Chương 12
Edit: 5th May
Thế là, trong phòng Tần Sương có thêm một con rắn to lớn.
Mỗi ngày, khi mặt trời lên, mãng xà hoặc là dùng mũi cọ nhẹ gò má nàng, hoặc là dùng trán cụng nhẹ vai nàng, ôn nhu gọi nàng rời giường.
Mỗi lúc nàng đọc sách, nó sẽ ngoan ngoãn cuộn người nằm bên cạnh nàng, chống đầu cùng nàng xem sách, thấy nàng giơ tay lên, đầu lưỡi lập tức phun ra, giúp nàng lật sang trang khác.
Mỗi ngày lúc ăn cơm, nó cũng sẽ ngồi đối diện nàng, lẳng lặng nhìn nàng, thỉnh thoảng sẽ cuốn lấy chút thức ăn để cùng nàng nếm thử mùi vị.
Mà mỗi ngày lúc đi ngủ, nó sẽ ngoan ngoãn bò đến giường, giúp nàng trải giường chiếu, cùng nàng ngon giấc.
Lẽ ra loại động vật như mãng xà không thể nào làm ấm giường được, nhưng từ sau khi Tần Sương đem mãng xà về phòng nàng nuôi, mỗi đêm ngủ đều cảm thấy có người nằm cạnh, từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng, khiến cho dạ dày trước giờ của nàng vốn vẫn luôn bị lạnh, từ hôm ấy cũng không còn bị đau khiến nàng phải tỉnh giấc như trước đây nữa.
Một ngày nọ, Tần Sương ban đêm ngủ mơ thấy ác mộng. Trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy, có cái gì đó ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp bên tai trấn an, “ Không sợ. . . . . Không sợ. . . . . .”
Nặng lặng lẽ mở mắt, chỉ thấy mãng xà cách một lớp chăn đang ôm lấy nàng, đuôi đang vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, đầu nó kề bên cổ nàng, thấp giọng an ủi.
Tiếng nói dịu êm, vừa nghe nàng đã nhận ra đó là giọng của Trì Uyên, Tần Sương mở miệng: “ Trì Uyên?”
Thật ra, trải qua bao nhiêu ngày, nàng đã sớm đoán được đáp án, bất quá chỉ thuận miệng hỏi một câu để chứng thực mà thôi.
Mãng xà thấy nàng nhanh như vậy đã tỉnh lại từ trong mộng, cũng có chút giật mình, buông lỏng nàng ra, xoay mình muốn bò đi, Tần Sương thấy mãng xà muốn bỏ đi, lập tức đứng dậy ôm lấy đuôi hắn.
Phía ngoài nha hoàn nghe thấy động tĩnh, xách đèn muốn tiến vào xem có chuyện gì, Tần Sương thấy vậy vội vàng nói rằng không có gì, kéo Trì Uyên trở về, đưa hắn giấu vào trong chăn.
Đèn được thắp lên nhất thời lại bị thổi tắt, sau một lúc, nàng nghe được nha hoàn lại lần nữa đi vào giấc ngủ, Tần Sương mới đưa thân thể chui vào trong chăn, nhỏ giọng mở miệng nói: “ Đừng sợ, ta biết chàng là Trì Uyên, chúng ta trò chuyện được không?”
Dưới chăn tối tăm, đen kịt cái gì cũng không thể nhìn ra, Tần Sương cảm thấy thân thể căng chặt của Trì uyên dần thả lỏng: “ Phu nhân muốn nói chuyện gì?”
“ Chàng có thể nói chuyện từ khi nào?”
“ Lúc ta bị thương, chỉ là tạm thời không thể biến thành hình người mà thôi, nói chuyện thì vẫn có thể.”
“ Vậy sao trước đây không nói chuyện với ta?”
“. . . . . . . . .”
“ Sợ dọa ta sao?”
“. . . . . . . . . .”
“. . . . . . . .Ừ.”
“ Chàng đã cứu ta hai lần, sao ta có thể sợ chàng cơ chứ. . . . . . Đúng rồi, năm đó đại xà ta gặp ở sau núi cũng là chàng sao?”
“ Đúng vậy.”
“ Chàng lúc đó sao lại bị thương?”
.. . . . . . . . . . . . . .. . . .
Sau lần đó, lúc Tần Sương ngủ, lại có thêm người để trò chuyện.
Vì sợ bọn nha hoàn phát hiện có gì không đúng, hai người chỉ khi đêm xuống mới có thể trò chuyện với nhau, vì thế Tần Sương còn đặc biệt cho bọn nha hoàn lui xuống, không cần trực đêm nữa.
Khí trời càng ngày càng lạnh, Trì Uyên cũng không giống lời người nuôi rắn nói là muốn ngủ đông, Tần Sương biết rằng thân thể hắn dần dần đã phục hồi gần hết, nhưng cũng không nói ra, chỉ sợ hắn không còn lý do lưu lại bên cạnh nàng.
Hai người như cũ vẫn ngủ chung giường, nhưng có lúc Tần Sương không nhịn được nghĩ , bây giờ Trì Uyên có phải đã có thể hóa thành hình người rồi không.
Tâm tư vừa hơi động một chút, ngay đêm đó Tần Sương đã mơ một giấc mộng xuân, trong mộng gió lớn gào thét, thuyền nhỏ lắc lư dữ dôi, khiến người ta lúc chìm lúc nổi. Nàng trong mơ hô hấp hỗn loạn, càng thở càng ngột ngạt, cuối cùng nàng mở mắt ra. . . . . . . . . Chỉ thấy bản thân đang nằm nhoài cả người trên cơ thể trần trụi của Trì Uyên, mà Trì Uyên không biết đã hóa thành hình người từ lúc nào, ẩn nhẫn nhíu lông mày, nằm dưới thân nàng, ngực trập trùng, hơi thở gấp gáp.
“ Xin lỗi, nhưng phu nhân vừa nãy bỗng nhiên bổ nhào về phía ta, ta sợ thân rắn quá lạnh, lại không chịu được phu nhân như vậy. . . . . . . nên đã đổi về hình người.”
Tiếng nói Trì Uyên mềm mại như nước, Tần Sương nghĩ đến vừa nãy trong mộng không biết nàng đã làm gì , xấu hổ vội vã từ trên người Trì Uyên bò xuống.
Nàng xoay người, vừa nằm xuống, thật vất vả bình tĩnh lại, chợt nghe Trì Uyên bên cạnh mở miệng nói: “ Phu nhân muốn phải không?”
Một câu nói, liền khiến cho nàng toàn thân như lửa đốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...