Đkpplnvcv Án 6 - Thanh Long Châu


Thôn Du Lâm khâm sai trở ngại,
luyện thuốc giải hé lộ chút tài năng.

* * *

Từ khi Kim Kiền vào Khai Phong phủ tới nay, thì chức vị khâm sai vẫn luôn được đồng chí lão Bao Khai Phong phủ độc quyền, cho nên vừa nghe đến hai chữ "Khâm sai", Kim Kiền liền lấy tư duy quán tính ra nhận định người tới đương nhiên là người của Khai Phong phủ, lại vạn vạn lần không dự đoán được khâm sai này lại có thể là Hoàng Kiền...

Đưa mắt đo lường trận địa nhân vật ở hiện trường trước mắt, tức khắc trong đầu Kim kiền xẹt qua một chuỗi danh từ giải thích điềm xấu:

Hoàng Kiền, vị Phó Chỉ Huy Sứ cấm quân chức vị trọng đại, thân thích phương xa bám váy Thái sư Bàng Cát, kẻ thù không đội trời chung của Bao đại nhân Khai Phong phủ, thân mang thánh chỉ, đảm nhiệm chức vị cao khâm sai —- lúc này đang đứng chếch phía trước Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.

Nhất Chi Mai, danh trộm bay xa, một khâm phạm quan trọng của triều đình mới ra lò —- lúc này đang ngông nghênh đứng phía sau Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ.

Triển Chiêu, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, thủ hạ tài năng đắc lực của Bao đại nhân Khai Phong phủ, lúc này thân mang thánh mệnh, trong vòng bảy ngày phải bắt được đạo tặc giang hồ Nhất Chi Mai về quy án, tìm Thanh Long Châu hồi cung —- lúc này vẻ mặt chính trực bình tĩnh đứng ở giữa khâm sai và khâm phạm triều đình.

Trời cao ơi! Cảnh tượng này tại sao khiến người ta có cảm giác cơ tim tắc nghẽn như vậy???

Kim Kiền đội theo cái đầu đầy mồ hôi lạnh liếc mắt qua Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu, lúc vừa trông thấy Hoàng Kiền cũng có vẻ sửng sốt, nhưng sau đó lại điềm tĩnh như thường ôm quyền thi lễ: "Hoàng Chỉ Huy Sứ, Triển mỗ có lễ."

"Triển hộ vệ không cần khách khí." Hoàng Kiền ôm quyền đáp lễ, lại đưa mắt nhìn tới Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai phía sau Triển Chiêu, hỏi: "Không biết nhị vị là?"

Góc mày Kim Kiền nhảy dựng.

Triển Chiêu gật đầu thu mắt nói: "Hai người này chính là bằng hữu trên giang hồ của Triển mỗ, lần này đến đây để giúp đỡ Triển mỗ một tay." Nói đến đó, lại xoay người qua Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai hòa nhã nói: "Nhị vị, nay Triển mỗ có công vụ trong người, mời nhị vị đi trước với huynh đệ Nhan gia sang phòng bên nghỉ ngơi một lát, Triển mỗ lập tức sẽ đến sau."

Lời vừa nói ra, liền thấy Bạch Ngọc Đường chống mày, phe phẩy quạt đi tới cửa trước: "Ây chà, Tiểu Miêu đại nhân của chúng ta e là vướng bận vài chuyện, chúng ta vẫn nên đi trước tìm chỗ nào mát mẻ uống trà thì tốt hơn."

"Bạch huynh nói chí lý." Nhất Chi Mai chậm rãi dạo bộ ra ngoài.

"Nhan Tra Tán cùng tiểu đệ Nhan Tra Dật xin cáo lui trước." Nhan Tra Tán cũng kéo Tiểu Dật đi ra ngoài.

Ôi chao?

Đồng chí Nhất Chi Mai, khâm phạm quan trọng triều đình, cứ như vậy nghênh ngang lắc lư đi ra ngoài?

Kim Kiền nhất thời đờ đẫn.

"Kim giáo úy, còn không mau hành lễ với Hoàng Chỉ Huy Sứ?" Giọng không vui của Triển Chiêu truyền đến.

Kim Kiền giật mình, bây giờ mới phát hiện Triển Chiêu và Hoàng Kiền đều đang nhìn mình đăm đăm, vội vã ôm quyền thi lễ nói: "Khai Phong phủ tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền xin ra mắt Hoàng Chỉ Huy Sứ."

Hoàng Kiền cười khan nói: "Kim giáo úy không cần đa lễ, Triển hộ vệ cũng vậy, chúng ta đều là vi quan trong triều, cần gì phải khách khí như thế, đều ngồi đi!"

"Thánh chỉ chưa tuyên, Triển Chiêu làm sao có thể ngồi?" Triển Chiêu thẳng tắp sống lưng, không cao ngạo cũng không cúi mình.

Kim Kiền cũng có chung bộ dáng như Triển Chiêu, không dám manh động nửa phần.

"Triển hộ vệ không cần giữ lễ, là Thánh Thượng lo lắng việc Triển hộ vệ truy tìm Thanh Long Châu, đặc biệt lệnh cho Hoàng Kiền đến trợ giúp Triển hộ vệ một tay, nếu nói thánh chỉ, chẳng qua cũng chỉ là khẩu dụ của Thánh Thượng, mệnh cho Triển hộ vệ nhất thiết phải tìm về Thanh Long Châu trong vòng bảy ngày mà thôi."Hoàng Kiền lại cười khan nói: "Mọi người cũng không cần phải giữ lễ, ngồi đi."

Nói đến đây, Hoàng Kiền ngồi xuống trước, mỉm cười nhìn hai người Triển, Kim.

Triển Chiêu, Kim Kiền bấy giờ mới lần lượt ngồi xuống.

Hoàng Kiền nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, hỏi: "Không biết tung tích của Thanh Long Châu đã có manh mối gì chăng?"

"Không giấu diếm Hoàng Chỉ Huy Sứ, Thanh Long Châu hiện tại vẫn chưa có tung tích." Triển Chiêu trả lời.

"Sao?" Hoàng Kiền biến sắc: "Vẫn chưa có tung tích? Vậy...vậy Nhất Chi Mai và Thiên Hoa công tử liệu đã có tung tích?"

Giọng Triển Chiêu bình lặng như nước: "Triển mỗ thất trách, cũng chưa thể tìm ra tung tích của hai người này!"

Nghe được câu này, Kim Kiền không khỏi trộm ghé mắt sang bên cạnh, thầm nghĩ: Kỹ thuật nói dối của Tiểu Miêu này đúng là càng ngày càng thuần thục, trợn mắt nói dối mà mặt không đỏ tâm không động, bội phục, bội phục.

"Cũng không hề có tin tức gì ư?" Hoàng Kiền cả kinh nói: "Việc này, nên làm thế nào cho phải?"

"Hoàng Chỉ Huy Sứ không cần lo nghĩ, Triển mỗ đã tìm được thuốc giải có thể trị khỏi độc cho Thái Hậu."

"Triển hộ vệ nói thật sao?" Hoàng Kiền kinh hỉ quá đỗi, hô: "Thuốc giải ở đâu? Vì sao còn không nhanh chóng mang về Đông Kinh Biện Lương?"

"Hoàng Chỉ Huy sứ cứ an tâm chớ nên nóng nảy, thuốc giải chưa được luyện thành, còn phải đợi bốn ngày nữa!" Triển Chiêu nói.

"Còn chưa luyện thành? Cần chờ bốn ngày?" Hoàng Kiền sửng sốt, nhíu mày tính toán: "Triển hộ vệ, nếu phải đợi bốn ngày nữa, tính cả hôm nay, bảy ngày hạn định chỉ còn dư không đến một ngày, cho dù là ráo riết trăm dặm, cũng là vô cùng miễn cưỡng...Triển hộ vệ, vì sao không ngay lập tức đưa người luyện thuốc đến thành Biện Kinh điều chế thuốc giải, một khi thuốc giải luyện xong, tức khắc mang vào trong cung, chẳng phải dễ hơn là ngồi đây chờ đợi hay sao?"

"Hoàng Chỉ Huy Sứ có điều chưa biết, quá trình luyện thuốc giải vô cùng phức tạp, vả lại trong vòng bốn ngày người luyện thuốc cần phải lấy máu nuôi thuốc..."

"Lấy máu nuôi thuốc?" Hoàng Chỉ Huy Sứ nghe vậy hoảng hốt: "Xin hỏi Triển hộ vệ, máu này là như thế nào?"

Triển Chiêu dừng lại một lát, đáp: "Là mỗi ngày phải nhỏ vào bên trong nước thuốc hai giọt máu tươi, một giọt lấy từ máu tươi của người nếm qua trăm dược, một giọt khác lấy từ máu tươi của người thử qua trăm độc."


"Hoang đường! Thật là hoang đường!" Hoàng Chỉ Huy Sứ quá kinh hãi: "Lại có thể lấy máu người luyện thuốc, quả thực là nghe rợn cả người, Triển hộ vệ, có phải là ngươi bị thuật sĩ giang hồ nào đó lừa phỉnh..."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài phòng truyền đến một giọng hừ lạnh tối tăm:

"Hừ! Nghe rợn cả người? Không bằng nói ngươi là tên đầu óc hạn hẹp!"

Một bóng đen phảng phất như âm hồn nhẹ nhàng bước vào từ ngoài cửa, người mới tới này toàn thân là áo dài yêu dã tím đỏ, khoác bên ngoài là áo bào phanh rộng, râu trắng tóc bạc, mặt xanh môi trắng, nếu không phải lúc này là giữa ban ngày, thời gian chính ngọ, nhất định người ngoài nhìn thấy còn tưởng là gặp phải oan hồn. Không ai khác chính là nhị sư phụ của Kim Kiền, "Quỷ thần Độc thánh".

Hoàng Kiền kinh hoảng bật dậy lủi khỏi ghế, quát lên: "Ngươi, ngươi là yên nhân phương nào?"

Độc thánh thì không thèm liếc Hoàng Kiền lấy một cái, tức thì đi đến trước mặt Kim Kiền, vươn bàn tay xanh trắng ra nói: "Dược đâu?"

Kim Kiền đứng vụt dậy, đang muốn trả lời, đã thấy Triển Chiêu tựa như một trận gió đến chắn trước mặt mình, ngăn cách giữa mình và Độc thánh, lấy ra gói thuốc trong lòng, nói: "Tiền bối, dược ở chỗ vãn bối."

Mắt lạnh của Độc thánh liếc Triển Chiêu một cái, lấy đi gói thuốc, lại lạnh lùng nói với Kim Kiền: "Còn không lại đây hỗ trợ?" Dứt lời, liền xoay người bước tới cửa trước.

"Vâng." Kim Kiền giật mình một cái, phản xạ có điều kiện đi theo Độc thánh, còn chưa cất bước, lại bị Triển Chiêu chặn kín trước mặt.

"Tiền bối, Kim giáo úy và Triển mỗ có công sự trong người, nếu tiền bối cần hỗ trợ, đợi đến khi Triển mỗ và Kim giáo úy bàn giao công sự xong xuôi, sẽ tức khắc đến đó trợ giúp."

Độc thánh dừng bước, chậm rãi quay đầu, âm u trừng mắt với Triển Chiêu.

Triển chiêu đứng chắn ở trước người Kim Kiền, thân như tùng bách, bất động như núi.

Kim Kiền cúi đầu, mắt nhỏ đảo nhanh như chớp, hết nhìn nhìn bên này, lại ngó ngó bên kia, cuối cùng cũng không có gan nói ra nửa chữ, đành phải thụt đầu cong thắt lưng, vo tròn một bên.

Hoàng Kiền nhìn thấy Độc thánh không thèm bén mảng tới mình, lúc này lại có dáng vẻ không coi ai ra gì như thế, không khỏi có phần tức giận, tiến lên nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào, dám..."

Còn chưa nói xong, chỉ thấy Độc thánh vung mạnh tay, một đợt khói đen từ trong tay áo không nghiêng không lệch phun thẳng về phía Hoàng Kiền.

Hoàng Kiền kia thân là Phó Chỉ Huy Sứ cấm quân, nhìn chung cũng có vài phần công phu căn bản, lập tức hoảng hốt thay đổi vị trí, trong gang tấc tránh khỏi đám khói mù.

Đám khói mù liền phun đến chiếc ghế mà Hoàng Kiền vừa mới ngồi.

"Rắc..." Một mùi gay mũi nhẹ bốc ra từ bên trong đám khói, lập tức trên chiếc ghế bị khói mù bắn tới xuất hiện một lỗ hổng.

Sắc mặt Hoàng Kiền nhất thời trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy đầu.

"Độc, Độc thánh tiền bối...Vị này là phó Chỉ Huy Sứ cấm quân Hoàng Kiền, Hoàng đại nhân, cũng là khâm sai đại nhân đến đây truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng..." Kim Kiền vừa thấy tư thế này của Độc thánh, sợ tới mức vội vàng lủi lên trước, một mặt nháy mắt ra dấu với nhị sư phụ của mình, một mặt lên tiếng giải thích, lại thầm nghĩ trong lòng:

Lão nhân gia nhị sư phụ ngài trăm ngàn lần cũng phải kiềm chế chút, vị này lớn nhỏ gì cũng được coi là khâm sai, nếu mà đắc tội, vậy ta đúng là hỏng to rồi!

"Độc, Độc thánh?!" Sắc mặt Hoàng Kiền đại biến: "Độc thánh nào? Chẳng lẽ chính là cái vị đã mất tích trên giang hồ mười năm trước, 'Quỷ thần Độc thánh'?"

Kim Kiền nhìn qua Hoàng Chỉ Huy Sứ, gật gật đầu hết sức thành khẩn.

"Không phải mười năm trước Độc thánh đã cùng với Y tiên đồng quy vô tận sao..." Hoàng Kiền kinh hoàng nói.

"Nhị vị tiền bối chỉ đang quy ẩn giang hồ." Kim Kiền đáp.

Triển Chiêu ôm quyền: "Không giấu Hoàng Chỉ Huy Sứ, người luyện thuốc giải mà Triển mỗ nói tới, chính là Độc thánh tiền bối và Y tiên tiền bối hiện tại đã cùng nhau tái xuất giang hồ."

"Y tiên tiền bối cũng đang ở đây?" Hoàng Kiền chẳng biết nên có vẻ mặt gì: "Là nhị vị tiền bối đây điều chế thuốc giải?"

"Đúng vậy!" Triển Chiêu đáp.

Hoàng Kiền cả kinh đứng chết trân tại chỗ, hai mắt trợn trừng cực đại.

Ba người ngươi hỏi một câu, hắn đáp một câu, trao qua đổi lại, Độc thánh nghe thấy đến mất kiên nhẫn, nhướng mày, quát khẽ Kim Kiền: "Còn không đi?"

Kim Kiền tỉnh táo cả người, bước chân tự động dịch về phía trước, thế nhưng Triển Chiêu cứ như một pho tượng Phật, ngang ngạnh cản ở trước mặt mình, nửa phần không nhường, đôi mắt lạnh còn bắn về phía mình một tia hàn quang lạnh thấu xương.

Kim Kiền tức thì không dám tiếp tục động đậy mảy may.

Vì thế, lại quay về tình trạng Độc thánh và Triển Chiêu bốn mắt trầm mặc đấu nhau, vô cùng kỳ dị, mãi đến khi một lão già áo trắng tóc bạc mặt hồng, thong thả bước đến giống như đang dạo chơi trong sân vắng, thở dài nói:

"Ta nói ngươi này Độc lão, lấy dược thôi mà làm gì lâu như vậy?"

Triển Chiêu vừa thấy người mới tới, vội ôm quyền thi lễ: "Triển Chiêu ra mắt Y tiên tiền bối."

"Kim Kiền ra mắt tiền bối!" Kim Kiền cũng ôm quyền nói.

Hai mắt Hoàng Kiền càng trợn to hơn nữa, kinh hô: "Y tiên quỷ kiến sầu?"

Y tiên cũng có cùng thái độ như Độc thánh, coi như căn bản không trông thấy Hoàng Kiền này, chỉ ngó qua hai người Triển Chiêu và Độc thánh đang trừng nhau nói: "Độc lão, thế nào mà ngươi lại đi luyện chọi mắt gà với tiểu hỏa xinh đẹp này vậy? Cũng đã lớn tuổi rồi, sao lại còn đi tranh hơn thua với người trẻ tuổi?"

Độc thánh ngang ngược liếc Triển Chiêu một cái, nói: "Hắn không cho ta dẫn người đi."

"Dẫn người?" Y tiên ngạc nhiên, liếc mắt qua Độc thánh, lại nhìn thoáng qua Kim Kiền vẻ mặt đau khổ đang bị Triển Chiêu giấu ở sau lưng, tức thì sáng tỏ, không khỏi lắc đầu cười nói: "Ầy, Độc lão, tiểu tử họ Kim này nói cho cùng vẫn là quan sai Khai Phong phủ, nay ngươi muốn tìm người hỗ trợ, tất nhiên phải để người lãnh đạo trực tiếp của hắn đồng ý mới đúng chứ!"

Kim Kiền vội vàng gật đầu.


Y tiên lại nhìn qua Triển Chiêu trưng ra một khuôn mặt tươi cười hòa ái: "Tiểu hỏa xinh đẹp, luyện thuốc giải cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng gì, hai lão nhân ta tuổi cũng không còn nhỏ, nói thật ra là có phần lực bất tòng tâm, nếu ngươi không ngại, thì có thể cho hai lão nhân chúng ta mượn tiểu tử bên cạnh này làm trợ thủ hay không?"

"Nhị vị tiền bối, không phải là vãn bối không thả người, chỉ có điều lúc này vãn bối và Kim giáo úy đang có công vụ trong người, đợi đến lúc bàn giao công vụ với khâm sai đại nhân hoàn tất, nhị vị tiền bối có dặn bảo gì, hai chúng ta sẽ tận lực hoàn thành, tuyệt không nửa lời từ chối." Triển Chiêu cung kính trả lời, song dáng vẻ vẫn không chút nhún nhường.

"Khâm sai?" Y tiên sửng sốt: "Người nào là khâm sai?"

Lời vừa nói ra, chớ nói sắc mặt Hoàng Kiền khó coi đến cực điểm, mà ngay cả nét mặt Triển Chiêu cũng có phần không nhịn được, Kim Kiền thì hắc tuyến chảy đầy đầu, thầm nghĩ:

Chậc chậc, hai lão ngài cũng quá là không nể mặt người ta đi, Hoàng Kiền này cũng sắp bị phơi khô thành cái chày sống rồi, vậy mà hai ngài đây lại triệt để không nhìn thấy người ta!

"Khụ khụ, Y tiên tiền bối, vị Hoàng Chỉ Huy Sứ Hoàng Kiền này chính là khâm sai do Hoàng Thượng phái tới." Kim Kiền ho khan hai tiếng giải vây.

Bấy giờ Y tiên mới đưa mắt liếc qua Hoàng Kiền một cái, nói: "Ngươi là khâm sai?"

"Đúng thế." Hoàng Kiền trả lời.

"Chuyện thuốc giải ngươi cũng đã nghe nói?"

"Vãn bối đã nghe."

Y tiên gật đầu, lại quay sang nói với Triển Chiêu: "Hắn nói đã nghe, vậy công sự của các ngươi đã bàn giao xong rồi, còn không theo chúng ta đi?"

"Hả?" Triển Chiêu và Kim Kiền đồng loạt sửng sốt.

Hoàng Kiền cũng sửng sốt, mở miệng chặn lại: "Khoan đã..."

Còn chưa nói xong, đã thấy Độc thánh đột ngột quay đầu, lạnh lùng âm u trừng mắt với Hoàng Kiền.

"Khâm sai còn có chuyện gì ư?" Y tiên vuốt râu hòa ái dễ gần hỏi.

"Không, không có gì..." Hoàng Kiền không khỏi lui về phía sau một bước, ôm quyền nói: "Nhị, nhị vị tiền bối xin cứ tự nhiên."

"Triển mỗ cáo lui." Triển Chiêu ôm quyền.

"Kim Kiền cáo lui." Kim Kiền cũng ôm quyền.

"Không cần đa lễ, Triển hộ vệ, Kim giáo úy thỉnh, chớ để cho nhị vị tiền bối đợi lâu." Hoàng Kiền vội cuống cả lên nói, khóe mắt nghía quá qua chiếc ghế tựa bị khói độc khoét ra một lỗ, lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa mới nhẹ thở ra, không ngờ Y tiên đã đi tới cửa còn ngoái đầu lại nói: "Khâm sai đại nhân, hiện giờ việc điều chế thuốc giải vô cùng cấp bách, nếu khâm sai đại nhân không có công sự gì, có thể cùng chúng ta tới hậu viện bắt tay giúp đỡ chăng?"

"Ta?!" Hoàng Kiền chỉ vào mũi mình, ngạc nhiên nói.

Triển Chiêu và Kim Kiền cũng đồng thời nhìn về phía Y tiên, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Chỉ thấy Y tiên mỉm cười, Độc thánh lạnh mắt, nhìn cố định Hoàng Kiền.

"Đương nhiên phải thế, đương nhiên phải thế." Hoàng Kiền gật đầu liên hồi, đi hai bước tới cửa: "Hoàng mỗ có thể góp một phần tâm lực vào điều chế thuốc giải, đó đã là vinh hạnh của Hoàng Kiền."

*

Ba người Triển Chiêu, Kim Kiền, Hoàng Kiền theo sau hai vị tiền bối gấp rút đi vào hậu viện, chỉ thấy chính giữa hậu viện đang đặt một cái nồi đá đường kính vượt quá ba thước, dưới nồi châm đốt rơm củi, khói lửa cuồn cuộn, Nhất Chi Mai bên cạch đang xách một thùng gỗ đổ nước vào nồi, Bạch Ngọc Đường ngồi xổm dưới đống rơm củi cầm cây quạt xếp "Phong lưu thiên hạ một mình ta" ra sức quạt gió, còn lại Nhan Tra Tán và Tiểu Dật đang khiêng vác cả đống gói thuốc đi ra từ phía sau sương phòng.

"Nhị vị tiền bối...Đây là..." Triển Chiêu nhìn thấy cảnh này không khỏi sửng sốt, mở miệng hỏi.

"Thất thần làm gì? Còn không mau đến bên kia bổ ít củi đi?" Y tiên ném hình tượng hòa ái vừa nãy qua một bên, giọng điệu nghiêm nghị nói.

Y tiên hơn mười năm danh chấn giang hồ, cũng không phải là nói ngoa, một tiếng hô quát này, mạnh mẽ mười phần, khí thế phi thường, có thể so với khí thế của Bao đại nhân Khai Phong phủ lúc thăng đường thẩm án.

"Vâng." Triển Chiêu không khỏi chấn động, vội vàng đi hai bước đến bên cạnh đống củi, buông bảo kiếm Cự Khuyết trong tay ra, nâng búa lên cao, từng nhát từng nhát bổ lên củi gỗ.

"Khâm sai đại nhân, mời ra giếng nước ngoài sân gánh hai thùng về đây!" Y tiên quay lại nói với Hoàng Kiền, tuy trong miệng gọi "Khâm sai đại nhân", nhưng trong lời nói lại toát ra giọng điệu ra lệnh.

Sắc mặt Hoàng Kiền cứng đờ, nhưng vẫn theo lời nắm lấy đòn gánh, xách thùng nước chạy ra ngoài.

"Ngân mao oa tử, còn không khẩn trương khuấy nước trong nồi!" Y tiên lại quay qua Nhất Chi Mai quát.

"Vâng..." Nhất Chi Mai thẳng đứng sống lưng, chạy trối chết tới phòng bếp tìm một cái muôi sắt đi ra, nhún người một cái nhảy lên trên thành nồi đá, ngồi xổm trên thành nồi khuấy đều nước bên trong.

"Còn tiểu tử Bạch gia kia, dùng sức chút, nhìn xem lửa này bị ngươi quạt cho nửa sống nửa chết! Chẳng lẽ đường đường là người Hãm Không đảo mà ngay cả bản lĩnh quạt gió đốt lửa cũng không có?" Y tiên lại hướng tới Bạch Ngọc Đường quát.

Bạch Ngọc Đường nhấc đầu lên, da mặt co rút giật giật, hé ra khuôn mặt tuấn tú đã sớm bị khói hun đến thay đổi toàn diện, một lớp khói bụi đen kịt phủ khắp trên mặt, làm sao còn là Cẩm mao thử tiêu sái giang hồ cái gì, tổng thể chỉ là một con chuột tro chui ra từ trong động.

"Hai tiểu tử nhà họ Nhan, khuân dược xong rồi thì chạy nhanh tới nhà bếp nấu cơm đi! Hơn ba mươi miệng ăn trong thôn đều đang nằm trong nhà chờ các ngươi đi đưa cơm đó, đừng có lề mề nữa, không cần chờ bọn họ bị độc phát chết, thì cũng sớm bị đói chết!"

Nhan Tra Tán và tiểu Dật cúi đầu bỏ hai bó thuốc cuối cùng xuống, vội vội vàng vàng chạy về hướng phòng bếp, cứ như thể phía sau có sói đói hổ dữ.

Hô quát ra lệnh đâu đó xong xuôi, Y tiên nhìn chung quanh một lượt, gật gật đầu, bấy giờ mới nhìn về phía Kim Kiền.

"Tiền bối có gì phân phó, vãn bối tất nhiên sẽ cúc cung tận tụy đến chết không thôi!" Kim Kiền vội tỏ rõ quyết tâm nói.


"Như thế rất tốt." Nét mặt Y tiên biến đổi, thoắt cái đã trở lại thành lão già hòa ái dễ gần, lên tiếng nói với Độc thánh bên cạnh: "Độc lão, toa thuốc giải đâu."

Độc thánh một mực yên lặng lấy từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra một cuộn giấy đưa cho Kim Kiền.

Kim Kiền cởi bỏ dây buộc bên ngoài cuộn giấy, mở ra nhìn vào, cuộn giấy này đúng là dài hơn sáu thước, mặt trên ghi chép chi chít toàn bộ cách bào chế phương thuốc, bất luận là thời gian nào bỏ vào dược liệu nào, cho vào số lượng bao nhiêu, hay là giữ lửa ra sao, đến ngay cả khi nào thêm nước và nên thêm vào mấy bát, tất cả đều được viết ra theo thứ tự rõ ràng, kỹ càng tỉ mỉ, làm Kim Kiền nhìn thấy liền quáng mắt một trận.

"Tiền bối...Đây là..."

"Đây là cách phối dược cùng cách bào chế thuốc giải, ngươi cứ làm dựa theo những gì viết trên mặt giấy này là được rồi!" Y tiên mỉm cười nói.

"Ôi chao?" Kim Kiền nghe vậy kinh ngạc.

Nhất Chi Mai kêu lên: "Nhị vị tiền bối tính để cho Kim giáo úy luyện dược sao?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đồng thời ngừng việc đang làm lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người Y tiên, Độc thánh.

"Có gì không thể?" Độc thánh vẻ mặt âm u nhìn quét một vòng hỏi.

"Nhị vị tiền bối!" Hoàng Kiền gánh một thùng nước vào sân, vừa nghe thấy liền bỏ thùng nước xuống, ôm quyền nói: "Bào chế thuốc giải sự tình trọng đại, nhị vị tiền bối sao có thể khinh suất như thế?"

"Hừ! Chẳng qua chỉ là luyện mấy viên thuốc giải, dựa vào quan môn đại..."

"Ta chỉ là trợ thủ thôi, nhị vị tiền bối tất nhiên sẽ ở bên cạnh chỉ đạo!" Kim Kiền vội vã vọt lên chêm vào một câu, mang mấy chữ "Quan môn đại đệ tử" đến bên miệng Độc thánh khẩn cấp nhét trở vào.

"Quan môn đại...Cái gì?" Bạch Ngọc Đường trái lại có vẻ hứng thú với nửa câu nói bị chặn lại của Độc thánh.

"Quan môn (*) đại cát, quan môn đại cát! Chuyện luyện chế thuốc giải bí mật như thế, sao có thể phơi bày ra bốn phía, tự nhiên phải đóng chặt cửa lớn, lén lút làm là tốt nhất!" Kim Kiền lại hấp tấp kêu lên.

(*) Nghĩa của từ quan môn là đóng cửa, cũng có nghĩa là sau cùng, cuối cùng.

"Ừm, tiểu tử họ Kim nói phải." Y tiên vuốt râu nghiêm trang nói: "Ngân mao oa tử, mau đi đóng cửa lớn lại, miễn cho bọn tạp nham nào đó chạy vào quấy rối." Nói xong, còn cố ý liếc qua Độc thánh một cái.

Độc thánh hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Nhất Chi Mai vẻ mặt buồn bực, lại không thể không y lệnh đi đến trước sân, đóng cửa chính rồi mới quay trở lại.

Y tiên lại nói với Kim Kiền: "Trước tiên ngươi cứ dựa theo đó mà luyện thuốc, nếu có chỗ nào không rõ, cứ việc hỏi."

Nói xong, lùi về phía sau hai bước cùng với Độc thánh, một dáng điệu khoanh tay đứng nhìn.

Kim Kiền nhìn thoáng qua Y tiên, Độc thánh đang hoàn toàn đặt mình vào thế ngoại, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhất Chi Mai, vẻ mặt đăm chiêu của Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt trầm ngưng của Triển Chiêu, sắc mặt phát đen của Hoàng Kiền, thở dài, mở cuộn giấy ra nhìn kỹ càng một lần, xong quấn cuộn giấy lại cột vào bên hông, đi đến bên cạnh nồi đá đang sôi ùng ục, xách lên vài gói thuốc, hít mũi ngửi ngửi, sau đó tháo bỏ một bao sắp sửa đổ vào trong nồi.

"Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường đứng vụt dậy ngăn Kim Kiền lại: "Ngươi thật sự có thể đảm nhiệm?"

"Thuốc giải quan trọng như vậy, lại giao cho một mình Kim giáo úy bào chế, phải chăng có phần không ổn?" Nhất Chi Mai cũng tiến lên nói.

"Kim giáo úy, nếu thuốc giải có sai lầm gì, thì đó là di thiên đại tội!" Hoàng Kiền cũng bỏ vào một câu.

Kim Kiền nhìn qua người này, rồi lại ngó qua người kia, vẻ mặt khổ sở.

"Nhị vị tiền bối giao việc bào chế thuốc giải cho Kim Kiền, tất nhiên là có lý lẽ của họ." Một giọng nói truyền ra từ phía sau Kim Kiền.

Chỉ thấy Triển Chiêu vững vàng đứng phía sau Kim Kiền, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Lời vừa nói ra, chớ nói ba người Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai, Hoàng Kiền, mà ngay cả chính Kim Kiền cũng sửng sốt.

Kim Kiền nhìn vào nét mặt kiên định của Triển Chiêu, cảm thấy da mặt run rẩy một trận:

Này này! Thuốc giải gì đó là lần đầu tiên ta điều chế, bản thân ta cũng không quá tin tưởng, vậy làm sao mà Tiểu Miêu đại nhân ngài còn có bộ dáng tự tin hơn cả ta vậy?

"Triển hộ vệ!" Sắc mặt Hoàng Kiền tối xuống: "Nếu thuốc giải có nửa điểm sai lầm..."

"Triển Chiêu nguyện một mình gánh chịu!"

"..." Hoàng Kiền nhất thời không thốt được lời nào.

"Kim giáo úy, ngươi cần phải cẩn thận một chút." Triển Chiêu quay đầu nhìn Kim Kiền, hạ giọng nói.

"Thuộc hạ tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực!" Da mặt Kim Kiền cứng ngắc, mồ hôi lạnh tuôn trào mãnh liệt, lại mở cuộn giấy ra nhìn tỉ mỉ một lần, ổn định tâm thần, chia mấy gói thuốc bên cạnh nồi đá ra thành từng đống nhỏ, mở ra phân biệt rõ ràng, sau mới đổ từng cái vào trong nồi đá.

Mọi người thấy rằng tuy sắc mặt Kim Kiền tối đen, nhưng cách đọc toa, ngửi, nhận biết thuốc, thủ pháp hốt thuốc, cho thuốc cũng cực kỳ quyết đoán, không thấy nửa phần do dự, nét mặt lúc ấy, rất có vẻ chín chắn giỏi giang, quan sát tinh tế một chút, lại có thần thái của một danh y nhiều năm hành nghề, vì thế trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung của mọi người cuối cùng cũng đã có thể rơi xuống.

"Xem ra y thuật của Tiểu Kim Tử không tồi!" Bạch Ngọc Đường xoa cằm nói.

"Nhị vị tiền bối quả nhiên có con mắt nhìn người tinh tường." Nhất Chi Mai cảm khái.

Nét mặt Hoàng Kiền giãn ra vài phần.

Chỉ có Triển Chiêu, vẫn nhìn chằm chằm Kim Kiền như trước, vẻ mặt buộc chặt.

"Tiểu Miêu, không phải vừa nãy ngươi còn hết sức tin tưởng y thuật của Tiểu Kim Tử à, sao bây giờ lại căng thẳng như thế?"

Triển Chiêu vẫn cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm Kim Kiền, như thể vốn dĩ không nghe thấy giọng của Bạch Ngọc Đường.

"Này! Tiểu Miêu? Thối Miêu!" Bạch Ngọc Đường khua tay trước mắt Triển Chiêu.

Bỗng nhiên, Triển Chiêu siết chặt mày kiếm, đẩy tay Bạch Ngọc Đường ra, tức thì đi tới phía sau Kim Kiền, trầm giọng nói: "Kim giáo úy, có chỗ nào không rõ?"

Mọi người bấy giờ mới phát hiện Kim Kiền không biết từ lúc nào đã thôi cho thuốc, chỉ ổn định đứng cạnh nồi đá.

"Bẩm Triển đại nhân, không phải là có chỗ không rõ." Kim Kiền xoay người ôm quyền nói: "Chỗ dược liệu còn lại phải tới giờ tý đêm nay mới cho vào nồi được, sau đó lại đun nấu ba ngày ba đêm, trong lúc đó thêm vào mấy vị dược, vả lại vào giờ mẹo mỗi ngày lấy máu trăm độc trăm dược nuôi thuốc là ổn."

"Ha ha, không sai, không sai!" Y tiên ở một bên hồi lâu không lên tiếng, bất giác vuốt râu cười nói: "Bốn ngày sau, thuốc giải sẽ có thể đại thành."

Độc thánh khẽ gật đầu, trong con ngươi nhỏ dài xẹt qua một tia vui vẻ, nâng tay định sờ đầu Kim Kiền.


Con ngươi đen láy của Triển Chiêu chợt lóe, giơ tay chụp lấy Kim Kiền kéo tới bên cạnh mình, vừa vặn khiến cho Độc thánh chộp tay vào không khí, sắc mặt Độc thánh nhất thời trở nên có phần khó coi, mở trừng hai mắt nhìn Triển Chiêu.

"Triển Chiêu đa tạ nhị vị tiền bối đã chỉ bảo cho Kim giáo úy." Không ngờ Triển Chiêu lại ôm quyền cao giọng cảm tạ, khiến cho một bụng tức giận của Độc thánh phát ra không được, chỉ có thể âm u trừng mắt với Triển Chiêu.

Thân hình Triển Chiêu thẳng tắp, đáp lại bằng vẻ mặt thản nhiên.

Nhiệt độ không khí trong sân đột nhiên tuột xuống.

"Ai da, làm việc lâu như vậy, bụng đúng là có hơi đói, không biết giờ này tiểu ca Nhan gia đang làm cái gì, đi vào bếp xem thử, xem thử..." Y tiên ho khan hai tiếng, đong đưa đầu thong thả đi về hướng nhà bếp.

Mọi người còn lại tất nhiên là theo sát phía sau, tốc hành rời xa hai kẻ đang đấu mắt.

Kim Kiền khẽ chuyển mắt nhỏ khỏi người Độc thánh và Triển Chiêu, một bước dịch, hai bước nhích, cuối cùng lê lết ra khỏi phạm vi đấu mắt của hai người, khom thắt lưng bám theo mọi người, vừa mới đi được hai bước, chợt nghe phía sau nhẹ vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu và Độc thánh một trước một sau cũng theo lại đây, vừa đi, ánh mắt hai người giữa không trun kịch liệt chém giết. Kim Kiền nhìn thấy khiếp vía một trận, thầm nghĩ:

Tại sao nhị sư phụ với Tiểu Miêu luôn có bộ dáng như gặp lại kẻ thù, hai mắt đỏ gay, chẳng lẽ là bát tự không hợp, chòm sao không xứng, ngũ hành bát quái không hài hòa?

Suy nghĩ một lúc lâu, Kim Kiền vẫn là một đầu mờ mịt, chỉ có điều hai người phía sau vừa phát giác ra ánh mắt Kim Kiền đang nhìn về phía mình, lại bắn ánh mắt về phía Kim Kiền, làm Kim Kiền giật bắn một cái, vội vàng quay đầu đi, lẻn hai bước chuồn đến bên cạnh Y tiên, mới thấy an tâm vài phần.

Mọi người đi xuyên qua hậu viện tới chái nhà phía tây ngoài nhà bếp, vừa tới của nhà bếp, đã ngửi thấy mùi cơm xộc vào mũi.

Đẩy cửa nhìn vào, chỉ thấyu Nhan Tra Tán đang đứng trước lò bếp, tay phải cầm xẻng, tay trái giữ nồi, đảo trước lật sau, thủ pháp thành thạo, không hơn hai ba lần, đồ ăn đã được bỏ ra đĩa, hương thơm phức mũi.

Nhìn thấy mọi người, Nhan Tra Tán gật đầu thi lễ nói: "Nhan mỗ còn món canh chưa làm xong, mời chư vị ngồi nghỉ ngơi một lát." Nói xong, lại quay đầu bận rộn.

Trong lúc ấy hơi khói lượn lờ, thư sinh mặt mày thanh tú vén cao tay áo trắng, lộ ra hai cánh tay trắng ngần, nồi xẻng lên xuống, nêm canh thêm nước, động tác lưu loát thuần thục, như nước chảy mây trôi, liền mạch nhịp nhàng, Kim Kiền đứng xem mà mê muội một trận, trong đầu đột nhiên nhảy ra tám chữ vàng to tướng "Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp."

Chưa tới một lát, trên bàn cơm đã dọn lên bốn món mặn một món canh, mặt dù không thịt không cá, chỉ vẻn vẹn có rau xanh xào chay, nhưng mà sắc hương vẹn toàn, mới nhìn đã chảy nước miếng.

"Trà xanh cơm đạm, nếu chư vị không ghét bỏ, xin mời dùng." Nhan Tra Tán khẽ cười nói.

Mọi người chờ còn không kịp, vội tuần tự vào chỗ, nhấc đũa dùng bữa.

Đồ ăn vào miệng, hương vị thơm ngon, gắn bó lưu hương, đúng là món ngon hiếm có.

"Tuyệt, tuyệt, ngẫm lại Bạch Ngọc Đường ta đã từng ăn qua các món ngon đại giang nam bắc, nhưng mỹ thực thế này, quả là hiếm thấy." Bạch Ngọc Đường ngắm nghía Nhan Tra Tán cười nói: "Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo."

"Nhan huynh tay nghề điêu luyện." Triển Chiêu cũng khen.

Trong khi đó Nhất Chi Mai và Kim Kiền đang nhào vào một cọng rau xanh ở trên bàn chém giết giành quyền sở hữu, không rảnh đánh giá.

Hoàng Kiền vốn chưa động đũa, nhưng thấy mọi người đều có vẻ hết sức hưởng thụ, nhịn không được hấp dẫn, ăn thử một miếng, sau đó rốt cuộc dừng không được.

Chỉ có Độc thánh và Y tiên là tương đối bình tĩnh, còn kiêu căng soi mói.

"Đồ ăn hôm nay không tươi ngon bằng hôm trước." Y tiên nói.

"Canh nhạt nhẽo." Độc thánh nói.

Tuy nói như thế, nhưng động tác tay cũng không chậm chạp tí ti.

Trong lúc nhất thời, các võ lâm cao thủ trên bàn ăn thi triển hết sở học bình sinh, giơ đũa chém giết tranh đoạt, gió cuốn mây tan, bất quá chỉ một lát, liền thổi quét hết sạch đồ ăn cơm canh, mọi người còn có ý như chưa đã thèm.

"Tay nghề của Nhan huynh kế thừa từ đâu vậy?" Nhất Chi Mai vuốt bụng, ợ ra một cái thỏa mãn hỏi.

"Sao lại nói là kế thừa." Nhan Tra Tán cười nói: "Cha mẹ Nhan mỗ sớm từ trần, để lại hai huynh đệ ta sống nương tựa lẫn nhau, Nhan mỗ từ nhỏ đã phải tự tay vào bếp nấu cơm hầm canh, đơn giản là vì hai chữ no ấm, thời gian lâu dài, tất nhiên cũng có chút thuần thục, đơn giản chỉ là món ăn thô kệch thôn dã, chư vị có thể để mắt tới đã là vô cùng vinh hạnh cho Nhan mỗ."

"Cho dù là đầu bếp của tửu lâu nổi danh Biện Kinh, ắt hẳn cũng không có được tay nghề như thế, Nhan huynh quá khiêm nhượng rồi." Bạch Ngọc Đường cười nói.

Nhan Tra Tán lại lập tức ôm quyền.

Kim Kiền chép chép miệng, nói thầm: "Không thể tin được tiểu quỷ Tiểu Dật kia lại có được huynh trưởng hiền lành như thế, thật là có phúc."

Kim Kiền vừa nói xong, bây giờ mọi người mới phát hiện, trong phòng thiếu mất một người.

"Nhan huynh, vì sao không thấy Tiểu Dật huynh đệ?" Triển Chiêu nhìn quanh một vòng hỏi.

"Tiểu Dật vừa mới ra khỏi nhà đi đưa cháo." Nhan Tra Tán nói: "Từ khi các hương thân thôn Du Lâm trúng độc mười ngày trước cho tới nay, cả người đều tê liệt, nửa tỉnh nửa mê, mỗi ngày chỉ có thể húp chút cháo nóng để duy trì thể lực, vì thế mấy ngày này Nhan mỗ và Tiểu Dật đều làm theo lời nhị vị tiền bối căn dặn, hầm cháo thuốc cho các hương thân dùng."

Lời của Nhan Tra tán còn chưa dứt, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hoảng loạn chạy gấp tới, Tiểu Dật sắc mặt trắng bệch vọt nhào vào, thở hổn hển hô: "Không, không tốt...Tiểu Nha cách vách và, và Lý, Lý đại bá...Đều, đều miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy, mắt thấy không ổn rồi..."

"Cái gì?" Mọi người thoắt cái đều bật dậy khỏi ghế.

"Độc lão, ngươi với ngân mao oa tử ở lại trông thuốc, còn lại, theo ta!" Sắc mặt Y tiên tối sầm nói.

Mọi người tự biết tình thế nghiêm trọng, gấp rút phi thân bay nhanh theo Y tiên.

Chỉ có Nhất Chi Mai sắc mặt đại biến, sấn lên hai bước cũng muốn đi theo: "Ta cũng đi!"

Nhưng vừa mới đi dược dăm ba bước, đã bị Độc thánh một phen túm ngược trở về.

"Tiểu tử, ở lại đây! Trông chừng nồi thuốc!"

Nhất Chi Mai ngó qua gương mặt âm u xanh trắng của Độc thánh, khóc không ra nước mắt.

Tại, tại hạ không muốn ở lại một mình với Độc thánh âm dương quái khí này đâu!

*

Mọi người gấp gáp tìm đến nhà bên cạnh Nhan gia, tới sân vào phòng, mắt thấy trên giường đất có hai phụ tử đang nằm thẳng tắp, một người là hán tử trung niên mặt đầy râu, một người là tiểu cô nương tầm chừng bảy tám tuổi, hai người này toàn thân áo quần vá víu, sắc mặt xanh tím, miệng ứa bọt trắng, cả người co giật không ngừng như thể lên cơn động kinh.

Mọi người đều kinh hãi.

Y tiên nhíu chặt hai hàng lông mày, sau khi bắt mạch xem sắc khí, lập tức rút từ bên hông ra một bao vải, giật mở tay áo, một băng vải dài chừng ba thước bung ra trước gió, trên băng vải chỉnh chỉnh tề tề cắm xuyên hơn mấy trăm cây ngân châm, từng cây chói sáng lấp lánh, Y tiên chợt lướt ngang hai tay lên băng vải, loáng một cái, kẽ hở giữa các ngón tay liền nhiều ra hơn mười cây ngân châm, cổ tay khẽ chuyển, tinh chuẩn cắm trên vài đại huyệt của hai người đang hôn mê, thủ pháp tinh diệu, thế gian hiếm thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận