Dịu Dàng Yêu - Guria

"Nói lại xem nào, mới nói cái gì cơ?"

[Thật sự đấy, em thích chuyến đi chơi này lắm, không thể nghỉ được. Anh về trông nó giùm em được không?]

"Kêu anh bay từ Anh về Hàn để trông chó đấy à?"

[Vậy em gửi hàng xóm được không?]

"Có nhớ một lần gửi rồi nó cắn rách ghế nhà người ta rồi không chịu ăn uống gì không?"

[Anh về được không? Bố mẹ vừa mới đi du lịch rồi, các anh chị cũng không về được nữa.]

"Đem nó đi cùng đi."

[Ai mà cho đem chó lên máy bay chứ?]

"..."

[Anh ơi...anh thương Doongie đi anh...em hứa sẽ đi chơi nốt lần này thôi, sang năm không đi nữa, nha anh...đi mà...ngày mai em đi rồi...]

"Sáng mai mấy giờ đi?"

[8 giờ, sao...]

"Đứng cổng mở cửa cho người ta vào."

Lee Minhyung nói xong câu này cũng tắt máy, không để cho đứa em trai mình nói thêm câu nào.


Ryu Minseok vừa mới ngủ dậy đã với lấy điện thoại trên bàn để nhìn, nó chớp mắt vài cái rồi lại đưa tay lên mắt dụi dụi.

Kim Hyukkyu đánh răng xong đi ra cứ thấy nó úp mặt vào chăn cười một mình liền nhíu mày.

"Mày làm cái gì đấy?"

Ryu Minseok hình như tâm trí để dồn vào cái điện thoại, một lúc sau bấm vào khung chat với người tên Lee Minhyung kia.

[Ngày mai cậu có rảnh không?]

"Có, rảnh, rất rảnh, có chuyện gì sao?"

[Ngày mai em trai tôi đi chơi, tôi không về được, có thể đến chăm Doongie một hôm được không?]

Ryu Minseok cảm thấy hình như bản thân chưa tỉnh ngủ rồi, nó ném điện thoại qua một bên rồi chạy vào phòng tắm té nước lên mặt mình, sau đấy lại chạy ra ngoài cầm điện thoại lên. Tin nhắn vẫn dừng lại ở câu kia. Nó chạy ra ngoài phòng rồi nói to.

"Anh Kwanghee, mai em bận rồi, không đi chơi với anh nữa."

Em trai của Lee Minhyung vừa rời đi, Ryu Minseok cúi xuống ôm Doongie lên rồi nhìn nó cười cười.

"Tin nổi không, anh đang ở đây với mày nè."

Ryu Minseok mới tới nhà của Lee Minhyung có một lần, nhưng ở mấy hôm liền, nó cũng coi như là thông thạo hết mọi thứ trong nhà. Lần đầu có cảm giác ở một mình ở nhà người lạ, nó cũng có hơi lạ lẫm một tí. Lee Minhyung trước đó đã nói với nó muốn ăn gì hay chơi gì cũng được. Ryu Minseok còn chưa ăn sáng đã tới đây ngay, trong bụng có chút đói liền xuống bếp tìm vài thứ. Tìm được là một chuyện, nhưng có nấu được hay không thì là chuyện khác.

Doongie nhìn Ryu Minseok cứ đứng nhìn đống xoong nồi trước mặt hình như cũng thấy sợ, liền sủa một tiếng.

Ryu Minseok quay xuống bế nó lên.

"Nhà mày có cái gì dễ ăn một chút được không? Không thì mày nấu cho anh đi."

Lee Minhyung còn đang nằm xem TV đột nhiên lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

"Chuyện gì?"

[Minhyung...]

"Làm sao?"

[Tớ đói.]

"Có đồ ăn trong tủ."

[Không biết nấu.]

Lee Minhyung đúng là không biết nên nói gì, giọng điệu này của Ryu Minseok giống làm nũng quá đi.


"Mở tủ lạnh ở bên phải ra, ngăn thứ hai từ trên xuống, bình thường hay có kẹo ở đó."

[Không thích ăn kẹo.]

Lee Minhyung có cảm giác mình đang đi dỗ trẻ con, suýt chút nữa đã mất kiên nhẫn.

"Có cả bánh kem, cứ tìm ở đó."

Ryu Minseok còn muốn trêu hắn thêm mấy câu, kết quả bị hắn trực tiếp tắt máy. Nó lấy bánh kem ra ăn rồi nhìn Doongie.

"Anh trai ruột của mày vẫn giận anh rồi."

Ryu Minseok ngoài việc ngủ ở phòng Lee Minhyung thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, mà nếu có thì nó cũng chẳng muốn chọn. Lâu lắm mới lại nhìn thấy căn phòng này, nó thấy chẳng có gì thay đổi. Mắt nó lại dừng lại ở một tấm ảnh, là một tấm ảnh chụp nó mà trước đây nó đã thấy. Lee Minhyung vậy mà vẫn còn giữ. Ryu Minseok đi tới cầm tấm ảnh lên nhìn khẽ cười. Nó lại lật đằng sau ra, phát hiện có một nét bút nguệch ngoạc trên đó.

"Thích Ryu Minseok."

Ryu Minseok lại nhìn ra sau bức ảnh trên bàn, phát hiện phía sau vẫn còn một xấp ảnh. Nó tò mò cầm lên nhìn, lại phát hiện ra toàn bộ xấp ảnh đó đều là ảnh của mình, mà ảnh nào đằng sau cũng có một dòng chữ.

"Thích Ryu Minseok."

"Nhớ Ryu Minseok."

"Cố gắng vì Ryu Minseok."

Doongie không từ đâu lại chạy vào trong phòng, lại vô tình chạy vào tủ sách làm nó rơi ra mấy quyển. Ryu Minseok vội bế nó lên mắng mấy câu.

"Đúng là nghịch ngợm mà."

Doongie sủa mấy câu rồi thoát ra khỏi vòng tay nó nằm xuống bên cạnh.

Ryu Minseok thở dài thu dọn mấy quyển sách rơi dưới đất lên, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở một quyển sổ nhỏ.

"Nhật kí của Minhyung."


Nó đột nhiên muốn ngồi đọc một chút.

Lee Minhyung hồi nhỏ quả thật rất đáng yêu, ngay cả cách hắn viết nhật kí cũng thế, có chuyện gì cũng ghi hết vào. Ryu Minseok đọc cũng cảm thấy buồn cười, thấy hắn kể chuyện đòi mẹ mua gấu bông, rồi đi tập xe đạp bị ngã, rồi bị mẹ bắt ăn rau, đúng là nhiều chuyện để kể.

Lật giở mấy trang phía sau, Ryu Minseok đột nhiên thấy tên của mình, thời gian ghi là năm 2020.

"Hôm nay tớ đã được gặp Minseokie rồi, thật vui quá đi mất, chúng tớ còn chơi game với nhau nữa."

Bên dưới là một ảnh của Lee Minhyung, một ảnh của Ryu Minseok.

Lại lật thêm mấy trang nữa, cũng là kể chuyện Lee Minhyung được chơi game với nó.

"Hôm nay đã tỏ tình với Minseokie, Minseokie đã đồng ý rồi."

Bên dưới cũng là ảnh của Lee Minhyung và ảnh của Ryu Minseok.

Ryu Minseok lật xem mãi, bao nhiêu kỉ niệm của hai đứa Lee Minhyung đều ghi hết vào nhật kí, và trang nào cũng có ảnh của hai đứa nó.

Ryu Minseok giở tới trang cuối cùng, viết vào tháng 12 năm 2023.

"Ryu Minseok, tớ đã từng rất thích cậu, nhưng cậu lại chẳng chọn tớ. Cảm ơn cậu vì thời gian qua, từ nay tớ sẽ không còn thích cậu nữa. Ryu Minseok."
7

Bên dưới cũng có ảnh, nhưng chỉ có ảnh của Lee Minhyung, không còn Ryu Minseok nữa.
5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận