Đkpplnvcv Án 2 - Ô Bồn Án


Quăng ô bồn cứu người giúp Chiêu, trúng thi độc Ngự miêu xuống hồ

*

Gió mát thổi mây trong, cây đơn hắt chiều tà, gốc bách rung tầng lá, khói biếc ngợp đạm hương.

Bóng cao to trước mắt thẳng tắp như tùng, áo xanh thuần sắc phấp phới, tóc đen nhè nhẹ theo gió tung bay. Cảnh đẹp giai nhân như thế hẳn nhiên khiến cho người ta vui vẻ sảng khoái, chỉ tiếc cảnh không hợp thời.

Chưa tính những cái khác, chỉ riêng hơi thở dồn dập của Triển đại nhân trước mắt Kim Kiền thôi cũng đã đủ phá hoại phong cảnh.

"Huynh đệ họ Ngô, các người đã cùng đường, còn không khoanh tay chịu trói!" Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết, giọng nói như âm vang như rồng gầm, khiến người ta không rét mà run.

Kim Kiền giật mình, cả người run rẩy lùi ra sau vài bước, đưa mắt nhìn hai vị đang kèm con tin đứng đối diện cách mình hơn một trượng.

Chỉ thấy Ngô Đại Lực kia một tay túm chặt cổ Trịnh Tiểu Liễu, một tay gác rìu lên cổ hắn, hai mắt híp lại, hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là ai, vì sao muốn gây sự với huynh đệ chúng ta?"

Triển Chiêu tiến lên trước, lạnh giọng nói: "Chúng ta là nha dịch Khai Phong phủ, hôm nay tới đây bắt hai người các ngươi về quy án! Ngươi còn không mau thả người?"

Ngô đệ vừa nghe, lập tức biến sắc mặt, vội vàng tiến đến bên người Ngô Đại Lực nói: "Đại... đại ca, bọn họ là... là người của Khai Phong phủ!"

Ngô Đại Lực cười lạnh: "Khai Phong phủ thì đã sao? Hai huynh đệ chúng ta chưa làm việc gì trái với lương tâm, sợ cái gì?"

"Ngô Đại Lực!" Triển Chiêu đột nhiên hét lớn một tiếng, hàn quang lóe lên, Cự Khuyết ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào huynh đệ họ Ngô, cao giọng nói: "Hai người các ngươi thấy tiền liền nổi máu tham, giết người cướp của, sát hại Lưu Thế Xương qua đường tá túc, đoạt tài vật không nói, còn lấy máu thịt đốt thành ô bồn, hủy thi diệt tích, hành vi khủng khiếp như thế khiến ai nấy đều phẫn nộ, ngươi còn dám nói mình chưa làm việc gì áy náy với lương tâm sao?!"

Huynh đệ hai người vừa nghe, lập tức sắc mặt đại biến.

Toàn thân Ngô đệ run rẩy không ngừng, chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Ngô Đại Lực cũng sửng sốt không kém, rìu trong tay nghiêng nghiêng suýt rơi, thân hình lảo đảo mấy cái mới đáp: "Ngươi... ngươi nói bậy, chúng ta chưa bao giờ làm ra loại chuyện này!"

"Chưa từng làm?" Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu rung động, cao giọng nói: "Kim Kiền, đưa ô bồn cho hai người nhìn xem!"

Kim Kiền nghe thế liền bước lên hai bước, đạng định cởi vải bọc bỗng ngẩng đầu nhìn trời, tuy đã hoàng hôn nhưng vẫn chưa tắt nắng. Động não một chút, cầm bọc đồ trong tay giơ lên cao, thấp giọng nói: "Lưu ô bồn, kẻ giết ngươi ở ngay trước mắt, ngươi muốn nói gì còn không mau mở miệng?"

Ô bồn rung động kịch liệt, chiếc bồn "ong ong" tác hưởng, từ giữa truyền ra giọng nói của Lưu Thế Xương: "Hai huynh đệ ngươi hại ta thê thảm! Thê thảm quá!"

Tiếng nói phát ra, huynh đệ họ Ngô lập tức sợ hãi.

Ngô đệ "bịch" một tiếng ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hai tay chỉ trỏ, hai chân đá loạn, lê về phía sau hét lớn: "Là... là hắn... quỷ... quỷ quỷ a a!!"

Ngô Đại Lực mặt không còn chút máu, một đôi mắt xếch trợn tròn, ngũ quan tứ chi run rẩy không ngừng, miệng lẩm bẩm: "Không... không thể nào... không thể có quỷ quái gì được! Đây là điều không thể!"

Hắn kinh hãi quá độ, rìu trong tay mặc dù vẫn kề sát cổ họng Trịnh Tiểu Liễu nhưng cũng đã có xu hướng buông lỏng. Kim Kiền nhìn thấy không khỏi âm thầm mừng rỡ, vội vàng liếc mắt sang Triển Chiêu bên cạnh, thầm nghĩ: Tiểu Miêu, dấu hiệu tốt, lát nữa kiểu gì cũng có cơ hội cho ngươi tiến lên cứu người.

Nhưng sắc mặt Triển Chiêu lại hơi trầm xuống, mím môi không nói, một đôi mắt sáng chậm rãi dời về phía Kim Kiền.

Kim Kiền nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ: Tiểu Miêu, ngươi không nhìn vào mấy tên đối diện mà tìm cơ hội cứu người đi, im lặng trừng ta làm gì? Cho xin thôi, ta dù là bán tiên cũng không biết đọc suy nghĩ, không có quan hệ máu mủ với giun đũa trong bụng Tiểu Miêu, sao có thể hiểu được tâm tư hắn?

Kim Kiền bên này đau khổ phỏng đoán tâm lý động vật họ mèo, bên kia trong lòng Trịnh Tiểu Liễu cũng không nhàn rỗi.

Trịnh Tiểu Liễu vốn chỉ là Tạo dịch làm tạp vụ, chưa bao giờ trải qua trường hợp này, vừa rồi đi theo hai người Triển Kim tới đây, đột nhiên bị hai huynh đệ túm lại từ phía sau, vì kinh sợ nên quên phản kháng. Sau nhìn thấy Triển Chiêu đứng trước mắt, nhất thời hoàn hồn, lúc này thật sự xấu hổ vạn phần, trong lòng thầm nghĩ: Nay ta bị hung phạm kèm chặt, liên lụy đến Triển đại nhân, sau này có mặt mũi nào làm ở Khai Phong phủ nữa... Không được, dù sao ta cũng là nha dịch Khai Phong phủ, không thể đánh mất thể diện Khai Phong phủ.

Nghĩ vậy, Trịnh Tiểu Liễu xác định, hạ quyết tâm, đẩy người về phía trước, dí thẳng cổ họng vào lưỡi rìu.

Mọi người không ai ngờ Trịnh Tiểu Liễu sẽ có hành động như thế, đồng loạt ngây người.


Chỉ có Triển Chiêu phản ứng nhanh nhất, nội lực từ tay nháy mắt bắn ra, dùng một luồng nội kình mạnh mẽ đẩy Trịnh Tiểu Liễu lùi lại nửa bước, cứu Trịnh Tiểu Liễu một mạng.

Nhưng chấn động này cũng khiến cho Ngô Đại Lực tỉnh táo vài phần.

Ngô Đại Lực trừng lớn hai mắt, chiếc rìu vốn đang buông lỏng lại chăm chăm kề sát cổ họng Trịnh Tiểu Liễu, mở miệng kêu to: "Thả chúng ta đi, nếu không ta sẽ giết tiểu tử này ngay lập tức!"

Dứt lời, liền túm chặt Trịnh Tiểu Liễu, từ từ lùi về phía sau.

Thân thể Trịnh Tiểu Liễu bị khống chế không thể động đậy, đành phải lớn miệng kêu lên: "Triển đại nhân, ngươi không cần lo cho ta, chỉ cần bắt hai gã phạm nhân này trở về Khai Phong phủ, dù hôm nay ta có chết ở đây cũng là chết một cách vinh quang!"
Triển Chiêu nghe vậy, thân hình không khỏi chấn động, Ngô Đại Lực thấy thế lập tức kêu lên: "Nếu ngươi dám động đậy chút thôi, ta lập tức giết tiểu tử này!"

