"Anh Minh, đổ đầy đi, mau đổ đầy đi", Vương Đồng còn đang rót rượu cho Tô Minh, anh ai đến cũng không từ chối, anh là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư hậu kỳ uống rượu cũng như uống nước vậy.
"Anh Minh, có cơ hội anh dạy tôi một hai chiêu võ đi!", Triệu Dương nói: "Từ khi còn nhỏ đã có đại sư võ đạo nói tôi không có năng khiếu tập võ, nhưng tôi vẫn luôn có khao khát!"
Triệu Dương ngà ngà say.
Nói không với sách lậu# ủng hộ sách bản quyền.
Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá.
Bất cứ ai vỉ phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
"Anh Minh, chúc anh và chị Mộ Cẩn sớm ngày kết hôn, sớm sinh quý tử", Triệu Dương lại nói
Tô Minh bất đắc dĩ.
"Im miệng, Triệu Dương, tôi và Tô Minh hiện tại chỉ là bạn bè", Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Triệu Dương.
"Hì hì, tạm thời, hai chữ tạm thời này cần phải nghiên cứu thêm", Chu Hoành cười ám muội nhìn hướng Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.
Diệp Mộ Cấn Có chút xẩu hổ, bất giác liếc trộm Tô Minh một cái, lại thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cũng có chút thất vọng.
Vài phút sau.
"Bà đây cứ đánh cô ta thì đã thế nào? Quan hệ gì tới cô, Văn Bối Bối, cô tưởng rằng mình ôm được đùi lớn là Diệp Mộ Cẩn thì giỏi lắm sao, lo chuyện bao đồng còn quản tới trên đầu Tiết Tử Mẫn tôi rồi, con mẹ nó! Đúng là gan chó to lắm!"
Một tiếng chửi rủa cay nghiệt bỗng truyền vào gian phòng 'Xuân Hạ'.
"Ai đang kêu gào ở ngoài đó?’’, Ngô Yên nghi hoặc.
"Dường như còn nhắc tới Bối Bối", vừa nói Diệp Mộ Cẩn vừa đứng dậy.
"Đúng, có người mắng Bối Bối, đáng chết, đi, đi ra ngoài!", Triệu Dương rống lên, trong tay còn cầm một chai rượu vang.
"Bối Bối bị người ra mắng? Mẹ kiếp, Đế Thành còn có người dám quát mắng Bối Bối sao?", Diêu Chân cũng tức giận hét lên.
Tô Minh không lên tiếng, cũng đứng lên.
Một nhóm người bước ra khỏi gian phòng.
Vừa bước ra ngoài đã thấy trong đại sảnh, dưới ngọn đèn chùm khổng lồ, có mười người đang vây quanh đó.
Chia làm hai bên.
Một bên có nam có nữ, khoảng chục người.
Bên kia có ba người, là ba cô gái, bao gồm cả Văn Bối Bối.
Lúc này, người há miệng chửi đổng đối đầu với Văn Bối Bối là một cô gái khá xinh đẹp, từ đầu đến chân dát hàng hiệu, dáng người cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa và mặc quần jean skinny, một tay giơ lên, ngón tay chỉ thẳng vào Văn Bối Bối.
"Tiết Tử Mẫn, Cấm Phồn là bạn của tôi, cô thử động tới cô ấy xem!", Văn Bối Bối hét lên, nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Tôi sợ cô à, thử thì thử", đôi mắt đẹp của Tiết Tử Mẫn lóe lên tia sáng dữ tợn, sau đó liền nhấc tay lên.
Nhưng lại bị chặn lại bởi một người đàn ông đứng phía sau có vẻ ngoài có vài phần tương đồng với cô ta: "Tử Mẫn, được rồi, đừng làm loạn nữa, nhóm người Diệp Mộ Cẩn, Triệu Dương, Diêu Chân cũng có ở đây đó".
Người đàn ông này đã tinh mắt nhìn thấy mấy người Diệp Mộ Cấn đang đi tới.
"Anh, sợ cái gì, Diệp Mộ Cấn thì đã thế nào? Nhà họ Diệp cũng không mạnh bằng nhà Công Tôn”, Tiết Tử Mẫn lấm bấm một tiếng, mặc dù nói vậy nhưng bàn tay đang giương lên của cô ta cũng từ từ buông xuống.
Tiết Tử Mẫn muốn ra tay cũng là vì người anh trai này của mình, Tiết Hưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...