Diện y

Chương 14 
( Phiên Ngoại : Trì Uyên ) 
 
Phụ thân Trì Uyên vốn là xà yêu, mẫu thân hắn lại chỉ là người phàm, vì thế Trì Uyên sinh ra là nửa người nửa yêu, nhưng do từ nhỏ vẫn chưa từng tu luyện, nên hắn cũng không có pháp thuật gì. 
 

Năm Trì Uyên hai tuổi, phụ thân hắn qua đời, mẫu thân Trì Uyên không thể làm gì khác hơn là mang theo hắn tái giá. 
 
Trì Uyên mặc dù không có pháp lực gì, thế nhưng vẫn có khả năng duy trì hình người, nên thân phận nửa yêu cũng không gây ảnh hưởng gì cho hắn, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy hắn là một hài tử đáng yêu mà thôi, mà hắn tự nhiên cũng sẽ không để lộ ra hình dạng mãng xà, ngoài trừ thời điểm lột da. 
 
Hằng năm, vào thời điểm lột da, hắn đều bị biến về nguyên hình, ngắn thì nửa ngày, dài thì mấy ngày, nếu trong giai đoạn lột da giữa chừng không cẩn thận bị thương sẽ khiến nguyên hình của hắn kéo dài hơn mười ngày nửa tháng mới có thể trở lại hình người. 
 
Vì thế, mỗi lần lột da hắn đều che che giấu giấu, trốn trốn tránh tránh, cứ như vậy mãi đến khi hắn mười tám tuổi. 
 
Khi đó, hắn đã trưởng thành, trở thành một nam tử khôi ngô tuấn tú, lúc ấy, mẫu thân hắn đột ngột qua đời, kế phụ vẫn như cũ đối đãi với hắn rất tốt, còn muốn tìm cho hắn một mối hôn nhân thật tốt. 
 
Khi đó hắn cho rằng, đời này của hắn sẽ không khác người bình thường, sẽ cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp. 

 
Đương nhiên, chuyện hắn là một mãng xà, hắn cảm thấy cũng không có bao nhiêu phiền phức, đến mẫu thân hắn còn có thể tiếp thu chuyện phụ thân hắn là xà yêu, hắn nghĩ, chỉ cần hắn đối xử thật tốt với vợ tương lai của mình, theo thời gian, nàng chắc chắn cũng sẽ tiếp nhận chuyện của hắn thôi. 
 
Hắn làm người đã quá lâu, căn bản không biết, con người đối với yêu quái có bao nhiêu e sợ và thành kiến. 

 
Mãi đến một lần hắn lột da, do tốn thời gian quá dài, cuối cùng bị bại lộ bí mật, đến lúc này hắn mới biết, nguyên lai , con người cùng yêu quái không thể nào có thể chung sống hòa bình. 
 
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc đó trong mắt kế phụ của hắn đã hiện lên sự sợ hãi như thế nào, ban đầu chỉ hoài nghi Trì Uyên hắn có phải hay không bị xà yêu nuốt chửng, lúc sau dần tin tưởng mãng xà to lớn đó chính là hắn, nhưng khi biết được, ông không do dự liền gọi người hầu trong nhà bắt giữ hắn, nghĩ đến tình cảnh ấy bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi. 
 
Phụ thân của hắn mất sớm, hắn thật sự xem kế phụ như cha ruột của mình, ai biết được, kế phụ hắn sau khi biết được hắn là xà yêu, liền không chút do dự, lạnh lùng sai người giết chết hắn. 
 
Mười tám năm qua, hắn có từng một lần hại bọn họ? Nhưng chỉ trong chớp mắt, những người cùng hắn sớm chiều, bỗng thay đổi hoàn toàn, tựa như biến thành những con người xa lạ, rút dao muốn hạ sát hắn. 
 
Hắn nghĩ, có lẽ do họ chưa hiểu nên sợ hãi quá mà thôi. Vì vậy, dù bọn họ có đối với hắn quá đáng thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ tránh né, chứ không làm hại ai cả. 
 
Mãi đến tận lần cuối cùng, khi hắn bị trọng thương, gần như sắp hiện nguyên hình, hắn hốt hoảng chạy trốn đến ngọn núi trong rừng, cuối cùng mới có thể an tâm ngừng lại thở dốc. 
 
Khi đó hắn chỉ tùy tiện chọn đại một ngọn núi để trốn mà thôi, căn bản không nghĩ khi đến đó hắn sẽ gặp được Tần Sương. 
 
Tiểu nha đầu chỉ mới sáu, bảy tuổi, giờ Ngọ chiều nào cũng chạy ra phía sau núi chơi đùa, không có chuyện gì liền thích trò truyện lầm bầm lầu bầu cùng hoa hoa thảo thảo, qua thời gian lâu ngày Trì Uyên cảm thấy bản thân cũng không còn cô đơn nữa.
 
Nhưng nàng là người, hắn là xà.
 
Hắn cứ như vậy chỉ đứng xa xa nhìn nàng, trốn ở trên cây hoặc sau cây cối trong rừng, không có chuyện gì sẽ giúp nàng rung cây làm rơi một hai trái dại, dọa lui vài con mãnh thú, lắng nghe nàng nói không ngừng một đống chuyện rắc rối trong nhà, chờ tâm tình nàng tốt sẽ hát cho hắn nghe vài bài hát. 
 
Hắn đến cùng cũng đã làm người mười tám năm, bây giờ lẻ loi một mình trong rừng núi, thực sự quá tịch mịch. 
 
Cứ thế, buổi chiều mỗi ngày, Trì Uyên đều ở sau núi chờ Tần Sương đến, kết quả một buổi chiều nọ sau giờ ngọ, hắn bởi vì ngủ quá sâu giấc, mà quên mất phải trốn đi, cuối cùng khiến Tần Sương một phen khiếp sợ. 
 

Mắt thấy tiểu cô nương bị hắn dọa đến suýt nữa rơi xuống sườn núi, hắn vội vã vung đuôi cứu nàng, vỗn nghĩ rằng nàng sau lần đó sẽ không dám ra sau núi chơi đùa nữa, nhưng qua ngày hôm sau, hắn đã thấy nàng lén lén lút lút đến gần hắn, còn ném cho hắn hai con gà. 
 
Từ nhỏ đã quen ăn thức ăn như người bình thường nên hắn vẫn không quen ăn vật còn sống, có điều cái này cũng không gây trở ngại cho việc hắn cảm tạ hảo ý của nàng, sang ngày hôm sau, nàng lại lén lút lại gần, hắn liền có qua có lại quăng cho nàng một ít trái cây. 
 
Cũng chính từ dạo ấy, hai người bắt đầu thân quen, Tần Sương tuy còn nhỏ nhưng lá gan lại lớn, vừa bắt đầu còn hơi do do dự dự, chẳng qua mấy ngày đã nằm bò trên người hắn mò đông mò tây rồi. 
 
Khi đó bởi vì có Tần Sương bên cạnh gần gũi, hắn dần dần đối với con người có thêm chút lòng tin. 
 
Chỉ cần hắn không hại người, con người cuối cùng sẽ tiếp nhận hắn có phải không? Nghĩ đến kế phụ cùng đám người trong phủ có lẽ lúc đó chẳng qua quá sợ hãi nên mới làm thế, nghĩa vậy ngay đêm đó, hắn không nhịn được chạy về phủ. 
 
Nhưng mà, sang ngày hôm sau, hắn lại mang theo một thân đầy thương tích trở về, vốn hắn chỉ muốn chứng minh với bọn họ rằng hắn không có ác ý, nhưng cuối cũng chỉ là phí công. . . . 
 
Đoạn thời gian đó, Trì Uyên năm lần bảy lượt về nhà, cố gắng hết sức chứng minh rằng bản thân hắn không có ác ý, nhưng dù có cố gắng đến đâu chăng nữa, cũng không thay đổi được gì, kết quả nhận được chỉ mà một thân đầy thương tích mà thôi. 
 
Trì Uyên trở lại núi, cả người mệt mỏi, Tần Sương thấy vết thương trên người hắn, khăng khăng muốn giúp hắn lau người. 
 
Được rồi, muốn lau thì lau đi, nhưng hắn không nghĩ tới , Tần Sương lại lau quá cẩn thận, đến mức mộng thịt nhỏ dưới bụng của hắn cũng không buông tha. 
 
Tiểu cô nương, ngươi có biết thứ ngươi đang lau chính là nam nhân. . .à không là bộ phận sinh dục của nam xà đó. 
 
Hắn nhịn khiến cả người run rẩy, nhưng nàng lại hồn nhiên không biết, hắn lại không thể trách nàng, không thể làm gì khác hơn là chính mình nghiến đến nỗi hàm răng muốn bể nát, gắng hết sức đem cảm giác run rẩy bị nàng trêu trọc, gắt gao kiềm nén. 

 
Vậy mà, chết tiệt, lòng hiếu kỳ của nàng còn rất mạnh, còn dùng tay chọt chọt nơi đó của hắn, hỏi hắn rằng có phải do bị thương mà mọc ra thịt mới hay không. 
 
Hắn chỉ còn biết đem đầu xà vô lực nằm trên đất, tuyệt vọng nhìn về phương xa, nghĩ thầm liệu mình có nên tìm một giống cái để giao phối hay không. 
 
Nhưng tìm ai?
 
Tìm một con rắn như hắn? Hắn không muốn. 
 
Tìm nữ nhân? Nếu đối phương biết chân tướng hắn nên làm gì.
 
Trì Uyên chậm rãi quay đầu nhìn Tần Sương, tiểu nha đầu này cũng không sợ hắn, huống hồ sinh ra mắt ngọc mày ngài, nếu không hay là hắn nuôi lớn rồi cưới nàng làm vợ? 
 
 

  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận