Sát thủ kinh hoàng hủy đi thuốc giải,
thuốc dẫn phối dược hiển hiện giang hồ.
* * *
Nắng mai chớm tỉnh, chim hót vui tai.
Thôn Du Lâm đã yên tĩnh hơn mười ngày, cuối cùng hôm nay cũng xuất hiện một màn náo nhiệt.
Nói chính xác hơn, là trong sân nhà huynh đệ Nhan thị có phần náo nhiệt...Hoặc nói là, tại phòng bếp có chút hỗn loạn...
"Bạch huynh, việc nhỏ nhặt như hầm cháo nấu cơm này, hà tất làm phiền Bạch huynh phải đích thân động thủ, vẫn nên chờ Nhan huynh quay về..."
Trong phòng bếp, Nhất Chi Mai co rút da mặt trừng mắt nhìn vào Bạch Ngọc Đường đang ra vẻ thành thạo cầm nồi nhặt sạn, tận tình khuyên nhủ.
"Nhan huynh và Tiểu Dật đi đưa cháo cho thôn dân rồi, không có thời gian lo đồ ăn sáng cho chúng ta, còn phải tuần tra cả đêm, nếu không ăn cái gì Ngũ gia ta sẽ đói tới dẹp lép." Bạch Ngọc Đường mang nồi đặt lên bệ bếp, vén tay áo, tự tin tràn đầy nói: "Nghĩ Bạch Ngũ gia ta đã ăn hết các món ngon đại giang Nam Bắc, chẳng qua chỉ là nấu vài món ăn sáng, có khó khăn gì?"
"Bạch..." Nhất Chi Mai đang muốn mở miệng, đã thấy Bạch Ngọc Đường dứt khoát múc một muôi dầu, ào một cái trút ngược vào trong chảo thiết vừa mới ngâm qua nước.
"Xèo xèo —– ầm!"
Giọt nước sôi bỏng rát bắn ra tung tóe, lửa lớn rừng rực bừng lên khắp mép chảo xào.
"Á á!" Bạch Ngọc Đường hét thảm một tiếng, vươn một tay bắt lấy cái chảo quăng ra ngoài.
Không thể không nói, Bạch Ngọc Đường quả nhiên không hổ là hiệp khách thành danh đã lâu trên giang hồ, một cái quăng này, trong chớp mắt đã mang chảo xào biến thành ám khí hạng nhất.
Cái chảo vèo một cái bay lên xà nhà, xuyên qua nóc, ngọn lửa quanh chảo thuận gió thổi bùng lên, làm cháy bén toàn bộ cỏ tranh gỗ tạp trên nóc phòng bếp thô sơ nhà họ Nhan, chỉ một thoáng, ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đặc mù mịt, ù ù ào ào cháy sạch sẽ, quả là náo nhiệt.
Hai bóng người một đen một trắng chạy ù thoát ra khỏi màn khói lửa đặc quánh.
"Bỏng chết Ngũ gia!" Bạch Ngọc Đường giậm chân, thổi cánh tay.
"Khụ khụ, hù chết tại hạ..." Nhất Chi Mai ôm mấy cọng tóc trắng bị đốt trụi trên đầu, vẻ mặt chưa hết kinh hồn.
"Xảy ra chuyện gì?" Triển Chiêu phóng ra từ sau viện, vừa thấy phòng bếp bị khói cuộn dầy đặc bao phủ, nhất thời trợn mắt kinh hoàng.
"Chẳng lẽ có kẻ đánh lén, tính đốt trụi phòng bếp, cắt đứt nguồn lương thực của chúng ta?" Kim Kiền theo sát sau Triển Chiêu chạy tới nơi, đội theo hai cái mắt gấu mèo màu đen kịt, quá sợ hãi kêu lên.
"Đây, đây là?" Nhan Tra Tán xách theo giỏ đồ ăn chạy gấp tới, vừa thấy tình hình phòng bếp lúc này, loáng cái cả kinh chết trân tại chỗ.
"Là tên nào không có lương tâm dám thiêu trụi phòng bếp của ta!" Tiểu Dật phía sau Nhan Tra Tán vừa sợ vừa tức, chửi ầm lên!
"Khụ khụ..." Đôi tròng mắt của Nhất Chi Mai liếc hướng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi, chớp chớp mắt, cười gượng nói: "Xem ra mấy chuyện nấu nướng này quả nhiên chỉ có người phi thường mới có thể đảm nhiệm.."
Mọi người nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
"Còn không mau cứu hỏa?" Triển Chiêu nhíu mày trừng mắt lườm Bạch Ngọc Đường một cái.
Bấy giờ mọi người mới có phản ứng, khẩn trương phát huy công phu bản thân, người xách thùng nước thì xách thùng nước, kẻ bưng chậu rửa mặt thì bưng chậu rửa mặt, trong lúc nhất thời, phía trên sân lớn của Nhan gia bay loạn vèo vèo các cao thủ khinh công tuyệt đỉnh, tạt nước dập lửa, không tới một khắc, thế lửa trong phòng bếp liền bị đẩy lùi.
Lại nhìn vào phòng bếp của Nhan gia lúc này, cỏ tranh trên nóc nhà bị thiêu cháy hơn phân nửa, chừa lại non phân nửa đọng nước đang tí tách nhỏ giọt, trong phòng bếp thì cháy đen toàn bộ, vô cùng thê thảm.
Mọi người nhìn vào một đống hỗn độn trước mắt, im lặng một lát, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường hì hì cười gượng vài tiếng, quay đầu không nói gì.
"Hả, Hoàng mỗ bất quá chỉ chợp mắt một lát, tại sao phòng bếp liền biến thành bộ dạng như vậy?" Hoàng Kiền vác theo cái mắt ngái ngủ thong dong đến muộn, cẩu thả đánh giá khắp trong ngoài phòng bếp một lượt, kinh hoảng nói.
"Ầy, Độc lão, xem ra đồ ăn sáng hôm nay bặt tăm rồi!"
Một giọng nói nhàn nhã bay đến, chỉ thấy Y tiên chắp tay sau lưng, lắc lư lững thững đi về phía này.
Độc thánh chậm rãi đến sau cùng âm u liếc Bạch Ngọc Đường một cái, cái liếc mắt này, giữa âm u trộn lẫn hung ác, Bạch Ngọc Đường lăn lộn giang hồ nhiều năm như thế, lúc này cũng không tránh khỏi run lên trong lòng, toàn thân ứa đầy mồ hôi lạnh, hấp tấp nói: "Bạch mỗ không phải cố ý, xin thứ lỗi, thứ lỗi!"
"Không sao, không sao." Nhan Tra Tán cầm giỏ thức ăn đưa cho Tiểu Dật, vội vàng bước lên nói: "Chư vị chờ một lát, để Nhan mỗ dọn dẹp sơ qua..."
Mới nói được đến đó, thân hình Nhan Tra Tán đột nhiên cứng đờ, tay chân tứ chi thốt nhiên mở rộng, bất thình lình thoát khỏi mặt đất, lao nhanh như điện chớp, trong nháy mắt, đã ở trên nóc sương phòng phía tây, bên cạnh phòng bếp.
Trên nóc sương phòng phía tây, không biết từ lúc nào đã có thêm một người, đứng hắt sáng, toàn thân hắc y, vóc dáng thiếu niên, mặt bị che phủ bởi chiếc mặt nạ sắt, trôi nổi ánh sáng, hai băng vải tối màu buộc giữ mặt nạ múa lượn theo gió, mười ngón tay mở rộng, giữa kẽ hở mơ hồ lóe lên kim khí sáng bóng.
Dưới nắng sớm, mọi người có thể trông thấy rõ ràng, ánh sáng bóng kia rõ ràng là phản xạ từ vài sợi thép mảnh như tơ, lúc này, đoạn dây thép phân thành năm sợi, chia nhau ghìm chặt lấy tứ chi và cổ của Nhan Tra Tán.
Trên mặt Nhan Tra Tán ửng lên màu đỏ tím, tay chân cổ đều bị dây thép ghì đến rỉ máu.
Sắc mặt mọi người tức thì đại biến.
"Ngươi, ngươi là người phương nào?" Hoàng Kiền kinh hô.
"Thả ca ca ta ra!" Tiểu Dật quát to một tiếng, sắp sửa chạy nhào về phía trước, lại bị Nhất Chi Mai vung tay lôi trở về.
Lại nhìn qua sắc mặt tối đen của nhóm người Triển Chiêu, Y tiên, tất cả đều đang nhìn chằm chằm người trên nóc phòng, vẻ mặt nặng nề.
Thiếu niên mặt sắt dùng đôi con ngươi đen lạnh lùng tịch mịch đảo qua mọi người bên dưới phòng, mở miệng điểm qua từng người: "Y tiên, Độc thánh, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai..." Ánh mắt dừng lại trên người Kim Kiền: "Kim Kiền!"
Giọng nói khô cứng nhạt nhẽo mỗi khi điểm qua một cái tên, sắc mặt mọi người người lại trầm xuống một phần, đến khi nói đến tên Kim Kiền, Kim Kiền lại giật mình ớn lạnh một cái.
"Đều ở đây, đúng lúc." Thiếu niên mặt sắt hơi nhấc một bàn tay lên, một đoạn dây thép ở giữa đốt tay thuận thế ghì chặt lấy cổ Nhan Tra Tán, Nhan Tra Tán kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trắng dã, khóe miệng trào ra tơ máu đỏ tươi.
"Dừng tay!" Triển Chiêu hét lớn một tiếng, một tiếng hét này, ẩn chứa nội lực, đâm thẳng vào tâm mạch, rúng động tới mức làm mọi người nhảy dựng trong lòng, còn đám người Kim Kiền, Tiểu Dật không chút nội lực, tức thì bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Thiếu niên mặt sắt bỗng nhiên dừng cánh tay giữa không trung, khẽ nghiêng cổ, nghiến răng gạt ra mấy chữ: "Triển Chiêu, chết! Toàn bộ, chết!"
Lời còn chưa dứt, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng tiêu rỗng tuếch, bén nhọn chói tai, chỉ một chốc, trên nóc nhà thình lình tỏa ra hơn mười tên hắc y, vải đen phủ mặt, cầm trong tay đao thép phi thân xuống, vây quanh mọi người lớp lớp như thể ma quỷ.
Đôi mắt ló ra trên khuôn mặt bị vải đen che phủ, đỏ thẫm như nhuộm máu, sâu hút bên trong con ngươi chỉ là một mảnh trống rỗng tĩnh mịch.
"Má ơi!" Kim Kiền kinh hô một tiếng, xương cốt cả người co rụt lại, lẻn đến phía sau Triển Chiêu.
"Rốt cuộc các ngươi là người phương nào? Vì sao năm lần bảy lượt đến tìm chúng ta gây phiền toái?" Y tiên trầm giọng quát.
Thiếu niên mặt sắt đáp lại Y tiên bằng một từ không chút sức sống: "Giết!"
Một từ cứng nhắc như cọ xát vào phiến đá, lập tức kéo theo một trận gió tanh mưa máu.
Hơn mười tên sát thủ hắc y, cầm chắc hơn mười thanh trường đao rét lạnh, ánh đao dầy đặc như điện, thổi quét đến một màu chết chóc.
Mọi người không dám khinh suất, vội vực dậy mười phần tinh thần nghênh chiến.
Tức khắc, Cự Khuyết Họa Ảnh keng một tiếng ra khỏi vỏ, như song long xuất hải, roi dài xoáy cuộn, tiếng động xiết mạnh như cuồng phong gào thét, quả là một trận cao thủ giang hồ liên thủ hiếm thấy, nhưng cho dù là ba vị đương kim cao thủ võ lâm bậc nhất Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai cùng hợp lực đánh trả, cũng khó chiếm lấy nửa phần lợi thế.
Y tiên, Độc thánh bảo vệ Tiểu Dật ở giữa, thân hình lúc ẩn lúc hiện như thể tiên nhân, mơ hồ bất định, cấp bách lui ra khỏi trận đánh, một trận ánh đao bóng kiếm dầy đặc mãnh liệt, tuy là khó làm hại đến tính mạng hai người, nhưng cứ xem qua sắc mặt dần dần phát trắng của hai người, rõ ràng cũng chẳng hề thoải mái.
Hoàng Kiền nắm trong tay trường đao, bước chân hỗn độn, đầu đẫm mồ hôi, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Còn có một người, thắt lưng cong vòng, trong loạt trận dầy đặc ôm đầu chạy như chuột, nhưng hết lần này tới lần khác ở trong ranh giới chỉ mành treo chuông, vẫn hiểm hiểm né qua sát chiêu, toàn mạng trở ra, cuối cùng dưới sự hữu tình yểm trợ của ba người Triển, Bạch, Mai, tìm ra kẽ hở chuồn khỏi cuộc chiến, trốn ở sau bức vách của phòng bếp hỗn độn, thở hồng hộc, miệng lẩm bẩm: "Đòi mạng, đòi mạng..." Linh ta tinh tinh, không phải ai khác, quả đúng là Kim Kiền.
Thiếu niên mặt sắt đảo mắt lạnh qua trận chiến, thoáng nhìn tới Kim Kiền đang rúc ở trong góc, trong con ngươi chợt chớp lên ánh sáng lạnh buốt, môi phun ra ba chữ: "Giết Kim Kiền!"
Lập tức có tới năm tên sát thủ rút lui khỏi cuộc chiến, phóng thẳng về hướng Kim Kiền.
"Ôi chao?" Kim Kiền hoảng hồn hét lên một tiếng, ánh đao trước mắt rậm rạp tựa như thiên la địa võng, sát khí phóng tới đập vào mặt, cắt đến mức da mặt phát đau, nhất thời đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng bò trên mặt đất.
"Keng!" Nửa thanh trường đao cắm xuyên mặt đất trước mắt Kim Kiền, một đợt kình phong gào rít quét tới, Kim Kiền chợt cảm thấy bên hông thắt lại, chính mình bị ai đó một phen chộp lấy, ôm vào bên người.
"Kim giáo úy, đạn dược của ngươi đâu? Vì sao không dùng?" Triển Chiêu vừa quần nhau với bọn sát thủ, vừa gấp giọng hỏi.
Xa xa Bạch Ngọc Đường cũng kêu lên: "Tiểu Kim Tử, mau mau ném ra đạn dược lần trước định trụ bọn sát thủ này đi!"
Kim Kiền liếc qua gương mặt ướt mồ hôi của Triển Chiêu, rồi lại nhìn tới những người khác đang đánh nhau vật vã, cuối cùng dời ánh mắt về phía Y tiên, Độc thánh, thầm nghĩ trong lòng:
Nhị vị sư phụ đại nhân ơi, tuy hai ngài kêu ta phải bảo mật thân phận, nhưng hôm nay người ta cũng đuổi giết tới tận cửa rồi, bảo vệ bí mật còn dùng được cái rắm, bây giờ giữ lại cái mạng ta mới là quan trọng nhất!
Y tiên bắt được ánh mắt của Kim Kiền, chỉ khẽ lắc đầu, Độc thánh một mực yên lặng sắc mặt càng tối xuống, vẫy ống tay áo, tung ra một cuộn sương khói xanh thẫm, phun thẳng đến gã sát thủ bên cạnh, gã sát thủ kia bị đám khói xanh bắn vào lảo đảo một cái, động tác sững lại một chút, nhưng chỉ trong giây lát lại giơ đao bổ tới. Nhưng mọi người có thể trông thấy rõ ràng, cuộn khói xanh mà Độc thánh bắn tới làm trên ngực của tên sát thủ loét ra một mảnh cháy đen rõ rệt, có thể mơ hồ ngửi được một cỗ mùi hôi thối.
Độc thánh nhíu đôi chân mày, toàn thân phất tung ống tay áo, lại phun ra một cuộn khói đen như mực, nhắm thẳng vào mặt tên sát thủ.
Sắc mặt tên sát thủ kia xoạch một chút biến thành tím đen, mắt mũi, miệng tai đều phọt ra máu đen, nhưng hai mắt vẫn mang một màu đỏ thẫm, động tác không hề trì hoãn nửa phần, trái lại sát khí càng thêm ác liệt.
"Độc lão, đừng lãng phí độc phấn, bọn sát thủ này đã chết, bây giờ chúng chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn, hành vi đều chịu sự khống chế của kẻ khác." Y tiên hô.
"Đây, đây rốt cuộc là cái loại quái vật gì chứ!" Hoàng Kiền quơ đao thép loạn xạ không chút quy tắc, vẻ mặt hoảng sợ hô.
"Ai mà biết được bọn này là từ cái xó nào ra chứ!" Bạch Ngọc Đường rống lên một câu, Họa Ảnh chợt lóe lên tia sắc lạnh, gọt bỏ một cánh tay của tên sát thủ đối diện.
"Phiền toái! Phiền toái! Tại hạ chỉ biết, gặp phải các vị là phiền toái lớn nhất đời tại hạ!" Nhất Chi Mai một mặt dùng Nhuyễn Tiên vặn gãy cổ tên sát thủ, một mặt trưng ra vẻ mặt đau khổ oán giận nói.
Tuy rằng hai người đã hạ không ít sát thủ, nhưng bọn sát thủ hắc y bổ nhào lên vẫn không bớt đi một tên.
Trong khi đó Triển Chiêu phải bảo vệ Kim Kiền võ công không ra gì, lại dồn dập sinh ra tình huống nguy hiểm, tiếp hơn mười chiêu đã mồ hôi thấm ngực.
Tuy rằng Kim Kiền được Triển Chiêu bảo vệ chặt chẽ, nhưng vẫn kinh hãi mất mật, dưới chân gần như hư thoát.
Đột nhiên, một luồng khí dữ dội phóng đến táp vào mặt, một tên sát thủ đột phá qua vòng phòng thủ của Triển Chiêu, một đao bổ xuống mặt Kim Kiền. Nói thì chậm diễn biến thì nhanh, chỉ thấy Triển Chiêu vòng lại một tay, cả người xoay tròn, mang Kim Kiền bảo vệ trong lòng, Cự Khuyết trong tay như tia chớp, đâm xuyên qua mắt trái tên sát thủ.
Một tia máu loãng phụt ra từ giữa hốc mắt tên sát thủ.
Tên sát thủ kia cách Kim Kiền không đến nửa bước chân, lỗ trũng ở mắt phụt ra máu loãng, tiếp tục chém giết.
"Xác chết sống lại á á á!! Kim Kiền co rút mí mắt gào lên một tiếng, dặn dò loạn thất bát tao gì đó đếu vứt hết ra sau đầu, lập tức rút từ bên hông ra một túi dược to đập ra ngoài.
"Ầm ầm ầm...Đùng đùng uỳnh uỳnh..."
Một đống sương khói đủ mọi màu sắc tán ra phía sau, ngoại trừ Y tiên Độc thánh vẫn như thường ra, tất cả mọi người còn lại đều bịt chặt lấy mũi, chảy nước mắt, hắt hơi ho khan không ngừng, Hoàng Kiền, Tiểu Dật lại sụt sùi nôn ọe tung tóe.
Lại nhìn đám sát thủ hắc y kia, đều đứng thẳng bất động tại chỗ như cọc gỗ, ánh máu đỏ thẫm trong mắt dần dần tản đi, hiện ra con ngươi màu đen trống rỗng tịch mịch.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra.
"Quả nhiên vẫn là Tiểu Kim Tử lợi hại!" Bạch Ngọc Đường bưng cái mũi lẩm bẩm.
"Kim huynh cao nhân, cao nhân!" Nhất Chi Mai lau nước mắt nói.
Y tiên, Độc thánh sắc mặt lại có phần khó coi, nhìn Kim Kiền thở dài một hơi.
Triển Chiêu nhẹ thở ra, ho hai tiếng muốn nói chuyện, đột nhiên thần sắc đại biến, hét lớn một tiếng, "Không tốt!", thân hình tựa như tên rời cung, chạy như bay về phía sau sân.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, quan sát mọi nơi một chút, bất chợt đều cực kỳ hoảng sợ.
Thiếu niên mặt sắt kèm chặt hai bên Nhan Tra Tán trên nóc nhà, không biết từ khi nào đã mất dạng.
"Không tốt! Thuốc giải!!" Y tiên quát to một tiếng, phi thân đi khỏi, mọi người cũng gấp rút theo sau nhắm phía hậu viện.
Vào tới hậu viện, mọi người đều sửng sốt đến chết đứng.
Nồi đá lớn dùng để chế thuốc giải đã bể tan thành từng mảnh nhỏ, nước thuốc chảy lan đầy đất.
Ở giữa những mảnh vỡ ngổn ngang còn có một người đang nằm, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, cổ tím bầm rướm máu, tứ chi dang rộng, cả người bị mảnh vở cắt đầy rẫy đến không chịu nổi, máu loãng ướt sũng chảy thành dòng, đúng là Nhan Tra Tán.
Triển Chiêu dẫn đầu đến nơi nhìn thấy cảnh này, thân hình bất ngờ sững lại, người được xưng là thân pháp khinh công có một không hai trong thiên hạ, lại bị một mảnh vỡ nhỏ vướng chân làm cho lảo đảo, bị mấy người đến sau vượt qua.
"Ca ca!!" Tiểu Dật gào lên thê thảm, xông đến.
Y tiên tức khắc tiến lên, thi châm phong bế vài đại huyệt cầm máu cho Nhan Tra Tán, hô: "Dỡ ván cửa xuống mang đến đây, nâng hắn vào trong nhà! Còn không lại đây hỗ trợ?"
Không ai lên tiếng trả lời.
Đến ngay cả Tiểu Dật vốn đang quỳ gối bên cạnh Nhan Tra Tán cũng im bặt, chỉ trừng mắt nhìn thẳng ra phía sau Y tiên.
Y tiên chậm rãi xoay đầu, nhất thời hoảng hốt.
Phía sau mọi người, một loạt sát thủ hắc y yên lặng không tiếng động đứng quay vào trong sân, toàn thân vấy đầy máu bẩn, con ngươi đỏ thẫm sắc máu. Đứng phía trước bọn chúng, là thiếu niên mặt sắt đang cầm trong tay dây thép ánh lạnh rét căm, đang sít sao quấn chặt lấy hai tay hai chân của một người.
Người bị bắt toàn thân xụi lơ, dĩ nhiên đã ngất, lúc này chỉ có thể cử động dựa vào lực của dây thép, cứ như búp bê vải hỏng, tay chân bị điều khiển làm thành một tư thế quỷ dị đứng ở bên cạnh thiếu niên —- chẳng ai khác chính là Kim Kiền!
Bốn bề tịch mịch.
Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai, Hoàng Kiền đứng bất động trong sân, không dám làm bừa nửa phần.
Chỉ có Triển Chiêu chậm chạp lê một bước về phía trước, ghìm giọng nói: "Thả hắn ra!"
Giọng nói tựa như băng đọng, rét buốt thấu xương.
Mọi người thấy rõ, hai tay bên người Triển Chiêu siết chặt lại, khớp xương xanh trắng, run nhè nhẹ.
Thiếu niên mặt sắt kia lẳng lặng nhìn Triển Chiêu một lát, chậm rãi mở miệng nói: "Thuốc giải, hủy, người này, mang đi!"
"Thả hắn ra!" Triển Chiêu thình lình hét lớn một tiếng, giọng nói lộ ra chút khàn khàn.
Từ giữa nắm đấm siết chặt không ngừng run rẩy, nhỏ xuống một giọt máu tươi.
Thiếu niên mặt sắt liếc Triển Chiêu một cái, đôi môi khẽ nhúc nhích: "Đi!"
Hơn mười tên sát thủ hắc y tức thì giống như loài dơi đen nhẽm phóng người lên, chạy như bay đi khỏi.
Thiếu niên mặt sắt đột ngột rời khỏi mặt đất, dây thép trong tay "Kít" một tiếng, thuận thế tóm theo thân thể xiêu vẹo của Kim Kiền, mắt thấy sắp sửa phi thân rời đi, đột nhiên, thân hình thiếu niên kia lệch đi, bất ngờ rơi xuống khỏi không trung, rầm một tiếng ngã vật xuống đất, làm liên lụy Kim Kiền cũng rớt xuống theo.
"Tiểu Kim Tử!"
"Kim huynh!"
Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai đồng thời chạy vội về phía trước, như gió táp quét đất.
Nhưng có một thân ảnh còn nhanh hơn hai người nửa phần, như thể một tia chớp màu lam, lao tới ngay tức khắc, vững vàng đỡ lấy Kim Kiền vừa rơi xuống ôm vào trong lòng.
"Kim Kiền!" Hai mắt Triển Chiêu đỏ gay, gấp giọng hô.
"Tiểu Kim Tử!"
"Kim huynh!"
Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai cũng vọt tới bên cạnh Triển Chiêu, đồng thời kêu lên.
Nhưng Kim Kiền cứ như người đã chết, sắc mặt trắng bệch, mắt nhỏ nhắm chặt, không hề đáp lại nửa lời.
Hai tay ôm lấy Kim Kiền thốt nhiên buộc chặt, trên con ngươi đen láy phủ ngập một tầng sương máu.
"Không cần khẩn trương, Kim Kiền chỉ bị điểm huyệt ngất thôi!" Y tiên chạy tới nhìn thoáng qua Kim Kiền nói.
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu dần dần nới lỏng hai tay, đôi tròng mắt cũng từ từ khôi phục trong trẻo.
Y tiên lại nhìn lướt qua đoạn dây thép đang quấn lấy người Kim Kiền, nhất thời sắc mặt tối xuống, quay đầu quát: "Tiểu tử chết, còn không mau thu lại dây thép của ngươi!"
Lại nhìn qua thiếu niên mặt sắt kia, nằm rạp trên mặt đất như thể con giun không xương cốt, mặt sắt dính đầy bùn đất, khi nghe thấy lời của Y tiên, đôi môi tím tái run run, lại khó phát ra nửa lời.
"Độc lão, cho hắn chút thuốc giải, nếu không hắn làm sao buông Kim Kiền ra?"
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Độc thánh từ ngoài sân đi vào, tới bên cạnh thiếu niên mặt sắt, phất tay áo một cái: "Còn muốn cướp người từ tay ta, chán sống!"
Toàn thân thiếu niên mặt sắt run lên, ngón tay run rẩy một trận, vù vù vài tiếng, ánh bạc hiện lên, dây thép trói chặt Kim Kiền lập tức thu về, trên cổ tay cổ chân Kim Kiền để lại bốn vết thương toác thịt chảy máu.
"Nói, ngươi là ai? Tại sao ba lần bốn lượt tìm đến chúng ta gây phiền toái? Tại sao phải phá hủy thuốc giải, bắt đi Kim Kiền?" Độc thánh giẫm một cước lên lưng thiếu niên mặt sắt, âm u nói.
Thiếu niên mặt sắt nhất thời nôn ra một miệng máu đen.
"Độc lão, ngươi chớ giẫm chết hắn!" Y tiên bước lên nói.
Độc thánh hừ lạnh một tiếng, mới không tình không nguyện thả chân xuống.
Không ngờ, đúng vào lúc này, thiếu niên mặt sắt kia đột nhiên bật người dậy, nâng tay ném ra một viên đạn, đùng một tiếng bùng nổ một trận khói đen.
Y tiên, Độc thánh hét lớn một tiếng, cùng nhau nhào vào đám khói đen bắt người, không ngờ lại vồ phải không khí, đến lúc khói đen tán đi, thiếu niên kia đã sớm không còn vết tích, chỉ để lại trên mặt đất một vũng máu đỏ đen.
"Lại có người sau khi trúng phải độc của Độc lão còn có thể cử động sao?" Y tiên kinh ngạc nói.
"Hừ, cho dù hắn chạy thoát, cũng không sống được mấy ngày!" Độc thánh cười lạnh đáp.
"Cho dù có nghiền xương hắn thành tro thì có ích gì, bây giờ, thuốc giải đã..." Y tiên nói nửa câu, dừng một chút, thở dài một tiếng, nhíu mày im lặng.
Sắc mặt Độc thánh cũng tối sầm lại.
Mọi người nghe vậy trong lòng chùng xuống.
Thuốc giải lúc này đã bị hủy, nhưng nếu điều chế lại lần nữa, thời gian dĩ nhiên không đủ.
Nhan Tra Tán trọng thương, hấp hối, Kim Kiền suýt nữa bị bắt mất, hôn mê bất tỉnh, giờ khắc này thật sự là —–
"Đây đúng là phiền toái quá lớn!" Nhất Chi Mai lẩm bẩm nói ra tiếng lòng của mọi người.
*
Giữa một mảnh tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, Kim Kiền chỉ cảm thấy bản thân như thể đang giẫm trên vải bông, bước chân hư ảo, đầu nặng chân nhẹ. Bốn phía im hơi lặng tiếng, tĩnh mịch đáng sợ, đột nhiên, một chiếc mặt nạ bằng sắt trồi ra rõ rệt, kim khí sáng bóng trôi nổi lạnh lẽo, phía sau mặt nạ, một đôi mắt đỏ thẫm trống rỗng trừng trừng nhìn mình.
"Mẹ ơi!" Kim Kiền kêu thảm một tiếng, đùng một cái bật dậy khỏi giường.
"Đừng lộn xộn!" Một đôi tay bé nhỏ ấn Kim Kiền nằm lại giường.
Kim Kiền ngơ ngác nằm một lát, mới chầm chậm quay đầu nhìn sang người bên cạnh, không khỏi kinh ngạc: "Tiểu Dật?"
Hai mắt Tiểu Dật loan kín tơ máu, thấy Kim Kiền vừa muốn đứng dậy, sắc mặt trầm xuống: "Đừng lộn xộn!"
Kim Kiền sửng sốt, dần dần lấy lại ý thức, phát hiện cổ tay cổ chân âm ỉ đau đớn, cúi đầu nhìn vào, cả cổ tay cổ chân đều đang quấn một lớp băng vải, ẩn thấm sắc máu, lại nhìn quanh bốn phía, cách bài trí trong phòng có chút quen mắt, đúng là sương phòng của Nhan gia, có điều, trong ngoài sương phòng này không thấy một bóng thôn dân trúng độc hôn mê nào, lại nhìn xuống thân, bản thân đang nằm trên ván cửa, mà cách mình không đến hai thước có bày một ván cửa khác, phía trên còn có một người đang nằm, mặt vàng như giấy, toàn thân giống như xác ướp quấn kín băng vải, nhìn thấy rợn người.
"Nhan Tra Tán?!" Kim Kiền cả kinh nói: "Sao lại biến thàn bộ dạng như thế?"
Hai mắt Tiểu Dật đỏ lên, nói: "Nếu không có Y tiên tiền bối, ca ca sợ đã sớm...Tên sát thủ đó quả thực đáng hận, vừa đả thương người vừa bắt người..."
"Bắt người?" Kim Kiền sửng sốt.
Tiểu Dật liếc Kim Kiền một cái: "Chính là ngươi! Ngươi bị tên sát thủ mặt sắt tóm, suýt nữa bị bắt mất, may là được Độc thánh tiền bối cứu...Ê, đã nói ngươi đừng lộn xộn!"
Tiểu Dật sa sầm mặt, một phen đè lại Kim Kiền đang muốn ngọ ngoậy đứng dậy: "Ngươi bị dây thép của tên sát thủ đó làm bị thương tay chân, vừa mới thoa thuốc xong, đừng để vết thương nứt miệng!"
Kim Kiền ngã lên ván giường, trước mắt biến thành màu đen từng chập, trong đầu lại lướt qua con ngươi đỏ thẫm, cái mặt sắt trong mơ, tim gan thình thịch đập mạnh, một lúc lâu sau, mới ổn định lại nhịp tim đập quá tốc, hỏi: "Tại sao không thấy những người khác?"
Tiểu Dật hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như thể hoàng liên vừa vớt được lại trôi theo dòng nước: "Thuốc giải bị tên sát thủ mặt sắt kia phá hủy, hiện tại mọi người đang ở trong phòng chính bàn đối sách..."
"Cái gì?!" Kim Kiền soạt một tiếng bật dậy, kinh hô: "Thuốc giải bị..."
Vừa nói nửa câu, liền thấy trước mắt đen kịt, suýt nữa ngã quỵ.
Tiểu Dật nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Kim Kiền, không ngờ lại bị Kim Kiền tiện tay túm lấy áo: "Thuốc giải bị hủy thật sao?"
Tiểu Dật bị dọa sợ, ngốc ngốc gật gật đầu.
"Oh My God!" Kim Kiền nhích người một cái nhổm dậy khỏi ván giường, lập tức xộc ra ngoài như một trận gió.
"Hả? Y tiên tiền bối bảo ngươi tĩnh dưỡng!" Tiển Dật dậm chân một phát, đuổi theo.
Kim Kiền vốn bị thương trong người, lúc này lại chạy như điên một mạch, hơi thở khó tránh khỏi hỗn độn, đến khi vọt tới phòng chính, hơi trước đã không tiếp nối hơi sau.
Mọi người trong phòng nhìn thấy Kim Kiền, đều đồng loạt thất kinh.
"Kim Kiền?" Y tiên cả kinh nói: "Ngươi không ở trong sương phòng nghỉ ngơi, đến chỗ này làm gì?"
"Trở về!" Độc thánh quát.
"Tiểu Dật, sao ngươi lại để cho Tiểu Kim Tử xuống giường?" Bạch Ngọc Đường chợt lách người nhẹ nhàng tới gần, đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới một lượt, nhìn hướng Tiểu Dật đang vội vội vàng vàng đuổi theo sau Kim Kiền hỏi.
Tiểu Dật chỉ lo thở, không nói thành lời nữa chữ.
Kim Kiền đối với lời của mấy người này đều ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức đi tới phía trước lam ảnh trong phòng, thở hồng hộc hỏi: "Thuốc, thuốc giải thực bị, bị hủy..."
"Việc này Kim giáo úy không cần lao tâm, Triển mỗ và nhị vị tiền bối đã bàn bạc ổn thỏa." Triển Chiêu chậm rãi đứng dậy, điềm tĩnh trả lời: "Kim giáo úy có thương tích trong người, vẫn nên quay về tĩnh tâm tịnh dưỡng thì hơn."
Không ngờ, lời vừa nói ra, lại đổi lấy một tiếng kêu thảm thiết của Kim Kiền: "Trời cao ơi! Đất rộng ơi! Lần này chết chắc rồi á á á!!"
Ôi chao?!
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy Kim Kiền bỗng chốc quỳ gục xuống, hai tay đập đất, một phen nước mũi một phen nước mắt nói: "Triển đại nhân nói không có việc gì, vậy nhất định là có chuyện, Triển đại nhân nói có cách, vậy nhất định là không có cách, Triển đại nhân nói không cần lao tâm, vậy nhất định là không còn hy vọng! Chắc chắn là thuốc giải bị hủy, cứu người vô vọng, ngay cả Thái Hậu trong cung cũng không cứu được! Triển đại nhân vì không muốn liên lụy Bao đại nhân chắc chắn là sẽ một mình gánh tội, nhưng Triển đại nhân chính là bảo vật trấn phủ của Khai Phong phủ, có thể nào lại dễ dàng hi sinh vì nước, cho dù muốn hi sinh vì nhiệm vụ, nhất định là sắp chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, cái đệm lưng này, tự nhiên chính là ta! Á á, nghĩ ta một đời là thanh niên tốt, lại có thể tuổi trẻ đã sớm từ trần, ngươi đó tên tiểu tử mặt sắt đáng chém ngàn đao, ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ngươi..."
Kim Kiền lúc mới bắt đầu vẫn là nhỏ giọng nói thầm, nhưng càng nói giọng càng lớn, càng nói càng dũng mãnh, đến cuối cùng đúng là miệng đầy lời chửi bậy chợ búa, còn càng mắng càng trôi chảy, rất có khí thế mắng ba ngày ba đêm, mọi người nghe được thần thái đều khác nhau.
Y tiên đỡ trán lắc đầu, Độc thánh sắc mặt xám ngắt, Hoàng Kiền trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Dật co giật da mặt.
Bạch Ngọc Đường nghe được câu "Triển đại nhân chính là bảo vật trấn phủ của Khai Phong phủ" vui vẻ phì cười ra tiếng, Nhất Chi Mai chắc lưỡi, thẳng thắn hô: "Đại khai nhĩ giới."
Triển Chiêu hé ra khuôn mặt tuấn tú chợt trắng, chợt đen, rốt cuộc không nghe nổi nửa, quát: "Kim giáo úy!"
Kim Kiền ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nộ khí xộc lên tận đầu, nhưng khi nhìn đến ánh lệ trong đôi mắt nhỏ, không biết vì sao một đầu tức giận không phát ra được dù một chút, còn không không tự chủ được mà hạ giọng xuống vài phần: "Triển mỗ há lại là người ăn nói bừa bãi như vậy sao?"
"Ăn nói bừa bãi? Còn hơn như vậy!" Kim Kiền chùi nước mắt, lật ngón tay tính toán: "Triển đại nhân mỗi lần bị thương đều gạt Công Tôn tiên sinh, nếu chẳng may giấu không được thì nói là bị thương ngoài da, nhưng tới tám phần tám đều là trọng thương, vì hành động này, Công Tôn tiên sinh cũng cắt giảm không ít tiền thưởng của ta; còn có lần Hoàng thị lang mở tiệc mời Triển đại nhân quá phủ, ngày đó rõ ràng Triển đại nhân không cần phải vào cung trực ban, nhưng vừa nghe nói tiệc tối ở nhà Hoàng thị lang có ba vị thiên kim muốn đi cùng, lập tức nói dối là ngày ấy phải tới cấm cung hộ vệ; còn có lần trước trước nữa, thiên kim của Vương viên ngoại ở phố bên cạnh tặng một bức thư tình..."
"Kim giáo úy!" Triển Chiêu hét lớn một tiếng, vừa tức vừa giận, giận đến bốc khói, lại nhìn qua mọi người, ánh mắt nhìn mình đều lộ ra vẻ quái dị, nhất thời da mặt nóng rần lên, một lúc lâu sau, mới cắn răng thoát ra một câu: "Y tiên, Độc thánh xác thực đã nghĩ ra được biện pháp giải độc, nếu Kim giáo úy không tin, có thể hỏi nhị vị tiền bối."
"Thật sao?" Hai mắt Kim Kiền sáng ngời, bò từ dưới đất lên.
"Là thật!" Y tiên gật gật đầu.
"Biện pháp ra sao?"
"Dùng máu của đồ nhi chúng ta làm thuốc dẫn chế dược, chỉ cần một ngày, thuốc giải lập tức hoàn thành, lúc uống thuốc, để người có nội công thâm hậu thi công thúc giục lực thuốc cho người trúng độc, nhất định giải được độc." Y tiên chậm rãi nói.
Kim Kiền nghe thấy nhất thời trước mắt đen kịt, suýt nữa té cắm đầu xuống đất.
Chợt nghe Bạch Ngọc Đường hỏi: "Bạch Ngọc Đường có một chuyện không rõ, hôm trước lúc luyện thuốc nhị vị tiền bối từng nói, cho dù dùng máu nếm trăm dược, thử trăm độc của nhị vị tiền bối vẫn phải cần bốn ngày đêm, vì sao dùng máu của đồ nhi nhị vị tiền bối lại chỉ cần một ngày?"
"Hai chúng ta một người máu chứa trăm dược, một người máu giấu trăm độc, tách ra luyện thuốc, trước tiên máu hai ta phải dung hợp thành công, phương thuốc mới công hiệu, cho nên luyện thuốc phải mất một thời gian rất dài, mà đồ nhi kia của ta, vừa nếm qua trăm dược, vừa thử qua trăm độc, trong máu đã hòa hợp thành công trăm dược trăm độc thành nhất thể, thời gian luyện thuốc tự nhiên cũng giảm xuống." Y tiên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...