Đỉnh Cấp Khí Vận Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm FULL


Tới hỗn độn đã là nhận thức chung của thiên đạo trên dưới, tuy lúc trước Quy Khư Thần Cảnh liên tiếp xâm chiếm thiên đạo, nhưng Quy Khư Thần Cảnh không đại biểu được toàn bộ hỗn độn, hỗn độn rất lớn, Quy Khư Thần Cảnh chỉ là một góc nhỏ.

Hai thánh chú ý thấy tinh thần của Bàn Tâm không tốt.

Tiêu Đại Đế hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Bàn Tâm nói.

- Không có gì, chỉ là vấn đề tu hành của cá nhân ta, ta vẫn muốn chứng Đại Đạo Thánh Nhân, nhưng vị tiền bối đó nói nội tình của ta vẫn chưa đủ, còn cần đợi thêm.

Đại Đạo Thánh Nhân!
Tiêu Đại Đế, Tấn Thần hết hồn.

Bọn họ biết trên Thiên Đạo Thánh Nhân là Tự Tại Thánh Nhân, lên trên thêm nữa mới là Đại Đạo Thánh Nhân.

Bàn Tâm đã bắt đầu chạm đến cảnh giới này rồi?
Ở trong thiên đạo quả thật là tồn tại vô địch!
Tiêu Đại Đế híp mắt hỏi:
- Thánh Nhân khác muốn mở Đạo Tràng ở thiên địa cuối Hỗn Độn Thiên Lộ, có đồng ý không?
Bàn Tâm hậm hực nói:
- Vì sao phải đồng ý, Tiên giới và chư thiên vạn giới vẫn chưa đủ cho bọn họ chia à? Cự tuyệt hết đi! Bọn họ cũng không dám dùng bản tôn tới, nếu đồng ý, ngày sau còn bắt chúng ta chiếu cố Đạo Tràng của bọn họ à.

Hắn đã sớm được lĩnh giáo da mặt của Thánh Nhân, hôm nay hắn đồng ý, ngày mai các Thánh Nhân sẽ đề xuất nhiều yêu cầu hơn, dùng các loại lý do, logic nói cho hắn á khẩu không đáp lại thế nào.


Hiện tại Bàn Tâm cũng muốn vãn hồi hình tượng, không muốn cứ phải la lối om sòm giống như quá khứ, không có khí độ của đại năng, chỉ là công phu miệng lưỡi của hắn thực sự là không bằng được những Thánh Nhân đó.

Nghe vậy, Tiêu Đại Đế gật đầu.

Tấn Thần liếc hắn một cái, không biết đang nghĩ gì.

!
Năm ngàn năm trôi qua.

Hàn Tuyệt mở mắt, trên xem lộ vẻ hoang mang.

Mặc dù đã chứng Đại Đạo Thánh Nhân, nhưng hắn vẫn chưa được tính là Siêu Thoát Đạo Giả, rõ ràng hắn không bị đại đạo chế.

Chẳng lẽ hắn sáng tạo ra Cực Nguyên Đại Đạo, từ trên ý nghĩa nào đó là không thể tách rời với Cực Nguyên Đại Đạo, cũng coi như là Đại Đạo Thánh Nhân?
Chỉ có thể giải thích như vậy.

Sau khi thành tựu Đại Đạo Thánh Nhân, tốc độ tu hành của Hàn Tuyệt đột nhiên giảm xuống, hiện giờ phương thức tu luyện của hắn vẫn là ngộ đạo.

Ngộ đạo nhìn thì giống như minh tưởng, kì thực là đang giúp đại đạo phát triển, kỳ tư diệu tưởng của hắn như thế nào, đại đạo sẽ phát triển theo phương hướng đó.

Hàn Tuyệt không nghĩ nhiều, điều ra bưu kiện để xem xét.

- Bạn tốt Tà Thiên Đế của ngươi được đại năng thần bí chỉ điểm, đạo hạnh tăng mạnh.

- Bạn tốt Đại Tán Thiên của ngươi dùng lực chứng đạo, chứng Hỗn Nguyên Đạo Quả.

- Đồ tôn Phương Lương của ngươi được Đạo Tổ báo mộng.

- Đồ đệ Chu Phàm của ngươi được cừu địch Thất Đạo Thánh của ngươi báo mộng.

- Đồ đệ Dương Thiên Đông của ngươi tiến vào Hắc Ám Cấm Khu.

- Bạn tốt Khổng Tước Thần Quân của ngươi bị cừu địch Trớ Chú Ma Thần của ngươi tập kích.

- Cừu địch Trớ Chú Ma Thần của ngươi bị bạn tốt Khổng Tước Thần Quân của ngươi tập kích, thân chịu trọng thương, chỉ còn lại một tia tàn hồn.

- Bạn tốt Hậu Thổ Nương Nương của ngươi bị cừu địch Phục Hi Thiên của ngươi tập kích.

!
Đại Tán Thiên chứng đạo thành công, không ngoài dự đoán của Hàn Tuyệt.

Cũng là Khổng Tước Thần Quân mang tới cho Hàn Tuyệt kinh hỉ.

Thằng ôn này đúng là kiên trì bền bỉ đuổi giết Trớ Chú Ma Thần.


Xuống chút nữa, Hậu Thổ Nương Nương và Phục Hi Thiên đánh nhau, Hàn Tuyệt cảm thấy đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ, nói không chừng là va chạm giữa hai thế lực.

Các nhóm chắc không được coi là thế lực của Quy Khư Thần Cảnh, bọn họ có thể là đang trả thù Quy Khư Thần Cảnh.

Kể ra, thảm trạng của Vu tộc quả thật phải quy tội cho Thánh Nhân.

Vì sao Yêu tộc có thể lăn lộn tốt như vậy, mà Vu tộc thì lại không được?
Muốn trách thì chỉ có thể trách lúc trước Vu tộc không có Thánh Nhân, Hậu Thổ Nương Nương chỉ là Lục Đạo Thánh Nhân, so sánh với Thiên Đạo Thánh Nhân thì vẫn kém.

Sau lưng Yêu tộc là Nữ Oa Nương Nương, Phục Hi Thiên.

Hàn Tuyệt tiếp tục xem say sưa.

Sau khi thành tựu Đại Đạo Thánh Nhân, lại nhìn những cừu địch này, có một phen cảm giác khác lạ.

Ít nhất thì hắn đã không cảm nhận được uy hiếp nữa.

Đúng lúc này.

Trước mắt Hàn Tuyệt đột nhiên nhảy ra một hàng chữ:
- Kiểm tra được ngươi đang bị lực lượng thần bí xóa đi, có tới Hỗn Độn Mệnh Vận Trường Hà để ngăn cản không.

- Nếu ngươi tới, hệ thống sẽ che giấu nhân quả của ngươi, giúp ngươi không bị lực lượng ở ngoài Hỗn Độn Mệnh Vận Trường Hà tập kích.

Hàn Tuyệt nhíu mày, đây là có ý gì?
Ta không đi thì sao?
- Sẽ bị xóa đi, đệ tử, thân nhân của ngươi cùng với tất cả người biết ngươi đều sẽ quên đi sự tồn tại của ngươi.

- Nếu ta tới, có đánh bại được đối phương không?
Hàn Tuyệt hỏi thầm trong lòng.


- Cần khấu trừ hai ngàn ức năm thọ mệnh, có tiếp tục không.

Tiếp tục!
- Có thể!
Áp lực Trong lòng Hàn Tuyệt lập tức được thả lỏng, hắn hỏi tiếp:
- Nếu ta tới, có bị những tồn tại mạnh hơn tập kích không?
- Không, Hỗn Độn Mệnh Vận Trường Hà chính là không gian đặc thù, chỉ có thể tiến vào bằng linh hồn, còn phải có nhân quả ràng buộc mới có thể gặp nhau, hệ thống sẽ ngăn cách nhân quả khác trừ đối phương ra.

Thì ra là thế.

Hàn Tuyệt bừng tỉnh đại ngộ, cùng lúc đó, hắn cảm giác ký ức của mình đang trôi đi, loại cảm giác này vô cùng cổ quái, nhưng cảm giác của Đại Đạo Thánh Nhân thì quả thật có thể cảm nhận được.

Hắn lập tức lựa chọn.

Ngay sau đó, linh hồn của hắn trực tiếp nhảy ra khỏi thiên đạo, nhảy ra khỏi hỗn độn, đi tới lĩnh vực cao hơn.

Hàn Tuyệt tập trung nhìn vào, quanh mình tràn ngập quang mang bảy màu kỳ ảo, đều đang vặn vẹo, khiến người ta cảm thấy hoa mắt mê muội.

Dưới chân Hàn Tuyệt là một mảng sông ánh sáng màu vàng, từ ánh sao nhiều không đếm được tụ tập mà thành, cho dù là Đại Đạo Thánh Nhân, hắn cũng không thể nhìn một cái là đếm được rõ, quá nhiều, vô biên vô hạn.

Đưa mắt nhìn lại, tất cả phương hướng, bao gồm cả phía trên, đều không nhìn thấy điểm cuối.

Đây chính là Hỗn Độn Mệnh Vận Trường Hà?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận