Đkpplnvcv Án 2 - Ô Bồn Án


Thiên Chức đoạn tìm được hành tung, ô bồn nhớ nhận ra hung thủ

*

Nhóm người Triển Chiêu từ biệt mẹ con Lưu thị, theo lời nói của Bách nhi, vội vàng tìm kiếm ở phố Nam trong trấn, quả nhiên không lâu sau liền thấy một nhà bán vải ở đầu phố, bảng hiệu viết "Hàng gấm Thiên Chức".

"Triển đại nhân, xem ra chính là hàng gấm này rồi."

Trịnh Tiểu Liễu ngó nghiêng tía lia, nói với Triển Chiêu.

Kim Kiền bên cạnh nghe thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi buồn cười: Chữ viết trên bảng hiệu kia còn lớn hơn cái thúng, Tiểu Miêu không mù chữ, còn cần tiểu tử nhà ngươi đứng ra giải nghĩa thuyết minh sao?

Triển Chiêu không tức giận, chỉ gật đầu, dẫn hai người Kim Trịnh đi vào cửa hàng, nhìn chung quanh một vòng rồi mới hỏi tiểu nhị trên quầy: "Tiểu ca, trong hàng của ngươi có lụa Vân Cẩm không?"

Tiểu nhị trong hàng thấy ba người quần áo giản dị, mặt đầy bụi đường, hẳn không phải người có tiền, liền quay đi không để ý, ba người vào hàng cũng không ra tiếp đón.

Nhưng lúc này nghe thanh niên áo sam vừa mở miệng đã hỏi lụa Vân Cẩm, không khỏi có chút kinh ngạc, giương mắt quan sát, khoát tay trả lời: "Lụa Vân Cẩm gì chứ? Không có."

Tuy khẩu khí của tiểu nhị không tốt, nhưng Triển Chiêu không hề để ý, lại hỏi: "Tiểu ca, chưởng quầy nhà ngươi có đang ở hàng không?"

Tiểu nhị kia nghe thế tất nhiên mất hứng, thầm nghĩ: Ba người này, vừa nhìn đã biết là quỷ nghèo, đã vậy còn muốn phô bày giàu sang, hỏi cả lụa Vân Cẩm. Bây giờ còn muốn gọi chưởng quầy ra, hừ, ta lớn như vậy còn chưa từng gặp quỷ nghèo phô trương thế này.

Nghĩ thế, tức thì giọng điệu của tiểu nhị lộ vẻ khó chịu, nói: "Chưởng quầy của ta ra ngoài rồi, không ở đây."

Triển Chiêu hỏi tiếp: "Vậy xin hỏi khi nào chưởng quầy trở về?"

Tiểu nhị bị hỏi nhiều, mất kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Triển Chiêu nói: "Vị khách này, ta nói nhé, chưởng quầy nhà ta rất bận rộn, ra ngoài làm việc hơn tám ngày mười ngày mới về được, nếu ngài muốn mua hai thước vải bông làm quần áo, nhìn sang kia kìa, hàng nhỏ đối diện có đấy, các ngươi đừng đợi ở đây, ảnh hưởng tới việc mua bán của hàng ta."

Triển Chiêu nghe xong không khỏi sửng sốt, vừa định mở miệng nói rõ thân phận của bản thân, Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh lại ồn ào giành nói trước: "Sao ngươi có thể nói vậy, ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không, hắn chính là..."

Tiểu nhị kia cũng không khách khí, gào trả: "Ta thèm mà biết ngươi là ai, không mua đồ thì đừng náo loạn vớ vẩn ở đây, biến nhanh đi chỗ khác!"

"Cái gì?" Trịnh Tiểu Liễu tức đến hai mắt tóe lửa, đang muốn căng họng mắng mỏ, bỗng cảm thấy có người vỗ vỗ phía sau lưng, nhìn lại, đúng là Kim Kiền.

Chỉ thấy Kim Kiền nhíu mày, đẩy Trịnh Tiểu Liễu sang một bên, đi đến cạnh quầy, cạch một tiếng đặt bọc đen ô bồn lên quầy, ôm tay nói: "Muốn ồn sang bên cạnh mà ồn, mấy trăm lượng bạc sắp đè chết ta rồi, ta cần kiếm chỗ nghỉ chân một chút."

Hở?

Đừng nói tiểu nhị và Trịnh Tiểu Liễu, ngay cả Triển Chiêu cũng phải sửng sốt.

Kim Kiền nhìn ngó xung quay, quay đầu nói với Triển Chiêu: "Công tử, ta thấy cửa hàng nhà quê này chắc chắn không có lụa Vân Cẩm đâu, những tấm vải còn lại cũng chỉ là loại tầm thường, không bằng đồ công tử đang mặc, thôi chúng ta đi đến Đông Kinh Biện Lương mua vậy."

Tiểu nhị nghe xong lập tức cả kinh, nhìn bọc đồ tròn tròn trên quầy, thầm nghĩ: Nghe khẩu khí của vị tiểu ca này, chẳng lẽ mấy vị đây là mối hàng lớn ư?

Nhưng nhìn cách ăn mặc của ba người, đúng là không giống mà.


Tiểu nhị nghĩ vậy, không khỏi đưa mắt đánh giá Triển Chiêu, nhìn kỹ rồi không khỏi cả kinh.

Vị thanh niên áo sam này tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, một thân áo lam tuy vừa nhìn thì thấy bình thường không đặc biệt, nhưng mặc lên thân lại phiêu dật tiêu sái không nói nên lời, hẳn vị áo lam này là không phải người thường.

Tròng mắt của tiểu nhị chuyển động, lập tức thay đổi như một người khác, chạy ra từ sau quầy, tới trước mặt của Triển Chiêu cười nói: "Ôi chao, vị đại gia, ánh mắt tiểu nhân thui chột, không nhận ra ngài. Ngài muốn xem gì thì cứ nói, mời vào bên trong."

Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy đều quay sang nhìn Kim Kiền, thấy mặt Kim Kiền cau có, đến cạnh Triển Chiêu nói: "Công tử, nếu hàng này không có lụa Vân Cẩm, chúng ta đi xem hàng khác vậy."

Tiểu nhị kia nghe xong nhất thời nóng nảy, kêu lớn: "Đại gia chớ đi, toàn bộ trấn Lưu gia cũng chỉ có hàng ta có lụa Vân Cẩm, ngài xem ở đây là được."

Triển Chiêu khẽ nhếch mày kiếm, liếc mắt nhìn Kim Kiền một cái, mới đáp: "Nếu tiểu ca nói vậy, hay là lấy ra cho chúng ta xem đi."

Tiểu nhị vui mừng, vội vàng đi vào phòng trong, không bao lâu liền bê một cuộn lụa ra.
Chỉ thấy cuộn lụa này bề mặt nhẵn nhụi, mềm mại như nước, đặt ở trong phòng còn có thể phản chiếu ánh mặt trời bên ngoài, rực rỡ tức thời, lộng lẫy chói mắt.

Mọi người nhìn thấy không khỏi âm thầm tán thưởng.

Kim Kiền vội kề bọc đen lại gần, đặt cạnh cuộn gấm nhỏ giọng hỏi: "Lưu ô bồn, ngươi có ấn tượng gì với cuộn lụa này không?"

"... Không có." Ô bồn nhỏ giọng trả lời.

"... Quên đi, hỏi ngươi cũng như không." Kim Kiền lại đẩy ô bồn ra xa.

Chợt nghe Triển Chiêu hỏi: "Tiểu ca, tấm lụa này ánh sáng màu sắc bất phàm, là mua ở đâu?"

Tiểu nhị nghe lời, không khỏi bực bội, mở miệng hỏi: "Vị đại gia, ngươi tới mua lụa, không hỏi giá mà hỏi nơi nhập hàng, thế là có ý gì?"

Triển Chiêu mỉm cười, trả lời: "Tiểu ca chắc không biết, lụa Vân Cẩm đồ hiếm là đồ quý, thường có hàng giả, ta hỏi nơi nhập hàng cũng để đề phòng thôi."

"À..." Tiểu nhị gật đầu nói: "Nhưng nơi nhập lụa Vân Cẩm ta cũng không rõ lắm, chỉ có chưởng quầy nhà ta biết."

"Vậy chưởng quầy nhà ngươi hiện đang ở đâu?"

Tiểu nhị trả lời: "Không dối gạt mấy vị, mấy ngày trước chưởng quầy nhà ta xuất môn nhập hàng, hiện không ở đây."

Triển Chiêu nghe thế, không khỏi nhíu mày.

Trịnh Tiểu Liễu bước nhanh lên hỏi: "Vậy bao giờ chưởng quầy nhà ngươi mới về được?"

Tiểu nhị lắc đầu: "Chậm thì một hai ngày, lâu thì ba năm ngày."

Mọi người nhất thời cau mày trầm mặc.

Kim Kiền uể oải, thầm nghĩ: Thật xui xẻo, chưởng quầy thật đúng là biết chọn thời điểm xuất môn, manh mối tới tay lại vuột mất, chậc chậc, nói vậy, ta đây còn phải tiếp tục cos ô bồn rùa... Trời cao ơi, đất rộng ơi, Thượng Đế Jesus Như Lai phật tổ, ai cũng được, mau mau hiển linh, cứu lấy con người yếu đuối đáng thương này đi.

Tiểu nhị thấy sắc mặt ba người không tốt lắm, nhất là thiếu niên nhỏ gầy mặc áo đen, vẻ mặt muốn tìm người đánh nhau, không khỏi chột dạ, nhưng sợ vuột mất vụ mua bán lớn nên không dám đuổi người, đành đứng tại chỗ phiền não tìm cách thoát thân. Chợt thấy có bóng người đến trước cửa, nhìn kỹ đúng là người quen, trong lòng mừng rỡ, vội vàng chạy ra nghênh đón:


"Ái chà, không không phải Tôn đại gia cùng Tôn nhị gia đây sao? Tìm chưởng quầy uống rượu phải không, thật không khéo, chưởng quầy xuất môn nhập hàng, vài ngày nữa mới về được."

Một người trước cửa cười nói: "Xú tiểu tử, ân cần như vậy là tính uống ké rượu sao?"

Tên còn lại cũng cười: "Đại ca, ta thấy tiểu tử này ngày càng giảo hoạt."

Tiểu nhị nói chuyện với hai người kia ngoài cửa, ba người Triển Chiêu đều phiền não vì vụ án, không ai lưu ý xung quanh. Nhưng ô bồn ở trên quầy đột nhiên chấn động mãnh liệt, tự nhiên rơi xuống, leng keng một tiếng chạm đất, giãy ra khỏi bọc, nhanh như chớp lăn đến ngoài cửa.

Ba người ngoài cửa đang nói chuyện bỗng nhiên im bặt, chợt nghe một thanh âm kêu lên: "Đại ca! Cái này, cái này..."

Ba người trong phòng nghe được tiếng hét này, quay lại, không khỏi kinh hãi.

Triển Chiêu và Kim Kiền vội vàng chạy ra khỏi phòng, Kim Kiền ôm lấy ô bồn, dùng vạt áo che nắng, Trịnh Tiểu Liễu theo sau nhặt miếng vải đen, tay chân luống cuống cùng Kim Kiền bọc ô bồn lại.

Bỗng một người hỏi: "Vị tiểu ca này, ô bồn này là..."

Kim Kiền ngẩng đầu nhìn, ngoài tiểu nhị kia, còn hai người đang đứng ngoài cửa.

Người bên trái mặc một bộ áo lụa xanh thẫm, chân đi giày thấp cổ màu đen, dáng người khôi ngô, sắc mặt ngăm đen, mi mắt dài, cặp mắt sắc sảo, râu quai nón đến tai.

Người đứng bên cạnh hơi thấp, mặc áo khoác lụa vạt ngắn màu xám, quần lụa màu nâu, đi giày đen, lông mày rủ xuống, mắt tròn nhỏ, mặt ngăm không râu. Hai người đứng chung một chỗ, nếu nhìn kỹ, mặt mày cũng có vài phần tương tự.

Câu hỏi vừa rồi là của vị nam tử thấp lùn mặc áo xám, lúc này vẻ mặt của hắn có thể coi là quái dị: Hai mắt trợn lớn, nửa gương mặt phải bình thường, nửa trái lại có vẻ co rúm.

Kim Kiền trong lòng sinh nghi, ôm ô bồn lùi về sau hai bước, chuyển qua đứng cạnh Triển Chiêu, mới lên tiếng: "Ô bồn này là của ta, có chuyện gì?"

Nam tử áo xám nghe vậy, gương mặt càng thêm vặn vẹo, hỏi tiếp: "Ngươi mua ô bồn này ở đâu?"