Thân hình Triển Chiêu lập tức khựng lại.

Ngô Đại Lực thấy Triển Chiêu không dám làm bừa, an tâm vài phần, thầm nghĩ: Xem ra chỉ cần lợi dụng người này để khống chế hai sai nha còn lại, như vậy có thể trốn thoát. Về sau trời đất bao la, không lo không tìm được chỗ an thân, nhưng, ô bồn kia... thật sự  phiền toái, tốt nhất sớm hủy nó đi.

Nghĩ vậy, Ngô Đại Lực lớn tiếng kêu Kim Kiền: "Tiểu tử áo đen bên kia, đưa ô bồn lại đây!"

Triển Chiêu và Kim Kiền nghe thế lập tức cả kinh.
Ngô đệ lại hoảng sợ vạn phần, vội vàng hét lên: "Đại... đại ca, ngươi... ngươi nói gì đó, trong ô bồn kia có... có quỷ mà!"

"Câm miệng!" Lúc này Ngô Đại Lực đã bị dồn vào đường cùng, lá gan to thêm ba phần, không khỏi thấp giọng quát: "Quỷ thì làm sao, lúc hắn còn sống ta không sợ, đã chết ta càng không sợ!" Dừng một chút, lại ngẩng đầu thúc giục: "Tiểu tử, nghe thấy không, còn không mau đem ô bồn lại đây?"

Kim Kiền nghe vậy, không khỏi rụt cổ về sau, cặp mắt liếc sang hướng Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu lại trầm mặc không lời, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mình.

Kim Kiền thật hết chỗ nói, thầm nghĩ: Thôi, xem ra ta không được trời cho khả năng "liếc mắt đưa tình", mắt đưa mày lại với Tiểu Miêu đến nửa ngày vẫn không hiểu được hàm ý. Kệ! Ta đành tự nghĩ cách.
Kim Kiền nghĩ vậy, không khỏi bắt đầu đánh giá ba người đối diện, âm thầm cân nhắc: Tình huống trước mắt không ổn! Trịnh Tiểu Liễu trở thành con tin, Tiểu Miêu liền biến thành đồ trang trí, nếu ta đi qua đưa ô bồn này, chẳng may bị Ngô Đại Lực tiện tay túm luôn thì sao... Suy đoán theo khuôn sáo cũ, con tin nằm trong hoàn cảnh này, khả năng bị giết cao hơn 90%. Không được, ta là người hiện đại duy nhất ở triều Tống, đương nhiên không thể đẩy thân vào hiểm cảnh. Dù sao Ngô Đại Lực muốn ô bồn, ta quăng ô bồn cho hắn là được, không cần liều lĩnh tự mình đưa đi.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền hạ quyết tâm, nâng ô bồn trong tay lên, thủ một tư thế chuẩn của vận động viên ném bóng chày chuyên nghiệp, dồn sức vào cánh tay, "vèo" một tiếng ném ô bồn ra ngoài.

Ô bồn kia gào lên trên không trung: "Đừng mà..."

Ngô Đại Lực sao đoán được Kim Kiền sẽ hành động như vậy, nhất thời kinh hãi. Tuy vừa rồi hắn nói mình không sợ ô bồn, nhưng dù sao có tật giật mình, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ô bồn bay về phía mình khó tránh khỏi hoảng hốt. Chân lảo đảo bước vội về phía sau, ai ngờ vừa lui nửa bước, sắc lam lóe lên trước mắt, thanh niên áo lam vừa rồi còn cách một trượng không biết khi nào đã tới trước mặt.
Ngô Đại Lực khiếp sợ, lòng sinh ác ý, rìu nhọn trong tay vung lên, tính cắt qua cổ họng Trịnh Tiểu Liễu. Cử động này chính là sách lược bỏ xe giữ tướng, tất nhiên dùng toàn bộ khí lực, rìu nhọn kia vừa động đã nhanh như chớp lóe.

Triển Chiêu sao có thể để hắn thực hiện được, tay phải nâng bảo kiếm, đẩy văng lưỡi rìu, tay trái chuyển động, kéo Trịnh Tiểu Liễu lại gần. Chỉ tiếc chiếc rìu nhọn đã kịp rạch một vết cắt nhỏ rớm máu trên mu bàn tay Triển Chiêu.

Ngô Đại Lực thấy mình thất thủ cũng chẳng thèm quan tâm đến huynh đệ còn đang ngã dưới đất, lập tức quay người bỏ chạy. Nhưng thân mình chưa lao ra được hai thước đã thấy áo lam thuần sắc tung bay trước mắt, vừa choáng váng, thân thể không biết bị vật gì điểm hai cái, lúc hoàn hồn thì toàn thân cứng ngắc, không thể nhúc nhích.

Mũi chân Triển Chiêu chạm đất, rơi xuống không tiếng động, cổ tay nhẹ chuyển cất Cự Khuyết vào vỏ, khẽ nâng mày kiếm nói: "Ngô Đại Lực, còn không theo ta trở về Khai Phong phủ chờ Bao đại nhân xử lý!"

Ngô Đại Lực kia hai mắt trừng trừng, nửa chữ cũng không phát ra, đứng bất động.

Triển Chiêu đi đến trước mặt Trịnh Tiểu Liễu hỏi: "Trịnh Tiểu Liễu, ngươi có bị thương không?"

Trịnh Tiểu Liễu vừa thoát khỏi miệng hùm, lại thấy bản lĩnh công phu tuyệt đỉnh của Triển Chiêu, không khỏi đờ đẫn, nghe thấy câu hỏi mới hoàn hồn, vội vàng chắp tay nói: "Không... không bị thương. Trịnh Tiểu Liễu đa tạ ân cứu mạng của Triển đại nhân."

Triển Chiêu gật đầu, hướng sang Kim Kiền vừa chạy tới hỏi: "Kim Kiền, ô bồn kia có bị tổn hại gì chăng?"

Kim Kiền nghe lời, đỉnh đầu không khỏi đổ mồ hôi, vội vàng ngồi xuống đất gõ ô bồn hai cái, cười khổ trả lời: "Không hỏng, nhưng e rằng lại phải im lặng một hồi lâu."

Triển Chiêu không khỏi khẽ lắc đầu: "Kim Kiền, tuy rằng Triển mỗ ám chỉ ngươi phân tán sự chú ý của Ngô Đại Lực, giúp Triển mỗ cứu người, nhưng ngươi cũng đâu cần dùng phương pháp như thế, chẳng may vật chứng trọng yếu bị tổn hại, chúng ta nên làm sao?"


"Nhất thời tình thế cấp bách, nhất thời tình thế cấp bách..." Kim Kiền cười gượng hai tiếng, trong lòng lại nói: Thì ra cái "liếc mắt đưa tình" của Tiểu Miêu có ý nghĩa như thế, chậc, ta đúng thật là mèo mù đụng chuột chết, làm bừa mà trúng.

Triển Chiêu thấy hung phạm đã bị bắt cũng an tâm vài phần, lôi huynh đệ họ Ngô vào trong nhà, tìm hai sợi dây thừng trói thật chặt. Ngô đệ thấy đại ca bị bắt, sớm sợ tới hồn phi phách tán, không hề có ý muốn phán kháng, tất cả đều thuận theo; Ngô Đại Lực được Triển Chiêu giải huyệt đạo nửa người dưới, nửa trên vẫn cứng ngắc như gỗ, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng một đôi mắt xếch hung hăng trừng ba người Triển Chiêu.

Chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Triển Chiêu liền lệnh cho hai người Kim, Trịnh giám sát huynh đệ họ Ngô, mang theo ô bồn cùvàng hung khí rìu nhọn, đi đến ngoài cửa, dự định cùng vợ con Lưu Thế Xương trở về Khai Phong phủ kết thúc vụ án.

Còn chưa đi tới cửa, thân hình Triển Chiêu bỗng nhiên liêu xiêu một chút, rồi không hề báo trước, "uỳnh" một tiếng khuỵu xuống đất.

"Triển đại nhân?!" Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu bước vội lên trước đỡ lấy Triển Chiêu.

Trịnh Tiểu Liễu bối rối kêu lên: "Triển đại nhân, ngươi làm sao vậy?"

Triển Chiêu quỳ một gối xuống, bàn tay nắm chặt vỏ kiếm đỡ người, lắc đầu nói: "Không sao, e rằng mấy ngày gần đây vất vả quá độ, bước đi hơi loạng choạng."

Dứt lời muốn đứng thẳng dậy, ai ngờ Kim Kiền đột nhiên hét lớn: "Đừng cử động!"

Một tiếng cao giọng vang như chuông kêu, mọi người lập tức hoảng sợ, Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu không khỏi quay đầu quan sát. Chỉ thấy Kim Kiền hai mắt trừng trừng, hàng lông mày nhíu chặt, chầm chậm nâng cánh tay trái của Triển Chiêu lên, chỉ vào miệng vết thương nhỏ trên mu bàn tay mà hỏi: "Triển đại nhân, chỗ này bị vật gì gây thương tích?"

Triển Chiêu đưa mắt nhìn, chỉ thấy miệng vết thương dài nhỏ nhưng không sâu, nếu không nhìn kỹ e rằng khó phát hiện. Có điều chung quanh lờ mờ một chút sắc đen, chỉ sợ vết thương bị tắc nghẽn, không khỏi bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Mình hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, bị thương là chuyện thường, vết thương nhỏ như này cần gì phải ngạc nhiên đến thế.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt Kim Kiền ngập tràn lo lắng, Triển Chiêu không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ giọng an ủi: "Vừa rồi bị chiếc rìu kia làm bị thương, chẳng qua là vết thương ngoài da, Kim Kiền không cần lo lắng."

"Rìu sắc?" Kim Kiền nghe vậy, vội vàng lấy ra chiếc hung khí trong bọc đồ, kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện trên lưỡi rìu có sắc đen, thoang thoảng tỏa ra mùi hôi.

"Ngô Đại Lực, ngươi giết người bằng chiếc rìu này xong đã rửa sạch vết máu trên đó hay chưa?" Kim Kiền đột nhiên quay về sau, hướng về huynh đệ họ Ngô mà quát lớn.

Ngô Đại Lực thấy vẻ mặt của Kim Kiền, nhất thời cả kinh, bất giác lắc đầu.

Bỗng nghe Ngô đệ kia trả lời: "Đại ca nói trên rìu có máu mới tránh được ma quỷ, cho nên chưa từng rửa qua, lần này xuất môn, vì đại ca nói không nên mang theo chiếc rìu này, vì thế..."

"Câm miệng!" Kim Kiền lại hét lớn một tiếng, nhất thời khiến cho Ngô đệ ngừng giải thích.

Kim Kiền túm lấy tay Triển Chiêu, khoát ngón tay lên cổ tay, cẩn thận bắt mạch, hai mắt lại cẩn thận đánh giá miệng vết thương trên mu bàn tay.

Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu thấy Kim Kiền cư xử như vậy không khỏi khó hiểu, nhưng nhìn hai hàng lông mày của Kim Kiền cau chặt, thần sắc trịnh trọng, một loại khí thế vô danh bao phủ toàn thân, tạm thời khiến cho hai người không thể mở miệng thắc mắc.

Không đến nửa khắc, Kim Kiền đã buông cổ tay Triển Chiêu ra, thấp giọng hỏi: "Triển đại nhân, bây giờ ngươi có cảm thấy tay chân bủn rủn, choáng đầu vô lực không?"

Triển Chiêu sửng sốt, gật đầu nói: "Tuy hơi khó chịu nhưng cũng không đáng lo lắm."

Kim Kiền dường như không nghe thấy lời nói của Triển Chiêu, im lìm mò mẫm trong vạt áo hồi lâu mới rút ra một cái túi, lấy một viên thuốc giơ lên bên miệng Triển Chiêu nói: "Ăn nó!"

Triển Chiêu hai mắt tròn xoe, không khỏi trừng Kim Kiền hỏi: "Đây là..."

"Ngươi trúng thi độc, đây là Thanh độc hoàn, ăn trước để bảo vệ tâm mạch!" Kim Kiền mất kiên nhẫn nói.

Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe xong không khỏi kinh hãi.

"Thi độc? Triển đại nhân trúng độc?" Thanh âm Trịnh Tiểu Liễu tức khắc nghẹn ngào.

"Trúng độc? Từ khi nào?" Triển Chiêu cũng mang vẻ mặt nghi vấn.


"Không có nhiều thời gian, còn nói nhảm làm gì?!"

Kim Kiền duỗi tay bóp lấy cằm Triển Chiêu, Triển Chiêu cả kinh, vừa định dùng lực giãy ra, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên hoa lên, khí lực toàn thân nhất thời mất hết, vì thế mới để cho Kim Kiền hùng hổ nhét thuốc vào miệng, "ực" một tiếng đã nuốt xuống.

Chợt nghe miệng Kim Kiền thì thào độc thoại, chẳng khác nào ngồi nhà đọc sách: "Thi độc chính là tình trạng người chết bất ngờ trong hoảng sợ cực độ, máu rữa của xác chết dần dần tích tụ độc tố ... Bà nó, đôi huynh đệ này quả thật không có tinh thần chuyên nghiệp, giết người xong cũng không rửa sạch hung khí, khiến cho lưỡi rìu tích tụ thi độc, chậc... nếu muốn giải hết độc, trước phải dùng Thanh độc hoàn bảo vệ tâm mạch, trong vòng một khắc ngâm toàn thân trong dòng nước chảy, trước giảm bớt độc tố, sau sẽ giải độc... Ngô gia lão đệ..." Kim Kiền đột nhiên lại cao giọng hét, "Gần đây có hồ nước, sông suối gì đó không?"

Ngô đệ nghe vậy không khỏi sửng sốt, bật thốt lên: "Ngoài phía Bắc của trấn có một cái hồ nhỏ, cách đây không đến nửa dặm..."

"Vừa kịp!" Kim Kiền nghe xong tròng mắt sáng ngời, vội vàng đi đến bên người huynh đệ họ Ngô, trói hai người vào cột nhà, vừa buộc thừng vừa quay đầu lệnh cho Trịnh Tiểu Liễu: "Tiểu Lục, việc này không thể chậm trễ, ngươi cõng Triển đại nhân, chúng ta mau đi tới hồ!"

Tuy Trịnh Tiểu Liễu khó hiểu, nhưng thấy sắc mặt Kim Kiền nghiêm trọng, lời nói có vài phần khí thế, lại ảnh hưởng đến an nguy của sinh mệnh Triển đại nhân, lập tức khí lực tăng vọt, vận sức trên tay, vác Triển đại nhân đang xụi lơ lên lưng, vội vx theo sau Kim Kiền. Huynh đệ họ Ngô bị bỏ lại kia sững sờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.

Lại nói Triển Chiêu, tuy lúc này cả người vô lực, miệng không thể nói, nhưng vẫn còn một chút ý thức, thấy Trịnh Tiểu Liễu cõng mình chạy như điên, không bao lâu liền ra ngoài trấn, thấy trước mắt hiện lên một khoảng lung linh dao động, dự cảm điềm xấu nhất thời xẹt qua đầu.

Kim Kiền dừng lại bên cạnh Triển Chiêu, giật lấy Cự Khuyết, ra lệnh cho Trịnh Tiểu Liễu: "Mau ném Triển đại nhân xuống hồ!"

"Cái gì?!" Trịnh Tiểu Liễu nghe xong lập tức khựng lại, cả kinh kêu lên, "Ném... ném Triển đại nhân xuống hồ?"

"Kêu gào cái gì?" Kim Kiền quát lại, "Không muốn Triển đại nhân chết thì làm theo lời ta!"

"Nhưng... nhưng mà.."

"Ngươi còn lề mề gì nữa, nếu chậm nửa khắc, độc vào tim Triển đại nhân rồi, muốn cứu cũng không kịp!"

Trịnh Tiểu Liễu nghe thế tức khắc kinh hãi, vội vàng quay người khom lưng, hai tay vận lực, tung vai một cái ném Triển đại nhân ra xa.

Đáng tiếc cho Triển Chiêu, đường đường là một danh hiệp trên giang hồ, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, lại vẽ ra một đường parabol tiêu chuẩn ở trên không trung, đường hoàng rơi xuống hồ.

*

Hồ lặng mênh mông lau phong tình, ráng chiều chạng vạng sáng trăng non. Gió mát uyển chuyển mây du ngoạn, trên hồ đứng lặng bóng một đôi.

Mặt trời khuất núi, trăng bạc vừa lên, bên bờ hồ xuất hiện hai bóng đen cuộn tròn, nhìn kỹ, đúng là hai thiếu niên đang ngồi xổm.

"Kim Kiền..."

"Hở?"

"Triển đại nhân xuống hồ lâu chưa?"

"... Không biết."

"Hình như lâu lắm rồi..."

"... Ừa."

"Độc trên người Triển đại nhân hẳn đã giải hết?"

"... Có lẽ thế."

"Vậy vì sao Triển đại nhân còn chưa lên?"

"..."

"Kim Kiền..."

"..."

"Kim Kiền!"

"Gọi hồn à!"
Kim Kiền đột nhiên nhảy dựng lên, kêu:

"Lo lắng cái gì? Triển đại nhân võ công tuyệt đỉnh, khinh công vô song, sau khi độc giải xong sẽ khôi phục thần trí, tất nhiên có thể tự bơi lên bờ... Ớ..."


Trịnh Tiểu Liễu nghe được nửa câu đầu của Kim Kiền mới an tâm vài phần, nào ngờ đột nhiên Kim Kiền như bị rút đầu lưỡi, nửa câu sau ấp úng mãi không nói ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn.

Vừa nhìn một cái, Trịnh Tiểu Liễu bất giác rùng mình.

Chỉ thấy hai mắt Kim Kiền trợn lớn, đôi môi vẫn mở to, đầu lưỡi cứng lại trong miệng, run rẩy không ngừng.

"Kim Kiền?" Trịnh Tiểu Liễu cũng đứng lên, nhỏ giọng gọi.

Kim Kiền chậm rãi quay đầu, hai mắt trống rỗng nhìn Trịnh Tiểu Liễu, khóe miệng run rẩy nói: "Hình như Tiểu Miêu không biết bơi..."

"Hả?" Trịnh Tiểu Liễu sửng sốt.

"OH MY GOD!" Kim Kiền đột nhiên kêu to một tiếng, chạy tới bên hồ la lớn: "Triển... Triển đại nhân không biết bơi, lâu như vậy rồi còn không lên, e rằng..."

Trịnh Tiểu Liễu nghe thế nhất thời quá sợ hãi, vội vàng theo sau Kim Kiền vọt tới bên hồ, vừa định nhảy xuống cứu người, đã thấy thân hình Kim Kiền đột nhiên chấn động, ánh mắt từ từ nhìn xuống chân của mình. Trịnh Tiểu Liễu cũng dần dần hạ tầm mắt theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một bàn tay tái nhợt đang nắm chặt mắt cá chân Kim Kiền.

"A a a a! !" Tiếng kêu thảm thiết thoáng chốc vang tận mây xanh.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu tê liệt khuỵu xuống, trơ mắt ra nhìn một người tóc tai bù xù, chầm chậm trèo lên bờ từ hồ nước đen kịt, chầm chậm đứng dậy, chầm chậm đi về phía mình.

Dưới ánh trăng, một cơn gió lạnh tạt qua mái tóc ướt của người này, lộ ra vẻ mặt vốn phải ôn nhu tuấn nhã, bây giờ lại mang sắc xanh nhợt nhạt.

"Hồn ma nửa đêm a! Xác chết Triển đại nhân vùng dậy a a!!"

Kim Kiền lập tức cuộn thành một đống, dập đầu thành tiếng dưới mặt đất, vừa lạy vừa nói: "Triển đại nhân, ngài không nên trách ta, ta vốn muốn cứu ngài, mong đại nhân quên đi chuyện xảy ra, tạm tha cho ta đi!"

Trịnh Tiểu Liễu cũng kinh hách không vừa, vừa thấy Kim Kiền như thế, vội vàng vẽ gáo theo bầu tròn, xoay người dập đầu bình bịch.

Lại nói Nam hiệp Triển Chiêu kia, công phu trên bờ tất nhiên là đương thời vô song, nhưng nếu bàn đến công phu dưới nước, thật chẳng khác một con vịt lên cạn. Khi Triển Chiêu chìm trong hồ nước, độc khí tán đi, khôi phục thần trí, đột nhiên phát hiện mình đang ở dưới hồ, thật sự kinh hãi, may mà hồ nước không quá sâu, dựa vào công phu bế khí đã tu tập vài năm, cuối cùng Triển Chiêu cũng cửu tử nhất sinh lên được đến bờ. Nào ngờ vừa lên lại bị hai tên đầu sỏ ném mình xuống nước tưởng là oan hồn, làm sao vị Triển Nam hiệp này không bực mình đương trường cho được.

Triển Chiêu nhìn hai người trước mắt, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, môi mỏng thấp thoáng giần giật, hai tay nắm chặt, thật sự muốn choảng vài cái vào đầu hai người này.

Nhưng Nam hiệp dù sao vẫn là Nam hiệp, không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Tuy lúc trước ý thức mơ hồ, nhưng vẫn nhớ mang máng nhờ xuống hồ mới giải được độc trên người.

Triển Chiêu thở dài, thả lỏng nắm tay, nhìn kỹ lại hai người, không khỏi dở khóc dở cười.

Kim Kiền kia không biết nhặt được từ đâu ba cọng cỏ xanh, cầm như nén hương ở trước mặt, hai tay chắp trước ngực, quỳ lạy không ngừng; mà Trịnh Tiểu Liễu cũng bắt chước tư thế, chẳng qua thiếu mất cọng cỏ.

"Triển mỗ chưa chết, hai vị không cần cúng bái!"

Triển Chiêu bất đắc dĩ nói.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu lập tức bất động, ngẩng đầu nhìn lại người trước mặt.

Tuy Triển Chiêu cả người ẩm ướt, búi tóc tán loạn, nhưng trừ thân hình hơi nhếch nhác, sắc mặt hơi tái nhợt, cũng không khác mọi khi là mấy, thấy vậy hai người mới nhẹ nhõm thở phào.

Kim Kiền lấy tay lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, đứng dậy trả Cự Khuyết trong tay lại cho Triển Chiêu, vỗ vỗ ngực.

Trịnh Tiểu Liễu cũng vui mừng đầy mặt, đứng cạnh Triển Chiêu kêu lớn: "Triển đại nhân, ngài thật sự không sao chứ? Thi độc đã được giải rồi ư?"

Triển Chiêu gật đầu, liếc hai người một cái mới chậm rãi nói: "Triển mỗ còn muốn đa tạ ân cứu mạng của hai người."

Kim Kiền thoáng nhìn cặp mắt đen láy của Triển Chiêu đang chằm chằm nhìn thẳng vào mình, trong lòng không khỏi thấp thỏm, thầm nghĩ: Hỏng rồi, vừa rồi tình thế cấp bách, Tiểu Miêu hẳn sẽ không biết được sư thừa của ta đi? Nếu phát hiện ra thì thật quá siêu.

Vừa động não, Kim Kiền đột nhiên kêu lên: "Đại nhân, vì giúp đại nhân giải độc, chúng ta đã bỏ hai người kia ở trong trấn, không biết bây giờ..."

Triển Chiêu nghe xong lập tức chạy về trấn. Kim Kiền thở phào một hơi, cùng Trịnh Tiểu Liễu theo sau Triển Chiêu.

Đợi ba người trở lại nhà của huynh đệ họ Ngô, hai tên kia vẫn bị trói chặt ở cột nhà, chưa hề nhúc nhích, mọi người thấy vậy mới an tâm.

Sau đó tất nhiên mọi chuyện thuận lợi, ba người mang theo hung thủ, vật chứng, cùng vợ con Lưu Thế Xương trở về Khai Phong phủ, Bao đại nhân thấy thế liền vui mừng, lập tức quyết định sáng sớm hôm sau sẽ bắt đầu xét hỏi.

Nói thêm, đêm đó, từ trong phòng ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu truyền ra tiếng hắt xì liên tiếp, có hơi ồn ào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận