Dịu Dàng Yêu - Guria

Triệu Lễ Kiệt mơ màng tỉnh lại đã thấy cả đầu đau nhức, quay sang cạnh đã thấy Hồ Gia Lạc gật gù trên ghế. Anh muốn gọi nó mấy câu, phát hiện ra giọng mình đã khản đặc, muốn ngồi dậy cũng không được, chỉ đành ho mấy tiếng.

Hồ Gia Lạc đang ngồi trên ghế thì giật mình, vội đỡ lấy người Triệu Lễ Kiệt đang cố gắng ngồi dậy kia.

"May quá, tỉnh rồi, ở yên đấy để tao gọi bác sĩ."

Sau khi kiểm tra tổng quát một lượt, sức khỏe thì tạm thời không đáng lo, nhưng xương sườn bị gãy, ít nhất cũng phải năm, sáu tháng mới có thể lành lặn.

Điền Dã từ bên ngoài bước vào. Triệu Lễ Kiệt vừa nhìn thấy nó đã giật mình.

"Mắt...sao đấy..."

"Trông người bệnh thì mày nghĩ anh mày còn có thể khỏe được không?"

"Guma...Guma đâu..."

Triệu Lễ Kiệt nhớ tới Lee Minhyung, lúc đó trước khi mất nhận thức anh vẫn nhìn thấy hắn cả người không chỗ nào là không có máu, nhưng vẫn cố đưa tay sang để che phần đầu cho anh.
1

Điền Dã kể lại mấy lời của bác sĩ, Triệu Lễ Kiệt còn định chạy sang phòng bệnh của hắn, kết quả muốn di chuyển cũng không được, toàn thân như cứng đờ.


"Mày lại định đi đâu? Người mày cũng có lành đâu mà đòi đi. Chu Tuấn Lam với Lăng Siêu ở đó rồi..."

"Xin lỗi...là tại em...liên lụy..."


"Ngưng ngay đi nhé, giọng mày sắp muốn phế luôn rồi đấy, đừng có nói nữa. Lỗi cái gì mà lỗi, lão tài xế kia mới là người có lỗi, say rượu lái xe gây tai nạn còn dám bỏ chạy, cũng may là bắt được rồi."

Ryu Minseok mấy hôm nay tâm trạng thực sự không tốt, trận đấu hôm trước cũng chật vật mãi mới thắng được. Cả ngày nó chỉ nhìn vào điện thoại để đợi xem có tin tức gì của Lee Minhyung không, kết quả mấy ngày liền cũng chẳng thấy có động tĩnh gì.

Kim Hyukkyu nhìn nó như thế cũng muốn gọi điện cho Điền Dã, nhưng mấy người bọn họ cũng bước vào lịch thi đấu, liên tục phải luyện tập, cũng không có thời gian để nghe máy.

EDG cùng một lúc thay đổi tới hai vị trí, thời gian tập luyện cũng không có. Hai tuyển thủ mới thay vào còn quá non trẻ, đối đầu với những đội tuyển đã có nhiều năm kinh nghiệm thực sự rất khó khăn. Hai vị trí quan trọng của đội bị thay đổi, EDG lần đầu tiên nhận thất bại 0 - 3 tại năm nay, chính thức dừng chân tại giải mùa hè. 

Khắp các trang mạng xã hội cũng vì thế mà lại bàn luận về phong độ của tuyển thủ. Điền Dã thân làm đội trưởng, một bên lo cho sức khỏe tinh thần đồng đội, một bên phải đứng ra trả lời phỏng vấn với báo chí, cũng là trung tâm của mọi chỉ trích, cho rằng nó không xứng đáng làm đội trưởng, không dẫn dắt được đội.

Mất cơ hội tại giải mùa hè, bọn họ chỉ có thể đánh tại vòng loại khu vực để giành tấm vé tới Worlds. Triệu Lễ Kiệt còn đang nằm viện, Lee Minhyung thì còn chưa tỉnh lại, EDG thực sự đang rất khủng hoảng.

DRX đã kết thúc trận đấu cuối cùng của nhánh thắng, bước vào chung kết của mùa hè. 

Ryu Minseok vừa về tới phòng đã nằm luôn ra giường. Mấy hôm nay nó ngủ cũng không đủ giấc, lại tập luyện liên tục, Kim Hyukkyu cũng phải giục nó đi ăn nếu không có khi nó còn bỏ cả ăn.

"Tắm rửa đi đã rồi nằm, hôi chết."

"Em biết rồi."

Miệng thì nói như thế nhưng Ryu Minseok vẫn nằm yên trên giường chẳng động đậy. Kim Hyukkyu thở dài đi tới đá vào người nó một cái.

"Thắng rồi thì mặt tươi tỉnh lên."

"Ừm..."

"...Có muốn gọi điện không?"


"Dạ?"

Kim Hyukkyu không trả lời nó, lại đi lấy điện thoại gọi cho Điền Dã.

[Anh]

"Đang ở đâu vậy?"

[Em ở bệnh viện. Mấy hôm nay để mấy đứa nhóc kia về nghỉ một chút, dù sao cũng mới trải qua mấy việc như thế, sợ là chúng nó không chịu được...]

"Em thì chịu được à?"

[Em đã quen rồi mà anh. Sao anh lại gọi?]

"Minhyung đâu?"

[Ai? Guma á? Vẫn vậy thôi, nhưng mà bác sĩ nói là sắp tỉnh lại rồi, mấy hôm nay có tiến triển tốt...]

Kim Hyukkyu mở loa, Ryu Minseok nằm ở đó cũng nghe được, nó ngồi bật dậy.

[Nhưng mà không chắc là năm nay nó còn đánh được không nữa. Bây giờ đã là tháng 8 rồi, còn chẳng biết từ giờ tới chung kết thế giới có trụ nổi không...Hơn nữa...tay với mắt nó như thế...]

Ryu Minseok bỗng nhiên cảm thấy rùng mình. Nó lại nghĩ tới Lee Minhyung trước kia, hắn cũng là người rất có tham vọng. Ryu Minseok từng nghe Lee Minhyung kể nghề này chính là ước mơ mà hắn phải cố gắng mãi mới có thể đặt chân vào, nếu một ngày phát hiện bản thân không thể chơi nữa, thật sự không tưởng tượng nổi Lee Minhyung sẽ cảm thấy như thế nào.


Nó cũng đọc báo mấy ngày hôm nay, thấy nhiều người đồn đoán về đội hình EDG của năm nay khó có thể tham dự chung kết thế giới. Mất một rừng, mất một AD, đội hình chưa thể đánh hòa hợp, chỉ có một mình Điền Dã call team, đánh quả thật rất khó khăn.

[Điền...Dã...]

Cả Ryu Minseok và Kim Hyukkyu đều giật mình, nghe thấy giọng trong điện thoại.

Điền Dã đang ngồi cạnh giường nói chuyện, đột nhiên lại thấy tay của Lee Minhyung cử động. Nó còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt mấy cái. Lee Minhyung hình như nghe thấy giọng của nó, môi mấp máy, giọng khản đặc lại.

Điền Dã giật mình gọi hắn mấy câu.

"Guma, Guma,..."

Kim Hyukkyu nhíu mày lại, liền nói vào điện thoại.

"Minhyung tỉnh rồi?"

[Điền...Dã...tối...mở đèn lên...]
19


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận