Dịu Dàng Yêu - Guria

Bốn ván đấu nghẹt thở trôi qua, tỉ số đã là 2 - 2.

Ván đấu quyết định cuối cùng, ai cũng đều lộ ra nét lo lắng trên mặt.

Hai tay của Lee Minhyung cũng có cảm giác run lên, là lần đầu tiên hắn cảm thấy như thế.

[Jax dã nhảy vào, Zeri cũng đã lao lên và bắn, Zeri của Deft có khoảng trống. Và...Oner, Oner đã nằm xuống rồi, Zeus cũng đã nằm xuống. Con baron này, đã thuộc về DRX.]

[DRX họ không ăn baron, họ muốn end game ngay tại thời điểm này, 5 đánh 3 và con Zeri của Deft đã full đồ và quá xanh, DRX hoàn toàn có đủ khả năng kết thúc trận BO5 lịch sử này.]

[T1 đang thủ nhà trong bất lực, hai trụ đường giữa đã mất, DRX đang tiến vào, họ đánh nhà chứ không đánh người. Không còn bất kì một phép màu nào nữa, trụ nhà chính của T1 đã nổ. Chiếc cúp vô địch Worlds năm nay đã thuộc về DRX, thuộc về Deft, Rascal, Beryl, Pyosik, Zeka. DRX, chính là nhà vô địch LOL thế giới của năm nay.]

Lee Sanghyeok đứng lên nhìn xung quanh, gương mặt dường như không biểu lộ bất kì một cảm xúc nào. Anh quay sang nhìn những đứa em của mình, Choi Wooje đã ôm lấy mặt mà khóc nức nở, Moon Hyeonjoon thì gục mặt xuống bàn, chỉ có Lee Minhyung và Ryu Minseok vẫn ngồi đó, vẫn nhìn vào thông số trên màn hình, không một chút động tĩnh. Và Ryu Minseok lại nhìn quay sang nhìn DRX, nhìn bọn họ ăn mừng.


Không một ai biết được suy nghĩ của bọn họ lúc đó là gì.

Hành trình tại chung kết thế giới của T1 cứ thế đã kết thúc.

Bọn họ trở về khách sạn, Lee Minhyung vừa muốn gọi Ryu Minseok liền bị nó gạt tay ra.

"Nói chuyện sau đi, tớ muốn ở một mình."

"Minseok..."

Ryu Minseok là một đứa nhỏ hiếu thắng, ngay từ lúc nó mới quyết định trở thành tuyển thủ game, nó đã nói ước mơ của nó chính là được nâng cúp thế giới và giúp Kim Hyukkyu vô địch. Nhưng nó không thể làm được điều đó ở DRX, vậy nên nó lựa chọn T1.

Nó lựa chọn ở lại T1 năm nay chính là vì chiếc cúp này. Nhưng ngày hôm nay, Ryu Minseok một lần nữa lại chứng kiến bản thân vuột mất danh hiệu, lại nhìn một Kim Hyukkyu vô địch mà support lại không phải là nó, tâm trạng nó dường như chạm đáy.

Ryu Minseok thừa nhận, bản thân khao khát chiến thắng vô cùng. Nó không thể chấp nhận được thất bại.

"Tại sao chứ..."

Ryu Minseok bây giờ mới khóc, nó ngồi trong góc phòng một mình co người lại rồi khóc. Những giọt nước mắt mà nó kìm nén cuối cùng cũng đã rơi.

Đêm hôm ấy ai cũng khóc.

Việc gia hạn hợp đồng với tuyển thủ đang được bàn bạc với từng người một, Lee Minhyung đã chạy thẳng tới phòng Ryu Minseok.

Từ sau chung kết thế giới, mối quan hệ của hai đứa dường như có chút thay đổi. Ryu Minseok lao vào luyện tập, cũng dần lảng tránh Lee Minhyung, nó tìm mọi cách để từ chối hắn. Đến nỗi Lee Minhyung cảm thấy dường như hai đứa lại đang quay trở lại mối quan hệ trước kia.


Vậy mà sáng nay, hắn lại còn được nghe tin hợp đồng của Ryu Minseok từ giám đốc.

"Ryu Minseok, cậu rốt cuộc...nghĩ gì vậy?"

Ryu Minseok nhìn Lee Minhyung, chưa thấy hắn tức giận như này bao giờ.

"Minhyung...cậu..."

"Ryu Minseok, cậu không thể tin tớ sao?"

"Cậu đã biết rồi?"

"Minseok, coi như tớ xin cậu, có thể suy nghĩ lại được không? Chỉ một năm nữa thôi Ryu Minseok, cậu có thể đợi thêm một năm nữa có được không? Chỉ một năm thôi, tớ hứa đấy, Minseok ơi, có thể...vì tớ một lần được không? Tớ thật sự không thể chấp nhận được..."

Ryu Minseok nhìn Lee Minhyung, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, lắc đầu.


"Minhyung, tớ xin lỗi, nhưng đây là lựa chọn của tớ, tớ...vẫn muốn coi trọng sự nghiệp hơn...tớ vẫn là muốn...chiến thắng..."

"Cậu có thể ở lại T1 mà, chúng ta chỉ cần làm lại một lần nữa là được, nhất định đấy, chúng ta có thể làm được mà, cậu không cần phải rời đi, chúng ta sẽ làm được mà,...xin cậu đấy...Ryu Minseok..."

"Minhyung, tớ suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta...vẫn nên đi con đường khác nhau, để mỗi người có một thành công riêng. Cậu có biết từ sau chung kết thế giới tớ đã nghĩ gì không? Tớ đã cảm thấy tớ thật thất bại, tớ đã nhìn thấy anh Hyukkyu vô địch mà support không phải là tớ. Tớ đã thất hứa với anh ấy, tớ cũng đã thất hứa với bản thân...Tớ vẫn là...cảm thấy không thể ở lại được nữa..."

Ryu Minseok ngừng lại một lúc, rốt cuộc cũng nói.

"Minhyung, chúng ta...vẫn nên là...chia tay đi."
21

NOTE CỦA AU:

vừa đọc vừa nghe nhạc cho vui đi mấy ní=)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận