Dịu Dàng Yêu - Guria

"Điền...Dã..."

"Anh, lát nữa em gọi lại sau nhé."

Điền Dã vội tắt điện thoại rồi quay về phía Lee Minhyung.

"Guma...sao rồi..."

"Điền Dã...em không nhìn được gì..."

Bác sĩ một lúc sau mới tới để kiểm tra một loạt cho Lee Minhyung. Mấy người còn lại được thông báo cũng chạy đến. Lee Minhyung khó chịu đưa tay lên mắt.

"Không...nhìn được..."

Tay còn lại thì hoàn toàn không thể cử động được, bụng còn đau nhói. Hắn còn muốn nói mấy câu, nhưng cổ họng lại vô cùng rát.

"Điền Dã..."

Điền Dã đứng bên cạnh hắn cúi người xuống.

"Đừng nói nữa, cổ họng em đã như thế rồi, còn muốn nói cái gì?"

Bác sĩ tháo băng mắt ra cho hắn. Lee Minhyung nhíu mày.

"Cậu cảm thấy mắt mình như thế nào?"

"Không...thấy được..."

Bác sĩ thở dài rồi đi ra ngoài nói chuyện với HLV. Lăng Siêu ngồi bên cạnh Lee Minhyung lo lắng.

"Cậu có thấy khó chịu không? Có còn đau không?"

Lee Minhyung thật sự cảm thấy cả người không còn sức, khó nhọc mà trả lời.


"Tại sao...lại không nhìn được...tay cũng không cử động được..."

Hắn lấy tay trái chạm vào tay phải của mình, vừa chạm vào đã nhăn mặt, lại dùng sức cử động tay phải, bàn tay đã nắm chặt đến nổi gân lên.

Điền Dã vội ngay hắn lại.

"Này, dừng lại ngay, em đang làm gì đấy..."

"Tay em...bị làm sao...mau nói đi..."

Lee Minhyung nghe Điền Dã kể lại, hắn đã nằm đây hơn một tuần, cũng nghe đến chuyện của Triệu Lễ Kiệt, và cả về thất bại của đội ở giải mùa hè.

HLV đi vào trong nhìn thấy Lee Minhyung lại thở dài.

"Guma, tạm thời...em cứ nghỉ ngơi đi, đội đã thay người đánh rồi..."

"Em...không cần, tay em sắp lành rồi, chỉ cần cố là được...mắt của em...cũng không sao cả..."

"Guma à..."

"Em nói là em không sao...để em đánh..."

Điền Dã thấy hắn kích động như vậy liền an ủi hắn mấy câu.

"Guma, bình tĩnh đã, sức khỏe em như này làm sao đánh được..."

Choi Wooje mấy ngày này chỉ có chú tâm vào tập luyện, cũng không lên mạng nhiều. Lúc nó biết chuyện của Lee Minhyung cũng là hơn một tuần sau. Nó gọi cho Moon Hyeonjoon không được, chỉ đành gọi cho Ryu Minseok. Tâm trạng của hai đứa nó chẳng khác nhau là mấy, nhất là Choi Wooje, đội của nó vừa mới gặp thất bại phải xuống nhánh thua, nó còn chẳng dám lên mạng để xem. Chuyện này cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tinh thần của nó, mấy anh lớn trong đội cũng biết chuyện, phải an ủi nó mãi.

Lee Minhyung phải làm phẫu thuật ở mắt một lần nữa, vết thương khá nặng nên tạm thời không thể nhìn được. Cuộc phẫu thuật thật sự rất rủi ro, nếu không thành công có thể sẽ vĩnh viễn không nhìn được. Tay của hắn cũng chưa lành được, mấy ngày này hắn chính xác là sống trong bóng tối.

Kim Hyukkyu nghe Điền Dã nói về sức khỏe của Lee Minhyung, cũng không giấu Ryu Minseok làm gì, nhưng Lee Minhyung cũng chỉ đồng ý nói chuyện với Kim Hyukkyu, mỗi lần Kim Hyukkyu đề nghị nói chuyện với Ryu Minseok hắn đều từ chối.

Han Wangho cũng biết chuyện, gọi điện cho hắn hỏi thăm mấy câu.

[Em không nói chuyện với Minseok à?]

"Đã nói là không mà...sao...anh cứ hỏi mãi thế..."

[Nó lo cho em lắm đấy, lúc thi đấu cũng bị phân tâm.]

"..."

[Anh Sanghyeok hôm trước được nghỉ phép, có gọi điện, cũng biết chuyện của em rồi.]

"Anh nói à?"

[Làm sao mà giấu được. Với cả...anh ấy cũng bảo em nên nói chuyện với Minseok đi...]

"Có thể...nói lí do không..."

[Ít nhất thì em cũng nên lo cho sức khỏe tinh thần của nó đi chứ. Từ hôm biết chuyện của em, anh Hyukkyu kể nó ăn cũng chẳng thèm ăn, ngủ cũng không đủ, lại còn liên tục tập luyện như thế, suýt chút nữa cũng ngất ra đấy rồi. Bây giờ không lẽ nó gọi điện hỏi thăm em cũng không cho à?]

Lee Minhyung vừa mới phải thay xong băng mắt, Điền Dã đã đưa điện thoại cho hắn.

"Này. Anh Deft gọi."

Lee Minhyung cũng nhận lấy.

"Anh."


[À, có phải làm phiền em ngủ rồi không?]

"Không có...mới vừa...thay băng..."

[Giọng sao vẫn khàn vậy? Vẫn chưa khỏi sao?]

"Em...mới từ cửa tử về đấy...sao khỏi nhanh được..."

[Cũng biết là như vậy cơ à, vậy mà nghe Điền Dã nói em còn đòi lên đánh, với cái tình trạng của em hiện giờ thì đòi đánh được ai.]

"Em...chắc chắn sẽ sớm quay lại..."

[Được rồi được rồi, anh không nói gì nữa. Nhưng mà...em...có thể nói chuyện với Minseok được không?...Này, đừng có mà tắt máy, xin em đấy, mấy hôm nay nó lo cho em lắm đấy...]

Lee Minhyung nghiêng đầu một chút, rồi bảo Điền Dã ra ngoài, cuối cùng nói vào trong điện thoại.

"Được."

Ryu Minseok nghe Kim Hyukkyu nói còn không tin vào tai mình.

[Minhyung...]

"Hử?"

Nó nghe thấy giọng của Lee Minhyung, giọng của hắn vẫn khản đặc như thế, nhưng nó vẫn nhận ra đúng là giọng của Lee Minhyung. Kim Hyukkyu đi ra ngoài, để cho nó một mình trong phòng. Lee Minhyung thở dài nói vào điện thoại.

"Anh Hyukkyu...nói là cậu...không ngủ được..."

[Minhyung, cậu thấy sao rồi, đã thấy đỡ hơn chưa?]

"Trả lời...tôi trước đã...Không ăn uống điều độ?"
3

[Chỉ là...do lịch luyện tập hơi nhiều...]

"Cậu là trẻ con à? Không phải...cậu là người...nói tôi phải chú ý sức khỏe à..."

[Xin lỗi...]

Lee Minhyung còn định nói thêm mấy câu, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó.

"Này...cậu khóc đấy à..."


[Không...]

"Hầy...xin lỗi...tôi nặng lời rồi...đừng...có khóc nữa..."

[Minhyung, tớ có thể...đến tìm cậu được không?]

"Này...cậu...nói cái gì đấy..."

[Minhyung, Minhyung,...]

"Này...cậu làm sao đấy..."

[Minhyung, tớ thật sự rất muốn gặp cậu...tớ hối hận rồi...Minhyung...]

Lee Minhyung thực sự không biết nói gì, chỉ biết yên lặng, một lát sau mới lại nói tiếp.

"Cậu...đang thi đấu đúng không? Còn đang...giải mùa hè..."

[Phải...]

"Vậy thì...thi đấu cho tốt..."

[Minhyung...]

"Nếu không tốt...thì...đừng mong gặp..."
11







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận