Dịu Dàng Yêu - Guria

Tết năm nay lại đến sớm bất thường, tuyển thủ được nghỉ Tết ngay trước khi diễn ra giải mùa xuân, thành ra muốn vui vẻ thoải mái ăn Tết một chút cũng không được, ai nấy đều ở lại trụ sở. 

Nhưng có ăn Tết ở đâu thì Lee Minhyung cũng không thoát nổi cái chân dọn dẹp. Mặc dù nói là ở lại công ty tập luyện nhưng Giám đốc vẫn "yêu cầu" bọn họ phải sống cho đúng cái không khí ngày Tết, dọn dẹp, trang trí phòng ốc đều đủ cả. Lee Minhyung với Moon Hyeonjoon là hai đứa to xác nhất hội, cũng có thể nói là gần cả công ty luôn rồi, mấy việc nặng như bê vác leo trèo lau cửa đều vào tay hai đứa nó cả. Choi Wooje với Ryu Minseok chỉ ngồi gắn mấy món đồ trang trí ở cửa. Ngay cả Lee Sanghyeok với Kim Haneul cũng bị hai đứa nó kéo đi.

"Cái này treo cả ở đâu thì được nhỉ? Nên treo ở cửa ra vào hay là treo bên trong giờ?"

"Treo ở đâu chẳng như nhau, cứ mắc đại lên."

"Ầy, sao mà như nhau được, anh đúng là chẳng có khiếu thẩm mỹ gì cả."

Lee Sanghyeok cảm thấy Ryu Minseok bây giờ chẳng giống đứa nhóc Ryu Minseok mấy năm trước lần đầu gặp mình một chút nào, thật sự chỉ muốn đánh nó một cái.

Bây giờ đã là cuối tháng một nhưng tuyết vẫn còn dày, ngoài sân đã trắng xóa tuyết. Choi Wooje nghiêng đầu, hình như lại nghĩ ra cái gì đó.

"Chúng ta mua pháo cầm tay đi."

"Cái đó là cái gì?"

"Mấy cái cây pháo nhỏ nhỏ ấy, đẹp lắm đó, lần nào về nhà ăn Tết em cũng được chơi cái đó cả, một lát nữa đi mua đi, anh chắc chắn sẽ thích lắm đấy."

"Nếu vậy thì giờ đi luôn đi, anh mày cũng muốn xem thử mấy cái đó."

Ryu Minseok dường như rất có hứng thú với cái này, nó kéo Choi Wooje đi ngay lập tức.

Ryu Minseok nhìn một loạt mấy gian hàng từ trên xuống dưới, Choi Wooje lấy một gói pháo từ trên kệ xuống giơ ra trước mặt nó.

"Là cái này đó anh, lúc đốt lên vui lắm."

"À, nhớ ra rồi, ngày trước đi sinh nhật bạn cũng thấy cái này, mua nhiều nhiều một tí để chơi, đám nhóc Poby chắc cũng thích chơi cái này lắm."

"Em muốn mua cả kẹo nữa, ở đằng kia kìa."

"Có cả bánh quy kìa, anh mày cũng muốn mua."

Kế hoạch ban đầu chỉ là mua mấy cây pháo nhỏ, vậy mà bây giờ Lee Sanghyeok lại nhìn thấy Choi Wooje với Ryu Minseok mỗi đứa một túi bóng to đùng đi về.

"Đừng nói tất cả chỗ này là pháo...Định đốt nhà đấy à?"

"Không phải, bọn em mua cả bánh kẹo mà, tối nay vừa chơi vừa ăn thì vui phải biết."

"Anh Hyeonjoon là gì vậy?"

Choi Wooje nghiêng người nhìn ra ngoài, thấy Moon Hyeonjoon đang nghe điện thoại bên ngoài. Lee Sanghyeok cũng nhìn ra, "à" một tiếng.

"Hình như là gia đình gọi điện."

Ryu Minseok hai mắt mở to, nó quay lại.

"Gì cơ? Ai gọi?"


"Làm gì mà phản ứng dữ thế? Bây giờ khác lúc trước rồi, nó không què chân được nữa đâu."

Moon Hyeonjoon nghe điện thoại, ngẩng lên thấy Choi Wooje nhìn ra ngoài này liền vẫy tay gọi nó ra. Ryu Minseok cũng nhìn thấy liền giật túi ở tay Choi Wooje rồi đẩy nó đi.

"Ra kia đi, biết đâu người ta gọi ra để ra mắt với phụ huynh."

"Anh đừng có mà trêu em."

"Ai biết được mà."

Choi Wooje đi tới chỗ Moon Hyeonjoon, Moon Hyeonjoon vẫn còn nói chuyện trong điện thoại.

"Con ở luôn đây mà, sẽ không về."

[Vậy thì nhớ phải ăn uống đầy đủ rồi mặc quần áo ấm vào đấy, mấy ngày này còn đang lạnh, đừng có để bị bệnh.]

"Được rồi con biết rồi mà, hỏi thăm bố giúp con."

[Con không nói cho ông ấy à?]

"Con không thích, ông ấy cũng đâu muốn nói chuyện với con."

[Được rồi, khi nào rảnh thì nhớ về nhà...]

"Mẹ đừng cúp máy vội..."

[Sao thế?]

"Mẹ chuyển sang gọi video đi."

Moon Hyeonjoon quay sang nói nhỏ vào tai Choi Wooje.

"Có đánh anh không?"

"Anh định làm gì?"

Moon Hyeonjoon giơ điện thoại lên trước mặt Choi Wooje, Choi Wooje nhìn vào màn hình điện thoại, thấy một người phụ nữ trung niên, không hiểu sao nó đột nhiên thốt lên.

"Xinh quá."

Người phụ nữ trong điện thoại ngẩn người một lúc rồi bật cười.

[Ây da, đây là ai vậy?]

Moon Hyeonjoon cũng cười đến nghiêng ngả, quay sang nói với Choi Wooje.

"Đây là mẹ của anh."


Choi Wooje lấy hai tay bịt miệng, nó chớp mắt mấy cái. Người phụ nữ trước mắt này nhìn thật sự rất trẻ, hơn nữa nhìn còn rất hiền, trông khác hoàn toàn với tưởng tượng của Choi Wooje. Trong đầu nó chỉ nhớ tới cái ngày mẹ của Moon Hyeonjoon đến công ty ngày trước.

Moon Hyeonjoon nhìn Choi Wooje như này cũng thấy buồn cười, lại quay điện thoại về phía mình.

"Mẹ, đây là người yêu của con."

Mẹ của Moon Hyeonjoon lại ngơ ra mất một lát, nhíu mày hỏi lại.

[Con nói lại đi, hình như mẹ chưa nghe rõ...]

"Đây là...người yêu của con...lúc trước con đã nói với mẹ rồi...Siyoon cũng biết...Mẹ..."

[Quay điện thoại ra đứa nhóc kia xem nào.]

Moon Hyeonjoon giơ điện thoại ra quay vào Choi Wooje còn đang nấp sau lưng mình. Choi Wooje cũng len lén nhìn ra, nó lễ phép cúi chào.

"Cháu...chào bác, cháu là Choi Wooje."

"...Là người yêu của con...Mẹ...bố sẽ không..."

[Không phải lo ông ấy, nếu ông ấy dám làm gì thì mẹ sẽ ra khỏi nhà. Đứa nhóc này, cháu đáng yêu quá, thật sự là người yêu của Moon Hyeonjoon nhà ta sao?]

"Ý mẹ là sao chứ?"

[Là Choi Wooje đúng không? Nhất định phải gặp cháu mới được, vậy mà có người chịu được tính khí của Hyeonjoon sao, đúng là cực cho cháu rồi. Mau nói ta biết, là Moon Hyeonjoon ép cháu đúng không?]

"Mẹ à..."

[Nếu thằng nhóc này bắt nạt cháu cứ nói ta biết, ta nhất định sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.]

Choi Wooje không biết nên bày ra loại biểu cảm gì, nó chỉ cười rồi gật đầu.

Cho đến tận lúc nói chuyện xong nó vẫn không tiếp thụ nổi mấy chuyện vừa nãy.

"Ban nãy...là mẹ anh thật đấy hả?"

"Chứ em nghĩ là ai? Lúc trước kể cho bà ấy về em, nguyên cả một ngày anh phải ngồi trả lời mấy câu hỏi của bà ấy."

"Mẹ anh không nói gì về em đấy chứ?"

Moon Hyeonjoon nghiêng người nhìn rồi bật cười.

"Có, nói rất nhiều."


"Là nói cái gì mới được chứ?"

"Không nhớ được, nếu em tò mò thì gặp trực tiếp rồi nghe là được."

Choi Wooje bĩu môi.

"Em vẫn chưa hết sợ..."

"Sợ cái gì? Có ăn thịt em sao?"

"Không phải...Là em sợ bố của anh..."

"Yên tâm, bọn họ sợ anh chết hơn."

"Anh nói linh tinh cái gì đấy?"

Hơn 11 giờ đêm, phía dưới trụ sở công ty đã rất náo nhiệt. Không chỉ tuyển thủ mà ngay cả nhân viên trong công ty cũng ở lại để ăn Tết ở đây. Nhìn bọn họ bây giờ chẳng giống mấy người đầu hai, đầu ba một chút nào. Mấy đống tuyết cũng bị vo lại rồi ném qua ném lại, trông giống mấy đứa con nít nghịch tuyết thì đúng hơn.

Ryu Minseok còn đang chơi ở bên dưới, nó nhìn qua nhìn lại cũng không thấy Lee Minhyung đâu.

"Minhyung đâu rồi?"

"Vẫn ở trên phòng đó, lên gọi nó xuống đi, phải xem pháo hoa cùng nhau chứ."

Ryu Minseok cũng chạy lên tầng, nó ngó nghiêng rồi mở cửa phòng Lee Minhyung.

"Minhyungie Minhyungie, mau xuống dưới này đi, sắp có pháo hoa rồi đấy, phải xem cùng nhau chứ. Ây sao cậu lại mặc đồ mỏng như vậy chứ? Ngồi trong phòng thì cũng phải mặc đồ dày một tí đi chứ, mau quàng khăn vào đi, nhìn này, cái này giống cái lần trước cậu cho tớ đấy, cùng nhau quàng có phải rất thích không? Là đồ đôi đấy."

"Ryu Minseok..."

"Hả? Cái gì?"

Lee Minhyung quay ra rồi nghiêng người sang một bên, tay chỉ vào điện thoại.

"Tớ...đang gọi điện cho bố mẹ...à không phải bố mẹ, là...gọi điện cho cả gia đình..."

Động tác của Ryu Minseok ngừng lại, nó nheo mắt nhìn vào điện thoại. Mấy con mắt trong màn hình điện thoại hình như cũng đang nhìn nó, nó cũng nhận ra mấy gương mặt quen mắt, thật sự chỉ muốn hét lên.

Lee Minhyung bật cười rồi quay vào.

[Đó, mẹ đã tin con chưa vậy? Con đã nói là con trai mẹ có người yêu rồi mà, vậy mà mẹ lại không tin con.]

[Đúng thế đúng thế, anh Minseok còn tới nhà chúng ta mấy lần liền, con cũng đã nghi rồi, vậy mà bố mẹ không tin con chứ.]

[Minhyung, tránh ra một bên, mau gọi đứa trẻ kia ra đây nào.]       

Lee Minhyung nghiêng đầu ra hiệu Ryu Minseok tới gần. Nó còn chưa kịp chào thì Lee Minhyung đã nói vào điện thoại.

"Không cho mẹ xem đâu, con tắt máy đây. Lúc khác sẽ dẫn về cho mẹ."

[Này...Lee Minhyung...]

Ryu Minseok chớp mắt mấy cái, nó ôm đầu.

"A a a a a, sao cậu lại không ngăn tớ lại chứ, có phải dáng vẻ ban nãy của tớ đều bị người nhà cậu nhìn thấy hết rồi không? Làm sao bây giờ? Tớ còn chưa chào hỏi bọn họ cho đàng hoàng nữa."


Lee Minhyung cười đến nghiêng ngả, hắn đứng dậy áp tay vào má nó.

"Không sao, rất đáng yêu, người nhà tớ ai cũng thích cậu hết. Khi nào có cơ hội có thể chào hỏi sau. Cậu nôn nóng đến thế à?"

"Cậu...đừng có mà...tự suy diễn..."

"Thế chẳng lẽ cậu không muốn à?"

"...Mau tránh ra...xuống dưới kia mau lên..."

Ryu Minseok gạt tay Lee Minhyung rồi chạy đi trước. Lee Minhyung nhìn tai nó vẫn còn đỏ cũng buồn cười.

Còn mấy phút nữa là bắn pháo hoa, Choi Wooje nhìn trái nhìn phải, nó kiếm được một cái cành cây rồi vạch vạch gì đó dưới nền tuyết.

"Làm cái gì đấy?"

"Một lát nữa mấy anh sẽ biết, mau đứng dịch ra cho em đi."

"Ơ hay nhỉ..."

"Không được nhìn đâu đó, bao giờ ước xong mới được xem, mọi người đi tắt đèn đi."

"Việc gì phải thế, bày vẽ lắm."

"Mau đi đi, anh đúng là không biết cách thưởng thức cảnh đẹp gì cả."

Mấy người lớn cũng chẳng biết nên cãi lại gì với nó, cũng đi tắt hết đèn. Mấy mươi con người ngồi một hàng dài ở trên sảnh công ty nhìn lên trên, cũng chẳng phân biệt người đầu hai, đầu ba gì nữa.

"Rốt cuộc thì mày làm cái gì vậy Choi Wooje."

"Suỵt, trật tự, anh đừng nói nữa. Sắp bắn pháo hoa rồi."

"Thằng nhóc này, sao càng ngày càng láo toét thế hả."

Ryu Minseok, Choi Wooje với mấy đứa nhóc 2005, 2006 chắc là mấy đứa nghiêm túc với cái việc ước này nhất. Chỉ có mấy đứa nó nhắm mắt chắp tay lầm bầm nói mấy câu. Những người còn lại cũng chỉ nhìn lên pháo hoa để xem, nói mấy câu thầm trong miệng.

Choi Wooje lấy mấy cây pháo nhỏ đưa cho mấy người rồi thầm thầm bí bí mà nói.

"Cái này vui lắm đấy, đi xuống kia xem tác phẩm của em đi."

Mấy người hiếu kì liền chạy xuống dưới, ánh sáng từ mấy cây pháo nhỏ cũng rọi xuống nền tuyết.

[T1 vô địch Worlds 2025]

"Ban nãy là từng người ước riêng, còn cái này là điều ước chung của tất cả mọi người đấy, điều ước đêm giao thừa chắc chắn sẽ thành hiện thực đó."

"Mày còn tin vào mấy cái này à?"

"Đương nhiên là tin rồi, anh đúng là quá tuổi mơ mộng rồi."

"Học đâu ra mấy câu này đấy, muốn ăn đánh không?"

"Anh đánh em đau tay em không thi đấu được là tại anh đấy."

"Càng ngày càng láo toét rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui