi đc aaa(●♡∀♡)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...