Kim Kiền còn chưa trả lời, Triển Chiêu đã tiến lên trước, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ trước đây hai vị đã từng thấy ô bồn này?"

Bị Triển Chiêu hỏi vậy, nam tử thấp lùn kia không khỏi rụt cổ lùi bước, đưa mắt sang người áo xanh bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đại ca, ô bồn này..."

"Câm miệng!" Người áo lục thấp giọng quát, dừng một chút, ngẩng đầu hướng Triển Chiêu chắp tay cười nói: "Không có gì, vị huynh đệ của ta vẫn muốn mua ô bồn, hôm nay thấy ô bồn này không tệ, cũng muốn mua một cái nên mới thuận tiện hỏi."

Triển Chiêu cau mày kiếm, mắt sáng nhìn lạnh, cẩn thận đánh giá hai huynh đệ một phen, sau đó mới trầm giọng nói: "Ô bồn này mua ở cửa hàng của Vương gia trên phố Mã trong Đông Kinh Biện Lương, ngươi đã từng nghe tên chưa?"

"Chưa từng nghe qua! Chưa từng nghe qua!" Nam tử áo xám đột nhiên xua tay hét lớn.

"Nhị đệ!" Người áo lục cao giọng quát, thấy nam tử áo xanh ngừng nói, mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Mấy vị, xem ra hôm nay đệ đệ ta hơi quá chén, hơi thất thường, mong mấy vị không phiền lòng. Huynh đệ hai người ta có việc, xin cáo từ trước."

Dứt lời, kéo nam tử áo xám xoay người muốn rời đi, nhưng vừa chuyển thân, chưa kịp bước đã thấy một mạt màu xanh đột nhiên phiêu tới trước mắt, nhìn kỹ đã thấy Triển Chiêu đứng thẳng như tùng, một cánh tay nhấc lên ngăn cản đường đi của hai người.
Hai người bị hoảng sợ, giương mắt thấy thanh niên này khuôn mặt lạnh băng, mắt như hồ sâu, đang lạnh lùng trừng hai người, trong lòng kinh hãi nhưng không thốt được một lời.


Sau một lúc lâu Triển Chiêu cũng không mở miệng, hai tròng mắt quét qua đôi huynh đệ, rồi dời về phía Kim Kiền đang ôm ô bồn đứng cạnh cửa.

Kim Kiền thấy hành động lời nói của đôi huynh đệ, trong lòng sinh nghi, thấy Triển Chiêu chặn đường hai người, lại nhìn mình, nhất thời hiểu ra, vội vàng thấp giọng hỏi ô bồn trong tay: "Lưu ô bồn, ngươi có biết hai người này không?"

Nào ngờ ô bồn câm như hến, ngay cả nửa điểm thanh âm cũng không phát ra.

Kim Kiền nhất thời nóng nảy, đề cao giọng hỏi: "Lưu ô bồn, ta hỏi ngươi nha, ngươi nghe thấy không đó?"
Ô bồn vẫn như cũ không lên tiếng.

Kim Kiền giương mắt nhìn Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu sắc mặt âm trầm, đôi môi mím chặt, sau lưng không khỏi phát lạnh, vội vàng đặt ô bồn xuống đất, dùng sức gõ gõ, vừa gõ vừa nói: "Ô bồn chết tiệt, bình thường không muốn ngươi nói thì ngươi dong dài như bà tám, nay muốn ngươi làm chứng ngươi lại đình công, ngay cả rắm cũng không phóng. Nếu ngươi không nói lời nào, ta liền ném ngươi xuống hố phân, cho ngươi biến thành bồn cầu!"

Nhưng gõ một lúc lâu, ô bồn vẫn không hề động tĩnh.

Kim Kiền không có cách, đành phải nhìn Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh, hy vọng hắn nghĩ ra biện pháp gì, nhưng vẻ mặt Trịnh Tiểu Liễu cũng mờ mịt, không biết làm sao.

Chợt nghe đại ca trong hai người kia nói: "Vị huynh đài này, vì sao cản đường đi của hai chúng ta?"

Triển Chiêu nghe vậy, trừng mắt nhìn hai người hồi lâu, mới chậm rãi buông tay, tránh sang bên cạnh, để hai người rời đi.

Đợi hai người đi xa, Trịnh Tiểu Liễu cùng Kim Kiền vội đến bên cạnh Triển Chiêu. Triển Chiêu liếc nhìn Kim Kiền, thấp giọng hỏi: "Vì sao lại thế?"

Kim Kiền trong lòng hô to bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Tiểu Miêu, ngươi nghĩ ta là bán tiên chuyển thế a? Ai mà biết được ô bồn này đùa giỡn điên rồ, đột nhiên không nói năng, chẳng lẽ vừa rồi rơi xuống đất bị hỏng... Khoan, sao ô bồn đang tốt đẹp tự nhiên liền rơi? Còn thoát ra khỏi bọc, chẳng lẽ hắn không biết mình không thể phơi nắng sao... Á!

Kim Kiền trong lòng căng thẳng, nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, vẻ mặt cầu xin, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu nói: "Triển đại nhân, ô bồn này thấy mặt trời, tám phần là hồn phi phách tán..."

"Cái gì?!" Triển Chiêu cùng Trịnh Tiểu Liễu nhất thời kinh hãi, kêu lên.

Kim Kiền bị hai người trừng trừng, trong lòng run rẩy, nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Cũng... cũng không chắc, sau một hồi có thể khôi phục cũng chưa biết chừng..."

Triển Chiêu, Trịnh Tiểu Liễu hai người nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra.

Dừng một chút, chợt nghe Trịnh Tiểu Liễu hỏi:

"Triển đại nhân, huynh đệ hai người kia hành vi quỷ dị, hẳn có liên quan tới vụ án, vì sao không bắt hai người về quy án?"

Triển Chiêu lắc đầu nói: "Đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán, ta không có chứng cứ rõ ràng, chưa biết nơi bán lụa Vân Cẩm, không có chứng cớ từ ô bồn, sao có thể bắt người lung tung?"

Trịnh Tiểu Liễu nhất thời im lặng, cúi gằm gãi đầu.
Kim Kiền buồn bực, dùng sức gõ xuống miệng ô bồn nói thầm: "Đều do Lưu ô bồn, thời khắc mấu chốt lại không có động tĩnh, đúng là việc thành chẳng thấy, việc hỏng có thừa!"

Kim Kiền vừa gõ, ô bồn kia liền chấn động, âm thanh từ trong bồn truyền ra: "Đừng gõ!"

Ba người nghe vậy vừa mừng vừa sợ, Kim Kiền vội vàng kêu lên: "Lưu ô bồn, ngươi có ổn không?"

Trịnh Tiểu Liễu cũng kêu lên: "Nếu ngươi nói được, sao vừa rồi không lên tiếng?"

Ô bồn kia thấp giọng nói: "Vừa rồi ta thấy đôi huynh đệ giết mình, nhất thời phẫn nộ không kìm được, chấn động mạnh quá nên rơi xuống, không cẩn thận gặp ánh mặt trời, mất đi ý thức."

Triển Chiêu kinh hãi, vội vàng hỏi: "Ngươi nói hai người vừa đứng ở cửa hàng ư?"

Ô bồn đáp: "Chính là hai người kia! Triển đại nhân còn không mau tróc nã hai người quy án?"

"Tróc nã cái rắm!" Kim Kiền cũng kêu lên, "Hai người kia sớm đã chạy biến đi đâu mất rồi!"


"Cái gì?! Sao lại thả bọn họ, Bọn họ là hung phạm giết ta! Sao lại thả bọn họ đi?!"

Ô bồn kêu ầm ĩ, nhưng ba người không rảnh để ý tới.

Triển Chiêu vội vàng kéo tiểu nhị đang đứng ngẩn người ở bên, hỏi: "Tiểu ca, ngươi biết nhà của hai người vừa rồi ở đâu không?"

Tiểu nhị nghe thấy ô bồn nói chuyện, sợ tới mức suýt té xỉu, lúc này nghe câu hỏi của Triển Chiêu mới hoàn hồn, chớp chớp mắt nói: "Ngươi... ngươi hỏi Tôn đại gia và Tôn nhị gia sao?"

"...Tôn?" Triển Chiêu hơi cao giọng, lập tức trả lời: "Đúng vậy, bọn họ ở nơi nào?"

Tiểu nhị run rẩy vươn một ngón tay, chỉ hướng phố Vĩ nói: "Ngay cuối phố này, là một tứ hợp đại viện,
[1] trước cửa có một cây bách."

Triển Chiêu nghe xong lập tức phi thân chạy về cuối phố, Kim Kiền thấy thế cũng vận dụng khinh công theo sát. Hai người lao đi như cung tên, vèo vèo hai phát đã không thấy tăm hơi, chỉ khổ Trịnh Tiểu Liễu phía sau, dù lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng đành chạy theo bụi đường hai người kia hất lên.

Không lâu sau, hai người Triển Kim đến được chỗ ở của huynh đệ họ Ngô. Triển Chiêu dừng chân trước cửa, nhìn xung quanh rồi nhẹ tung người, nhảy vào trong viện. Kim Kiền cũng theo sau nhảy vào.

Sân viện rất rộng, hai hàng nhà ngói, phòng chính hướng Nam, hai bên là các sương phòng. Thân hình Triển Chiêu như gió, tra tìm chung quanh phòng ốc. Kim Kiền không theo kịp, đành phải xem xét trước sau, chỉ một lát đã tra xong toàn bộ, hai người đều không thu hoạch được gì.

"Triển đại nhân..." Kim Kiền vác ô bồn, nhìn Triển Chiêu đang đứng thẳng tắp trong viện, trong lòng cũng không tránh khỏi bực mình.

Triển Chiêu nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên xoay người đi đến cửa, vừa đi vừa lệnh cho Kim Kiền: "Xem ra hai người kia đã chạy, nhưng thời gian ngắn ngủi, hẳn còn chưa đi xa, ta nhanh chóng đuổi theo có thể bắt giữ họ."

Kim Kiền nghe vậy, tinh thần phấn chấn, vội vàng đi theo Triển Chiêu. Nhưng vừa mở vửa viện, thân hình Triển Chiêu đột nhiên dừng lại, đứng thẳng bất động.

Kim Kiền theo sát phía sau, suýt chút nữa bị đụng cho vẹo mũi, may mắn ngừng kịp trong lúc nguy cấp, mới có thể thoát khỏi gặp nạn.

Vừa định mở miệng oán giận, Kim Kiền đột nhiên thấy không khí xung quanh không ổn, Triển Chiêu trước mắt bóng dáng cứng đờ, Cự Khuyết ba thước nắm chặt trong tay, thân hình thấp thoáng lộ ra sát khí.

Bỗng nghe Triển Chiêu trầm giọng quát: "Huynh đệ họ Ngô, các ngươi đừng để mắc lỗi một lần nữa!"

Kim Kiền khó hiểu, ló ra nhìn từ sau lưng Triển Chiêu.

Vừa nhìn liền giật nảy, suýt nữa ngã bổ nhào.
Có ba người đang đứng dưới tàng cây bách xanh ngát trước cửa viện, hai người trong đó là huynh đệ họ Ngô vừa gặp, người còn lại là người quen, thân hình cao gầy, mắt báo to tròn, cằm nhọn, đúng là Trịnh Tiểu Liễu vốn đang theo sau hai người.

Nhìn thấy hung phạm trốn chạy đã lâu xuất hiện trước mắt, xác nhận được một chuyện may mắn rồi, nhưng tình huống hiện tại thật sự khó giả quyết.

Đơn giản vì Ngô Đại Lực đang cầm trong tay một cái rìu sắc nhọn, mà rìu kia đang gác ở trên cái cổ nho nhỏ cao cao của Trịnh Tiểu Liễu.

Kim kiền nghe thấy Lưu ô bồn sau lưng kêu lên:

"Chính là cái rìu này, ta bị cái rìu này sát hại!"

Kim Kiền không biết Triển Chiêu thân hình thẳng tắp trước mắt mình đang có cảm tưởng gì, dù sao lúc này trong lòng mình chỉ có một loại cảm xúc: Bà nó chứ, lúc này rồi ai còn lo lắng nghiên cứu công lao vĩ đại trước kia của cái rìu, bây giờ quan trọng nhất chính là: Nha dịch của Khai Phong phủ danh tiếng lẫy lừng mà lại bị bắt làm con tin – chậc chậc, vụ scandal này, Tiểu Miêu, ngươi sẽ giải quyết ra sao?






[1] Tứ hợp đại viện: Khu nhà có sân ở giữa, bao quanh là nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận